← Ch.486 | Ch.488 → |
Ý Thiên hờ hững cười cười, khí thế quanh người biến mất, ngữ khí lạnh lùng nói:
- Không biết trưởng lão cảm thấy, ta hiện tại trên người có khí tức nào?
Giờ khắc này tất cả mọi người nhìn qua Ý Thiên, cảm giác khí tức của hắn không có, nhưng hắn vẫn đứng ở đó.
Nam Cung Thần Nguyệt nhắm hai mắt lại trầm tư không nói.
Nam Cung Tuấn Trì khẽ nói:
- Đừng vội nói xạo, ở đây có người có thể chứng minh thân phận giả của ngươi, chứng minh trong người của ngươi không có Kim Long huyết mạch.
Ý Thiên lạnh lùng nói:
- Ngươi nói là Hồng Vân thánh nữ a, lời nàng nói có thể tin sao? Ngươi quên nàng chính là thánh nữ Liệt Dương Thần Điện, là tử địch của Nam Cung thế gia.
Nam Cung Tuấn Trì phản bác nói:
- Chính bởi vì nàng là thánh nữ Liệt Dương Thần Điện, bởi vậy nàng nói mới có thể tin nhất. Ngươi sẽ không nói ta hãm hại ngươi sao?
Ý Thiên hừ nhẹ một tiếng, quay đầu nhìn qua Hồng Vân thánh nữ, ánh mắt thất vọng mang theo thở dài, Ứng Thải Liên lạnh lùng nói:
- Ngươi không thể ngờ ta lại phát hiện bí mật của ngươi a.
Ý Thiên cũng không tức giận, ngược lại cười lạnh nói:
- Ngươi cảm thấy làm như vậy, ngươi có thể chiếm được ưu thế?
Ứng Thải Liên nghiến răng nghiến lợi nói:
- Ta đã cảnh cáo ngươi, ngươi dám đụng ta, ngươi sẽ hối hận không kịp.
Ý Thiên nghe vậy cười to, lập tức lãnh khốc nói:
- Nói không chừng hối hận là ngươi.
Tất cả mọi người chú ý Ý Thiên cùng Ứng Thải Liên, không hiểu nổi hai người đã xảy ra chuyện gì, chuyện này có quan hệ thế nào với thân phận Ý Thiên.
Nam Cung Tuấn Trì nhìn qua Hồng Vân thánh nữ, nhắc nhở:
- Thánh nữ như đã hạ quyết tâm, cũng không thể bỏ dở nửa chừng.
Trên mặt Phi Phàm công tử cùng Hoa Vô Khuyết mang theo vui vẻ, một cảm giác hả hê hiện ra trong mắt của họ.
Ánh mắt Hồng Vân thánh nữ quái dị, sau khi do dự một lát nói ra bí mật kinh người.
- Trước đây tại xích vân sa mạc trong Huyết Dục Linh Giới, bị hoàn cảnh bức bách, ngươi cưỡng ép quan hệ với ta, lại không biết Liệt Dương Thần Điện hiểu rõ lai lịch Nam Cung thế gia như lòng bàn tay, ta lúc đó phát hiện trong người của ngươi không có Kim Long huyết mạch, ngươi cũng không phải người của Nam Cung thế gia.
- Cái gì? Hắn lại quan hệ với thánh nữ Liệt Dương Thần Điện, có quan hệ này?
- Đáng giận, hắn quả thực to gan lớn mật, ngay cả thánh nữ Thần Điện cũng dám xâm phạm, thật là đáng chết.
- Súc sinh, ngươi dám làm ra loại chuyện này, nhất định phải bầm thây hắn thành vạn đoạn, dùng tiết sự phẫn nộ của dân chúng.
Ứng Thải Liên nói như vậy giống như sấm sét giữa trời quang, vô số tiếng chửi bới và ghen ghét vang lên không dứt bên tai.
Trong đám người xem Tư Không Vô Kỵ, Dịch Thiên Quân, Hứa Hồng Ảnh biến sắc, không thể ngờ Ý Thiên lại làm chuyện đó với Hồng Vân thánh nữ, đây quả thực nghe rợn cả người.
Lúc trước chưa người nào nghĩ tới Ý Thiên ở trong Huyết Dục Linh Giới lại phát sinh quan hệ với Ứng Thải Liên.
Lan Hinh tức giận, Từ Nhược Hoa, Mộ Dung Tiểu Dạ biểu lộ quái dị, ánh mắt Nam Cung Uyển Nghi sầu lo, Nam Cung Vân, Bạch Phong thì kinh ngạc, mơ hồ toát ra một tia hoài nghi.
