← Ch.818 | Ch.820 → |
Dịch viên và Trừ Ma liên minh khoảng cách ngàn dặm, không xa quá mà cũng không gần quá. Càn Nguyên chân nhân mấy người bay mất khoảng nửa canh giờ mới đến địa điểm trú đóng của Trừ Ma liên minh. Quy Vô đạo trưởng, Văn Bất Danh, Tư Đồ Thần Phong đã sớm chờ đón lâu rồi, từ xa xa thấy được năm người bay đến gần, ba người Quy Vô đạo trưởng liền nghênh đón. Rất nhanh, hai bên gặp nhau giữa không trung. Khi ba người Quy Vô đạo trưởng chờ đợi đã lâu gặp được Thiên Lân, người nào cũng biến hẳn sắc mặt, để lộ vẻ mặt thất kinh và vui mừng, hoàn toàn quên hết những người khác.
Chốc lát sau, Quy Vô đạo trưởng tỉnh táo lại, liếc nhìn Hải Mộng Dao và Tử Hàn, kinh ngạc nói:
- Mộng Dao, con cũng đến rồi?
Hải Mộng Dao cười đáp:
- Đi theo Thiên Lân, tụi con đã tập thành thói quen bị người ta quên mất rồi.
Quy Vô đạo trưởng cười nói:
- Lần đầu gặp Thiên Lân, chúng ta quá hưng phấn mà quên mất rất nhiều chuyện.
Bên cạnh, Văn Bất Danh kéo tay của Thiên Lân quan sát một lúc, hoàn toàn chìm đắm trong kích động và vui mừng.
Tư Đồ Thần Phong có khá hơn một chút, sau khi Hải Mộng Dao lên tiếng đã tỉnh táo trở lại, mỉm cười tiến lên ra mắt Càn Nguyên chân nhân, Hải Mộng Dao, Tử Hàn.
Thiên Lân nhìn Văn Bất Danh, bị nhiệt tình của ông làm cho xấu hổ, toàn thân sượng sùng cứng ngắc.
Quy Vô đạo trưởng vừa bàn chuyện với Càn Nguyên chân nhân, Hải Mộng Dao, vừa để ý trông coi, khi phát hiện được tình cảnh xấu hổ của Thiên Lân, đúng lúc mở miệng nói:
- Mặt trời chói chang trên đầu, hay là chúng ta đi xuống dưới, mang tin tức Thiên Lân và Hải Mộng Dao đến đây nói cho người của Hải vực đi.
Càn Nguyên chân nhân cười đáp:
- Tin chắc bọn họ nhất định sẽ rất cao hứng.
Quy Vô đạo trưởng gật đầu trả lời, lập tức kéo Văn Bất Danh, dẫn mấy người Thiên Lân cùng hạ thẳng xuống mặt đất.
Mới tới Trừ Ma liên minh, Thiên Lân có phần hiếu kỳ, trên đường đi quan sát hoàn cảnh của Trừ Ma liên minh, so sánh nơi này với Dịch Thiên các để thấy khác biệt. Tử Hàn cũng mới đến nơi này, nhưng nàng tỏ ra yên lặng đặc biệt, trầm ngâm đi theo bên cạnh Hải Mộng Dao, không để lộ bản thân chút nào. Thẳng đường đi qua, Quy Vô đạo trưởng dẫn mấy người Thiên Lân nhanh chóng đi đến đại điện của Trừ Ma liên minh, cùng mấy người uống trà nghỉ ngơi. Tư Đồ Thần Phong xoay mình rồi đi, đem chuyện này báo cho cao thủ của Hải vực, còn mời bọn họ đến nơi này. Văn Bất Danh theo sát bên cạnh của Thiên Lân, kéo tay hắn hỏi han đủ chuyện, tỏ ra thân thiết đặc biệt.
Để ý đến hoàn cảnh của Trừ Ma đại điện, Thiên Lân cười nhẹ nói:
- Đây chính là biểu tượng của chính đạo nhân gian, lại có phần mộc mạc một chút.
