← Ch.298 | Ch.300 → |
Mã Vũ Đào quay lại bên Triệu Ngọc Thanh, thấy lúc này không còn người bỏ chạy ra ngoài, trong lòng không khỏi nghi hoặc nói:
- Bên trong còn có ba người, sao lại không thấy chạy ra?
Triệu Ngọc Thanh điềm nhiên đáp:
- Ba người đó tinh thông thuật tiềm tàng, phỏng chừng đã chạy thoát rồi.
Mã Vũ Đào sửng người, ngầm nói trong lòng: "Vậy không phải là bận rộn chẳng được gì sao?"
Lúc này, Hàn Hạc và Điền Lỗi hạ xuống, hai người đến bên Triệu Ngọc Thanh kể lại tình hình của Ngốc Thiên Ông. Triệu Ngọc Thanh an ủi hai câu, thuận tiện giải thích một lượt cho hai người Hàn Hạc hiểu rõ tình hình.
Phương Mộng Như khẽ hỏi:
- Sư huynh, huynh có ý muốn tha bọn họ chạy đi phải không?
Triệu Ngọc Thanh gật nhẹ.
Điền Lỗi không hiểu nói:
- Vì sao vậy? Cơ hội tốt như vậy, sao huynh lại bỏ phí uổng quá?
Triệu Ngọc Thanh vẻ mặt bình thản, giải thích;
- Với thực lực bọn họ, ở trong một trượng liều mạng tử chiến, cuối cùng chúng ta cho dù tiêu diệt được bọn họ, Đằng Long cốc cũng sẽ vì thế mà bị hủy hoại.
Điền Lỗi sửng người, nhìn Hàn Hạc và Phương Mộng Như lập tức trầm ngâm. Đối với Triệu Ngọc Thanh, ông là cốc chủ, tự nhiên phải suy nghĩ cho Đằng Long cốc, người khác sao có thể trách được ông.
Nhẹ nhàng hạ xuống, năm người Triệu Ngọc Thanh đến bên ngoài Đằng Long phủ thì chỉ thấy giao chiến đã kết thúc, không ít người bị trọng thương cần thời gian điều dưỡng.
Tuyết Sơn thánh tăng tiến lên, khẽ nói:
- Cốc chủ đã thả bọn họ chạy rồi?
Triệu Ngọc Thanh đáp:
- Đúng thế, nơi này không thích hợp cho cao thủ kịch chiến, ta còn không muốn cơ nghiệp vài ngàn năm, đại kỳ tích của Băng Nguyên lại bị hủy như vậy.
Tuyết Sơn thánh tăng hơi gật đầu, điềm nhiên đáp:
- Biện pháp của cốc chủ là đúng, tình hình ở đây còn xem là miễn cưỡng được, phỏng chừng thời gian gần bọn họ không dám đến nữa.
Triệu Ngọc Thanh bật cười trầm lặng, ánh mắt nhìn lão già mặt đen sáu mươi tuổi hỏi:
- Tam trưởng lão, có phải Băng Thiên sư thúc phái trưởng lão đến không?
Lão già mặt đen cầm cây kiếm khổng lồ bốn thước nghiêm túc nói:
- Đúng thế, Đại trưởng lão có lệnh, sai ta đến gặp cốc chủ rồi liền lập tức quay về lại Thiên Hoa động phủ.
Triệu Ngọc Thanh gật nhẹ, nói:
- Thay ta hỏi thăm sư thúc, cùng với mọi người nữa.
Lão già mặt đen vâng một tiếng rồi lập tức rời khỏi Đằng Long phủ.
Quanh đó, mọi người tiến lên, ai nấy kích động hỏi han nói chuyện, kê lể đủ việc về tình hình câu chuyện.
Triệu Ngọc Thanh phất tay ra dấu im lặng, trầm giọng nói:
- Đợi chút nữa mới kể tiếp, mọi người trước hết bố trí cẩn thận những người bị thương, có chuyện gì chút nữa chúng ta mới nói tiếp.
Mọi người nghe vậy, lập tức yên tĩnh lại, bắt đầu thu thập cục diện, bố trí những người bị thương.
Khoảng chừng tàn một nén nhang, huyệt động bên ngoài Đằng Long phủ đã được sửa sang lại, mọi người tập trung trong Đằng Long phủ, bắt đầu tổng kết chuyện lần này.
Trước hết, Lý Phong kể lại một lượt, xâm nhập Đằng Long phủ đầu tiên chính là Thiên Tàm, Tuyết Nhân, Ngốc Thiên Ông, Hoàng Kiệt.
Sau đó mới đến Tuyết Ẩn Cuồng Đao và Bạch Đầu Thiên Ông.
Còn mục đích của những người đến, Tuyết Ẩn Cuồng Đao và Bạch Đầu Thiên Ông thì không cần nói, Hoàng Thiên cũng lợi dụng thời cơ quấy rối, Ngốc Thiên Ông bất mãn Đằng Long cốc nên có lòng muốn báo thù, Tuyết Nhân và Thiên Tàm mục đích rõ ràng có phần kỳ quái.
