Vay nóng Tima

Truyện:Thất Giới Hậu Truyện - Chương 902

Thất Giới Hậu Truyện
Trọn bộ 971 chương
Chương 902: Nhất cử lưỡng đắc - Nhất cử lưỡng tiện - phần 4
0.00
(0 votes)


Chương (1-971)

Siêu sale Shopee


Thiên Lân bật cười kỳ dị, tà mị vô cùng, toàn thân lóe lên ánh vàng kim, một luồng bá khí hoàng đế lập tức tản ra, tràn ngập khắp Mộng Lan các, khiến cho Nhất Tịch Như Mộng và thị nữ Tâm Lam chịu một áp lực vô hình rất lớn.

Lúc này, trên mặt Tâm Lam toát ra một tình cảm kính sợ, thật sự bị khí thế của Thiên Lân làm cho chấn động kinh hãi.

Nhất Tịch Như Mộng vẻ mặt quái dị, dường như đang cố gắng phản kháng, muốn thoát khỏi luồng khí thế hoàng đế mà Thiên Lân phát ra.

Thời gian âm thầm trôi qua, khoảng chốc lát sau, Nhất Tịch Như Mộng khó khăn mở miệng nói:

- Thiên Lân, nhanh.. thu lại.. Tà... Hoàng quyết.

Thiên Lân nghe vậy ý nghĩ biến chuyển, ánh vàng kim trên người lập tức mất đi, luồng khí thế to lớn đó lập tức không còn. Nhất Tịch Như Mộng như trút được gánh nặng, ánh mắt u oán trừng Thiên Lân một cái, vừa hay đón lấy ánh mắt nóng bỏng của Thiên Lân, trong lòng lập tức chấn động, cảm giác rõ ràng tuôn chảy vào trong lòng của nàng. Thời khắc đó, Nhất Tịch Như Mộng từ trong ánh mắt của Thiên Lân nhìn ra rất nhiều thứ, điều này khiến nàng mâu thuẫn vô cùng, vừa mong đợi lại có lo lắng, liền rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan. Thân là nữ nhân, Nhất Tịch Như Mộng tự nhiên hiểu rõ ẩn ý trong ánh mắt của Thiên Lân. Nhưng nghĩ đến thân phận cả hai, Nhất Tịch Như Mộng lại cảm xúc vô cùng, đây là chuyện không thể nào chấp nhận được.

Thấy Nhất Tịch Như Mộng trầm tư không nói, Thiên Lân mơ hồ phát hiện được chuyện gì đó, nhẹ nhàng lên tiếng hỏi:

- Thánh chủ thế nào rồi?

Nhất Tịch Như Mộng nghe vậy chấn động, cuống quít nói:

- Không, không có gì, ta chỉ kinh ngạc về tu vi của ngươi thôi.

Thiên Lân cười cười, hoàn toàn không để ý đến tính chân thực của câu này, điềm nhiên đáp:

- Ta gần đây tu vi tiến triển thần tốc, ngay cả bản thân ta cũng kinh hãi không thôi. Lần này, ta không những tiêu diệt được Vô Tình lão nhân, còn tiện thể thu được binh phù, hiện nay Mẫu Đơn đang an bài ba ngàn binh sĩ đó.

Nhất Tịch Như Mộng nghe vậy bật cười, đẹp đến kinh người, khiến cho Thiên Lân trông thấy chấn động tâm thần, cảm nhận sức hút của Nhất Tịch Như Mộng thêm một bước sâu sắc nữa.

- Chuyển bại thành thắng, đảo ngược chiến cục, ngươi quả thật khiến cho người ta phải kinh hãi vô cùng.

Thiên Lân điềm nhiên nói:

- Đây chỉ là may mắn, cũng chính là mạng của Lam Quang Thánh Vực còn chưa tuyệt.

Nhất Tịch Như Mộng cảm xúc nói:

- Thân là người thống lĩnh của Lam Quang Thánh Vực, ta phải cảm tạ ngươi, chính ngươi đã cứu thoát bá tánh nơi này.

Thiên Lân đảo tròn mắt, cười đáp:

- Thánh chủ nếu muốn thật sự cảm tạ ta, chi bằng bây giờ theo ta ra ngoài một chút.

