Vay nóng Homecredit

Truyện:Thất Giới Hậu Truyện - Chương 430

Thất Giới Hậu Truyện
Trọn bộ 971 chương
Chương 430: Hắc Ngục thần đao (phần 1)
0.00
(0 votes)


Chương (1-971)

Siêu sale Shopee


Cất bước đi, thân hình khổng lồ của Xích Viêm khiến tốc độ của lão vô cùng kinh người, không bao lâu đã xuất hiện ngoài vài chục dặm, đến bên một khe sâu khổng lồ.

Nhìn khe sâu khổng lồ trước mắt, Xích Viêm nói:

- Đây chính là nơi bắt đầu xuất hiện của cơn lốc xoáy đó.

Thiên Lân kinh hãi nói:

- Cơn lốc xoáy thế nào mà có được uy lực đáng sợ đến như vậy?

Xích Viêm nhớ lại nói:

- Đó là tử thần hủy diệt vạn vật, đường kính của nó vượt quá ba trăm trượng, mọi sinh linh quanh đó đều bị nó hút vào bên trong, chỉ trong chớp mắt đã vỡ nát. Thất Tinh đại trận vì thế mà bị tiêu diệt, đường kết nối cũng là dấu tích của cơn lốc xoáy để lại.

Thiên Lân vẻ mặt kinh hãi, một lúc sau mới trấn tỉnh trở lại, hỏi tiếp:

- Ông mang ta đến nơi này là muốn ta thấy qua uy lực của cơn lốc xoáy phải không?

Xích Viêm lắc đầu trả lời:

- Ta mang ngươi đến đây bởi vì nơi này rất đặc biệt. Trong Hắc Ngục sâm lâm có một vùng rừng đá, đó là một khu vực thần bí, các khối đá ở đó nhiều năm tháng hấp thu khí đất, đã có được linh tính, được ngàn vạn linh dị trong Hắc Ngục sâm lâm xưng là Thạch Linh. Hiện nay, cái hố sâu ngươi thấy được chính là vị trí của rừng đá trước kia.

Thiên Lân hơi gật đầu, khẽ nói:

- Té ra là như vậy, nhưng vậy thì như thế nào?

Xích Viêm tiến lên hai bước, đến bên vách núi, ánh mắt chăm chú nhìn khe sâu, trầm giọng nói:

- Ngươi có thấy khe sâu này có gì đặc biệt không?

Thiên Lân tâm tư chấn động, quan sát cẩn thận khe sâu trước mắt, phát hiện ở giữa khe sâu có một thạch đôn vuông vắn khổng lồ, đập hẳn vào mắt. Phân tích cẩn thận rồi, thạch đôn đó chôn vào trong đất, xem ra tầm thường lại phát xuất dao động yếu ớt, người tầm thường căn bản không cách nào phát giác được.

Hiểu những điều này rồi, Thiên Lân cất tiếng:

- Nơi này dường như ẩn chứa một loại năng lượng nào đó.

Xích Viêm vui mừng nói:

- Ngươi rất thông minh, đây chính là nơi khởi nguồn của sức mạnh Hắc Ngục sâm lâm, chính là đất quý mà ngàn vạn sinh linh đều mong cầu tha thiết.

Thiên Lân hiếu kỳ nói:

- Nếu là vùng đất quý báu thế thì vì sao chưa từng có người chiếm lĩnh được nơi này?

Xích Viêm nhìn lên trời, có chút hoài niệm nói:

- Vào thời kỳ Thần Ma đại chiến, thiên hạ chư hầu cát cứ, trăm ngàn chủng tộc vì sinh tồn mà tranh đoạt với nhau, rất nhiều vùng đất quý ẩn chứa năng lượng đều bị người trước sau chiếm mất. Theo truyền thuyết, cả vùng đất hoang rộng lớn có chín thần lực, mười tám nơi có linh mạch, ba mươi sáu động thiên, bảy mươi hai phúc địa. Trong chín thần lực đến nay cũng chỉ xuất hiện được bốn, đều đã bị người trước sau chiếm mất. Hắc Ngục sâm lâm này hiệu xưng là một trong chín vùng đất đại hung hiểm của mặt đất rộng lớn, sức mạnh của nó đều ẩn giấu với người, ta suy đoán nó có lẽ thuộc về một trong chín thần lực.

