← Ch.715 | Ch.717 → |
Dương Thiên nói:
- Thái Huyền Hỏa Quy lại không đáng lo lắng, Mộc Khôi của ta tự động sẽ phát xuất cảnh báo về nó. Còn đối với Tử Vong thành chủ, hắn chính là hạng tà ác, Không Linh điểu của minh chủ cũng sẽ có được cảm ứng. Còn lại Ngũ Sắc Thiên Vực thế thì cần chúng ta phải cẩn thận.
Hứa Khiết lên tiếng:
- Nói miệng cũng không được chuyện gì, hay là chúng ta vừa tiến lên vừa quan sát, nói không chừng may mắn thì có thể trực tiếp tìm được người của Đằng Long cốc hoặc là Thiên Lân.
Trần Ngọc Loan nói:
- Đi thôi, vừa đi vừa tìm, chỉ có thể đánh cuộc với may mắn thôi.
Mọi người cũng không ai bàn gì thêm, vừa triển khai thăm dò vừa bay thẳng về phía trước.
Trong năm người, Lâm Vân Phong và Hoàng Thiên thiện nghệ thuật thăm dò nhất, hai người một trái một phải cách nhau vài dặm tìm kiếm quanh đó.
Trên đường tiến lên, năm người nhanh chóng bay đi được hàng trăm dặm, kết quả lại không tìm được bất kỳ tin tức hữu dụng nào cả.
Lúc này, Hứa Khiết đột nhiên nghĩ đến một chuyện, liền nhắc nhở:
- Vân Phong, Y Tuyết đến Băng Nguyên đã được một thời gian rồi, quanh nơi này nói không chừng có được khí tức mà nó còn lưu lại đến nay, sao không thử qua một lần, xem thử có thể tìm được tung tích của nó hay không.
Lâm Vân Phong lắc đầu trả lời:
- Ta đã tra xét qua rồi, hoàn cảnh của Băng Nguyên đặc thù, khí tức lưu lại rất khó bảo tồn, căn bản không dễ dàng gì tìm được. Bất quá, lời nói của muội lại cho ta một cái nhắc nhở, chúng ta có thể sai Không Linh điểu đi tìm Bát Bảo, điều này so với chuyện chúng ta mơ hồ cứ chạy loạn cả lên còn khá hơn.
Trần Ngọc Loan suy xét một lúc, gật đầu nói:
- Biện pháp này cũng không tồi, đáng để thử qua một lần.
Nói rồi liền trao đổi vài câu với Không Linh điểu, sau đó Không Linh điểu liền bay vút lên không trung. Mấy người Dương Thiên thấy vậy, cũng đành lưu lại đất này để chờ đợi tin tức, thỉnh thoảng còn nói chuyện với nhau, lại còn cảm nhận phong cảnh, hoàn cảnh đặc biệt có một không hai của Băng Nguyên.
Trên ngọn Thiên Nữ phong, mọi người sau khi đưa tiễn Thiên Lân rồi, mấy người Dao Quang, Tân Nguyệt liền quay về lại Thiên Hà bình nguyên.
Triệu Ngọc Thanh vừa thấy mọi người quay về, liền hỏi han vài câu đơn giản, sau đó dặn dò:
- Bây giờ Thiên Lân đã đi rồi, nơi này hoàn toàn trông vào chúng ta. Trước khi Chính Đạo cao thủ của Trung Thổ đến nơi này, chúng ta tạm thời án binh bất động, tranh thủ thời gian để tăng cường tu vi của bản thân.
Tân Nguyệt nói:
- Chúng ta hiện nay tạm thời lánh ở nơi này, lại phải tăng cường cảnh giới, chuyện phòng ngự ở đây cứ giao hết cho con phụ trách là được.
Triệu Ngọc Thanh lắc đầu trả lời:
- Chuyện này ta dự tính sai Tuyết Nhân đi làm, con với mọi người hãy nhanh chóng tranh thủ để tu luyện mới đúng.
Tân Nguyệt nghe vậy cũng không nói gì thêm, theo Lâm Phàm, Linh Hoa, Dao Quang, Lâm Y Tuyết mấy người cùng an tâm tu luyện.
Buổi trưa, Tuyết Sơn thánh tăng đến gần Triệu Ngọc Thanh, nhìn tuyết lớn đầy trời, trong lòng có cảm xúc nói:
- Trận tuyết lớn này chỉ sợ không che phủ được trận tai kiếp khủng khiếp.
Triệu Ngọc Thanh nói:
- Trận tuyết lớn này hoàn toàn không phải để che phủ tội nghiệt, mà để nhắc nhở cho chúng ta biết được, trận tai kiếp đến mãnh liệt như thế nào.