Văn Bất Danh đáp:
- Người tu đạo thanh tâm quả dục, rất ít quan tâm đến những chuyện ngoại thân.
Thiên Lân lắc đầu nói:
- Sự tồn tại của Trừ Ma liên minh hoàn toàn không phải truy tìm đến trường sinh, mà chính là bảo vệ hòa bình nhân danh, duy trì bình an cho thiên hạ. Sự tồn tại này phải trang nghiêm thần thánh, thẳng tắp cao vút uy nghi vô cùng mới khiến cho người của thiên hạ tín nhiệm, khiến cho người thế gian an tâm.
Văn Bất Danh chần chừ trả lời:
- Những điều con nói này thật sự là chúng ta chưa từng suy xét đến.
Quy Vô đạo trưởng nhìn Thiên Lân, cười mỉm nói:
- Không ngờ con tuổi hãy còn nhỏ mà đã hiểu biết rất rõ những chuyện này.
Thiên Lân cười đáp:
- Con ở Dịch viên được hai ngày, hiểu được một số tình hình của Tu Chân giới, có tuy nghĩ như vậy cũng không có gì đặc biệt. Nhân gian trước mắt có tai ách khủng khiếp ập đến, nếu như giữ lấy quan điểm người tu đạo thì vô vi tránh chuyện thế gian, căn bản khó có thể ngăn cản được tai ách lần này.
Hải Mộng Dao cười nói:
- Xem ra chuyến đi đến trung thổ lần này khiến cho đệ hiểu biết hơn không ít.
Càn Nguyên chân nhân cười lên tiếng:
- Thiên Lân đã mười chín tuổi, lại trải qua không ít hoạn nạn, hiểu biết cũng là chuyện hết sức bình thường.
Lúc này, bên ngoài đại điện truyền lại tiếng bước chân rõ ràng, Tư Đồ Thần Phong dẫn sáu cao thủ của Hải vực cùng với Bắc Phong, Phật Thánh Đạo Tiên, Sở Văn Tân mấy người nhanh chóng đi vào bên trong đại điện.
Quy Vô đạo trưởng, Văn Bất Danh, Càn Nguyên chân nhân, Cổ Dịch Thiên, Hải Mộng Dao, Thiên Lân, Tử Hàn ào ào đứng lên đón chào, nhất thời không khí náo nhiệt vô cùng.
Bên trong đại điện, Thiên Lân chính là trung tâm, bất kể là cao thủ Hải vực hay là cao thủ của liên minh đều đặc biệt quan tâm Thiên Lân. Hải Mộng Dao cũng bị người ta chú ý, mà Tử Hàn cũng vì vẻ đẹp xinh tươi hơn người khiến cho mọi người có phần khiếp hãi.
Trước đây, Tử Hàn và Hải Mộng Dao vẫn giữ ngăn cách, chưa từng tỏ lộ dung mạo của bản thân. Lúc này đây, khi cao thủ Hải vực xuất hiện, Hải Mộng Dao vì lễ phép để lộ dung nhan tuyệt thế của mình. Tử Hàn thấy vậy cũng cất đi tấm che mặt, để lộ dung mạo thật sự của bản thân, điều này khiến cho mọi người mới gặp lần đầu đều rất bất ngờ.
Kéo tay Hải Mộng Dao, Lục Doanh nhìn Tử Hàn, kinh ngạc nói:
- Người thật là xinh đẹp, trước đây sao chưa từng nghe người nào nhắc đến.
Tử Hàn cười ngượng ngùng, có vẻ xa lạ nói:
- Vãn bối trước giờ sống ở trong nơi hoang dã, rất ít khi dùng diện mạo thật sự để gặp người ta.
Phần Thiên hiếu kỳ nói:
- Xem ra tu vi của cô nương cũng phi thường, không biết lệnh sư là người nào, chúng ta có biết nhau hay không?
