Vay nóng Homecredit

Truyện:Thất Giới Hậu Truyện - Chương 675

Thất Giới Hậu Truyện
Trọn bộ 971 chương
Chương 675: Tứ Bí tụ thủ - Tứ Bí tụ tập – phần 4
0.00
(0 votes)


Chương (1-971)

Siêu sale Lazada


Trên đỉnh Thiên Nữ phong, Thiên Lân và Hoa Hồng nép chặt vào nhau, thưởng thức mùi vị hạnh phúc.

Hoa Hồng bản tính lạnh lùng cao ngạo, đối với người khác phái đều lạnh lẽo, chỉ duy có Thiên Lân là mở rộng nội tâm ra. Thân là thánh nữ của Hắc Trì huyền vực thuộc Ngũ Sắc Thiên Vực, Hoa Hồng chưa từng nghĩ qua tình cảm nam nữ, một lòng chỉ muốn đánh ngã Ngũ Sắc Thần Vương, từ đó đến nay chưa từng nghĩ đến tư tình nữ nhi. Nhưng trong chuyến hành trình đến nhân gian, Hoa Hồng và Thiên Lân gặp nhau, nàng vốn không biết tình yêu là thế nào, lại cảm nhận được mùi vị hạnh phúc và mật ngọt của tình yêu ở nơi này.

Tựa vào lòng của Thiên Lân, Hoa Hồng vẻ mặt tươi cười, tháo dỡ bộ mặt lạnh lẽo bao nhiêu năm qua đã mang, bỏ hết mọi băn khoăn vướng mắc trong lòng, nàng cứ vậy nhẹ nhàng tùy tiện. Thời khắc này, được Thiên Lân ôm trong lòng thật ấm áp, khiến nàng quên đi mọi phiền não, quên đi quá khứ, dỡ bỏ chướng ngại tâm linh vây lấy mình, thản nhiên đối mặt với thế giới này. Hạnh phúc té ra là chuyện đơn giản như vậy. Chỉ cần ngươi tình nguyện, hạnh phúc sẽ tự đến trong cuộc đời của ngươi.

Ngửng đầu, Hoa Hồng nhìn Thiên Lân, khuôn mặt lạnh lùng xinh đẹp cũng không còn tìm được thấy vết tích nào của khí tức lạnh lùng cao ngạo, một tình cảm êm ái mềm mại như nước đang mô tả tình yêu trong lòng của Hoa Hồng. Bật cười thân thiết, Thiên Lân ánh mắt đầy tình thâm sâu, khẽ bảo:

- Chỉ sát na là vĩnh hằng, duy nhất tình yêu.

Hoa Hồng khẽ lẩm bẩm:

- Vẻ đẹp tình yêu, thế gian độc nhất. Có may mắn đạt được, cả đời không hối hận.

Thiên Lân nhìn vào trong mắt của Hoa Hồng, mỉm cười đáp:

- Từ thời khắc mới gặp nhau, nàng đã đi vào trong cuộc sống của ta, định sẵn đời này không hề phân ly.

Hoa Hồng động tình vô cùng, rên lên:

- Thiên Lân ...

Ngàn vạn lời nói hóa thành tình êm ái trong đôi mắt sáng chớp lên như hỏi han, hóa thành một luồng tình cảm chân thành tràn vào trong đáy lòng của Thiên Lân.

Thời khắc đó, Thiên Lân ôm chặt lấy Hoa Hồng, cảm thụ được ngọn lửa bừng bừng trong thân thể mềm mại đang dưỡng dục tình thâm sâu. Lắng nghe tiếng lòng thánh khiết của tuyệt thế giai nhân hồn nhiên vô cùng.

Thời gian, thời khắc đó phảng phất như dừng lại.

Vân Nghê thánh nữ cảm ứng được sự biến hóa giữa Thiên Lân và Hoa Hồng, nhịn không được quay đầu nhìn lại, trong ánh mắt toát ra một tia hâm mộ.

Chốc lát sau, Thiên Lân và Hoa Hồng dần dần tỉnh táo trở lại, hai người nhìn nhau cười, mùi vị hạnh phúc lập tức bao trùm toàn thân. Lúc này, Thiên Lân rất là cao hứng, đang dự tính nói gì đó, nhưng một luồng khí tức quen thuộc lại khiến nàng phải chú ý đến. Buông hai tay ra, Thiên Lân cười khẽ nói:

- Dực Thiên Tường đến rồi, ta phải đi đón hắn.