Tuyết Sơn thánh tăng chấn động thân thể, u oán thở dài nói:
- Sinh mạng của ta đã không còn thừa được mấy, lão bằng hữu ngươi phải nỗ lực lên.
Triệu Ngọc Thanh nghe vậy chấn động, vọt miệng nói:
- Thiện Từ quay về rồi?
Tuyết Sơn thánh tăng cười mà không nói, sự thất vọng nhàn nhạt mô tả tâm trạng phức tạp của ông. Triệu Ngọc Thanh vẻ mặt kỳ lạ, vài lần há mồm muốn nói nhưng cuối cùng vẫn phải chịu thua, chỉ có tiếng thở dài truyền lại mà thôi.
Giờ thân buổi chiều, một bóng đỏ phá không ập đến khiến Triệu Ngọc Thanh và Tuyết Sơn thánh tăng phải chú ý.
Bát Bảo kêu khẽ một tiếng rồi xuất hiện giữa không trung, bay thẳng đến bóng đỏ kia. Triệu Ngọc Thanh nhìn thấy tất cả, khẽ ồ nói:
- Vật này rất kỳ dị...
Tuyết Sơn thánh tăng vẻ mặt kinh ngạc vui mừng vọt miệng nói:
- Đây chính là Không Linh điểu nhà Phật, chính là con thú mang lại an lành.
Triệu Ngọc Thanh đột nhiên nói:
- Cao thủ Trung Thổ đã đến rồi, nhưng lại chậm một bước.
Tuyết Sơn thánh tăng nói:
- Ta đi thông báo cho mọi người chuẩn bị nghênh đón.
Triệu Ngọc Thanh gật đầu trả lời, vẻ mặt bình tĩnh lộ ra chút cười cười khó thấy.
Biết được tin tức này, Dao Quang, Đồ Thiên, Lâm Y Tuyết, Giang Thanh Tuyết rất hưng phấn, ào ào chạy đến. Tân Nguyệt, Lâm Phàm, Vũ Điệp, Linh Hoa, Tiết Phong, Phỉ Vân, Tuyết Hồ mấy người có phần chậm hơn một bước, mọi người ai nấy đều có vẻ chờ đợi. Dù sao, cao thủ của Trung Thổ đến đây có ảnh hưởng rất lớn đối với tình hình của Băng Nguyên.
Nhìn thấy mọi người tập trung lại rồi, Triệu Ngọc Thanh bảo mọi người xếp thành hàng. Mới vừa đứng ổn định, giữa không trung liền xuất hiện Bát Bảo, Lâm Vân Phong, Trần Ngọc Loan mấy người.
Lâm Y Tuyết rất cao hứng, vọt miệng nói:
- Cha mẹ, dì Ngọc Loan, mọi người đều đến rồi.
Triệu Ngọc Thanh nghe vậy lập tức hiểu được thân phận của những người đến, liền tiếng lên chào hỏi:
- Trần minh chủ và Lâm chưởng giáo đại giá quang lâm, ta đại biểu cho Băng Nguyên hoan nghênh mọi người.
Trần Ngọc Loan nhìn Triệu Ngọc Thanh, trong lòng có phần chấn động khiếp hãi, đáp lễ:
- Cốc chủ tiền bối chớ có đa lễ, Trung Thổ và Băng Nguyên vốn là một nhà, mấy người chúng ta đến đây là tận hết sức lực, đây cũng là trách nhiệm của chúng ta.
Lâm Vân Phong đánh giá qua Triệu Ngọc Thanh, rất kinh sợ đối với tu vi của ông, đáp lễ:
- Tai ách Băng Nguyên nguy đến thiên hạ, phàm là người Chính Đạo đều phải tận hết sức lực ngăn cản, chúng ta vốn là Chính Đạo của nhân gian, làm sao có thể ngồi yên không lý gì đến.
Triệu Ngọc Thanh nói:
- Lâm chưởng giáo nói rất đúng, chúng ta đều phải lấy an nguy của thiên hạ làm trách nhiệm của mình.
Lâm Vân Phong cười nói:
- Tiền bố quá khen, chúng ta lần đầu đến nơi này, rất nhiều chuyện còn chưa hiểu rõ được, còn phải nhờ tiền bối chỉ điểm thêm cho mới được.
Triệu Ngọc Thanh trả lời:
- Lâm chưởng giáo bất tất phải khách khí, ta trước tiên giới thiệu mọi người để biết lẫn nhau.
Dứt lời, Triệu Ngọc Thanh liền giới thiệu từng người bên phía mình.
