← Ch.904 | Ch.906 → |
Quý Hoa Kiệt không đáp, hắn chỉ yên yên lặng lặng nhìn Ngô Viện Viện, trong ánh mắt toát ra vài phần rung động.
Xoay một vòng tại chỗ, quần áo vờn bay, Ngô Viện Viện cười nói tự nhiên, ánh mắt đầy tình thâm thúy nhìn Quý Hoa Kiệt, dịu dàng lên tiếng:
- Sư huynh, huynh còn chưa trả lời câu hỏi của người ta, thật ra nhìn có đẹp hay không đây?
Quý Hoa Kiệt bật cười phức tạp, nhẹ nhàng đáp:
- Đẹp lắm, rất là đẹp.
Ngô Viện Viện nghe vậy cười cười, thoáng cái đã nhảy đến bên Quý Hoa Kiệt, kéo cánh tay của hắn, nói với Chiếu Thế Cô Đăng:
- Sư phụ, chúng ta có thể xuất phát rồi.
Chiếu Thế Cô Đăng thấy vậy bật cười, gật đầu đáp:
- Được, xuất phát thôi.
Dứt lời ông liền cất bước đi liền.
Quý Hoa Kiệt tỏ ra có phần không được tự nhiên, muốn rút cánh tay trở về, nhưng Ngô Viện Viện lại nắm chặt không buông, còn cố tình làm mặt xấu với hắn, điều này khiến cho Quý Hoa Kiệt rất là bất đắc dĩ, chỉ đành để cho Ngô Viện Viện kéo cánh tay của mình, đi theo phía sau Chiếu Thế Cô Đăng, từ từ rời khỏi vùng đất quen thuộc này, bắt đầu hành trình đặc sắc của bọn họ.
Bay vượt qua một ngọn núi, Chiếu Thế Cô Đăng đột nhiên dừng lại, quay người nói với Quý Hoa Kiệt, Ngô Viện Viện:
- Chuyến này đi xa xôi ngàn dặm, cần phải ngự kiếm bay lượn, các con phải cẩn thận nhiều hơn.
Ngô Viện Viện cười đáp:
- Sư phụ yên tâm, con và sư huynh như hình với bóng, không có chuyện gì đâu.
Chiếu Thế Cô Đăng nghe vậy bật cười, tung mình bay thẳng về phía Tây Nam. Ngô Viện Viện kéo tay Quý Hoa Kiệt ngự kiếm bay lượn, tốc độ kinh người, chớp mắt đã đuổi kịp Chiếu Thế Cô Đăng, bay qua lại trong Vu Vân Sơn, tiêu dao tùy ý.
Lần đầu cưỡi kiếm đi xa, Ngô Viện Viện tỏ ra vô cùng cao hứng, kéo tay Quý Hoa Kiệt bay lượn, dễ dàng vượt qua được Chiếu Thế Cô Đăng, đùa giỡn vui chơi rất thoải mái giữa không trung. Đối mặt với Ngô Viện Viện tinh nghịch tươi sáng, Quý Hoa Kiệt cười khổ không thôi, tính cách khác nhau khiến hắn có chút ngây ra, quyền chủ động hoàn toàn nằm trong tay của Ngô Viện Viện. Chiếu Thế Cô Đăng từ xa xa đi theo, nhìn hai người chơi đùa, trong lòng cảm thấy vui mừng, lời chúc phúc âm thầm giấu kín tận trong đáy lòng.
Trên đường bay lượn, ba người Ngô Viện Viện tốc độ kinh khiếp, đến khi hoàng hôn đã tới biên giới Bột Hải. Lần đầu tiên được thấy biển cả, Ngô Viện Viện hưng phấn vô cùng, chỉ muốn kéo tay Quý Hoa Kiệt theo nàng chơi đùa trên mặt biển, nếu không sẽ không chịu rời đi. Quý Hoa Kiệt có hơi chần chừ, thấy Chiếu Thế Cô Đăng không hề phản đối liền mang Ngô Viện Viện tiến vào khu vực Bột Hải, chơi đùa bay lượn qua lại lướt qua những ngọn sóng trên mặt biển. Nhìn hai người đang chơi ở trên mặt biển, Chiếu Thế Cô Đăng nở nụ cười, cứ để cho Ngô Viện Viện cùng Quý Hoa Kiệt tận sức vui đùa, không ngăn trở chút nào.
Khi đêm xuống, Quý Hoa Kiệt mang Ngô Viện Viện về lại bên cạnh Chiếu Thế Cô Đăng, cất tiếng hỏi:
- Đêm nay an bài thế nào?