Hoa Hồng khẽ gật đầu, thu lại nụ cười trên mặt, cả người lập tức khôi phục lại vẻ lạnh lùng sương gió. Tung mình bay lên, Thiên Lân tốc độ nhanh kinh người, chỉ chốc lát đã vượt ngoài vài dặm, vừa hay nghênh đón cố nhân đang bay lại. Vừa thấy Thiên Lân, Dực Thiên Tường nhất thời nở nụ cười, xông đến ôm lấy Thiên Lân, cười nói:

- Không có chuyện gì là tốt rồi, ta cũng không muốn rơi lệ vì ngươi.

Thiên Lân ôm chặt lấy Dực Thiên Tường, cười hỏi:

- Nếu như thật sự ta chết rồi, ngươi cũng không chịu rơi lệ vì ta?

Dực Thiên Tường cười mắng:

- Bớt nói nhảm trước mặt ta đi, ta cũng sẽ không cho ngươi chết được.

Thiên Lân cảm nhận được tình bằng hữu trong lòng của Dực Thiên Tường, rất vui mừng, nghiêm mặt nói:

- Ngươi yên tâm, ta tuyệt đối cũng không dễ dàng chết đi như vậy.

Dực Thiên Tường buông Thiên Lân ra, vỗ lên vai hắn nói:

- Đây mới là huynh đệ tốt của ta.

Thiên Lân nghiêm mặt nhìn vào trong mắt của Dực Thiên Tường, cười nói:

- Một năm không gặp. Khẩu khí của ngươi nói ra đầy tự tin đó.

Dực Thiên Tường cười đáp:

- Một năm này đối với ta có ý nghĩa trọng đại, ta đã không còn là thiếu niên năm xưa bị những người kia khi dễ được rồi.

Thiên Lân nghe vậy, vừa dẫn Dực Thiên Tường bay lên Thiên Nữ phong, vừa hỏi tiếp:

- Ngươi sau này có dự tính thế nào?

Dực Thiên Tường đáp:

- Ta đời này ngoại trừ cừu hận ra, chỉ có một mình ngươi là bằng hữu. Sau này chuyện của ngươi chính là chuyện của ta, chúng ta cùng nhau nghênh chiến tương lai.

Thiên Lân cười đáp:

- Được, chúng ta cùng nắm tay nhau cùng tạo ra tương lai.

Câu này vừa nói xong, hai người đã đến trên không trung Thiên Nữ phong, cùng đồng thời hạ xuống. Lúc này, Hoa Hồng đã thông báo cho Mẫu Đơn, hai người cùng với Hoa Ảnh đang mỉm cười chờ đợi.

Nhẹ nhàng hạ xuống đỉnh núi, Thiên Lân giới thiệu hai bên qua một lượt đơn giản, sau đó liền kéo Dực Thiên Tường vào trong Chức Mộng động, kể lại những chuyện hai bên đã trải qua trong một năm này.

Trên đỉnh núi, Mẫu Đơn, Hoa Hồng và Hoa Ảnh nhỏ giọng tán gẫu, hoàn toàn không quấy nhiễu gì đến Thiên Lân, mục đích chính là không hy vọng Hoa Ảnh biết quá nhiều chuyện liên quan đến Thiên Lân, dù sao thân phận trước mắt của Hoa Ảnh còn chưa xác định, mục đích đi đến đây cũng chưa dám khẳng định.

Bên trong Chức Mộng động, Dực Thiên Tường sau khi biết được những chuyện đã phát sinh với Thiên Lân trong một năm vừa qua, nhịn không được than thở:

- Chỉ trong thời gian ngắn ngủi một năm, ngươi lại trải qua quá nhiều chuyện như vậy, quả thật khiến người ta khó mà có thể tin tưởng được. Tiếp theo ngươi dự tính thế nào đây?

Thiên Lân đáp:

- Ta chuẩn bị đi tìm Ngọc Tâm nhưng lại không nỡ rời bỏ những người khác.

