← Ch.879 | Ch.881 → |
Hạ xuống một con cờ, Ngọa Vân cư sĩ nhìn Vô Tình lão nhân, điềm nhiên lên tiếng:
- Lần này giao tranh, ông thấy chúng ta phải tiêu phí mất bao nhiêu thời gian?
Vô Tình lão nhân lấy lên một quân cờ, lạnh lùng trả lời:
- Trong hạn định, ta nhất quyết sẽ đánh ngã được Lam Quang Thánh Vực.
Ngọa Vân cư sĩ vừa quan sát cờ, vừa hỏi tiếp:
- Nếu như chiến thắng rồi, ông dự tính xử trí Mẫu Đơn tiên tử thế nào?
Vô Tình lão nhân đáp;
- Nếu như bà ta ngoan ngoãn quy hàng, ta sẽ dẫn giải bà ta trở về, để cho Thần Vương xử trí. Nếu như bà ta một lòng phản kháng, thì chớ trách ta vô tình.
Ngọa Vân cư sĩ lắc đầu nói:
- Không được như vậy.
Vô Tình cau mày hỏi:
- Vì sao lại không thể?
Ngọa Vân cư sĩ đáp:
- Chuyến này ta đến đây, Thần Vương đặc biệt dặn dò, quyết không thể nào thương tổn đến Mẫu Đơn tiên tử, mà phải mang bà ta về lại cho Thần Vương xử trí. Hiện nay, đại cục cuộc chiến đã định rồi, chuyện tiêu diệt địch nhân giao lại cho ông, Mẫu Đơn tiên tử này giao lại cho ta xử lý.
Vô Tình lão nhân nhìn Ngọa Vân cư sĩ, trầm giọng nói:
- Giao cho ông xử lý thì được rồi, nhưng nếu như có gì sai lầm thì ông phải chịu trách nhiệm với Thần Vương.
Ngọa Vân cư sĩ cười trả lời:
- Chuyện này ông có thể yên tâm, chúng ta đều ra sức cho Thần Vương, làm sao có thể không đặc biệt cẩn thận được?
Vô Tình lão nhân mặt không biến đổi, chuyển sang chuyện khác:
- HIện nay Lam Quang Thánh Vực tử thủ Cô Tinh Vân Nhai, trong ngắn hạn chỉ sợ tấn công không vào được, cư sĩ có đối sách nào hay không?
Ngọa Vân cư sĩ đáp:
- Cô Tinh Vân Nhai đường vào rất nhỏ hẹp, không lợi cho việc nhiều người công kích đồng thời. Trong tình hình như vậy, binh sĩ phía trước không chết trận cũng mệt đến chết, căn bản không có cơ hội sống sót. Cũng nhớ rằng, tình hình đối phương cũng vậy. Từ tình trạng này, chúng ta có thể nhanh chóng đổi người, mang những binh sĩ bị thương đổi về phía sau, không cần chờ đến khi bọn họ chết trận mới phái binh sĩ mới thay thế. Như vậy, hệt như sóng hết lớp này đến lớp khác, binh lực của Lam Quang Thánh Vực dần dần yếu đi, mà chúng ta lại có thể giữ nguyên được binh lực cơ bản. Đợi khi thời cơ đã chín muồi rồi, lại đột phá phòng tuyến của địch nhân, tấn công vào Cô Tinh Vân Nhai.
Vô Tình lão nhân nghe xong những lời này, nhịn không được tán thưởng:
- Cư sĩ quả nhiên không tầm thường, ta đi truyền mệnh lệnh xuống dưới đây, để bọn ta thay phiên tấn công nhằm bảo tồn thực lực.
Ngọa Vân cư sĩ cười trả lời:
- Quá khen rồi, đây bất quá là một chút thông minh nho nhỏ, không đáng nhắc đến.
Vô Tình lão nhân đáp:
- Cư sĩ không cần phải khiêm tốn, kế sách mấy ngày nay của ông luôn có hiệu quả, ta đã cảm nhận thấm sâu trong người rồi.