Nhất Tịch Như Mộng nghe vậy sửng sốt, chăm chú nhìn Thiên Lân, thấy nụ cười mỉm ánh mắt nghiêm chỉnh, trong lòng hơi chần chừ một chút, hỏi lại:

- Đi đâu?

Thiên Lân mỉm cười đáp:

- Không xa, chính tại Cô Tinh Vân Nhai.

Nhất Tịch Như Mộng nghĩ một chốc, gật đầu đáp:

- Được, chúng ta đi xem thử.

Nói rồi liền gọi Tâm Lam lại, bảo đỡ nàng đứng lên.

Sau khi xuống giường rồi, Nhất Tịch Như Mộng vặn thân thể vài cái, điềm nhiên lên tiếng:

- Đi thôi.

Thiên Lân mỉm cười gật đầu, theo sau Nhất Tịch Như Mộng, Tâm Lam vẫn luôn đỡ lấy nàng.

Ra ngoài Mộng Lan các, Nhất Tịch Như Mộng nói với Tâm Lam:

- Ngươi lưu lại ở đây, có Thiên Lân đi theo ta là được rồi.

Tâm Lam liếc Thiên Lân, vẻ mặt có phần phức tạp, không nói một lời nào cả lập tức lui xuống.

Sau khi tiến vào Cô Tinh Vân Nhai rồi, Nhất Tịch Như Mộng do bởi thân thể không khỏe, tỏ ra có phần mệt mỏi. Thiên Lân tiến lên đỡ lấy nàng, Nhất Tịch Như Mộng phản ứng khá mạnh mẽ, thân thể run nhẹ vài lượt, vẻ mặt rất phức tạp. Liếc Thiên Lân, Nhất Tịch Như Mộng không nói một lời nào, cứ để cho Thiên Lân đỡ lấy cánh tay của nàng, từ từ đi thẳng đến đỉnh núi Cô Tinh Vân Nhai.

Con đường này không xa lắm, nhưng Thiên Lân và Nhất Tịch Như Mộng lại hao phí không ít thời gian, hai bên ai cũng không nói câu này, nhưng giữa hai người lại có một sự ăn ý, người ngoài rất khó nhìn ra được.

Đứng ở điểm cao nhất của Cô Tinh Vân Nhai, Nhất Tịch Như Mộng nhìn về phía xa xăm, giọng bình tĩnh nói:

- Đây chính là điểm ngắm phong cảnh đẹp nhất trong Ngũ Sắc Thiên Vực.

Thiên Lân trả lời:

- Bởi vì có mặt của thánh chủ.

Nhất Tịch Như Mộng thân thể run lên, quay đầu lại nhìn Thiên Lân, khẽ hỏi:

- Ngươi cho là như vậy?

Thiên Lân bật cười kỳ dị, nhẹ nhàng nói:

- Ta sẽ khiến cho Cô Tinh Vân Nhai nhờ thánh chủ mà càng thêm rực rỡ.

Nhất Tịch Như Mộng khẽ biến sắc mặt, lời nói của Thiên Lân lộ ra hàm nghĩa rất rõ ràng, nhưng nàng lại không thể trả lời bất cứ câu nào cả.

Chuyển ánh mắt đi, Nhất Tịch Như Mộng u oán nói:

- Vẻ đẹp nơi này, trước khi ta xuất hiện đã tồn tại rồi.

Thiên Lân cười trả lời:

- Vẻ đẹp nơi này do bởi sự xuất hiện của thánh chủ mà càng vượt hẳn lúc trước.

Nhất Tịch Như Mộng khẽ than thở:

- Đa tạ khích lệ của ngươi, ta hoàn toàn không mang đến sự phồn hoa cho nơi này.

Thiên Lân đáp:

- Trước kia thì không có, đó là bởi thời cơ chưa đến. Sau này sẽ có, đó là công lao của thánh chủ.

Nhất Tịch Như Mộng quay đầu nhìn hắn, ánh mắt rất phức tạp.

Thiên Lân khuôn mặt nở nụ cười mỉm, thản nhiên nhìn vào ánh mắt của Nhất Tịch Như Mộng, không hề che giấu suy tưởng nội tâm, mở rộng cho nàng nhìn vào.

