← Ch.707 | Ch.709 → |
Triệu Ngọc Thanh hỏi lại:
- Đao pháp gì vậy?
Linh Hoa đáp:
- Lôi Đình tam thức, nghe nói uy lực cực mạnh, nhưng rất khó luyện thành.
Đưa tay vào trong bọc, Linh Hoa lấy ra bản chép tay dâng cho Triệu Ngọc Thanh. Triệu Ngọc Thanh khẽ biến sắc, đưa tay cầm lấy bản chép tay đưa cho Tuyết Sơn thánh tăng, hỏi lại:
- Thánh tăng thấy thế nào?
Tuyết Sơn thánh tăng kinh hãi thở dài nói:
- Đây chính là tuyệt kỹ đã thất truyền thời thượng cổ. Không hề bình thường.
Triệu Ngọc Thanh nói:
- Yến Sơn Cô Ảnh khách người này vô cùng thần bí, lại rất thương yêu Linh Hoa và Lâm Phàm, đối đãi với hai đứa rất tốt. Cũng xem như đây là phúc duyên của hai đứa nó.
Tuyết Sơn thánh tăng nói:
- Tất cả đều là duyên, nhân quả tuần hoàn.
Nói rồi, Tuyết Sơn thánh tăng đưa bản chép tay giao cho Lâm Phàm, dặn dò:
- Phải trân trọng cho tốt, cần phải tăng cường khổ luyện.
Lâm Phàm đỡ lấy đao quyết, gật đầu đáp:
- Thánh tăng dạy bảo, đệ tử ghi nhớ kỹ trong lòng.
Phỉ Vân, Tiết Phong bên cạnh nghe đến sự thần kỳ của đao pháp này, không khỏi tiến lên xem xét. Lâm Phàm cũng không che giấu, thoải mái đưa bản chép tay cho bọn họ tùy ý xem xét, mãi đến khi mọi người xem cả rồi mới lấy lại. Rất nhanh, Lâm Phàm chìm đắm vào trong đó, tập trung tinh thần lĩnh hội và khảo sát bộ đao pháp này. Mấy người Triệu Ngọc Thanh cũng không quấy nhiễu hắn, mọi người đứng yên ở đó, đợi cho mấy người Tân Nguyệt, Dao Quang quay trở về.
Ban đêm, hoa tuyết trên trời cũng giảm bớt nhiều. Lúc này, mấy người Tân Nguyệt, Dao Quang cùng với Thiên Lân quay lại. Điều này khiến cho mọi người rất bất ngờ nhưng cũng vô cùng cao hứng. Vừa gặp mặt, Phỉ Vân và Lâm Phàm đã đồng thời tiến lên, vừa đánh giá lại Thiên Lân, vừa cất tiếng hỏi chuyện ở Thiên Nữ phong. Nắm lấy tay của Lâm Phàm và Phỉ Vân, Thiên Lân cười nói:
- Hôm nay Thiên Nữ phong có không ít cường địch chạy đến, khi đó... Sau này, Xích Viêm xuất hiện mới đuổi Thái Huyền Hỏa Quy chạy đi, hóa giải được nguy cơ.
Nghe xong những lời kể của Thiên Lân, mọi người có mặt ở đó không ai không thất kinh trước chuyện Thiên Lân áp chế Thiên Tàm lão tổ và Hắc Ma, cũng cảm thấy kinh ngạc trước sự xuất hiện của người khổng lồ Xích Viêm. Lâm Phàm vỗ vai của Thiên Lân, tán thưởng:
- Một tiểu tử tốt, quả thật ngươi là một tiểu tử tốt, thoáng cái đã vượt qua ta rồi.
Thiên Lân cười đáp:
- Ngươi cũng không hề tồi, nghe nói ngươi đã có được một thanh thần đao, đang khổ luyện đao pháp.
Lâm Phàm cười cười, đưa đao trong tay cho Thiên Lân, cất tiếng giải thích:
- Đây chính là vật Tây Bắc Cuồng Đao tặng cho, nghe nói chính là thần binh Tà Ảnh thời thượng cổ, đáng tiếc lại không cách nào chứng thực được.