Nhìn khuôn mặt tươi cười của Ngô Viện Viện, Chiếu Thế Cô Đăng cười đáp:
- Chơi cả ngày, các con chắc cũng mệt rồi, đêm nay tạm thời lưu lại ở đây nghỉ ngơi, sáng sớm ngày mai mới tiếp tục đi về phía Nam.
Quý Hoa Kiệt không bàn luận gì cả, Ngô Viện Viện lại hỏi:
- Sư phụ, đây là biển cả, chúng ta ở nơi nào đây?
Chiếu Thế Cô Đăng cười đáp:
- Người tu đạo bốn bể là nhà, đi đến nơi nào thì coi nhà nơi đó, nghỉ chân dọc đường là chuyện bình thường. Chính là vì cái gọi là mặt trăng sáng treo trên biển, ngọn núi tỏ xa xa, đó là chỗ tu luyện khó có được, con đừng ngại lợi dụng cơ hội này để lĩnh hội thật tốt sức hấp dẫn của biển cả.
Ngô Viện Viện kinh ngạc nói:
- Tu luyện ở nơi này?
Chiếu Thế Cô Đăng cười trả lời:
- Con không nên coi thường chỗ này, đây là vùng nước Bột Hải có phần huyền bí, nước biển có nhiệt độ khá thấp, ẩn chứa một lượng lớn khí băng lạnh, chính là hoàn cảnh để con tu luyện tốt nhất.
Ngô Viện Viện cười nói:
- Nếu như sư phụ nói nơi này thích hợp cho con tu luyện, thế thì để con thử thế nào.
Buông tay của Quý Hoa Kiệt, Ngô Viện Viện dời ngang vài trượng, ngồi xếp bằng giữa không trung nhắm mắt ngưng thần, bắt đầu tu luyện theo những pháp quyết mà Chiếu Thế Cô Đăng đã truyền thụ. Quý Hoa Kiệt không nói gì cả, yên yên lặng lặng chăm chú nhìn Ngô Viện Viện, vẻ mặt có phần quái dị. Chiếu Thế Cô Đăng nhìn thấy tất cả, vui mừng trong lòng, âm thầm rời khỏi nơi đó, để khoảng không gian lại cho đôi trẻ.
Sáng sớm ngày thứ hai, Ngô Viện Viện đang nhập định tỉnh lại, chỉ thấy toàn thân tràn đầy sức mạnh, trải qua một đêm tu luyện, tu vi của nàng quả nhiên tăng lên rất nhiều.
Bật cười duyên dáng, Ngô Viện Viện vừa hay đón lấy ánh mắt chăm chú của Quý Hoa Kiệt, điều này khiến cho nàng mặt tươi cười vui vẻ, tung mình đến bên Quý Hoa Kiệt, kéo cánh tay của hắn cười nói:
- Sư huynh, tu vi của muội lại tiến thêm một bước, muội rất vui.
Quý Hoa Kiệt nhẹ nhàng đáp:
- Chúc mừng muội.
Ngô Viện Viện mừng không kìm được, duyên dáng nói:
- Chờ sau khi tu vi của muội đạt đến tiêu chuẩn yêu cầu của sư phụ, muội lúc đó có thể ngao du thiên hạ, hơn nữa còn có thể bảo vệ sư huynh.
Quý Hoa Kiệt nghe vậy bật cười phức tạp, ánh mắt quái dị, dường như muốn nói gì đó nhưng lời đến môi miệng lại đành nuốt vào.
Ngô Viện Viện để ý đến tình hình chung quanh, không thấy Chiếu Thế Cô Đăng đâu cả, trong lòng kinh ngạc lên tiếng hỏi:
- Sư huynh, sư phụ sao không thấy hình bóng?
Quý Hoa Kiệt chần chừ một chút, đang muốn trả lời thì bên tai lại vang lên thanh âm của Chiếu Thế Cô Đăng:
- Ta không ở chỗ này sao?
Ngô Viện Viện nghe vậy thất kinh, nhìn Chiếu Thế Cô Đăng đột nhiên xuất hiện, dịu dàng lên tiếng:
- Sư phụ, vừa rồi rõ ràng sư phụ không ở nơi này, sao lại đột nhiên xuất hiện được?
Chiếu Thế Cô Đăng cười trả lời:
- Vừa rồi con chỉ quan tâm có sư huynh của con, có thời gian đâu mà để ý đến sư phụ ta đây.
Ngô Viện Viện vẻ mặt ửng hồng, phản bác lại:
- Nào có đâu, sư phụ thật nói oan cho người ta.
Chiếu Thế Cô Đăng cười trả lời:
- Sư phụ từ trước đến giờ không nói oan cho ai cả, đi thôi, lên đường thôi.