Tử Hàn nghe vậy mặt lộ vẻ khó xử, không khỏi đưa mắt nhìn Hải Mộng Dao cầu cứu.
Bật cười điềm đạm thanh nhã, Hải Mộng Dao trả lời:
- Sư phụ của Tử Hàn hơi thần bí, đã từng ra nghiêm lệnh cho Tử Hàn không được dễ dàng nói ra, mọi người cũng không cần phải hiếu kỳ quá. Liên quan đến Tử Hàn, ta có thể nói với mọi người một điểm, sư phụ cô ấy là chính đạo, tuyệt đối có thể tín nhiệm.
Bắc Phong không hiểu hỏi:
- Nếu sư phụ xuất thân chính đạo, vì sao còn phải che giấu thân phận?
Hải Mộng Dao cười trả lời:
- Tử Hàn hoàn toàn không phải có lòng muốn che giấu, chẳng qua là lệnh của sư phụ khó mà làm trái. Đồng thời, thân phận Tử Hàn tạm thời bảo mật có lợi cho chúng ta, tương lai nói không chừng sẽ phát huy được tác dụng quan trọng.
Văn Bất Danh nói:
- Nếu là như vậy, chúng ta cũng không tiện hỏi, hay là nói những chuyện liên quan đến Thiên Lân đi.
Câu này vừa nói ra, mọi người lập tức đưa mắt nhìn lại Thiên Lân, rõ ràng cảm thấy rất hứng thú với chuyện của hắn.
Quy Vô đạo trưởng cười nói:
- Không cần phải đứng, mọi người ngồi xuống từ từ hàn huyên, chúng ta không cần phải tranh thủ thời gian.
Mọi người nghe vậy ai nấy tự ngồi xuống, Lục Doanh kéo Hải Mộng Dao và Tử Hàn, Thiên Lân thì ngồi bên Bắc Phong và Văn Bất Danh, những người khác tùy tiện ngồi cùng với nhau.
Nhìn Thiên Lân, Sở Văn Tân là người đầu tiên mở miệng hỏi:
- Đệ không lưu lại Băng Nguyên hỗ trợ mọi người, một mình xuôi Nam thật ra là vì chuyện gì?
Thiên Lân đáp:
- Lần này xuôi Nam chính là vì Ngọc Tâm, nguyên thần của nàng bị phong ấn trong thanh Tàn Tình kiếm. Muốn giải mở phong ấn của Tàn Tình kiếm, ta phải quay về vài ngàn năm trước...
Tả Quân Vũ cắt ngang:
- Vì sao phải quay về vài ngàn năm trước, lẽ nào không thể khai mở phong ấn này được?
Thiên Lân cười khổ trả lời:
- Trên Tàn Tình kiếm tổng cộng có hai phong ấn, cái thứ nhất không biết người nào bố trí, cái thứ hai lại là một lời nguyền. Hiện nay nguyên thần của Ngọc Tâm ở giữa hai phong ấn, phải khai mở tầng phong ấn bên ngoài, cũng chính là một lời nguyền, ta phải quay về được vài ngàn năm trước, vào thời khắc trước khi người buông ra lời nguyền để ngăn việc lời nguyền phát sinh ra, từ đó thay đổi lịch sử để cứu thoát Ngọc Tâm.
Câu này vừa nói ra, mọi người thấy không thể nào tưởng tượng được, tuyệt đối hoang đường. Nhưng nhìn vẻ mặt của Thiên Lân, chuyện này hoàn toàn không phải chuyện đùa, mọi người không khỏi vừa thất kinh lại vừa hoảng sợ.
- Chuyện này quả thực quỷ dị, nếu như không phải do con nói ra, đổi lại người bên cạnh nói những chuyện này, chúng ta không thể nào tin tưởng được.
Giọng nói nhẹ nhàng, Tư Đồ Thần Phong nói ra những điều mọi người suy nghĩ trong lòng.
← Ch. 818 | Ch. 820 → |