Thiên Lân đỡ lấy thần binh, cười nói:
- Đao này ta đã từng thấy qua, đúng là có phần thần bí, còn về lai lịch... ồ... đúng là thần binh Tà Ảnh thời thượng cổ rồi.
Thời khắc đó, cái gương trước ngực Thiên Lân đột nhiên phản hồi tin tức chứng thực lai lịch của thần binh. Lâm Phàm có phần kinh ngạc nghi hoặc hỏi:
- Làm sao khẳng định được đây chính là Tà Ảnh?
Thiên Lân giải thích:
- Trên người ta có một cái gương vô cùng thần kỳ, đối với một số vật đặc thù sẽ tự động sinh ra phản ứng, trước đây, khi lần đầu thấy thanh đao này, ta hoàn toàn không có ý gì, nhưng khi vừa rồi ta đỡ lấy thanh đao này rồi, trên mặt gương đó liền phát xuất một tổ hợp tín hiệu xác nhận đao này chính là Tà Ảnh.
Lâm Phàm nghe vậy vô cùng mừng rỡ, cười nói:
- Quá tốt rồi, không ngờ đao này quả thực là tuyệt thế thần binh Tà Ảnh năm xưa.
Phỉ Vân cười nói:
- Quả thật là song hỉ lâm môn, ngươi không những thu được thần đao, còn có được đao quyết, không bao lâu sau nữa chắc chắn sẽ nổi tiếng kinh người.
Thiên Lân vừa nghe đến tuyệt thế đao quyết, lập tức hứng thú hỏi tới:
- Tuyệt thế đao quyết gì vậy?
Lâm Phàm cười đáp:
- Tất cả đều cảm tạ Linh Hoa. Muội ấy gặp được Yến Sơn Cô Ảnh khách, liền vì ta cầu xin một bộ đao pháp.
Kể lại đơn giản một lượt lai lịch của đao quyết, Lâm Phàm lấy Lôi Đình đao quyết ra đưa cho Thiên Lân xem qua. Bên cạnh, Tân Nguyệt, Dao Quang, Đồ Thiên mấy người khi biết được chuyện này cũng vô cùng cao hứng, ào ào chúc mừng Lâm Phàm, hơn nữa còn xem qua đao quyết. Lúc này, Đồ Thiên kinh ngạc xem qua đao pháp bá đạo, cất tiếng nói:
- Ngươi nếu như có cơ may luyện xong, chắc chắn siêu phàm nhập thánh. Nhưng đao pháp này rất kỳ lạ đặc biệt, cực dương cực cương, lại thâm ảo vô cùng, phỏng chừng không dễ dàng tu luyện.
Dao Quang nói:
- Muốn phối hợp đao quyết với thần binh Tà Ảnh tự nhiên không phải là chuyện đơn giản.
Thiên Lân cười đáp:
- Tu luyện đao quyết thực ra phải trông vào duyên. Thần binh có linh hồn, vạn pháp đều viên mãn.
Lâm Phàm nói:
- Hy vọng như lời của ngươi nói, nếu không ta lại phụ thanh thần binh này mất rồi.
Linh Hoa nói:
- Sư huynh chớ quá lo lắng. Muội tin tưởng huynh nhất định luyện thành.
Lâm Phàm liếc Linh Hoa, không muốn bàn luận nhiều đến chuyện này nữa, lập tức chuyển sang chuyện khác lên tiếng:
- Thiên Lân, đêm nay chớ về để chúng ta đàm đạo cho thoải mái.
Câu này vốn dĩ rất bình thường, nhưng khi Tân Nguyệt, Dao Quang mấy người vừa nghe, vẻ mặt liền khẽ biến, toát ra một chút phức tạp. Phỉ Vân phát hiện tình hình này, hỏi tới:
- Mọi người sao vậy?
Giang Thanh Tuyết khẽ than:
- Thực ra Thiên Lân lần này đến đây chính là muốn chào tạm biệt mọi người chúng ta.
