← Ch.802 | Ch.804 → |
Quái vật đầu chim mình người gầm lên một tiếng, rất là tức giận, lập tức phát xuất một tiếng kêu dài sắc bén, xông thẳng đến người đàn ông áo xanh. Cũng đúng lúc này, ba con yêu vật còn lại cũng triển khai công kích, chiêu thức kỳ quái quỷ dị, nhưng tốc độ lại vô cùng kinh người. Đối mặt với công kích của yêu vật, chàng trai cô gái quát lớn một tiếng, hai người múa cây cung ngắn trong tay, triển khai phản kích mãnh liệt. Dưới ánh mặt trời, sau bóng người nhấp nhô bất định, các hình các dạng ánh sáng bên ngoài Linh Tu tự quay cuồng khuếch tán, thỉnh thoảng truyền ra tiếng như sét đánh. Ở trung tâm của vụ giao chiến, đôi thanh niên nam nữ liên thủ ứng chiến, hai người chiêu thức cực nhanh, tuy chỉ dùng cung ngắn làm vũ khí, nhưng lại thi triển kiếm chiêu, hơn nữa lại vô cùng sắc bén. Đối mặt với kiếm thuật vô cùng tinh diệu của hai người, trong bốn con yêu vật, con quái đầu hổ mình trâu đấu đá lung tung, hai lần ba lượt đã tách rời đôi thanh niên áo xanh, phá giải liên thủ của bọn họ. Sau đó, ba con yêu vật còn lại chiếu theo đặc điểm của mình để triển khai công kích quỷ dị, không bao lâu đã chiếm được thế thượng phong, vây khốn được đôi nam nữ áo xanh.
Thấy tình hình như vậy, đôi thanh niên áo xanh vẻ mặt nóng nảy, thân thể né tránh rất nhanh, thỉnh thoảng còn lưu ý đến động tĩnh của đồng bọn. Chốc lát sau, tình thế đối với hai người càng lúc càng bất lợi. Chàng trai áo xanh không khỏi rống to một tiếng, cây cung ngắn trong tay đang múa chợt dừng lại, tay trái nắm chặt thân cung, tay phải kéo dây cung làm thành tư thế giương cung bắn tên. Từ xa xa nhìn lại, vẻ mặt của người thanh niên áo xanh vô cùng nghiêm trọng, tay phải hoàn toàn không có cây tên nào cả, chỉ giương cung chờ đợi, làm thành tư thế nhắm chuẩn vào con quái đầu hổ mình trâu to lớn nhất.
Phát hiện được tình hình này, con quái đầu hổ mình trâu đột nhiên gào thét gầm gừ, thân thể nhanh chóng né trái tránh phải, ý đồ muốn tránh bị thanh niên áo xanh nhằm trúng. Bên cạnh, con chim hai đầu giương cánh tấn công điên cuồng, đến nhanh như điện, dường như cũng có kiêng kỵ cây cung ngắn trong tay của thanh niên áo xanh, không dám chính diện giao tranh với hắn. Ngưng thần tĩnh khí, chàng trai áo xanh nhằm chằm chằm vào con quái đầu hổ mình trâu, hai đầu cây cung ngắn lúc này hiện lên ánh sáng màu đỏ, nhanh chóng hội tụ vào trên tay phải kéo cung của thanh niên áo xanh, hình thành một mũi tên ánh sáng màu đỏ rực, rít lên một tiếng liền rời khỏi dây cung bay ra. Thời khắc đó, một luồng khí thế uy nghiêm bá đạo bao trùm cả đỉnh núi, hệt như Thái Sơn nặng nề khiến cho không khí bốn bề chung quanh đều trở nên ngưng đọng, khiến cho người ta cảm thấy hít thở khó khăn.
Ánh đỏ lóe lên, tiếng rống truyền lại.
Con quái đầu hổ mình trâu hình dáng khổng lồ di động thật nhanh, nhưng vào thời điểm mũi tên ánh sáng rời khỏi dây cung, thân thể phảng phất như bị một luồng sức mạnh trói chặt lại, căn bản không thể nào né tránh được. Chỉ trong chớp mắt, con quái đầu hổ mình trâu bị mũi tên ánh sáng bắn trúng, thân thể đột nhiên vỡ nát, cứ vậy mà biến mất không còn thấy nữa. Cũng đúng lúc này, thanh niên áo xanh sau khi bắn ra một mũi tên rồi, khuôn mặt anh tuấn lập tức tái nhợt hẳn đi, thân thể không khỏi run rẩy lên, hệt như đang say rượu lảo đảo lùi lại. Thấy tình hình này, chim hai đầu kêu lên một tiếng, từ không trung chụp thẳng xuống hệt như một ngọn núi lửa bắn thẳng vào ngực của người thanh niên áo xanh.