Dứt lời, ông liền xoay mình bay thẳng về phía Tây, nhắm đến Yến Sơn.
Ngô Viện Viện hừ nhẹ yêu kiều, trừng Quý Hoa Kiệt hỏi liền:
- Sư huynh sao không nói giúp cho muội, chỉ đứng nhìn xem sư phụ cười cợt người ta mà thôi.
Quý Hoa Kiệt cười khổ đáp lại:
- Ta có thể nói gì? Đi thôi.
Tung mình bay lên, Quý Hoa Kiệt dẫn Ngô Viện Viện đuổi theo Chiếu Thế Cô Đăng.
Một ngày mới, lại bắt đầu một hành trình mới.
Ngày này, Chiếu Thế Cô Đăng mang Quý Hoa Kiệt, Ngô Viện Viện thẳng đường đi về phía Tây, trên đường thưởng thức phong cảnh, đi đường nói chung là bình tĩnh, không hay không biết một ngày như vậy lại trôi qua. Ngày thứ ba, ba người bay vượt qua trường thành, đến lân cận vùng Hằng Sơn, ở đó lại gặp một loạt chuyện.
Đầu tiên, ở trong một hẻm núi thâm sâu vùng Hằng Sơn, Chiếu Thế Cô Đăng cảm ứng được một luồng tà khí mạnh mẽ, điều này khiến cho tâm thần ông chấn động, lập tức nhắc nhở Quý Hoa Kiệt và Ngô Viện Viện cẩn thận.
Quan sát động tĩnh trong hẻm núi, Quý Hoa Kiệt vẻ mặt nặng nề, khẽ đáp:
- Tà khí này bá đạo kinh người, thật ra có lai lịch thế nào?
Ngô Viện Viện nói:
- Muốn biết lại lịch thì đi tìm hiểu liền biết, hà tất phải suy đoán.
Chiếu Thế Cô Đăng bảo:
- Luồng tà khí này rất quen thuộc, chỉ nhất thời không nghĩ ra được mà thôi.
Quý Hoa Kiệt nói:
- Tà khí vốn từ đáy hẻm núi, hay để cho con đi thăm dò thật ra thế nào.
Ngô Viện Viện bảo:
- Muội cũng đi, muội muốn đi cùng với sư huynh.
Chiếu Thế Cô Đăng trầm tư một lúc rồi trầm giọng nói:
- Viện Viện lưu lại ở đây, để một mình Hoa Kiệt đi thôi để tránh phát sinh bất trắc.
Ngô Viện Viện có phần không vui, nhưng lại không dám phản đối, lập tức buông cánh tay của Quý Hoa Kiệt, đến bên cạnh Chiếu Thế Cô Đăng, tập trung chú ý tình hình trong hẻm núi.
Nhẹ nhàng hạ xuống, Quý Hoa Kiệt từ từ tiến gần vào trong hẻm núi, toàn thân có ánh xanh vây bọc, chuẩn bị thật tốt việc phòng ngự. Rất nhanh, Quý Hoa Kiệt đến đáy hẻm núi, chỉ thấy ở đó có một đầm nước đen nhánh, phát ra mùi vị tanh tưởi khó ngửi, tà khí núp ở trong đầm nước. Trầm ngâm một lúc, Quý Hoa Kiệt tay phải múa lên, phát xuất một luồng chưởng lực vô hình tác dụng lên trên bề mặt nước, lập tức hình thành một cột nước, cuốn nước đầm bay lên trên cao. Một luồng sáng lạnh từ trong đầm nước bay ra cùng với tà khí kinh trời, bắn thẳng đến Quý Hoa Kiệt.
Hừ khẽ một tiếng, Quý Hoa Kiệt không né không tránh, trường kiếm trong tay xuất ra khỏi vỏ, ánh kiếm màu xanh rực rỡ từ trên trời chém xuống, vừa hay va chạm với luồng sáng lạnh kia. Lập tức, chỉ nghe một tiếng giòn tan vang lên, ánh sáng tung tóe khắp nơi, sóng xung kích mạnh mẽ tác dụng lên người của Quý Hoa Kiệt, lập tức hất tung hắn đi. Kết quả như vậy khiến cho người ta phải chấn động kinh ngạc, không những Chiếu Thế Cô Đăng và Ngô Viện Viện cảm thấy bất ngờ, ngay cả Quý Hoa Kiệt bản thân cũng không nghĩ ra được.
