← Ch.280 | Ch.282 → |
Xem xét qua một lượt, Phỉ Vân đại khái biết được tình hình, nói với Tuyết Hồ:
- Thủ pháp của Thiên Tàm rất âm độc, ta không nắm chắc hoàn toàn, cần phải thử qua một lần, ngươi có tình nguyện không?
Tuyết Hồ nghe vậy, gật đầu nhè nhẹ như là đồng ý.
Phỉ Vân nói một tiếng tốt, rồi đứng lên trầm tư một lúc, sau đó cúi xuống ôm lấy Tuyết Hồ, vừa chầm chậm bước lên, vừa nói:
- Chúng ta đổi phương thức khác, vừa đi vừa nghĩ cách. Có thể phục hồi lại như xưa hay không thì phải trông vào vận khí của ngươi.
Tuyết Hồ không đáp, yên yên lặng lặng tựa trong lòng Phỉ Vân, hai mắt mở tròn nhìn hắn.
Phỉ Vân toàn thân phát sáng, bắt đầu vận dụng sở học bản thân để thử giải mở cấm chế do Thiên Tàm lưu lại trong cơ thể của Tuyết Hồ, nhưng kết quả hoàn toàn không thuận lợi, liên tiếp nhiều phen đều thất bại.
Tuyết Hồ hơi thất vọng, hé miệng kêu nhỏ vài tiếng, dường như đang nói lên điều gì đó.
Nhưng Phỉ Vân không quan tâm đến nó, tiếp tục cố gắng, cứ như vậy vừa ôm Tuyết Hồ vừa đi, mãi một canh giờ sau, Phỉ Vân cuối cùng nhờ cơ duyên xảo hợp, vô ý giải khai được cấm chế trên người của Tuyết Hồ, khiến nàng khôi phục lại được hình dáng con người.
Lúc đó, Phỉ Vân rất cao hứng, cảm thấy kiêu ngạo vô cùng đối với cố gắng của bản thân.
Tuyết Hồ hơi xấu hổ, nằm ép trong lòng Phỉ Vân, khuôn mặt xinh đẹp đỏ hồng lên, xấu hổ lại vui mừng nhìn hắn.
Chốc lát sau, Phỉ Vân bình tĩnh trở lại, phát hiện tư thế hai người hơi bất nhã, vội vàng đặt Tuyết Hồ xuống, vẻ mặt đỏ hồng.
- Được rồi, cuối cùng thì ngươi cũng đã khôi phục rồi, ta cũng phải cáo từ thôi.
Tuyết Hồ nghe vậy, cảm kích nói:
- Phỉ thiếu hiệp đã vì nghĩa cứu giúp, Tuyết Hồ không cách gì báo đáp, xin nhận ba bái của ta.
Phỉ Vân giữ nàng lại, lắc đầu nói:
- Chớ có để ý lắm, ta lần này tính là tình cờ, gặp phải thế nào với thế nào, ngươi không cần phải để ý đến.
Tuyết Hồ hơi thất vọng, nhẹ giọng nói:
- Thiếu hiệp coi thường Tuyết Hồ, cho Tuyết Hồ là thân yêu nghiệt, không đủ để kết giao với người rồi.
Phỉ Vân sửng người, vội nói:
- Ngươi sai rồi, ta là người không phân chính tà, đối với linh dị cũng không có thiên kiến gì cả, tuyệt đối không coi thường ngươi. Nhưng giờ mọi chuyện đã kết thúc rồi, ngươi có chuyện của ngươi, ta có chuyện của ta, chúng ta chia tay ở đây.
Tuyết Hồ nghe vậy, đảo tròn mắt nhẹ nhàng nói:
- Phỉ thiếu hiệp từ Thiên Sơn đến, hẳn chắc có chuyện rồi. Không biết Tuyết Hồ có thể giúp được gì không, cũng coi như đáp lại chút ân tình của người.
Phỉ Vân nghe vậy, chần chừ một lúc rồi nói:
- Ngươi hình dạng như vậy dường như không tiện đi theo ta.
Tuyết Hồ nghe ra ngữ điệu của Phỉ Vân đã biến chuyển, liền tự nói:
- Nếu thiếu hiệp không chê, Tuyết Hồ nguyện ý hầu hạ người, làm kẻ dưới trướng.
Phỉ Vân khước từ liên tục:
- Không được, chuyện này không được. Ngươi tu luyện ngàn năm mới có ngày hôm nay, ta bất quá mới hơn hai mươi tuổi, làm sao có thể vì chuyện hôm nay mà khiến ngươi phải khuất thân làm nô tỳ được.
