← Ch.450 | Ch.452 → |
Vẻ mặt Ý Thiên khiếp sợ, vật trước mắt vô cùng khổng lồ, giống như một sơn mạch phập phồng, dài đến mấy trăm dặm hiện ra trước mặt của hắn.
Bởi vì khoảng cách quá gần nên Ý Thiên không nhìn ra nó là vật gì, nhưng mà trong đầu Ý Thiên lại hiên ra hình dáng của vật này, đó chính là Vạn Niên Hỏa Quy mà Ý Thiên gặp được lúc trước.
Lúc này Vạn Niên Hỏa Quy chỉ để lộ một nửa thân hình của mình mà thôi, trên người có hỏa diễm vờn quanh, trên mai rùa to lớn mang theo đường vân cổ xưa, chúng hợp lại thành một loại trận pháp.
Vạn Niên Hỏa Quy cơ bản giống như những con rùa khác, điểm khác nhau duy nhất chính là quanh người có hỏa diễm vờn quanh, hình thể vô cùng to lớn.
Nhìn thấy Vạn Niên Hỏa Quy, Ý Thiên kinh ngạc, thẳng tới một lúc lâu hắn mới khôi phục tinh thần lại, mở miệng hỏi thăm Vạn Niên Hỏa Quy.
- Ngươi tới tìm ta?
Vạn Niên Hỏa Quy lại lắc đầu, giọng nói quen thuộc truyền vào trong đầu của Ý Thiên.
- Các ngươi đã kinh động Xích Vân Tử Thần, tai nạn sắp hàng lâm, ngươi còn không mau rời đi?
Ý Thiên hiếu kỳ nói:
- Chẳng lẽ ngươi cũng sợ Xích Vân Tử Thần hay sao?
Vạn Niên Hỏa Quy gật đầu nói:
- Ngươi nói đúng, ta cũng sợ nó, nhưng mà loại sợ này so với loại sợ mà ngươi suy nghĩ không quá giống nhau.
Ý Thiên nghi vấn nói:
- Không giống điểm nào?
Vạn Niên Hỏa Quy lắc đầu không đáp, đổi chủ đề.
- Vô Biên Hoang Thành sắp xuất thế, ngươi hiểu nó biểu thị cái gì?
Ý Thiên không có trả lời, vấn đề này hắn chưa từng nghĩ qua, cũng không hiểu Vạn Niên Hỏa Quy tại sao hỏi như vậy, chẳng lẽ tất cả có quan hệ với mình?
- Tiến vào trong miệng của ta, ta sẽ nói cho ngươi biết.
Thấy Ý Thiên không đáp, Vạn Niên Hỏa Quy đột nhiên đưa ra lời mời, chuyện này làm cho Ý Thiên cảm thấy khiếp sợ.
Con rùa trước mặt là Vạn Niên Hỏa Quy, trực tiếp tiến vào miệng nó chẳng phải tìm chết?
Ý Thiên không chần chờ, hắn hiểu được tình huống của mình, cho dù Vạn Niên Hỏa Quy thật muốn ăn hắn, hắn cũng chẳng thể làm gì.
Phi thân lên, Ý Thiên tiến vào trong miệng Vạn Niên Hỏa Quy, cảm giác giống như đi vào huyệt động to lớn tự nhiên, bên trong vô cùng rộng rãi.
- Lá gan không nhỏ, nếu như không sợ thì trực tiếp tiến vào bụng của ta.
Ý Thiên nghe vậy cũng không nói nhiều, theo cổ họng Vạn Niên Hỏa Quy đi xuống dưới, phi hành mấy trăm dặm mới tới bụng của Vạn Niên Hỏa Quy.
Tới đây Ý Thiên phát hiện một viên minh châu lớn, toàn thân tỏa ra kim sắc quang mang, chiếu sáng bốn phía.
Lúc ánh mắt Ý Thiên nhìn qua viên minh châu lớn này, kim sắc quang mang của nó từ từ trong suốt, lộ ra tình huống trong viên minh châu, bên trong lại có một hòa thượng trần truồng đang ngồi thiền.
Một màn này Ý Thiên cực kỳ kinh ngạc, hắn nghĩ không ra trong bụng của Vạn Niên Hỏa Quy lại ngưng kết minh châu, bên trong còn có một hòa thượng trẻ tuổi.
Dường như cảm ứng được ánh mắt của Ý Thiên, giọng nói quen thuộc của Vạn Niên Hỏa Quy vang lên trong đầu Ý Thiên.
- Không cần kinh ngạc, nếu đã xuất hiện thì có đạo lý của nó. Ta nhìn trúng ngươi, đó là bởi vì thể chất của ngươi khác với thường nhân.
Ý Thiên nghi vấn nói:
- Ngươi vừa ý ta, bởi vì thể chất của ta, còn muốn bảo ta làm chút gì đó cho ngươi sao?
Vạn Niên Hỏa Quy nói:
- Ta chỉ muốn ngươi hứa hẹn, tương lai có một ngày nào đó, ngươi đáp ứng giúp ta làm một việc là được.
Ý Thiên hỏi:
- Ta có chỗ tốt gì đây?
Vạn Niên Hỏa Quy nói:
- Chỗ tốt của ngươi chính là hòa thượng trước mặt này. Nói thật, là hắn nhìn trúng ngươi, mà không phải ta.