Thiên Lân biến hẳn sắc mặt, nghi hoặc nói:

- Nếu như nơi này rất có khả năng là nguồn mạch của một trong chín thần lực, thế vì sao ngàn vạn linh dị trong Hắc Ngục sâm lâm này đều chưa từng phát hiện ra được?

Xích Viêm giải thích:

- Sức mạnh của Hắc Ngục sâm lâm có nguồn gốc từ thượng cổ, không ai biết được thời gian chính xác. Những sinh linh này sống ở nơi đây, tuy hàng ngày hàng giờ hấp thu luồng thần lực đó nhưng căn bản không hiểu được thế giới bên ngoài. Tộc Bác Phụ từ trung nguyên phì nhiêu di cư đến vùng đất này, tuy không quá văn minh nhưng nhiều thời đại truyền đến nay đã tích lũy được nhiều tri thức. Thân là tộc trưởng, ta nắm giữ ký ức của nhiều đời tổ tiên, từ bắt đầu thời kỳ hỗn độn mãi đến hiện tại, mọi chuyện phát sinh ở vùng đất hoang rộng lớn này ta cơ hồ đều có hiểu biết. Điểm này cho dù là Xích Mỵ cũng không thể nào so với ta được.

Nghe vậy, Thiên Lân vừa kinh ngạc vừa mừng, nhìn thạch đôn ở trong khe sâu, hỏi lại:

- Nếu như ngươi suy đoán đây chính là đất nguồn mạch sức mạnh của Hắc Ngục sâm lâm, thế thì ngươi dự tính lợi dụng nó như thế nào?

Xích Viêm vẻ mặt quái dị, than nhỏ:

- Sức mạnh này ta có thể cảm giác được, nhưng ta lại không có biện pháp vận dụng nó. Sự xuất hiện của nó vốn là ý trời, là vì ngươi mà đến, ngươi mới là người có duyên duy nhất.

Thiên Lân ngạc nhiên nói:

- Ta là người có duyên? Điều này dường như không có khả năng nhiều lắm?

Xích Viêm nói:

- Có được tất có mất, Hắc Ngục sâm lâm nhiều đời truyền lại vài ngàn năm mạch sống đến đây là gián đoạn, chỉ vì ngươi là một đoạn duyên phận. Nhưng mà duyên định mệnh càng thâm sâu thì gánh nặng trên lưng càng khó chịu hơn, đây cũng là phúc mà cũng là họa.

Thiên Lân tâm thần chấn động, tình cảm vui mừng chốc lát đã mất đi, thay vào đó là một sự bi thương.

Nếu như Xích Viêm nói là thật, thế thì tai ách khủng khiếp nơi này không phải bởi vì mình mà xảy ra sao?

Thật ra thiên ý là thế nào, ông trời an bài những điều này, thật ra là muốn biểu đạt hàm nghĩa thế nào đây?

Thở dài u oán, Thiên Lân khẽ nói:

- Ta đột nhiên phát hiện, hễ nơi nào ta đi qua thì đều để lại tai nạn. Thật ra điều này là thế nào đây?

Xích Viêm liếc Thiên Lân, khẽ lẩm bẩm:

- Một ý niệm nhân quả, không phân đúng sai, lòng trời như vậy, hà tất phải cố chấp. Đi đi, thời gian của ngươi ở nơi này không quá nhiều.

Thiên Lân như hiểu như không, muốn hỏi lại không biết hỏi thế nào đây, chỉ đành theo sự an bài của Xích Viêm, tung mình bay thẳng vào trong khe sâu. Trong quá trình hạ xuống, Thiên Lân phát xuất sóng thăm dò để khảo sát toàn diện hố sâu này. Phát hiện khí trường nơi này có phần cổ quái, phân bố một từ trường linh khí khổng lồ, hệt như nước mưa thẩm thấu vào trong đất bùn, đều đều mà ổn định.