Dù sao Kim Long huyết mạch là dấu hiệu của Nam Cung thế gia, nếu trong người Ý Thiên thật sự không có Kim Long huyết mạch, như vậy hắn là người giả mạo.
Tuy nhiên Nam Cung Vân cùng Bạch Phong không muốn tiếp nhận sự thật này, nhưng này dù sao cũng có khả năng xảy ra chuyện lớn.
Từ Nhược Hoa tâm tình vô cùng phức tạp, nàng không muốn hoài nghinhưng mà Hồng Vân thánh nữ Ứng Thải Liên không tiếc hủy hoại thanh danh cũng phải vạch trần thân phận của Ý Thiên, điều này chẳng lẽ chỉ là một âm mưu thôi sao?
Sắc mặt Hoa Vô Khuyết lo lắng, tuy việc này cực kỳ bất lợi với Ý Thiên, nhưng dù sao Hồng Vân thánh nữ cũng là đệ nhất mỹ nữ ở Nam Cung, là đối tượng Hoa Vô Khuyết từng một lòng muốn truy cầu.
Mặc dù Hoa Vô Khuyết không phải thật tâm ái mộ Hồng Vân thánh nữ, nhưng đối với nam nhân mà nói một mỹ nữ bị người khác nhanh chân đến trước, đó là chuyện khó tiếp nhận được.
Bởi vì quan hệ này, Hoa Vô Khuyết trên thực tế càng ghen ghét Ý Thiên muốn chết, nhưng không tiện biểu lộ ra.
Ý Thiên cũng không nghĩ ra Hồng Vân thánh nữ lại nói việc này, bởi vì chuyện này quan hệ tới danh tiết Hồng Vân thánh nữ, cùng với địa vị của Liệt Dương Thần Điện.
Thánh nữ hổ thẹn đây là chuyện nhục nhã, sẽ ảnh hưởng tới danh dự của Liệt Dương Thần Điện.
Hành động này của Ứng Thải Liên có thể nói là kinh thế hãi tục, xuất kỳ bất ý.
Ý Thiên thầm than một tiếng, cũng không có kinh hoảng nào cả, ánh mắt phức tạp nhìn qua Hồng Vân thánh nữ, trầm giọng nói:
- Ngươi cho rằng trong người ta không có Kim Long huyết mạch, ta là người giả mạo?
Ứng Thải Liên phản bác nói:
- Chẳng lẽ không đúng sao? Đây chính là tiêu chí của Nam Cung thế gia, ai ai cũng biết.
Ý Thiên cười to nói:
- Không biết thánh nữ có từng nghe qua chuyện mượn xác hoàn hồn chưa?
Ứng Thải Liên khẽ nói:
- Đó là Đạo gia thi hồn thuật, không đáng nhắc tới.
Ý Thiên nói:
- Mượn xác hoàn hồn xác thực không đáng giá nhắc tới, nhưng ta muốn nói chính là ngày đó Nam Cung Kiến Hoa đánh ta trọng thương, thân thể tổn hại nghiêm trọng. Người cứu ta đã thi triển mượn xác hoàn hồn, dùng thân hình người khác trọng sinh. Như thế thân thể chuyển đổi, Kim long huyết mạch mà Nam Cung thế gia đời đời tương truyền bị gián đoạn, cho nên ngươi mới sẽ phát hiện trong người ta không có khí tức Kim Long huyết mạch.
Ứng Thải Liên nghe vậy sững sờ, lập tức giựt mình tỉnh lại, phản bác nói:
- Nói hưu nói vượn, ngươi đang tìm lí do thoái thác.
Nam Cung Tuấn Trì nói:
- Không có Kim Long huyết mạch, cũng không phải là người của Nam Cung thế gia, quản ngươi nói xạo thế nào, ngươi cũng đừng vội trốn tránh tội danh.
Nam Cung Uyển Nghi khẽ nói:
- Nguyên nhân chuyện này là hợp tình hợp lý, ngươi đừng vội mượn đề tài để nói chuyện của mình. Mặc kệ ngươi vu oan như thế nào, hắn vẫn là người của Duệ Phong Lâu, tất cả do ta phụ trách, không tới phiên ngươi tới nói này nói kia.
Nam Cung Uyển Nghi cũng không tin Ý Thiên tìm lí do thoái thác, nhưng nàng phỉa giữ gìn thân phận của Ý Thiên, quyết không thể làm cho Nam Cung Tuấn Trì thực hiện được âm mưu của mình.