Quay cuồng giữa không trung, Quý Hoa Kiệt nhanh chóng ổn định thân thể, ánh mắt tìm kiếm theo tung tích luồng sáng lạnh kia, chỉ thấy lại là một thanh trường kiếm đen ngòm, toàn thân kiếm ngập đầy tà khí kinh người, khiến cho người ta tâm thần không an.
Nhìn thanh trường kiếm này, Chiếu Thế Cô Đăng chấn động thân thể, vọt miệng nói:
- Hoa Kiệt cẩn trọng, đây chính là binh khí cực độc Phệ Tâm kiếm.
Ngô Viện Viện không hiểu Phệ Tâm kiếm là món đồ chơi gì, chỉ thấy Quý Hoa Kiệt tình thế bất lợi, lập tức tung mình bay đến bên cạnh, miệng lớn tiếng nói:
- Sư huynh, muội đến giúp huynh.
Quý Hoa Kiệt nghe vậy vậy chấn động, cái tên Phệ Tâm kiếm thì hắn đã sớm nghe được rồi, trong lòng lập tức đề cao cảnh giác.
Thấy Ngô Viện Viện đến gần, Phệ Tâm kiếm dường như cảm ứng được khí tức nào đó, lập tức bỏ qua Quý Hoa Kiệt, bắn thẳng đến Ngô Viện Viện.
Quý Hoa Kiệt thấy vậy thất kinh, lớn giọng nói:
- Sư muội cẩn thận.
Còn đang nói, Quý Hoa Kiệt múa kiếm đuổi theo, làn kiếm tầng tầng dày đặc hội tụ, lập tức ngưng tụ thành một cột sáng màu xanh, hệt như con rồng tức giận ngửng mặt gào trời, đuổi sát theo sau Phệ Tâm kiếm không rời.
Ngô Viện Viện nhìn thấy trường kiếm đen ngòm đang bay thẳng đến mình, trong lòng hoàn toàn không để ý, Thanh Hồng kiếm trong tay đảo chuyển thi triển Hạo Nhiên kiếm quyết của Nho viên đỡ thẳng một chiêu này. Ngô Viện Viện thân thể run lên, bị kiếm khí đáng sợ kia hất bay đi, miệng phun máu tươi, thương thế không nhẹ. Chịu một chiêu của Ngô Viện Viện, Phệ Tâm kiếm xuất hiện tình trạng bị dừng lại một chút ngắn ngủi, vừa hay bị thế công của Quý Hoa Kiệt đánh trúng, hai bên xảy ra ma sát va chạm, lại phát nổ lần nữa, Phệ Tâm kiếm bị đánh bay thẳng đi, chịu đả kích không nhỏ.
Một chiêu thành công, Quý Hoa Kiệt không hề thừa thắng truy kích, mà lại đến bên cạnh Ngô Viện Viện, đỡ lấy thân thể mềm mại của nàng, giọng đầy quan tâm hỏi:
- Sư muội thế nào rồi, có nặng lắm không?
Ngô Viện Viện khuôn mặt tái nhợt nở nụ cười, nhẹ nhàng đáp:
- Muội không có gì nặng lắm, sư huynh không cần lo lắng cho muội.
Quý Hoa Kiệt nói tiếp:
- Sư muội nghỉ ngơi trước đã, sư huynh sẽ báo thù rửa hận cho muội.
Buông Ngô Viện Viện ra, Quý Hoa Kiệt xoay mình tìm kiếm tung tích của Phệ Tâm kiếm, phát hiện lúc này Chiếu Thế Cô Đăng đã ngăn Phệ Tâm kiếm lại, ngọn đèn gió trong tay bắn ra một chùm ánh sáng kỳ lạ, vừa hay chiếu trúng vào Phệ Tâm kiếm, lập tức áp chế được khí đen toàn thân của nó.
Thân kiếm run rẩy, gầm thét điên cuồng, Phệ Tâm kiếm phảng phất gặp phải khắc tinh, tình cảnh vô cùng bất lợi, đang điên cuồng giãy dụa, ý đồ muốn thoát khỏi chùm sáng đó chiếu vào.
Chiếu Thế Cô Đăng mặt mày nghiêm túc, giận dữ trừng Phệ Tâm kiếm, quát lên:
- Nghiệt chướng, còn không chịu chấp nhận số mạng.
Theo tiếng quát lớn này vang lên, Phệ Tâm kiếm càng run rẩy nhiều hơn nữa, khí đen trên thân kiếm đang nhanh chóng tiêu tan, tà khí có dấu hiệu khô kiệt rõ ràng.
Phát hiện được nguy cơ, Giang Nam tài tử đang bám trên Phệ Tâm kiếm liền gằn giọng nói:
- Ngươi là ai, vì sao lại muốn chống đối với ta. Ta sẽ không tha cho ngươi!