Theo lời kể của Lý Phong, hai người này lúc mới đến thì Thiên Tàm đang chất vấn chuyện dấu chân khổng lồ một năm trước, Tuyết Nhân lại mở miệng đề xuất đến Phi Long đỉnh. Hai bên nói chuyện bất hòa tự nhiên cùng ra tay đánh nhau.
Cuối cùng, Tuyết Nhân và Thiên Tàm đều âm thẩm ẩn đi, thủ pháp có phần kỳ diệu, Hoàng Kiệt lại hóa thân hư vô, theo Tuyết Sơn thánh tăng nói, pháp quyết đó rất là khó gặp, chính là Quy Hư Thiên Quang thuật của Đạo gia, nghe nói đã thất truyền lâu rồi.
Nghe hết những chuyện này, Triệu Ngọc Thanh cay mày, chìm vào trầm tư. Điền Lỗi không vui nói;
- Tuyết Nhân đó quả thật là người phiền phức, lần tới nếu còn đến đây sinh sự, hay bịa đặt chuyện gì như Phi Long đỉnh gì đó, ta xem ra phải cho hắn biết chút lợi hại mới được.
Hàn Hạc nghi hoặc nói:
- Tuyết Nhân điên điên cuồng cuồng không cần phải để ý đến, ngược lại chuyện Thiên Tàm hỏi đến một năm trước, lẽ nào hắn muốn mượn chuyện này để phá vỡ phong ấn của Thiên Tàm lão tổ đây?
Triệu Ngọc Thanh liếc mọi người, nhẹ giọng nói:
- Chuyện này mọi người phải nhớ kỹ trong lòng, quan tâm đến việc loại trừ lão tổ, bình thường cũng không cần quan tâm lắm. Hôm nay hai lần giao chiến liên tục, mọi người cũng đã mệt rồi, phỏng chừng có thể thái bình vài ngày, mọi người chi bằng lợi dụng nghỉ ngơi một lúc. Có động thái nào mới khác, đợi khi Thiên Lân quay về, có chuyện liên quan đến mọi người, ta sẽ tự thông báo cho mọi người. Bây giờ mọi người hãy đi rời đi.
Mọi người nghe vậy ào ào đứng lên, không bao lâu sau cả Đằng Long phủ chỉ còn Triệu Ngọc Thanh, Phương Mộng Như và Tuyết Sơn thánh tăng ba người.
Lúc này, Phương Mộng Như hỏi:
- Sư huynh, huynh có phải có chuyện gì che giấu mọi người không?
Triệu Ngọc Thanh nhìn bà, điềm nhiên nói:
- Sư muội quá lo, Băng Nguyên trước giờ luôn yên bình, nơi này có chuyện gì đây? Về nghỉ ngơi đi, gần đây tâm tình muội cũng không tốt, chi bằng yên tĩnh nghỉ ngơi một mình.
Thấy ông không muốn nói, Phương Mộng Như cũng không nói nhiều, lập tức bỏ đi.
Tuyết Sơn thánh tăng bật cười khổ, khẽ than:
- Thật ra một mình biết quá nhiều bí mật cũng là chuyện mệt mỏi.
Triệu Ngọc Thanh gật nhẹ nói:
- Đây là nguyên nhân ta rất ít khi hỏi thánh tăng.
Trên đường đi không dừng, Thiên Lân và Tân Nguyệt nhanh chóng đến quanh Thiên Nữ phong, từ xa xa đã thấy Tây Bắc Cuồng Đao lơ lửng trong không trung, hai bên cách vài trượng đều có một luồng khí màu sắc khác nhau, chính là nguyên thần của Thiên Tàn môn chủ và Phiêu Linh khách.
Ngoài ra, Thiên Lân còn phát hiện thêm hai luồng khí tức, một chính là Bắc Cực Hùng (Gấu Bắc Cực) đang ẩn mình cách Tây Bắc Cuồng Đao trăm trượng dưới một vùng tuyết đọng, còn một luồng khí tức khác từ Thiên Nữ phong truyền ra, không ngờ chính là Ngạc Tây.
Bay đến hiện trường, trong đầu Thiên Lân lóe lên một hình ảnh, điều này khiến hắn biến sắc, vọt miệng nói:
- Tam Dực thánh sứ chết rồi.
Tân Nguyệt sửng người, còn chưa kịp hỏi đến liền thấy ngay bên dưới vị trí của Tây Bắc Cuồng Đao, Tam Dực thánh sứ nằm thẳng cẳng, tình trạng chết rất thê lương.
Nhìn thật cẩn thận, thi thể của Tam Dực thánh sứ một màu xanh lam nhạt, toàn thân máu huyết khô cạn, đầu bị vỡ một lổ lớn, dường như bị một vũ khí sắc bén nào đó đâm vào. Phỏng chừng là một chiêu trí mạng.
