← Ch.625 | Ch.627 → |
Trước đây, Thiên Lân do bởi Băng Tàm mà trải qua một loạt biến hóa, trong đó đáng nhắc đến có hai phương diện. Thứ nhất, sức mạnh Linh Phách mà Thiên Lân nắm giữ được chính là kết tinh trí tuệ chín lần biến hóa giai đoạn thứ nhất của Băng Tàm trong Cửu Trọng Thiên, ẩn chứa huyền diệu vô cùng. Trước đây, Thiên Lân hoàn toàn không hiểu được. Mãi đến đêm hôm đó, ở trong động được thấy Băng Tàm, viên đá ký ức ẩn mình trong người Thiên Lân được khí tức Băng Tàm dẫn dụ, tự động phân giải thành loại ý, trong tình trạng cơ duyên xảo hợp lúc đó, chuyển hóa thành một loại ý niệm trong đầu mà Thiên Lân có thể lý giải được, từ đó bị Thiên Lân nắm vững, khiến hắn có được sức mạnh Linh Phách. Còn về phương diện thứ hai, có liên quan đến một số đặc tính của nguyên thần Băng Tàm, đó cũng chính là câu đố vẫn đang làm khó Thiên Lân. Trước đây, Thiên Lân đã từng phân tích cẩn thận, hiểu được tình hình đại khái, biết được nguyên thần Băng Tàm nuốt chửng những mảnh vỡ ký ức để duy trì vận chuyển, nhưng ảo diệu bên trong, Thiên Lân lại vẫn chưa hề tìm được câu trả lời.
Thực ra, nguyên thần của Băng Tàm chính là một loại thể tồn tại kỳ dị đặc biệt, dung hợp vô số nguyên thần thành viên của tộc Băng Tàm, trải qua chín lần lột xác giai đoạn thứ nhất, cuối cùng biến thành một sự tồn tại độc lập hoàn chỉnh và hoàn mỹ. Nó có chứa rất nhiều những ưu điểm, sau khi tiến vào trong thân thể của Thiên Lân rồi, nhanh chóng nắm vững được kết cấu thân thể Thiên Lân, hiểu được linh khí to lớn ẩn chứa trong người của Thiên Lân, vì thế biến Thiên Lân thành một cái vỏ bọc, nhanh chóng dung hợp thành một thể với hắn.
Khi đó, do Thiên Lân có ý thức bản thân, nguyên thần của Băng Tàm đã từng có ý nuốt chửng lấy nguyên thần của Thiên Lân để thay vào đó, nhưng lại bị luồng sức mạnh trong cơ thể Thiên Lân hạn chế, căn bản không cách gì thực hiện được. Cuối cùng, nó chỉ đành chọn con đường dung hợp, kết hợp ưu điểm giữa hai bên, tiến hành gây dựng và hoàn thiện. Trong lúc đó, nguyên thần Băng Tàm nuốt lấy những mảnh ký ức vỡ nát của Thiên Lân, mục đích không phải để bổ sung năng lượng mà để hiểu rõ toàn diện Thiên Lân, để dung hợp căn bản, đạt đến cảnh giới hoàn mỹ nhất. Quá trình này kéo dài tám ngày, mãi đến trước khi Thiên Lân chết đi mới hoàn chỉnh ghi lại được.
Sau đó, Thiên Lân chết đi, ký ức vỡ nát, nguyên thần tiêu tan. Nhưng cuộc đời trải nghiệm của Thiên Lân lại được nguyên thần Băng Tàm bảo tồn hoàn hảo không hề hư hao. Sau đó, Thiên Lân chìm vào trong bóng đêm, không có cảm giác gì nữa. Nguyên thần Băng Tàm trong não thấy được hy vọng, ý đồ muốn dùng nguyên thần của bản thân thay thế cho nguyên thần Thiên Lân đã tiêu tan, thu được cơ thể huyết nhục của Thiên Lân. Nhưng khi áp dụng thực tế lại phát hiện, trong cơ thể huyết nhục của Thiên Lân có một dấu ấn rất kỳ dị đặc biệt, bất kỳ nguyên thần nào khác cũng đều không cách gì chiếm lấy được bộ thân thể này.