Dực Thiên Tường nói:

- Trên đường ta đến đây có gặp Xà Thần, bà ta có nói cho ta biết một số chuyện ... Theo phỏng đoán của ta, tai ách khủng khiếp của Băng Nguyên vừa mới bắt đầu mà thôi, sẽ nhanh chóng tràn ra khắp cả thiên hạ, nơi này hoàn toàn không phải là chỗ duy nhất bị tai kiếp.

Thiên Lân trầm ngâm một lúc nói:

- Ngươi lần này quay về có nắm chắc mấy phần báo thù được?

Dực Thiên Tường đáp:

- Theo hiểu biết của ta, địch nhân năm xưa không chỉ có một mình Xà Thần, còn có những dị tộc khác nữa. Bọn chúng có một số đã chết đi rồi, có một số sau này cũng vì nguyên nhân khác mà bị diệt tộc. Trước mắt còn lại chỉ có Xà Thần địa và Ma Ưng môn.

Thiên Lân hỏi tiếp:

- Năm xưa Xà Thần có từng tự mình ra tay hay không?

Dực Thiên Tường lắc đầu đáp:

- Thế thì không có, bất quá Xà Thần địa năm xưa đã từng phái đi ba cao thủ, trong đó hai cao thủ đã chết trận rồi.

Thiên Lân nói:

- Theo ta hiểu được, Xà Thần và Hắc Ma đều không dễ chọc vào, nếu ngươi muốn tìm bọn họ báo thù, phỏng chừng trong thời gian ngắn cũng không dễ gì hoàn thành được.

Dực Thiên Tường đáp:

- Vài ngàn năm đã trôi qua, ta cũng không gấp trong nhất thời.

Thiên Lân nói:

- Như vậy ngươi trước hết hãy ở tại chỗ ta, tìm hiểu rõ tình hình Băng Nguyên. Đợi khi thời cơ chín muồi, ngươi mới ra tay cũng chưa muộn.

Dực Thiên Tường cười đáp:

- Ngươi nơi này quá coi trọng khí thế nữ nhân, ta không thích hoàn cảnh như vậy. Ta vẫn thích đơn độc một mình một chỗ, có chuyện gì ta sẽ tự tìm đến ngươi.

Thiên Lân nghe vậy, cười nói:

- Ngươi nói như vậy là dự tính suốt đời này làm kẻ cô độc?

Dực Thiên Tường mất đi nụ cười, khẽ than:

- Ta là người Thiên Dực tộc, hoàn toàn không phải nhân loại. Tộc quy của chúng ta và nhân loại khác nhau, tình cảm hoàn toàn cũng không phải thâm sâu như các ngươi. Hơn nữa, ta là người duy nhất của tộc Thiên Dực còn sống trên thế gian, muốn tìm một bạn đời thích hợp hoàn toàn không phải là chuyện dễ dàng.

Thiên Lân thấy vậy cũng không miễn cưỡng, điềm nhiên đáp:

- Nếu là như vậy, thế thì mọi thứ cứ tùy duyên mà thôi. Ta có khả năng trong vài ngày nữa sẽ rồi khỏi nơi này, đến lúc đó nếu ta đi rồi, còn một số người thân quanh ta, hy vọng ngươi có thể giúp ta chiếu cố đến bọn họ, ta không hy vọng bọn họ có chút thương tổn nào.

Dực Thiên Tường cười đáp:

- Yên tâm đi, những cô gái ngày trước canh giữ bên cạnh ngươi ta đều đã gặp qua rồi, ta sẽ giúp ngươi trông nom bọn họ.

Thiên lân gật đầu nói:

- Như vậy thì ta yên tâm rồi.

Sau đó, Thiên Lân và Dực Thiên Tường cùng nhau hàn huyên chuyện khác, mãi đến khi trời tối, Dực Thiên Tường mới đứng lên rời đi.

Đưa tiễn Dực Thiên Tường đi rồi, Thiên Lân quay lại đỉnh Thiên Nữ phong, gặp Mẫu Đơn, Hoa Hồng, Hoa Ảnh đang tán gẫu, không khỏi tiến lên hỏi:

- Bàn tán chuyện gì vậy?

Mẫu Đơn liếc Thiên Lân, cười thản nhiên nói:

- Đang bàn một số chuyện ở Ngũ Sắc Thiên Vực.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-971)