Nam Cung Lục Vân chen miệng nói:
- Có trưởng lão ở đây, tất cả do trưởng lão cân nhắc quyết định.
Nam Cung Tuấn Trì phụ họa nói:
- Lời này có đạo lí, sai trái thế nào do trưởng lão quyết định.
Nam Cung Thần Nguyệt trầm tư hồi lâu, trong nội tâm sớm có tính toán, trầm giọng nói:
- Nam Cung Phi Vũ nói không có bằng chứng, chúng ta ai cũng không biết hắn nói là thật hay giả. Mà Hồng Vân thánh nữ không tiếc danh tiết ra mặt chứng minh là đúng, tin tưởng dùng thân phận địa vị của nàng tuyệt đối không vu oan Nam Cung Phi Vũ. Huống hồ Kim Long huyết mạch là tiêu chí của Nam Cung thế gia, mặc dù Nam Cung Phi Vũ nói không giả, nhưng hiện tại trong người hắn không có Kim Long huyết mạch, vậy cũng không được xem là người Nam Cung thế gia. Tổng hợp rất nhiều nhân tố, ta có thể nhận định Nam Cung Phi Vũ là mạo danh thế thân, Uyển Nghi ngươi không cần tranh luận thay hắn, việc này ta sẽ bẩm báo lên.
Nam Cung Uyển Nghi trầm giọng nói:
- Trưởng lão nghĩ lại, đây là kỳ tài khoáng thế của Nam Cung thế gia, ngươi không nên bị người khác che mắt.
Nam Cung Thần Nguyệt nói:
- Vì cơ nghiệp của Nam Cung thế gia, chỉ là một người giả mạo thì chết không có gì đáng tiếc. Cân nhắc tới hắn từng là người Duệ Phong Lâu, Uyển Nghi ngươi không tiện ra mặt, việc này giao cho Nam Cung Tuấn Trì, do hắn ra mặt xử lý việc này, ngươi không cần xen vào nữa.
Lời này vừa ra, người của Duệ Phong Lâu gấp lên, bọn họ không nguyện nghe Ý Thiên là giả mạo.
Hôm nay Nam Cung Tuấn Trì ý tứ rất rõ ràng, đã dùng Nam Cung Thần Nguyệt áp chế Nam Cung Uyển Nghi, để diệt trừ Nam Cung Phi Vũ.
Lan Hinh là người đầu tiên không đáp ứng.
- Chủ nhân, chúng ta không thể tùy ý cho bọn chúng vu oan thiếu gia.
Nam Cung Vân lớn tiếng nói:
- Phi Vũ là con của ta, mặc kệ hắn từng tao ngộ thế nào, hắn vĩnh viễn đều là kiêu ngạo lớn nhất của Nam Cung Vân ta. Chỉ cần ta còn có một hơi thì ta không cho phép ai làm nó bị tổn thương.
Bạch Phong vẫn còn tỉnh táo, nhưng giờ khắc này vẫn đứng bên cạnh Ý Thiên.
- Vì cầu thắng, các ngươi không từ thủ đoạn nào, dùng thủ đoạn hèn hạ vô sỉ này phân hóa chúng ta, quả thực cực kỳ đáng xấu hổ.
Tiêu Minh Nguyệt trầm giọng nói:
- Không quản các ngươi vu oan Phi Vũ thế nào, hắn vẫn là thân nhân của chúng ta, là người tín nhiệm nhất của chúng ta. Mặc dù người trong thiên hạ là địch với hắn, chúng ta cũng vĩnh viễn đứng bên cạnh hắn.
Tiêu Minh Nguyệt nói lời này rất lẫm liệt, làm cho vô số người khiếp sợ, cũng làm cho Ý Thiên cảm động, nhịn không được quay đầu lại nhìn qua nàng, ánh mắt phức tạp.
Mộ Dung Tiểu Dạ lớn tiếng nói:
- Nam Cung Phi Vũ chính trực nhân hậu, có tình có nghĩa, ta nguyện đồng sanh cộng tử với hắn.
Cổ Ngũ nói:
- Công tử đối với Duệ Phong Lâu có ân tái tạo, cho dù người nào muốn bất lợi với hắn, chính là địch nhân đời này của Cổ Ngũ ta.
Từ Nhược Hoa không nói, nàng chỉ nhìn qua Ý Thiên, trong ánh mắt toát ra thần sắc khát vọng.