Câu này vừa phát ra, mọi người lập tức cảm thấy kinh ngạc, không khỏi nhìn lại Thiên Lân, trong ánh mắt toát ra sự nghi hoặc. Lâm Phàm và Linh Hoa vội vàng tiến lên, kéo tay của Thiên Lân cất tiếng hỏi:
- Ngươi đi đâu vậy?
Nhìn thấy ánh mắt quan tâm của Lâm Phàm và Linh Hoa, Thiên Lân cảm động rất nhiều nở nụ cười mỉm, khẽ giọng nói:
- Ta đã quyết định rồi, sáng sớm ngày mai phải rời khỏi Băng Nguyên, xuôi Nam về Trung Thổ.
Lâm Phàm khẩn thiết nói:
- Vì sao lại như vậy?
Thiên Lân đáp:
- Vì Ngọc Tâm. Ta đã tìm ra nàng ấy rồi, đáng tiếc nguyên thần của nàng lại bị phong ấn ở bên trong Tàn Tình kiếm, ta cần thiết phải đi Trung Thổ tìm phép hóa giải.
Linh Hoa không nỡ nói:
- Không thể ở thêm một khoảng thời gian sao?
Thiên Lân cười đáp:
- Sớm muộn cũng phải đi, sớm đi ngày nào thì có thể sớm về ngày đó.
Lâm Phàm hiểu được tình yêu của Thiên Lân, lên tiếng khích lệ:
- Đi đi, ta tin tưởng ngươi nhất định sẽ thành công. Nơi này giao cho chúng ta thôi.
Thiên Lân liếc mọi người, ánh mắt dừng lại ở Triệu Ngọc Thanh, khẽ giọng nói:
- Cốc chủ tiền bối, sau khi vãn bối đi rồi phiền tiền bối thay mặt chiếu cố cho mọi người.
Triệu Ngọc Thanh đáp:
- Yên tâm đi đi. Tương lai ngươi sẽ càng rực rỡ hơn.
Thiên Lân đáp:
- Sau khi vãn bối đi rồi, nếu có gì nguy hiểm, mọi người có thể liên hệ với Dực Thiên Tường, hắn sẽ hỗ trợ mọi người. Ngoài ra, Xích Viêm có thể áp chế được Thái Huyền Hỏa Quy, khi khẩn cấp có thể để Tân Nguyệt đi tìm kiếm, Xích Viêm sẽ tự ra tay hỗ trợ mọi người. Còn về mặt Ngũ Sắc, có gì không hiểu có thể hỏi Mẫu Đơn và Hoa Hồng, bọn họ sẽ toàn lực chi viện.
Triệu Ngọc Thanh vẻ mặt hơn biến, trầm ngâm nói:
- Nếu có Dực Thiên Tường và Xích Viêm hỗ trợ, trận tai kiếp này đúng là có vài phần hy vọng.
Tuyết Sơn thánh tăng không lạc quan lắm nói:
- Chỉ sợ sự tình sẽ không thuận lợi như vậy thôi.
Dao Quang lên tiếng:
- Chuyện do người làm, nếu có hy vọng, chúng ta phải phấn khởi lên mới được.
Giang Thanh Tuyết nói:
- Được rồi, không nói những chuyện đó nữa, hay là nói chuyện Thiên Lân lên đường thôi. Đệ ấy còn có chuyện muốn thỉnh giáo.
Phỉ Vân hiếu kỳ nói:
- Có chuyện gì có thể làm khó được Thiên Lân đây?
Bật cười cay đắng, Thiên Lân đáp:
- Chuyện là như vậy, Ngọc Tâm vì ta mà chết đi, nguyên thần bị vây khốn trong Tàn Tình kiếm... Ta muốn nghĩ biện pháp giải mở phong ấn, thì phải quay lại vài ngàn năm trước... Nhưng ta phải làm thế nào mới quay lại được đây?