Thấy vậy, Băng Tàm rất bất đắc dĩ bỏ đi ý niệm thay thế, bắt đầu phục hồi lại nguyên thần ký ức của Thiên Lân, hơn nữa còn dung nhập ưu điểm của bản thân vào, dự tính sáng tạo một cá thể mới hoàn mỹ không tỳ vết.
Lúc đó, vừa hay là ngày đầu tiên sau khi Thiên Lân chết đi, cũng là lúc nguyên thần Băng Tàm tiến vào trong thân thể Thiên Lân được chín ngày. Trong ngày hôm đó, Thiên Lân không có một chút biến hóa nào, được mấy người Tân Nguyệt thủ giữ cũng tính là bình an trôi qua.
Trong ngày thứ hai, nguyên thần Băng Tàm bắt đầu phục chế ký ức của Thiên Lân, hơn nữa còn dùng bản thân làm vật trung gian, tạo dựng lại dấu ấn sinh mệnh của Thiên Lân, lại đem bản thân kết hợp mật thiết với hắn, dung hợp hoàn mỹ thành một thể với nhau. Ngày hôm đó, Thiên Tàm lão tổ xâm phạm, khiến cho mấy người Tân Nguyệt bị thương rất nặng nề. Sau đó, Tân Nguyệt nhờ vào Thiên Ly thần kiếm và Đằng Long Cửu Biến, cuối cùng đánh bại được Thiên Tàm lão tổ, ép Thiên Tàm lão tổ phải thi triển Thiên Tàm Biến.
Mà cũng đúng lúc đó, Băng Tàm cảm ứng được biến hóa ở bên ngoài, âm thầm hấp thu lấy đại bộ phận những con rối sáng do Thiên Tàm lão tổ cay đắng luyện hóa thành, khiến cho uy lực Thiên Tàm Biến của Thiên Tàm lão tổ giảm hẳn, mà nguyên thần bị tan biến của Thiên Lân lại xuất hiện dấu vết tái sinh.
Bắt đầu từ thời khắc đó, thân thể Thiên Lân tiến vào trạng thái biến hóa. Bề ngoài nhìn qua thì thân thể Thiên Lân không thấy có gì đáng kể, biến hóa quan trọng nhất nằm ở chỗ gầy dựng lại được nguyên thần.
Do bởi nhờ việc sử dụng nguyên thần của Băng Tàm, biến hóa ở bên trong này chủ yếu thể hiện về phương diện dấu ấn sinh mạng của Thiên Lân. Một khi dấu ấn sinh mạng của Thiên Lân và dấu ấn sinh mạng của Băng Tàm dung hợp lại với nhau, nguyên thần của Thiên Lân lập tức sống trở dậy, từ đó mà tỉnh hẳn lại. Đồng thời, do hai nguyên thần chính là dùng phương thức dung hợp để dựng lại, sau khi Thiên Lân tỉnh dậy, nguyên thần bên trong sẽ bao gồm cả những kinh nghiệm tích lũy và thế giới quan của Băng Tàm, nhưng ý thức chủ yếu vẫn là Thiên Lân. Nói một cách khác, mọi nỗ lực của Băng Tàm bất quá chỉ làm mướn không công cho người ta, thành tựu duy nhất mà nó cảm nhận được chính là sáng tạo ra một sự tồn tại hoàn mỹ không tỳ vết. Biến hóa bên trong không hiện ra bên ngoài, Thiên Lân trải qua chờ đợi rất lâu, cuối cùng dấu ấn sinh mạng dung hợp thành một thể với dấu ấn sinh mạng của Băng Tàm, trở thành một cá thể hoàn toàn mới.