Tuyết Hồ nghiêm mặt nói:
- Thiếu hiệp xin nghe ta nói ít lời, ta vốn là một trong Tuyết Vực Tam Yêu, một năm trước có Phi Ưng, Tuyết Xà. Cả ba đi đến gần Đằng Long cốc truy tìm một bí ẩn vài ngàn năm trước, kết quả Phi Ưng và Tuyết Xà cùng bị mất mạng, duy chỉ có mình ta được Thiên Lân cứu thoát. Hiện nay, Thiên Tàm tìm đến cửa vì hỏi chuyện một năm trước. Với tính cách hung tàn của Thiên Tàm, hắn chắc chắn sau khi hỏi được sẽ giết ta diệt khẩu. Ta đi theo thiếu hiệp, tuy làm nô bộc nhưng lại là tìm kiếm thiếu hiệp che chở. Lẽ nào thiếu hiệp không muốn cứu người cứu tới cùng, giúp cho Tuyết Hồ một phen chăng?
Phỉ Vân nghe xong, chần chừ nói:
- Ta hoàn toàn không phải không muốn giúp ngươi, nhưng giữa hai ta người và yêu khác biệt, ta tuy không để ý đến hồ ly tinh nhưng người khác sẽ nghĩ thế nào?
Tuyết Hồ nói:
- Chỉ cần thiếu hiệp không chê, trước mặt người khác thiếu hiệp có thể nói ta là linh dị do thiếu hiệp thu phục, sau đó chúng ta dùng cách xưng hô chủ tớ, ta tuyệt đối không ảnh hưởng đến việc thiếu hiệp làm chuyện gì.
Phỉ Vân thấy Tuyết Hồ kiên quyết như vậy, dù sao Tuyết Hồ lúc này xinh đẹp động lòng người, tuy là hồ yêu nhưng lại hiểu được ý người, lại thêm bản tính thiện lương, Phỉ Vân liền đáp ứng nàng.
Lúc này, Tuyết Hồ cao hứng vô cùng, nắm lấy tay Phỉ Vân, vẻ mặt lộ ra nụ cười duyên quyến rũ.
Phỉ Vân vừa thấy, trong lòng chấn động, vội vàng nhìn sang chỗ khác ngượng ngùng nói:
- Được rồi, đi thôi.
Tuyết Hồ yêu kiều vâng một tiếng, đi phía sau Phỉ Vân, nhẹ cười nói:
- Thiếu hiệp, từ nay về sau để tiện, ta gọi thiếu hiệp là công tử, có được không?
Phỉ Vân thuận miệng nói:
- Ngươi thích là được rồi.
Tuyết Hồ hỏi lại:
- Thế công tử gọi ta thế nào đây?
Phỉ Vân sửng người, nghĩ một lúc rồi nói:
- Ta gọi ngươi là Tuyết nhi là được.
Tuyết Hồ hài lòng nói:
- Tuyết nhi, ta thích lắm, công tử, công tử có thấy lai lịch của thiếu nữ áo xanh vừa rồi thần bí không?
Phỉ Vân vừa nghe liền hứng thú, hỏi lại:
- Tuyết nhi biết lai lịch của nàng ta?
Tuyết Hồ chần chừ một lúc rồi nói:
- Tuyết nhi không dám khẳng định, nhưng bằng linh thức khác thường của hồ tộc Tuyết nhi, có thể cảm ứng được trên người nàng ta có một luồng sức mạnh khủng khiếp mà tà ác, còn mạnh hơn Thiên Tàm nữa.
Phỉ Vân cả kinh nói:
- Còn mạnh hơn Thiên Tàm, thế thì nàng ta không đơn giản.
Tuyết Hồ nhắc nhở:
- Công tử nhớ kỹ, từ nay về sau tốt nhất là bớt nhìn thiếu nữ áo xanh đó.
Phỉ Vân nói:
- Vì sao vậy?
Tuyết Hồ chần chừ nói:
- Bởi vì ... bởi vì ...
Phỉ Vân kỳ quái nói:
- Ngươi thế nào vậy, ngắc ngắc ngứ ngứ mãi.
Tuyết Hồ nhìn Phỉ Vân, thấy vẻ mặt hắn không hỏi không được, không khỏi khẽ than:
- Bởi vì nàng ta không phải là người.
Phỉ Vân chấn động tâm thần, vọt miệng nói:
- Không phải là người? Thế thì nàng ta là cái gì?
Tuyết Hồ lắc đầu nói:
- Tuyết nhi không nói rõ được, có lẽ là thần, có lẽ là ma, cũng có lẽ là cái gì đó khác.
Phỉ Vân trầm ngâm, câu này của Tuyết Hồ khiến hắn rất chấn động, thật ra người thiếu nữ kia là ai, khí phách, giọng nói của nàng đều cho thấy nàng có lai lịch bất phàm. Nhưng thật ra nàng là thần thánh phương nào đây?
Lúc này, chuyện đó cứ quanh quẩn trong đầu Phỉ Vân, lại không có lời giải.
Hắn chỉ đành tạm thời bỏ qua, mang Tuyết Hồ tiếp tục tiến lên.
Nhưng đích đến của Phỉ Vân là ở đâu?
Hắn đến từ đâu?
Sự xuất hiện của hắn dự báo thế nào, sẽ mang đến điều gì đây?