Bật cười khổ sở, thanh niên áo xanh ánh mắt ảm đạm, quay sang bên cạnh, vào thời điểm lâm nguy lại một lòng một dạ quay lại nhìn người thiếu nữ áo xanh, rõ ràng hy vọng nàng có thể bình an. Nhưng lúc này đây, thiếu nữ áo xanh tình hình cũng hết sức khó khăn, bị hai con yêu vật đánh cho liên tục lùi lại, cơ hồ đã vào cục diện không còn sức để phản kích nữa rồi.
Tử Hàn thấy tình hình này, la lên thất thanh:
- Không ổn, có nguy hiểm.
Thiên Lân nói:
- Có người sẽ ra mặt.
Còn đang nói, giữa chiến trường đột nhiên nổi lên biến hóa, một tấm tường đá đột ngột từ dưới mặt đất mọc lên, huyền diệu vô cùng che ngang trước mặt thanh niên áo xanh. Cũng đúng lúc này, dưới chân của thanh niên áo xanh đột nhiên xuất hiện một cái huyệt động, cả người thoáng cái đã rơi gọn vào trong, vừa hay né tránh được thương tổn của địch nhân. Kể từ đó, chim hai đầu chụp xuống va chạm vào trong tấm tường đá, lập tức nghiền nát tấm tường đá thành từng mảnh, bản thân cũng chịu thương tổn không nhỏ.
Biến hóa đến đột ngột, ngoài ý nghĩ của ba con yêu vật. Nhưng điều càng khiến cho người ta phải kinh ngạc, chính là con quái đầu hổ mình trâu vừa mới bị thanh niên áo xanh bắn chết chốc lát trước đột nhiên xuất hiện, xem ra không chút khác thường nào cả, hệt như trước đây. Giữa chiến trường, bốn con yêu vật tụ lại với nhau, phát hiện thanh niên áo xanh không còn thấy nữa liền tìm kiếm, cuối cùng đưa mắt nhìn vào trong miếu, từ từ bước thẳng đến chỗ ba người Thiên Lân.
Trong cửa miếu, Tử Hàn thấy bốn con yêu vật đang ép gần đến, khẽ lẩm bẩm nói:
- Xem ra chúng ta có phiền toái rồi.
Hải Mộng Dao điềm nhiên đáp:
- Bọn chúng lại xui xẻo rồi.
Còn đang nói, bên trong Linh Tu tự đột nhiên có biến hóa, thanh niên áo xanh và thiếu nữ áo xanh vừa mới biến mất đột nhiên xuất hiện trong miếu, bên cạnh còn có thêm một lão già tóc trắng.
Nhìn ba người mới đến, Thiên Lân hoàn toàn không kinh ngạc, ngược lại cười nói:
- Chủ nhân cũng đã ra mặt rồi, xem ra chúng ta có thể tiếp tục xem náo nhiệt rồi.
Lão nhân tóc bạc nghe vậy vội vàng lên tiếng:
- Công tử cũng không thể nào khoanh tay đứng nhìn, thấy chết mà không cứu được.
Thiên Lân cười trả lời:
- Mới gặp nhau, ngươi hãy cho ta một lý do để cứu người.
Lão già áo trắng đáp:
- Ta là tảng đá nằm lưng chừng núi không đáng nhắc đến. Nhưng bọn họ lại là người đời sau của thế gia luyện binh khí, chính trực lương thiện tuổi hãy còn nhỏ, còn có tương lai thật tốt đẹp. Công tử nên giúp bọn họ một tay mới đúng.
Đôi trai gái áo xanh vẻ mặt tái nhợt, đang yên yên lặng lặng nhìn ba người Thiên Lân, vẻ mặt có phần lúng túng xấu hổ, dường như phương thức cầu cứu giống như vậy khiến trong lòng bọn họ tuổi hãy còn nhỏ có phần không được tự nhiên.
Lúc này, bốn con yêu vật đã đi đến ngoài cửa miếu, con quái đầu hổ mình trâu kia tức giận quát lên:
- Nhanh thả bọn họ ra.
Thiên Lân lại liếc con quái đầu hổ mình trâu, rồi vừa quay lại nhìn thanh niên nam nữ áo xanh, cất tiếng hỏi:
- Bọn họ cố chấp đến như vậy, thật ra vì muốn chuyện gì?