Thời khắc đó, ý thức của Thiên Lân đã tỉnh táo trở lại, Não Vực Nguyên Châu trong não (nguyên thần của Băng Tàm) đã chuyển hóa thành một loại hình thể khác, duy trì hữu hiệu vận chuyển của đại não. Ký ức thời khắc đó hệt như nước thủy triều ập đến, khiến Thiên Lân nhớ lại tất cả mọi thứ trước khi chết, nhớ lại sự hy sinh của Ngọc Tâm, trong lòng cảm thấy tiếc nuối vô cùng. Để biểu đạt được tình yêu bản thân, Thiên Lân trong lòng đã thề hứa:
- Bất kể đến chân trời góc biển nào, ta cũng phải tìm được nàng, khiến nàng vĩnh viễn ở bên mình ta!
Có quyết định vậy rồi, Thiên Lân chuẩn bị tỉnh lại, bắt tay vào làm việc này. Nhưng vào đúng lúc đó, Thiên Lân kinh ngạc phát hiện được, nguyên thần bản thân tuy đã hồi phục, ý thức đã tỉnh lại, nhưng giữa thân thể và nguyên thần lúc này vẫn còn tồn tại chướng ngại vật nhất định.
Để hiểu rõ ràng tình hình này, Thiên Lân bắt đầu phân tích suy đoán, sau khi trải qua rất nhiều cân nhắc tới lui và suy nghĩ, Thiên Lân rút ra một kết luận. Nói cách đơn giản, nguyên thần của Thiên Lân đã không còn giống như trước đây, hắn đã dung hòa được dấu ấn sinh mạng của Băng Tàm. Tại thời điểm cơ thể huyết nhục và nguyên thần mất đi sự phối hợp hoàn mỹ, đã xuất hiện những biến hóa nhỏ bé, từ đó tạo nên một loạt phản ứng nhất định, trì hoãn cả quá trình này. Tìm tòi nguyên nhân của nó, chủ yếu chính là do dấu ấn kỳ dị đặc biệt đó trong cơ thể Thiên Lân, nó sau khi thẩm tra nguyên thần của Thiên Lân, liền cảm ứng rõ ràng dấu ấn sinh mạng của Băng Tàm. Để phân biệt rõ ràng nguyên thần này thuộc về Thiên Lân hay thuộc về Băng Tàm, tốc độ thẩm tra lập tức giảm chậm, vì thế mà kéo dài thời gian.
Hiểu rõ tình hình rồi, Thiên Lân có phần cảm thấy bất đắc dĩ. Trong tình trạng không cách gì khống chế thân thể, hắn lựa chọn im lặng chờ đợi, cẩn thận tìm hiểu trạng thái trước mắt của bản thân.
Trong lúc này, đại khái tính toán vừa hay là thời gian kết thúc ngày thứ hai kể từ lúc Thiên Lân chết đi, mấy người Tân Nguyệt đang gặp phải tập kích của Hắc Ma, tình hình vô cùng nguy hiểm.
Khi đó, thi thể của Thiên Lân xem qua không có chút biến hóa nào cả, nhưng ai cũng không hề biết được, ý thức của hắn đã tỉnh táo trở lại rồi.
Yên lặng tự suy xét, nhớ lại những ký ức trước đây. Thiên Lân từ trước đến giờ chưa từng giống như lúc này, bình tâm tĩnh khí nhớ lại cuộc đời của mình, chỉnh lý lại mọi chuyện đã từng phát sinh.
Trước kia, Thiên Lân thoải mái bướng bỉnh, tất cả mọi thứ đều trông thấy rất xinh đẹp, căn bản chưa biết đến mùi vị cừu hận. Hiện nay, Thiên Lân trải qua sống chết, đau lòng vì mất đi tình yêu, tính cách vui vẻ trước kia đang dần dần thay đổi, cừu hận đã âm thầm lặng lẽ lưu lại những ý niệm tàn độc không cách gì xua tan được.
Lần thay đổi này đối với Thiên Lân là bước ngoặt vĩ đại trong đời của hắn.
Đối với thiên hạ, lại là điểm bắt đầu của một loạt những tai nạn.
← Ch. 625 | Ch. 627 → |