Nghe xong những chuyện Thiên Lân nói, những người mới lần đầu biết chuyện đều sửng mình, muốn đảo chuyển thời gian không gian thì không phải là chuyện có thể tưởng tượng dễ dàng. Triệu Ngọc Thanh trầm ngâm nói:
- Nếu như lời nói của cao nhân thuộc Thiên Ngoại Động Thiên, chắc chắn là thật không giả. Còn về phương pháp, thế thì phải trông vào cơ duyên của con rồi.
Tuyết Sơn thánh tăng nói:
- Vạn pháp tùy duyên, tụ tán do thiên, thời cơ đến rồi, mọi thứ tự nhiên sẽ xuất hiện trước mắt.
Thiên Lân dường như có lĩnh ngộ, cảm kích nói:
- Đa tạ thánh tăng chỉ điểm.
Lâm Y Tuyết đảo tròn mắt, dịu dàng nói:
- Thiên Lân sư huynh từ trước đến giờ chưa từng đến Trung Thổ, nếu một mình đi lại, chỉ sợ sẽ phí đi nhiều công sức, cần có người đồng hành theo mới tốt.
Câu này không phải là vô lý, nhưng Dao Quang, Đồ Thiên, Giang Thanh Tuyết đều hiểu rõ dụng ý của nàng, không khỏi nở nụ cười mỉm. Tân Nguyệt, Vũ Điệp cũng có phần hiểu ra, hai người đều cùng nhìn Thiên Lân, mơ hồ có phần không nỡ. Triệu Ngọc Thanh lên tiếng:
- Thiên Lân đi chuyến này tự có nhân duyên, mọi người không cần phải quan tâm.
Lâm Y Tuyết nghe vậy sửng người, vội vàng nói:
- Nhưng mà...
Triệu Ngọc Thanh lắc đầu với Lâm Y Tuyết, cắt ngang lời nói của nàng:
- Có một số chuyện có thể nhúng tay vào, có một số chuyện chỉ có thể đứng nhìn mà thôi. Được rồi, trời không còn sớm nữa, Thiên Lân sớm mai đã phải đi rồi, tin chắc có rất nhiều chuyện muốn nói riêng với từng người, chúng ta hãy dành thời gian này cho Thiên Lân.
Mọi người vừa nghe cũng không tiện nói nhiều, lập tức không khí yên tĩnh trở lại. Nhìn mọi người có mặt ở đó, Thiên Lân có phần cảm khái, tiến lên nói vài câu đơn giản với Tiết Phong, sau đó lại kéo tay Lâm Phàm và Linh Hoa rời đi. Khoảng một lúc sau, ba người quay lại, Thiên Lân lại nhỏ giọng nói chuyện với Phỉ Vân và Tuyết Hồ một lúc, rồi sau đó liền đi đến bên cạnh Vũ Điệp. Nhìn Thiên Lân, Vũ Điệp vẻ mặt kỳ quái, trong chờ đợi có mấy phần không nỡ, trong lo lắng ẩn chứa tình yêu thâm sâu. Thiên Lân ánh mắt tình cảm yêu thương như biển mênh mông, nhẹ nhàng đưa tay nắm lấy cánh tay ngọc của Vũ Điệp, không nói lời nào cứ vậy đưa nàng rời khỏi nơi đó. Đêm, chầm chậm trôi dài ra, gió lạnh thường xuyên, Thiên Lân ngày mai phải đi rồi, đêm hôm nay hắn làm sao đối mặt với người phụ nữ yêu thương trong lòng, làm sao xoa dịu được sự bất đắc dĩ và tình yêu linh thiêng trong lòng nàng đây? Vì Ngọc Tâm, Thiên Lân phải rời khỏi Băng Nguyên, vì Ngọc Tâm, Thiên Lân phải tạm thời bỏ qua những tình yêu khác của hắn. Chọn lựa như vậy có phần bất đắc dĩ, quyết định như vậy cũng khiến cho người ta phải cảm khái, nhưng Thiên Lân lại phải đi rồi.
← Ch. 707 | Ch. 709 → |