Nhìn mọi người trước mắt, Lâm Vân Phong, Trần Ngọc Loan, Dương Thiên, Hứa Khiết, Hoàng Thiên đều rất kinh ngạc trước thân phận của Tuyết Sơn thánh tăng, tu vi của Tân Nguyệt, Lâm Phàm, tư chất của mấy người Tiết Phong, Phỉ Vân. Đặc biệt là Tân Nguyệt, khí chất của nàng rất giống với Trương Ngạo Tuyết năm xưa, điều này khiến cho Lâm Vân Phong, Hứa Khiết, Trần Ngọc Loan có cảm giác thân thiết đặc biệt với nàng. Còn đối với Tuyết Sơn thánh tăng, mọi người đều đầy vẻ kính trọng ông, chỉ có Hoàng Thiên biểu hiện khác lạ, nhảy phốc tới quỳ trước mặt của thánh tăng, khuôn mặt kích động vô cùng.
Nhìn Hoàng Thiên quỳ trước mặt, Tuyết Sơn thánh tăng cảm thấy vui mừng, đưa tay đỡ hắn dậy, êm ái nói:
- Không cần phải kích động, con có được thành tựu của ngày hôm nay chính là sự báo đáp lớn nhất đối với ta rồi.
Hoàng Thiên mặt đầy vẻ cảm kích, khó ức chế được nói:
- Nếu như thánh tăng năm xưa không trợ giúp, đệ tử đã sớm hóa thành ma, làm sao có được thành tựu của ngày hôm nay.
Tuyết Sơn thánh tăng trả lời:
- Vạn pháp đều do duyên, ta chỉ là mở một cái đầu ra thôi, thật sự khiến con thay đổi chính là Lục Vân. Bây giờ con đã trưởng thành rồi, lại biết nghĩ cho thiên hạ, ta thấy vậy rất là vui mừng.
Hoàng Thiên nghe vậy mỉm cười thật thà, Tuyết Sơn thánh tăng tán dương khiến hắn rất là cao hứng.
Lâm Vân Phong thấy vậy cũng giới thiệu qua một lượt tình hình đại khái bên mình cho mọi người có mặt ở đó biết.
Đến lúc này, Lâm Y Tuyết là sinh động nhất, chạy đến bên Dương Thiên, vẻ mặt đầy hiếu kỳ cất tiếng hỏi:
- Tiền bối chính là Dương Thiên thúc thúc của Thương Sơn Huyết Hà phải không? Con nghe cho con nói, năm xưa người phải nói là rất lợi hại, lại quan hệ rất tốt với Lục sư bá của con.
Dương Thiên cười đáp:
- So với Lục Vân sư bá của con thì Dương thúc thúc có thể nói là kém rất xa.
Nghe đến tên của Lục Vân, Hứa Khiết lập tức nghĩ đến cái gì, phất tay gọi con gái đến bên cạnh cất tiếng hỏi:
- Thiên Lân sư huynh của con ở đâu rồi, sao hắn không ở nơi này à?
Câu này vừa nói ra, tất cả đều im tiếng, ai nấy đều quay lại nhìn mẹ con Hứa Khiết.
Phát hiện không khí có phần lạ thường, Trần Ngọc Loan hỏi:
- Có phải phát sinh chuyện gì rồi phải không?
Lâm Y Tuyết vẻ mặt mất đi nụ cười, có phần không nỡ trả lời:
- Thiên Lân sư huynh sáng sớm hôm nay đã một mình rời khỏi Băng Nguyên, xuôi về phía Nam đi Trung Thổ.
- Cái gì! Hắn không ngờ đã rời đi rồi?
Tin tức bất ngờ khiến cho mấy người Trần Ngọc Loan kinh ngạc vô cùng, không khỏi la thất thanh một tiếng.
Lâm Vân Phong khẽ cau mày, hỏi lại:
- Thiên Lân một thân một mình đi, các người sao lại không đi cùng với hắn?
Giang Thanh Tuyết trả lời:
- Cốc chủ tiền bối có nói, Thiên Lân chuyến này đi thì chúng ta chỉ có thể bàng quan mà nhìn, không nên đi cùng.
Hứa Khiết lo lắng nói:
- Thiên Lân mới mười chín tuổi, lại chưa từng đi qua Trung Thổ, hắn một thân một mình đi thì bọn ta làm sao yên tâm cho được?
Dao Quang đáp:
- Điểm này lại không cần phải lo lắng, Thiên Lân sau khi sống lại thực lực tăng mạnh, tốc độ tiến bộ tu vi rất nhanh, không yếu hơn ta chút nào.
Hoàng Thiên kinh ngạc nói:
- Dao Quang, huynh nói tu vi của Thiên Lân đã đuổi kịp huynh, đây có phải nói đùa hay không đó?