Đêm, chầm chậm dài lâu, gió lạnh thổi tới lui. Trong Đằng Long cốc, một đêm có rất nhiều người đều không ngủ được.
Ban ngày, chỉ ngắn ngủi trong năm canh giờ, gió mây biến đổi trăm bề, nhân thế thương tang, trong lúc lơ đãng, những khuôn mặt quen thuộc lại âm thầm đi xa. Trong động Tân Nguyệt cư ngụ, Giang Thanh Tuyết và Tân Nguyệt hai người ngồi đối diện không nói gì cả, hai người vẻ mặt lo lắng, ai cũng cảm thấy bất an vì không gặp Thiên Lân.
Đêm hôm nay, hai người không chợp mắt, cứ vậy nhìn nhau, thỉnh thoảng nói vài câu.
Lúc đó, Tân Nguyệt nói:
- Tỷ tỷ quan tâm Thiên Lân hơn hẳn người thường, dường như có nguyên nhân nào đó.
Giang Thanh Tuyết chần chừ rồi đáp:
- Thiên Lân tinh nghịch thông minh, rất dễ khiến người thích. Nhưng ngoại trừ điểm này, ta yêu thương Thiên Lân còn do một duyên cớ khác.
Tân Nguyệt hoàn toàn không kinh ngạc, điềm nhiên nói:
- Tỷ tỷ trước giờ không hề nhắc đến, có phải không tiện nói chăng?
Giang Thanh Tuyết nhẹ nhàng trả lời:
- Muội thật là lan tâm huệ chất, một chút liền thấy rõ. Thật ra thân phận của Thiên Lân rất kỳ dị đặc biệt, phỏng chừng hoàn toàn không như chúng ta tưởng tượng.
Tân Nguyệt hỏi lại:
- Tỷ tỷ cho là như thế nào?
Giang Thanh Tuyết lắc đầu cười nói:
- Nói chuyện này quan hệ đến thiên hạ, nếu như sai lầm rồi, ai cũng đảm đương không được, vì thế ta tạm thời không tiện nói rõ. Ta chỉ có thể nói cho muội biết một chút, gia đình Thiên Lân có khả năng rất có quyền, rất đặc biệt.
Tân Nguyệt khẽ lẩm bẩm:
- Chuyện này trước đây dường như có người đã từng nhắc đến, nhưng mỗi người khi đề cập đến chuyện này đều không dám nói rõ, thật ra Thiên Lân giống ai. Cuối cùng đây là tại sao?
Giang Thanh Tuyết khẽ than nói:
- Bởi vì người Thiên Lân giống là một người rất đặc biệt. Được rồi, đừng hỏi nhiều nữa. Chỉ cần muội rời khỏi Băng Nguyên tiến vào trung thổ, muội liền biết được Thiên Lân giống người nào. Bây giờ thời gian không còn sớm nữa, hay là muội hãy nghỉ ngơi đi.
Tân Nguyệt khẽ than:
- Tỷ tỷ có thể ngủ được chăng?
Giang Thanh Tuyết trầm ngâm, nàng hiểu rõ tâm tình của Tân Nguyệt, bản thân mình không phải cũng giống như vậy sao?
Nơi Mã Vũ Đào đang ở, không khí ngập tràn bi thương.
Cái chết của Phùng Vân đả kích Mã Vũ Đào rất lớn, đây là đồ đệ ông yêu thương nhất, cho dù là Thiên Mục Phong và Hạ Kiến Quốc cũng không so được.
Hiện giờ, Phùng Vân chết rồi, Mã Vũ Đào bề ngoài xem ra bình tĩnh, nhưng trên thực tế lại đau thương vô cùng, một mình yên yên lặng lặng ngồi ở đó, suốt cả một đêm không hề nói một lời nào.
Hạ Kiến Quốc ngồi ở góc tường, trong lòng đầy đau thương, tình cảm đối với Phùng Vân hắn cũng mạnh hơn nhiều so với Thiên Mục Phong.
Bởi vì Phùng Vân luôn ở Thiên Tà tông, còn Thiên Mục Phong lại vài năm mới gặp, không có cảm tình gì đáng nói.
Bên kia, cao thủ Ly Hận thiên cung cũng tâm trạng vô cùng, Công Dương Thiên Tung nhìn Thiên Tinh khách, Cơ Tuyết Ny, Tiết Phong ở bên cạnh, trong lòng mơ hồ nổi lên sự thương đau.
Ly Hận thiên cung vốn đã không nhiều người, hiện nay tử thương quá nửa, chỉ còn lại bốn người bọn họ cùng một số đệ tử mới nhập môn, chuyện này sao không khiến người ta lo lắng được?
Nghĩ đến tương lai, Công Dương Thiên Tung cảm thấy đau thương không tả được.
Bản thân ông là thiên tôn, có thật sự đủ khả năng bảo hộ những người còn sống không bị thương tổn chăng?
← Ch. 280 | Ch. 282 → |