Hai môi khẽ lay động, Nhất Tịch Như Mộng muốn nói lại thôi, tâm tình mâu thuẫn.

Thiên Lân cảm nhận được sự giằng co trong lòng nàng, đưa tay nắm lấy đôi tay ngọc trắng nõn của nàng, ánh mắt chân thành tha thiết nhìn nàng, thanh âm trầm thấp mà tràn đầy tính hấp dẫn:

- Khi nàng do dự không quyết, không biết chọn lựa như thế nào, mọi thứ cứ giao hết lại cho ông trời, ông ta sẽ cho nàng một đáp án thỏa mãn.

Nhất Tịch Như Mộng thân thể run lên, muốn rút hai tay lại, nhưng Thiên Lân lại nắm chặt không buông ra, điều này khiến cho nàng có phần thẹn thùng, u oán nói:

- Ngươi...

Bật cười kỳ dị, vô cùng ưu nhã, Thiên Lân đáp lại:

- Không cần phải nói, bình tĩnh trở lại, từ từ thưởng thức mọi thứ chung quanh, nàng sẽ phát hiện ra hoàn cảnh nơi này rất kỳ diệu, có rất nhiều thứ mà nàng chưa từng biết được.

Nhất Tịch Như Mộng chăm chú nhìn vào hai mắt của Thiên Lân, thấy ánh mắt hắn nghiêm trang thuần khiết, không có nửa điểm tà mị, trong lòng hơi cảm thấy vui mừng, tâm tình từ từ bình tĩnh trở lại, bắt đầu cảm thụ hoàn cảnh chung quanh.

Ban đầu, Nhất Tịch Như Mộng không hề phát hiện có chút gì khác thường, trong lòng cảm thấy hơi nghi ngờ.

Chốc lát sau, do bởi Thiên Lân, linh khí bốn phía bắt đầu tràn vào trong cơ thể của Nhất Tịch Như Mộng. Điều này làm cho nàng vừa mừng vừa sợ, nhịn không được liền hỏi:

- Thiên Lân, chuyện này là thế nào đây?

Nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé ngà ngọc của Nhất Tịch Như Mộng, Thiên Lân cười nói:

- Ánh xanh lam nồng đậm nơi này thật ra là một loại linh khí, nhưng mọi người vẫn chưa hề phát hiện ra, lãng phí vô ích loại ưu thế này.

Nhất Tịch Như Mộng kinh ngạc hỏi tiếp:

- Ngươi làm sao phát hiện ra được?

Thiên Lân cười trả lời:

- Trước khi nghênh chiến với Vô Tình lão nhân, ta và Mẫu Đơn đã từng qua nơi này... Bây giờ, tu vi của Mẫu Đơn đã tăng mạnh với nhiều ích lợi. Lần này mang nàng lại đây chính là muốn tăng cường thực lực của nàng, giảm bớt đi khả năng xuất hiện nguy cơ hai ngày sau.

Nhất Tịch Như Mộng sau khi hiểu được tình hình rồi, tâm tình vô cùng mâu thuẫn, nhẹ nhàng hỏi lại:

- Vì sao ngươi lại làm như vậy? Ngươi dám thừa dịp ta hành động bất tiện, biểu hiện bản lĩnh ngon lành của mình.

Thiên Lân nghiêm chỉnh đáp:

- Ta từ trước đến giờ chưa từng nghĩ đến việc thừa cơ người lâm nguy, càng không muốn lợi dụng cơ hội như vậy. Ta làm vậy có hai nguyên nhân, thứ nhất, thánh chủ chính là người cai quản Lam Quang Thánh Vực, có uy nghi của nữ hoàng, ta không muốn thánh chủ do bởi độc trong người mà tổn hao đến khí chất của mình, ta hy vọng thánh chủ vĩnh viễn giữ nguyên được sự cao quý và xinh đẹp của nữ hoàng. Thứ hai, Ma Vân Đại chiểu trạch nghe nói nguy hiểm vô cùng, suy xét đến an toàn của thánh chủ, ta phải tận hết khả năng bảo vệ thánh chủ.

Nhất Tịch Như Mộng ánh mắt kỳ dị, đón lấy ánh mắt nóng bỏng của Thiên Lân, u oán hỏi lại:

- Ngươi không sợ sau khi ta tìm được Vô Ưu thảo rồi, ngươi sẽ mất đi cơ hội sao?