Thanh niên áo xanh có phần ngần ngừ, đưa mắt trao đổi với thiếu nữ áo xanh, rồi trả lời:
- Tại hạ Lê Thánh Kiệt, năm nay hai mươi tuổi, đây là sư muội Triệu Vận Đình của tại hạ, tuổi được mười tám. Chúng ta từ nhỏ đã gia nhập làm môn hạ thế gia luyện binh khí, học thuật luyện binh khí, tu tập phép luyện binh khí. Hôm nay, chúng ta giữa đường đi đến đây gặp phải bốn con yêu vật này, hai bên phát sinh xung đột. Trong lúc đó, tại hạ và sư muội dùng cung ngắn trong tay bắn chết bọn chúng nhiều lần, kết quả đều không giết được bọn chúng, ngược lại còn khiến bọn chúng nổi lòng tham cung ngắn, một lòng muốn đoạt lấy nó.
Nhìn cây cung ngắn trong tay của Lê Thánh Kiệt và Triệu Vận Đình, Thiên Lân hỏi lại:
- Hai cây cung ngắn này xem ra chẳng phải vật thường, không biết lai lịch thế nào?
Lê Thánh Kiệt vẻ mặt khó coi, chần chừ không đáp.
Triệu Vận Đình trả lời:
- Đây là vật cực báu của sư môn, có tên là Nhật Nguyệt thần cung. Cây cung ngắn trong tay của sư huynh có tên là Xạ Nhật, cây cung ngắn trong tay ta có tên là Trục Nguyệt.
Thiên Lân cười nói:
- Nhật Nguyệt thần cung, cái tên rất vang dội, uy lực cũng vô cùng kinh người, tự nhiên phải giữ cho thật tốt.
Lão già áo trắng phụ họa theo:
- Công tử nói rất đúng, vật báu của sư môn làm sao có thể dễ dàng giao cho người được.
Thiên Lân cười nói:
- Được rồi, không cần phải vuốt mông ngựa. Hôm nay, chuyện này nếu ta đã gặp rồi, tự nhiên sẽ không thể bỏ mặc. Các ngươi cũng không cần phải cảm kích, cứ coi đây là một quà ra mắt, mọi người kết giao bằng hữu, sau này lo lắng cho nhau.
Lê Thánh Kiệt nhìn Thiên Lân, nghiêm mặt đáp:
- Nếu như công tử không chê, sau này chúng ta sẽ là bằng hữu, hy vọng công tử có thể chiếu cố nhiều hơn.
Triệu Vận Đình dịu dàng nói:
- Còn chưa thỉnh giáo cao danh quý tính của công tử?
Thiên Lân cười đáp:
- Ta tên là Thiên Lân, đây là sư tỷ của ta, còn đây là Hiệp Y Thánh Tâm.
Ngoài cửa miếu, bốn yêu vật thấy mọi người bên trong thân cận lẫn nhau, trong lòng biết không ổn, con đầu hổ mình trâu kia lại quát to lần nữa:
- Nhanh chóng giao Nhật Nguyệt thần cung ra đây, nếu không đem tất cả các ngươi nuốt chửng hết.
Lê Thánh Kiệt và Triệu Vận Đình nghe vậy biến sắc mặt, đầy lo lắng.
Thiên Lân hừ khẽ một tiếng, trừng con quái đầu hổ mình trâu một cái, lạnh lùng đáp trả:
- Kêu cái gì mà kêu, vội đi đầu thai à.
Thiên Lân ánh mắt kỳ dị miệng lại nở nụ cười hấp dẫn, khẽ nói:
- Ta vốn không có lòng muốn giết các ngươi, đáng tiếc các ngươi lại muốn tìm chết cho được.
Con vật đầu chim mình người khinh thường trả lời:
- Chỉ bằng vào ngươi thì còn chưa có được bản lĩnh đó.
Thiên Lân cười tà dị đáp lại:
- Như vậy, chúng ta ngại gì mà không thử.
Chầm chậm cất bước đi ra, Thiên Lân đi thẳng ra ngoài cửa.
Lê Thánh Kiệt và Triệu Vận Đình thấy vậy đồng thời hô khẽ, ai cũng phát ra nhắc nhở thiện ý.
Hải Mộng Dao điềm đạm thanh nhã trả lời:
- Không cần phải lo lắng, Thiên Lân không sao đâu.
Thấy Thiên Lân đi ra rồi, bốn con yêu vật cùng lóe lên lùi lại, đến vùng đất trống ngoài miếu, song phương cách nhau chừng một trượng ba một trượng tư.
- Tiểu tử không cần phải ra dáng, chỉ cần ngoan ngoãn giao ra Nhật Nguyệt thần cung, chúng ta sẽ không làm khó các ngươi.
Chăm chú nhìn Thiên Lân, con thú hai đầu rắn lại phát xuất nhắc nhở.