Chiếu Thế Cô Đăng lạnh lẽo đáp:
- Đối với ngươi, ta chỉ là một người khách qua đường, ngươi đã không còn cơ hội nữa rồi.
Giang Nam tài tử gào thét:
- Thối lắm, ta sẽ không để cho ngươi được tốt đẹp.
Oán khí vô cùng vô tận lập tức chuyển hóa thành một động lực, tác dụng lên Phệ Tâm kiếm, liền dứt bỏ được trói buộc của làn sáng đó, mạnh mẽ thoát khỏi tình cảnh khốn khổ.
Chiếu Thế Cô Đăng thân thể chấn động, cất tiếng hỏi:
- Ngươi là ai?
Giang Nam tài tử gầm thét:
- Đối với ngươi, ta là tử thần.
Ánh đen lóe lên, kiếm khí ập đến. Phệ Tâm kiếm dưới sự điều khiển của Giang Nam tài tử liền triển khai công kích sắc bén.
Bật cười lạnh lùng, Chiếu Thế Cô Đăng không né không tránh, ngọn đèn gió trong tay tỏa ánh sáng chung quanh, hình thành một tấm lưới rộng lớn, từ bốn phương tám hướng thu nhỏ vào trong, dễ dàng khóa chặt lấy Phệ Tâm kiếm. Lần thứ hai giao đấu thẳng thắn, Phệ Tâm kiếm vẫn run rẩy không thôi, tà khí kinh thiên của nó đứng trước mặt ngọn đèn gió thần bí của Chiếu Thế Cô Đăng tỏ ra vô cùng bất lực. Phát hiện được dường như không làm gì được, Giang Nam tài tử lòng đầy oán hận, toàn lực thi triển Phệ Tâm quyết, liều hết khả năng bản thân đang bị trọng thương, mạnh mẽ dứt đi sức trói buộc của ngọn đèn gió, chọn lựa bỏ chạy.
Chiếu Thế Cô Đăng đối với chuyện này có phần tiếc nuối, nhưng lại không hề truy kích, chuyển mình đến bên cạnh Ngô Viện Viện và Quý Hoa Kiệt, cất tiếng hỏi:
- Thương thế thế nào rồi?
Ngô Viện Viện miễn cưỡng bật cười, nhẹ nhàng đáp:
- Đã không có gì đáng ngại, chữa thương thật sự chỉ nửa ngày là có thể lành lặn.
Chiếu Thế Cô Đăng trách mắng:
- Để coi con từ nay về sau có dám cậy mạnh nữa không.
Ngô Viện Viện cúi đầu không đáp, có chút phiền muộn.
Quý Hoa Kiệt nói sang chuyện khác:
- Phệ Tâm kiếm là binh khí cực động, kiếm khí của nó âm độc quỷ dị, thương thế này của sư muội chỉ sợ là phải chú ý mới được.
Chiếu Thế Cô Đăng đáp:
- Nó tu luyện chính là Hạo Nhiên Chính Khí của Nho gia, vừa hay có thể khắc chế được tà khí của Phệ Tâm kiếm, lại thêm Thanh Hồng kiếm đã đỡ lấy đại bộ phận của Phệ Tâm kiếm khí, thương thế của nó hoàn toàn không nghiêm trọng, con không cần lo lắng. Bây giờ, chúng ta trước tiên tìm một địa phương để nó trị thương, đợi sau khi thương thế lành lặn rồi mới lên đường.
Quý Hoa Kiệt nghe vậy hơi an lòng, lập tức đưa Ngô Viện Viện đi theo Chiếu Thế Cô Đăng, rời khỏi nơi đó để tìm chỗ trị thương.
Vào lúc hoàng hôn, nội thương của Ngô Viện Viện được Chiếu Thế Cô Đăng hỗ trợ đã lành lặn một cách thuận lợi, ba người lập tức lên đường, tiếp tục đi dọc Hằng Sơn xuống phía Nam, bay thẳng vào trong trung nguyên. Vào lúc trời tối, một đoàn ba người Chiếu Thế Cô Đăgn đến dưới chân Ngũ Đài Sơn, trong màn đêm vang lên tiếng kêu thảm thiết khiến cả ba phải chú ý. Truy đuổi theo tiếng kêu thảm thiết đó, Chiếu Thế Cô Đăng ba người phát hiện một bộ thi thể trong một rừng cây. Trải qua tra xét, Chiếu Thế Cô Đăng phát hiện người chết bị phá banh ổ bụng, lấy mất trái tim, tình trạng chết vô cùng tàn nhẫn.
← Ch. 904 | Ch. 906 → |