Thiên Lân cười cười, vẻ mặt tự tin, cúi đầu ép sát đến gương mặt của Nhất Tịch Như Mộng, nhẹ nhàng đáp:

- Một khi vào tay ta rồi, tức là của ta. Nàng có thấy ta sẽ chịu thua sao?

Nhất Tịch Như Mộng trong lòng run rẩy, ánh mắt có phần hoảng loạn, né tránh ánh mắt của Thiên Lân, cố hết sức nói:

- Hiện thực và tưởng tượng có một khoảng cách nhất định.

Thiên Lân đứng thẳng người lên, điềm nhiên đáp:

- Trên thế gian luôn có một số người có thể nắm chặt lấy kỳ ngộ, ta chính là một trong những người đó.

Nhất Tịch Như Mộng không nói gì cả, trong lòng suy nghĩ lời nói của Thiên Lân, khuôn mặt xinh đẹp toát ra tình cảm hoang mang mờ mịt, dường như đã bị tình cảm vây khốn.

Thiên Lân chăm chú nhìn vẻ mặt của Nhất Tịch Như Mộng, trong lòng có phần cao hứng, không tiến thêm bước nữa kéo gần quan hệ giữa hai người, mà chọn lựa lùi lại thích hợp, giao lại quyền chọn lựa cho Nhất Tịch Như Mộng, từ đây thể hiện sự tôn kính của Thiên Lân đối với nàng.

Thời gian âm thầm trôi qua, Nhất Tịch Như Mộng thân thể được linh khí bồi dưỡng, tu vi nhanh chóng gia tăng, không bao lâu sau trong kinh mạch đã ngập tràn linh khí. So sánh giữa tình trạng của Nhất Tịch Như Mộng và Mẫu Đơn, Thiên Lân kinh ngạc phát hiện được, về phương diện dung nạp linh khí thì Nhất Tịch Như Mộng so với Mẫu Đơn còn mạnh hơn, đây có lẽ có quan hệ nhất định với khoảng cách tu vi của hai người.

Buông hai tay ra, Thiên Lân ngừng quá trình hấp thu linh khí, Nhất Tịch Như Mộng cũng theo đó mà tỉnh lại.

Nhìn Thiên Lân, Nhất Tịch Như Mộng ánh mắt hàm chứa cảm kích và tình cảm êm ái, nhẹ nhàng nói:

- Đa tạ ngươi, hôm nay ta đã khôi phục lại thực lực, hơn nữa tu vi cũng tăng mạnh.

Thiên Lân cười đáp:

- Không cần phải tạ ơn, ta làm chuyện này cũng chỉ vì bản thân mình.

Nhất Tịch Như Mộng đã ít nhiều hiểu được hàm ý trong lời nói của Thiên Lân, nhưng nàng lại chỉ có thể làm như không biết gì cả, nói sang chuyện khác:

- Trước đây ta đã phái Tiểu Lan đi Hắc Trì Huyền Vực một chuyến để tìm hiểu tình hình, phỏng chừng cũng sẽ nhanh chóng quay về, chúng ta đi xem thế nào.

Thiên Lân cười cười, không phản đối gì cả. Vì thế hai người liền rời khỏi Cô Tinh Vân Nhai, đến Lam Mộng hiên nơi Mẫu Đơn cư ngụ.

Lúc này, Mẫu Đơn vừa hay chạy về đến nơi. Ba người liền cùng đi vào Lam Mộng hiên, sau khi nói chuyện với nhau một chốc, Tiểu Lan liền vội vã chạy vào.

Nhìn Tiểu Lan, Thiên Lân lo lắng cho an nguy của Hoa Hồng, hỏi ngay đầu tiên:

- Bên đó tình hình như thế nào?