Đồ Thiên đáp:
- Hôm qua, Thiên Lân một mình giao chiến với Thiên Tàm lão tổ và Ma Ưng môn chủ, kết quả đánh cho địch nhân thiếu chút nữa đã bị diệt cả hồn lẫn xác.
Hoàng Thiên nghi hoặc nói:
- Chuyện này dường như không thể nói được tu vi của Thiên Lân đã đuổi kịp Dao Quang rồi.
Thấy Hoàng Thiên nghi ngờ, Dao Quang giải thích:
- Ngày trước ta đã từng giao chiến với Thiên Tàm lão tổ, có ra tay toàn lực cũng chỉ có thể đánh ngang tài ngang sức với Thiên Tàm lão tổ mà thôi. Hơn nữa, còn phải nhờ vào sự hỗ trợ của Nại Hà châu. Hiện nay, Thiên Lân chết đi sống lại, tu vi của hắn mỗi ngày càng thêm biến hóa khiến cho người ta dò không ra được.
Lời nói của Dao Quang khiến người ta phải kinh hãi chấn động, mọi người đối với thực lực của Thiên Lân đã có thêm một nhận thức mới mẻ hoàn toàn.
Trần Ngọc Loan có phần thất vọng, vốn dĩ chuyến này đi là vì Thiên Lân, ai ngờ được lại trễ một bước, chuyện này làm sao không khiến cho nàng phải nuối tiếc?
Dương Thiên hiểu được tâm tình của nàng liền an ủi:
- Mọi thứ đều là ý trời, minh chủ cũng không cần phải quá để tâm làm gì. Thiên Lân nếu đã đi vào Trung Thổ, thiết tưởng với tu vi của hắn cũng không bị gì đâu, chúng ta hay là trước mắt hãy tìm hiểu tình hình của Băng Nguyên, xem có thể xây dựng được một đối sách có thể áp dụng không.
Triệu Ngọc Thanh nói:
- Tình hình Băng Nguyên phức tạp, không thể chỉ trong vài ba câu nói có thể làm rõ được. Mọi người đi đường mệt nhọc, tạm thời trước tiên đi nghỉ ngơi cho khỏe, sau này ta sẽ nói cẩn thận chi tiết cho mọi người tất cả những chuyện phát sinh ở Băng Nguyên.
Lâm Vân Phong và Trần Ngọc Loan không có gì để bàn luận thêm, được Dao Quang, Lâm Y Tuyết mấy người dẫn đường đến chỗ ở tạm cư trước mắt.
Đưa tiễn năm người Trung Thổ đến đi rồi, Triệu Ngọc Thanh nói với Tân Nguyệt, Lâm Phàm, Tiết Phong, Phỉ Vân:
- Gió bão mưa tuyết sắp sửa đến rồi, mọi người phải chuẩn bị yếu tố tâm lý cho tốt.
Lâm Phàm nghiêm sắc mặt đáp:
- Sư tổ yên tâm, bọn đệ tử thề chết bảo vệ hòa bình Băng Nguyên.
Triệu Ngọc Thanh lắc đầu trả lời:
- Không cần phải nói chết nói sống, chúng ta phải tùy cơ ứng biến, tận dụng hết khả năng bảo trọng tấm thân hữu dụng. Được rồi, mọi người cũng đi đi, giao lưu thêm với cao thủ từ Trung Thổ đến, bọn họ đều là hạng nổi bật trong giới Tu Chân.
Xua mọi người đi rồi, Triệu Ngọc Thanh một mình đứng trong gió tuyết, ánh mắt chăm chú nhìn về phía xa xăm, hệt như đang chờ đợi, lại như đang nhớ nhung.
Đêm chầm chậm đến, gió tuyết càng mạnh mẽ hơn. Triệu Ngọc Thanh biến mất trong màn đêm, ai cũng không hề để ý đến.
Dưới đất, trong một đường hầm đào trống rỗng, có chừng vài chục gian phòng băng to nhỏ, đây chính là chỗ trú chân của mọi người.
Đêm hôm nay, chín người từ Trung Thổ đến tập trung nói chuyện, bàn luận tất cả mọi chuyện phát sinh ở Băng Nguyên, hàn huyên sự tích của Thiên Lân.
Thời gian một đêm cứ vậy trôi qua, khi Lâm Vân Phong, Trần Ngọc Loan hiểu rõ hoàn toàn tình hình của Băng Nguyên rồi, vẻ mặt người nào cũng đều xuất hiện sự nặng nề.
Trời sáng, một ngày mới lại sắp sửa bắt đầu, đang chờ đợi mọi người là một trận tai ách khó có thể tránh khỏi...
← Ch. 715 | Ch. 717 → |