Dứt lời, Vô Tình lão nhân đứng lên truyền lệnh xuống dưới.
Buổi tối, Vô Tình lão nhân tăng mạnh mức độ công kích, phái ra một nhóm bộ binh tinh nhuệ, sau khi liên tục tấn công mãnh liệt hai canh giờ, cuối cùng phá được phòng tuyến thứ nhất của Lam Quang Thánh Vực, lấy được cửa quan hiểm trở thứ nhất đi lên Cô Tinh Vân Nhai. Biết được tình hình này, Nhất Tịch Như Mộng biến hẳn sắc mặt, lập tức triển khai hội nghị khẩn cấp, người tham dự ngoại trừ Lam Thiên Hồng ra, còn có ba người nữa mà thôi, chính là Nguyên soái binh mã Lam Kha của Lam Quang Thánh Vực, Nội vụ tổng quản Đỗ Vĩ cùng với tướng trấn thủ Cô Tinh Vân Nhai Hàn Thành Tông, trong đó, Nguyên soái binh mã Lam Kha chính là đại bá của Lam Thiên Hồng.
Nhìn qua bốn người, Nhất Tịch Như Mộng hỏi liền:
- Mọi người có kế sách ứng phó thế nào?
Hàn Thành Tông trả lời:
- Bẩm thánh chủ, Cô Tinh Vân Nhai tổng cộng có bốn cửa quan hiểm trở, hiện nay cửa quan hiểm trở thứ nhất đã bị địch nhân công phá rồi, ba cửa quan hiểm trở còn lại thì với tình hình phát triển tiếp tục như hiện nay chỉ sợ cũng thủ không được bao lâu.
Lam Kha lên tiếng:
- Hiện nay chúng ta đã không còn đường lùi nữa, chỉ còn con đường tử thủ.
Nhất Tịch Như Mộng khẽ than thở:
- Mọi người không cần phải quá bi quan như vậy, chỉ cần Mẫu Đơn quay lại, chúng ta liền có hy vọng đảo chuyển cục diện.
Đỗ Vĩ hỏi liền:
- Mẫu Đơn thánh nữ lúc nào có thể quay về?
Nhất Tịch Như Mộng lắc đầu trả lời:
- Ta cũng không biết nữa, phỏng chừng trong vài ngày, vì thế mọi người nhất định phải kiên trì, chúng ta phải chắc chắn thủ cho được Cô Tinh Vân Nhai.
Lam Thiên Hồng nói:
- Với binh lực hiện nay của chúng ta, chỉ cần đối phương không phái cao thủ mạnh mẽ đột phá, muốn tử thủ vài ngày chắc cũng không phải chuyện khó.
Hàn Thành Tông đáp:
- Chúng ta còn lại ba cửa quan hiểm trở, trong đó hai cái trước còn tốt, cái cuối cùng lại không dễ thủ lắm, bởi vì ở đó có một đường hầm bí mật, một khi địch nhân phát hiện rồi thì vô cùng nguy hiểm.
Nhất Tịch Như Mộng trầm ngâm rồi nói:
- Phải ông nói chính là Cô Tinh Động?
Hàn Thành Tông đáp:
- Không sai, chính là ở đó. Tuy bên ngoài Cô Tinh Động có kết giới phòng ngự bền chắc, người bình thường không cách gì phát hiện được, cũng khó có thể đi vào được. Nhưng với thực lực của Vô Tình lão nhân, Cự Linh Thần, Ngọa Vân cư sĩ, bọn họ sẽ phát hiện được chỗ đó, hơn nữa còn từ đó để đột phá. Đến lúc đó, chúng ta chỉ sợ...
Lam Thiên Hồng cắt ngang:
- Nếu quả thật có lúc như vậy, ta phụ trách thủ giữ Cô Tinh Động là được rồi.
Đỗ Vĩ lo lắng nói:
- Người chúng ta không nhiều, một đối một căn bản không cách gì chống lại ba đại cường địch.