Thiên Lân đến giữa hiện trường, đi vòng quanh thi thể của Tam Dực thánh sứ một vòng, cau mày nói:
- Kỳ quái, hắn đã bị hai luồng sức mạnh khác nhau tập kích, thật ra ai trước ai sau đây?
Tây Bắc Cuồng Đao nghe vậy liền hỏi:
- Thiên Lân, ngươi nhìn ra được nguyên nhân cái chết của hắn?
Thiên Lân ngửng đầu liếc ba người trên không, điềm nhiên nói:
- Các ngươi đến đã nửa ngày, lẽ nào không nhìn ra được?
Tây Bắc Cuồng Đao hừ khẽ một tiếng, không vui nói:
- Tình trạng ngươi có thể nhìn thấy, chúng ta đều thấy rồi. Nhưng một luồng sức mạnh trong đó thì ta lại không biết của ai.
Thiên Lân cười nói:
- Thế ngươi biết một luồng sức mạnh của ai chăng?
Tây Bắc Cuồng Đao hừ lạnh nói:
- Tự nhiên là Lam Phát Ngân Tôn mới xuất hiện lúc buổi trưa rồi.
Thiên Lân cười nói:
- Không được hợp lý. Với thực lực của Lam Phát Ngân Tôn, muốn giết chết Tam Dực thánh sứ hẳn phải rất dễ dàng, hà tất phải để cho Tam Dực thánh sứ còn chịu thêm một luồng sức mạnh khác tập kích được?
Tây Bắc Cuồng Đao lạnh lẽo nói:
- Thế thì phải xem ngươi có biết được luồng sức mạnh kia đến từ nơi nào rồi.
Thiên Tàn môn chủ nghe vậy, nguyên thần quát lên:
- Tiểu tử, không cần thừa nước đục thả câu, nói nhanh đi.
Thiên Lân trừng lão một cái, hỏi ngược lại:
- Ngươi biết được thế nào chăng?
Thiên Tàn môn chủ lạnh lùng nói:
- Đó là chuyện của ta, ngươi không cần phải để ý đến.
Thiên Lân cười lớn nói:
- Nói hay không nói là chuyện ta, ngươi lẽ nào còn dám làm gì chăng?
Thiên Tàn môn chủ hơi giận, nói:
- Thiên Lân, ngươi chớ có cuồng vọng, chọc vào bổn môn chủ, ngươi sẽ không có kết cục tốt đâu.
Thiên Lân lạnh lùng tàn khốc nói:
- Ngươi cũng nhớ kỹ cho ta, chọc đến ta, ngươi tùy lúc đều có thể rời khỏi nhân thế.
Nói rồi, thân thể Thiên Lân lóe lên đến bên Tân Nguyệt, kéo tay này bay thẳng đến Thiên Nữ phong.
Thiên Tàn môn chủ giận dữ rống lên một tiếng, mắng vài câu nhưng lại không dám đuổi theo.
Lúc này, Phiêu Linh khách âm thầm lùi đi, y dường như có phần cảnh giác với sự xuất hiện của Thiên Lân.
Tây Bắc Cuồng Đao nhìn thấy vậy, lại không chịu lên tiếng, cứ yên lặng giữa không trung, chăm chú nhìn thi thể của Tam Dực thánh sứ.
Bay lên đến đỉnh núi, Thiên Lân nhìn hình bóng cao lớn, hỏi:
- Ngạc Tây, ngươi ở đây làm gì?
Liếc Thiên Lân, Ngạc Tân lạnh lẽo nói:
- Đi qua.
Thiên Lân đảo tròn mắt hỏi:
- Ngươi có từng nhìn thấy Tam Dực thánh sứ chết như thế nào không?
Ngạc Tây trầm mặc một lúc, vẻ mặt không biến đổi nói:
- Một thanh kiếm.
Tân Nguyệt không hiểu nhưng Thiên Lân lại hiểu rõ Tỏa Hồn làm, tiếp tục nói:
- Băng Nguyên hiện nay hỗn loạn, ngươi lại không hề bỏ đi, vì sao vậy?
Ngạc Tây nhìn Thiên Lân, không đáp mà hỏi ngược lại:
- Ngươi từ Đằng Long cốc đến đây?
Thiên Lân gật đầu nói:
- Đúng thế, thì sao?
Ngạc Tây hỏi:
- Ngươi có biết Tuyết Sơn thánh tăng phải không?
Thiên Lân nghi hoặc nói:
- Ta tự nhiên biết, mà rất quen thuộc. Ngươi hỏi chuyện này làm gì?
Ngạc Tây vẻ mặt hơi mừng, tiếp tục hỏi:
- Thánh tăng có một đồ đệ ...
Thiên Lân cười nói:
- Ngươi nói Thiện Từ à, hắn và ta là huynh đệ tốt, ngươi hỏi hắn làm gì?
Ngạc Tây vẻ mặt kích động, ngúc ngắc nói.
← Ch. 298 | Ch. 300 → |