Nhẹ nhàng hạ xuống trên thạch đôn, Thiên lân trong lòng có cảm giác quái dị. Hắn rõ ràng cảm ứng được thạch đôn dưới chân có một lượng lớn linh khí, nhưng lại có vẻ không thể ra sức được, không biết vì sao lại có cảm giác như vậy. Bước chầm chậm tới lui trên thạch đôn, Thiên Lân nhìn cảnh sắc chung quanh, phát hiện bề mặt của thạch đôn này có hình tròn, đường kính ước chừng một trượng bảy tám thước, ở giữa có một thạch bao nhô lên, to nhỏ chừng vài thước, bên trên có một lổ nhỏ to chừng ngón tay cái. Ngồi xổm xuống, Thiên Lân nhìn kỹ lổ hổng này, phát hiện nó hơi kỳ quái, sâu không quá vài tấc lại mơ hồ có chất khí bay ra.

Phát xuất sóng thăm dò, Thiên Lân kinh ngạc phát hiện lổ nhỏ này sâu thẳng xuống lòng đất đến mấy dặm, kết nối với một loại sức mạnh không biết tên, khiến cho hắn cảm thấy một sự mênh mông không bờ bến. Đưa tay phải ra, Thiên Lân dùng lòng bàn tay áp đè lên lổ nhỏ, thúc động chân nguyên trong cơ thể với ý đồ hấp thu luồng sức mạnh dưới lòng đất đó, nhưng kết quả lại không hề có một chút phản ứng nào. Thu tay phải lại, Thiên Lân chìm vào trầm tư.

Luồng sức mạnh này hắn cảm ứng được rõ ràng, vì sao lại không thể sử dụng được vậy? Phương pháp của mình không đúng hay bên trong có điểm gì huyền diệu?

Suy xét giây lát, Thiên Lân bắt đầu thử nghiệm lần thứ hai.

Trước hết, hắn điều chỉnh tần suất chân nguyên trong cơ thể, khiến nó và tần suất dao động của luồng sức mạnh đó cơ hồ tương đồng. Cứ như vậy, chân nguyên trong cơ thể của Thiên Lân và luồng sức mạnh đó kết liên với nhau, tạo thành một thể thống nhất. Giữ nguyên trạng thái như vậy, Thiên Lân phân tích qua cường độ của luồng sức mạnh đó, phát hiện nó đang bao trùm toàn bộ đáy của Hắc Ngục sâm lâm, rộng ít nhất cũng cả ngàn dặm vuông, to lớn đến mức khiến người ta khó mà tin được. Thu lại tâm thần, Thiên Lân từ từ dẫn cho luồng sức mạnh đó hướng vào trong thân thể của bản thân, kết quả mọi thứ đều thuận lợi, chỉ một lúc sau, trong cơ thể của Thiên Lân đã ngập tràn luồng sức mạnh không biết đó, cũng dung nạp không ít linh khí.

Đến lúc này, linh khí Thiên Lân hấp thu được so với luồng sức mạnh kia bất quá cũng chỉ là một sợi lông so với một con trâu, không đáng để nhắc đến. Muốn hấp thu toàn bộ luồng sức mạnh đó xem ra đa phần là không thể. Hiểu được tình hình này rồi, Thiên Lân lập tức dừng lại, tiếp tục chìm vào trầm tư.

Đối với Thiên Lân, hắn dung hợp khá nhiều pháp quyết chính tà, có thể nói là may mắn vô cùng, có sức cảm giác nhạy bén cao độ đối với sự vật, có thể thăm dò được nhiều bí ẩn, phá giải nhiều nghi vấn mà tuyệt đại đa số người thường không cách gì làm được. Hiện nay, đối mặt với linh khí vô cùng bao la này, hắn lại bó tay chịu trói, điều này sao không khiến hắn phải cảm thấy tiếc hận được?

Nghĩ đến đây, Thiên Lân trong lòng không phục tí nào, lập tức chuyển biến pháp quyết, điều chỉnh tính chất chân nguyên trong cơ thể, lần nữa thử hấp thu luồng linh khí nơi thâm sâu dưới lòng đất lại. Do sự chuyển biến của pháp quyết, tần suất và mật độ của chân nguyên trong cơ thể của Thiên Lân xuất hiện biến đổi, điều này khiến hắn lại hấp thu được không ít linh khí.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-971)