Tiểu Lan đáp:

- Công tử an tâm, Hoa Ảnh mấy người đã kịp thời đến nơi, Lê Thánh Kiệt và Triệu Vận Đình dùng thần cung đẩy lùi địch nhân, tiêu diệt được Ma Tâm Thiết Diện, hủy diệt cơ thể huyết nhục của Quỷ Ảnh Toàn, ép Huyền Âm Quỷ Mẫu lùi lại, tạm thời giải trừ được nguy cơ. Trước mắt, Lê Thánh Kiệt và thánh nữ Hoa Hồng đều bị thương không nhẹ, Bất Lão Huyền Tôn thương thế nghiêm trọng, trọng trách phòng ngự tạm thời đặt lên vai Hoa Ảnh và Triệu Vận Đình.

Thiên Lân nghe vậy hơi cảm thấy vui mừng, hỏi lại:

- Hiện nay bọn họ có chuẩn bị phòng ngự tốt đẹp chưa?

Tiểu Lan đáp:

- Hoa Ảnh và thánh nữ Hoa Hồng sau khi thương nghị, quyết định đêm nay trước hết sẽ trị thương cho thánh nữ Hoa Hồng và Lê Thánh Kiệt, một khi bọn họ đã phục hồi thực lực, liền có cơ hội đấu lại Huyền Âm Quỷ Mẫu. Trước mắt, Hắc Trì Huyền Vực chọn sách lựơc tử thủ nghiêm ngặt, chỉ nhằm kéo dài thời gian, chờ đợi công tử đến đó.

Mẫu Đơn lo lắng nói:

- Như vậy, tình hình phía bên bọn họ cũng không lạc quan, chúng ta phải tranh thủ thời gian nhanh chóng đi đến đó.

Nhất Tịch Như Mộng khẽ thở dài đáp:

- Chuyến đi ngày mai liên quan đến an nguy của Hắc Trì Huyền Vực, hy vọng mọi thứ đều thuận lợi, có thể sớm đi sớm về.

Thiên Lân điềm nhiên trả lời:

- Có Lê Thánh Kiệt và Triệu Vận Đình ở đó, lại thêm ưu thế địa lý của Huyết Long Tinh Tuyền, Ngũ Sắc Thiên Vực tạm thời còn chưa chiếm được tiện nghi, mọi người không cần phải quá lo lắng.

Mẫu Đơn nói:

- Đêm nay mọi người nghỉ ngơi sớm một chút, sớm mai liền bí mật đi Ma Vân Đại chiểu trạch.

Nhất Tịch Như Mộng liếc Thiên Lân, sau đó chuyển sang nhìn Mẫu Đơn, cất tiếng hỏi:

- Cô dự tính để cho Thiên Lân ngủ ở đây tối nay?

Mẫu Đơn chần chừ một thoáng, nhẹ nhàng nói:

- Thiên Lân đêm nay ở bên đây.

Thiên Lân nghe vậy rất mừng cười hỏi:

- Thế còn nàng?

Mẫu Đơn trừng Thiên Lân một cái, nhẹ nhàng đáp:

- Ta đã lâu rồi không trở về, có rất nhiều chuyện muốn nói với thánh chủ, đêm nay ta sẽ đến ở Mộng Lan các.

Thiên Lân nghe vậy bật cười khổ, muốn nói lại ngừng, điều này khiến cho Nhất Tịch Như Mộng và Tiểu Lan thấy được không khỏi bật cười, Mẫu Đơn lại trừng hắn, làm cho Thiên Lân mắc nghẹn lời ngang yết hầu.

Theo thời gian trôi qua, bốn người bàn bạc đến tình thế trước mắt và tình hình Hắc Trì Huyền Vực, màn đêm cũng âm thầm buông xuống. Nhất Tịch Như Mộng và Mẫu Đơn đứng lên rời đi, Thiên Lân lại lưu ở Lam Mộng hiên, do Tiểu Lan phụ trách hầu hạ.

Sáng sớm, Nhất Tịch Như Mộng và Thiên Lân liền đi Ma Vân Đại Chiểu trạch. Trên đường đi, bọn họ sẽ gặp những chuyện như thế nào đây? Vô Ưu thảo có tồn tại không, ở nơi nào? Bọn họ có thể tìm được không, cuối cùng kỳ độc trên người của Nhất Tịch Như Mộng có thể giải trừ được không? Tất cả những điều này đều là những câu đố chưa giải được.

Cũng đúng lúc này, tình thế Hắc Trì Huyền Vực nghiêm trọng, có phát sinh bất ngờ không, lúc này ai cũng không biết được.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-971)