Thiên Lân không thèm để ý, phất tay kéo Lê Thánh Kiệt đến bên mình, điềm nhiên nói:
- Huynh muội hai người hoàn toàn không thua bọn họ, nhưng trước giờ vẫn không giết chết được bọn họ, vì thế trong lòng có khiếp sợ, kế đó theo đà thất bại như nước lũ, cứ bỏ chạy mãi đến nơi này.
Lê Thánh Kiệt gật đầu trả lời:
- Huynh nói không sai chút nào, bốn con yêu vật này làm cách nào cũng không giết được, chúng ta đã thử qua nhiều lần, tiêu hao một lượng lớn chân nguyên mà bị ép đến chỉ còn cách bỏ chạy mà thôi.
Thiên Lân cười đáp:
- Hai vị có biết được nguyên nhân bên trong hay không?
Lê Thánh Kiệt hỏi ngược lại:
- Huynh đài biết được?
Thiên Lân cười nói:
- Nguyên nhân thật ra rất đơn giản, bọn chúng hoàn toàn không phải là bất tử mà có rất nhiều tánh mạng.
Triệu Vận Đình hỏi tiếp:
- Nhiều tánh mạng? Ý là thế nào?
Thiên Lân giải thích:
- Nói một cách đơn giản, bốn con yêu vật này đều đến từ thời thượng cổ, có một cái tên đặc biệt chính là tộc loại dung hợp thể. Cái gọi là tộc loại dung hợp thể là chỉ nhiều thành viên của một loại chủng tộc đồng nhất, thông qua một loại phương thức đặc thù, dung hợp sinh mạng của tất cả thành một khối, hình thành một bề ngoài giống hệt như nhau, bên trong là một cá thể hoàn toàn mới có nhiều dấu ấn sinh mạng.
Tử Hàn hiếu kỳ hỏi tiếp:
- Vì sao lại phải làm như vậy?
Thiên Lân đáp:
- Làm như vậy chính là muốn kéo dài chủng tộc, bởi vì lúc đó bọn chúng đang gặp phải một nguy cơ có tính hủy diệt, vì thế dung hợp các sinh mạng lại với nhau có thể đề cao xác suất sống sót. Ngoài ra, nếu như chín sinh mạng dung hợp thành một thể, nó liền có được chín tánh mạng, muốn giết chết nó triệt để thì phải liên tục giết liền chín lần.
Lê Thánh Kiệt bừng tỉnh lại, lên tiếng:
- Theo như những gì huynh đài đã nói, chúng ta xem ra giết không được bọn chúng, thực tế đã giết chết được vài sinh mạng của bọn chúng. Chỉ cần tiếp tục hạ sát nữa, cuối cùng sẽ có lúc giết sạch bọn chúng.
Thiên Lân cười trả lời:
- Huynh đài nói không sai, đối phó với tộc loại dung hợp thể thì phương pháp duy nhất chính là đuổi tận giết tuyệt, liên tục tái diễn việc giết chóc.
Triệu Vận Đình thở dài nói:
- Nghĩ không ngờ được trên thế gian còn có một loại yêu vật cổ quái như vậy, có thể dung hợp nhiều loại sinh mạng.
Thiên Lân trả lời:
- Lấy bốn con trước mặt làm ví dụ, con vật hai đầu rắn chính là một hỗn hợp thể kỳ lạ, chính là do rắn và ngựa dung hợp mà thành, bọn chúng tối thiểu dung hợp ba sinh mạng, vì thế muốn giết chết nó, phải liên tục giết trên ba lần mới được.
Con đầu hổ mình trâu kinh khiếp nói:
- Tiểu tử, ngươi thật ra là ai, không ngờ lại biết được chuyện này?
Thiên Lân đáp:
- Ta đến từ Băng Nguyên, chuyện như vậy ta quen thuộc lắm. Bây giờ ta cho các ngươi một cơ hội, lập tức rời khỏi đây vẫn còn kịp, chậm trễ thì đảm bảo các ngươi phải hối hận.
Quái vật đầu hổ mình trâu quát lên:
- Muốn dọa chúng ta chăng, không dễ dàng vậy đâu. Cho dù ngươi biết được lai lịch của chúng ta thì cũng không chắc có thể giết chết được chúng ta.
Thiên Lân nhướng cao chân mày, hừ lạnh đáp:
- Nếu là như vậy, thế thì đừng trách ta vô tình.
Chầm chậm bước ra, Thiên Lân tay trái nắm kiếm, tay phải tự nhiên hạ xuống, xem ra bình thường mà tùy tiện vô cùng.
← Ch. 802 | Ch. 804 → |