Lam Kha lên tiếng:
- Đó là sau này, chúng ta tạm thời không cần tính đến, trước tiên nghĩ cách thủ giữ cửa quan hiểm trở thứ hai mới đúng.
Hàn Thành Tông nói:
- Ta đã phái thêm binh lực, trong lúc nhất thời địch nhân còn chưa tiến công được.
Nhất Tịch Như Mộng bảo:
- Chuyện này quan hệ đến tồn vong của Lam Quang Thánh Vực, chúng ta không thể có chút nào sơ ý được. Bắt đầu từ bây giờ, ngoại trừ Thiên Hồng ra, ba người các vị phải giữ vững cương vị, không được tự tiện rời đi để tránh địch nhân thừa cơ tiến đánh.
Lam Kha đáp:
- Thánh chủ yên tâm, mấy người chúng ta thề chết cũng thủ giữ Lam Quang Thánh Vực.
Đỗ Vĩ cũng nói:
- Thà rằng chết trận, quyết không lùi bước.
Hàn Thành Tông nói:
- Bắt đầu từ bây giờ, ta sẽ liên tục thủ giữ ở cửa quan hiểm trở thứ hai, dùng sinh mạng để bảo vệ thánh chủ và an nguy ngàn vạn bá tánh.
Nhất Tịch Như Mộng nghe vậy thở dài, khẽ bảo:
- Cục thế bất lợi, tất cả phải trông vào các vị rồi. Đi đi.
Lam Kha, Đỗ Vĩ, Hàn Thành Tông nghe vậy đứng lên nhanh chóng đi ra ngoài.
Hắc Trì Huyền Vực ở phía Tây Bắc của Ngũ Sắc Thiên Vực, bên trái chính là Ma Vân Đại chiểu trạch, bên phải là Lam Quang Thánh Vực, phía trước chính là Ngũ Sắc Thiên Vực do Ngũ Sắc Thần Vương thống trị. Với hoàn cảnh địa lý như vậy, tình hình của Hắc Trì Huyền Vực có phần ác liệt, hàng năm đều phải phòng chống tập kích của ma thú trong Ma Vân Đại chiểu trạch, đây chính là nguyên nhân chủ yếu hạn chế sự phát triển của Hắc Trì Huyền Vực. Nhưng từ cục thế hiện nay mà phân tích, khi Hắc Trì Huyền Vực đối mặt với đại quân của Ngũ Sắc Thần vương, lại có phần chiếm được ưu thế hơn so với Lam Quang Thánh Vực, bởi vì bên trái chính là Ma Vân Đại chiểu trạch, bên phải chính là Lam Quang Thánh Vực, bọn họ chỉ cần phòng ngự mặt chính diện, không cần phải lo lắng địch nhân thừa cơ tập kích bên hông. Do nguyên nhân này, Hắc Trì Huyền Vực tuy liên tục thất bại lui binh, nhưng lại có thể tập trung binh lực, điều này khiến cho Quỷ Ảnh và Ma Tâm Thiết Diện đứng chủ công chịu áp lực rất lớn, mãi đến khi Huyền Âm Quỷ Mẫu đến, lúc đó mới triệt để đánh ngã được phòng tuyến của Hắc Trì Huyền Vực, ép thẳng đến chỗ yếu hại của Hắc Trì Huyền Vực là Huyết Long Tinh Tuyền. Trước mắt, Quỷ Ảnh Toàn và Ma Tâm Thiết Diện thống lĩnh đại quân, được sự hỗ trợ của Huyền Âm Quỷ Mẫu, cơ hồ đã đánh tan được phòng tuyến bên ngoài của Hắc Trì Huyền Vực, vây chặt lấy quân đội của Hắc Trì Huyền Vực vào trong Huyết Long Tinh Tuyền, ngoại trừ liều chết ra thì cũng không còn lựa chọn nào khác.
← Ch. 879 | Ch. 881 → |