Nghe được đáp án này khiến Ý Thiên kinh ngạc, hắn không rõ ràng cho lắm.
Thời điểm náy hòa thượng trẻ tuổi trong minh châu mở mắt ra, ánh mắt bình tĩnh như nước, cho người ta cảm giác quái dị.
Bốn mắt nhìn nhau, tâm tình chấn động của Ý Thiên bình tĩnh lại.
Minh châu bên ngoài thân hòa thượng trẻ tuổi này biến mất, lộ ra chân thân của hắn, toàn thân trần truồng, da thịt trắng nõn giống như em bé.
Hòa thượng trẻ tuổi không có chút bộ dáng thẹn thùng nào, hắn mỉm cười tường hòa, nhìn qua Ý Thiên gật gật đầu, ngữ khí nhu hòa nói:
- Không cần hỏi, không cần nghĩ, nhắm mắt tĩnh tâm nghe ta hát. Hôm nay có duyên gặp được chỉ vì duyên của kiếp trước.
Ý Thiên nghi vấn nói:
- Vậy sao? Còn chưa thỉnh giáo đạo sư?
Hòa thượng trẻ tuổi cười nói:
- Ta là ta, cũng không phải ta, một hạt cát không diệt trần duyên!
Ý Thiên nhíu mày, tiếp tục hỏi:
- Tại sao đại sư ở nơi này?
Hòa thượng trẻ tuổi mỉm cười nói:
- Đây là nhân quả của ta và Vạn Niên Hỏa Quy, bởi vì nó sát sanh quá nhiều, bị phật tổ trừng phạt, nhốt trong xích vân sa mạc. Ta từng lập chí nguyện to lớn muốn độ hóa nó, cho nên ta phải gửi lại trong thân của nó, ngày đêm dùng phật hiệu tiêu trừ lệ khí của nó, khiến nó minh tâm kiến tính, quy y ngã phật.
Ý Thiên cười nói:
- Đại sư công đức vô lượng, nó hôm nay tính tình ôn hòa, không biết đại sư dùng bao nhiêu thời gian?
Hòa thượng trẻ tuổi lại cười nói:
- Từ khi ta lập chí nguyện to lớn đến khi gặp được ngươi, đã suốt ba ngàn năm.
Ý Thiên lúc này sắc mặt cứng đờ, ba ngàn năm ah, đây cũng không phải số ít.
Đánh giá hòa thượng trẻ tuổi, Ý Thiên khen:
- Đại sư phật hiệu khôn cùng, ba ngàn năm thanh dưa cải, ta thật sự bội phục.
Hòa thượng trẻ tuổi cười nói:
- Thời gian ba ngàn năm trôi qua trong nháy mắt, chỉ là hạt cát trong biển thời gian mà thôi. Ngày xưa ta đã từng già cả ốm yếu, nhưng nhiều năm tĩnh tọa đã khiến ta bừng tỉnh đại ngộ, thì ra vạn vật đều là không, ta không phải là ta.
Ý Thiên sóng mắt khẽ nhúc nhích, cũng không rõ cái gì là vạn vật đều là không, ta không phải là ta.
- Đại sư chữ chữ châu ngọc, cao thâm mạt trắc.
Hòa thượng trẻ tuổi cười nói:
- Ba ngàn năm tĩnh tọa, ba ngàn năm ngộ phật, tự nhiên không phải một hai câu có thể nói rõ ràng. Lần này ta và ngươi tương kiến tự sinh nhân quả, ta sẽ tặng ngươi một khúc ca.
Ý Thiên cười nói:
- Ta có thể bồi báo cái gì cho đại sư đây?
Hòa thượng trên mặt vẫn tươi cười, lắc đầu nói:
- Tương kiến tức sinh nhân quả, không cần quá câu chấp. Hiện tại ngươi nên nhắm mắt tĩnh tâm, nghe ta thiện xướng khúc ca, có thể lĩnh ngộ hay không phải xem tạo hóa của ngươi.
Ý Thiên nghe vậy giật mình, nhìn qua hòa thượng gật đầu, lập tức nhắm mắt lại, tĩnh tâm tập trung tư tưởng, toàn thân buông lỏng.
Một khắc này ánh mắt hòa thượng bình tĩnh như nước xuất hiện một tia chấn động, đáy mắt hiện ra một tia thở dài, không biết là vì cái gì.
Một màn này chợt lóe lên, trong nháy mắt ánh mắt hòa thượng khôi phục bình tĩnh, đôi môi khép mở, giọng ca của hắn quanh quẩn trong đầu Ý Thiên.
Đây là phật môn thiện xướng chi thuật, loại hình rất nhiều.
Có chút thiện xướng rất bình thường, có chút thiện xướng lại cao thâm mạt trắc, ví dụ như phật môn thiên long thiền tràng, tịch diệt thiện xướng.
Giờ này khắc này hòa thượng trẻ tuổi vận dụng chính là vận dụng không diệt thiện xướng đặc thù, mỗi chữ mỗi câu đều xâm nhập nhân tâm, trực tiếp tiến vào sâu trong linh hồn của Ý Thiên, làm cho linh hồn hắn rung động thật lớn, vĩnh viễn không cách nào quên.
← Ch. 450 | Ch. 452 → |