Bích Vân La, Đoan Mộc Thanh Vân, Mã Chí Viễn ba người không nói gì, đều nhìn qua Ý Thiên, trong đó mang theo nghi vấn và khiếp sợ.
Nam Cung Uyển Nghi bởi vì mang khăn che mặt nên không nhìn ra biểu lộ, nhưng trong mắt của nàng mang theo lo lắng và ngưng trọng.
Ngắm nhìn bốn phía. Ý Thiên đảo qua từng gương mặt quen thuộc, trong đó có người lo lắng. Có người cười nhạo, có ánh mắt quan tâm, có ánh mắt cừu oán hận.
Cô đơn cười cười, Ý Thiên lập tức cất tiếng cười to.
- Nhân sinh như thế, còn đòi hỏi gì? Hôm nay các ngươi đã hướng tới ta mà đến, ta cũng không nên khiến các ngươi thất vọng nha?
Tiếng cười nhỏ lại, Ý Thiên đảo qua người Duệ Phong Lâu, biểu lộ phức tạp nói:
- Cảm ơn các ngươi tín nhiệm và ủng hộ, ta không có bất kỳ yêu cầu khác, chỉ hy vọng các ngươi không nhúng tay vào ân oán của ta và bọn chúng.
Lan Hinh vội vàng nói:
- Thiếu gia, chúng ta sao có thể để ngươi đối mặt với nguy hiểm chứ?
Nam Cung Vân lớn tiếng nói:
- Không được, ngươi là con của ta, ta sẽ không ngồi yên không quan tâm tới.
Tiêu Minh Nguyệt nói:
- Phi Vũ, chúng ta vĩnh viễn là người một nhà, mặc kệ có bao nhiêu khó khăn, có bao nhiêu nguy hiểm, chúng ta đều vĩnh viễn ủng hộ ngươi, tuyệt đối không để ngươi gánh chịu một mình.
Ý Thiên cảm động trong lòng, nghiêm mặt nói:
- Ta hiểu tâm ý của các ngươi, nhưng đây là số mệnh không thể lảng tránh, ta không muốn liên quan đến các ngươi, cũng không thể khiến các ngươi phân tâm. Nếu như các ngươi thật sự xem ta là kiêu ngạo của các ngươi, như vậy hôm nay các ngươi nên mở mắt mà nhìn, xem ta làm sao đại sát tứ phương, chấn nhiếp địch nhân.
Bạch Phong lo lắng nói:
- Nhưng mà ngươi dù sao chỉ có một người...
Ý Thiên lắc đầu cười nói:
- Nương không cần lo lắng cho ta, có lẽ ta đã làm chút ít chuyện khiến mọi người lo lắng, nhưng mà gặp gỡ ta là không may của bọn chúng. Tỷ tỷ, nên thay ta chiếu cố tốt mọi người. Mặc kệ bất luận tình huống gì, tỷ tỷ đều phải nhớ kỹ, tuyệt đối không được nhúng tay vào...
Thân thể Nam Cung Uyển Nghi chấn động, chần chờ nói:
- Ngươi thực quyết định?
Ý Thiên nhìn qua con mắt Nam Cung Uyển Nghi, cười nói:
- Cuộc chiến sắp chia tay, ta sẽ nhượng cho tất cả mọi người nhớ kỹ Nam Cung Phi Vũ.
Tâm thần Nam Cung Uyển Nghi run lên, Ý Thiên nói ra nàng hiểu ý, trong lòng có bi ai không nói nên lời.
- Tỷ tỷ đáp ứng ngươi, nhưng ngươi cũng phải đáp ứng tỷ tỷ, nhất định phải hảo hảo sống sót.
Ý Thiên phức tạp cười cười, tang thương nói:
- Tỷ tỷ yên tâm, chúng ta còn đoàn tụ, tiếp theo mới có thể gặp mặt nhau.
Dời ánh mắt, Ý Thiên đảo qua Từ Nhược Hoa, ôn nhu nói:
- Kiên cường một ít, sau tâận chiến này nếu như còn có cơ hội, ta sẽ nói cho ngươi biết ngày đó xảy ra chuyện gì.
Tâm thần Từ Nhược Hoa chấn động, một cảm giác thống khổ đau nhói tâm linh của nàng.
Với tư cách người tu luyện, tâm của nàng đã nghe ra ý tứ trong lời của Ý Thiên, đó là những lời nàng không muốn nghe, nhưng không biết vì cái gì, chính mình lại có cảm giác đau lòng.
Là không muốn tiếp nhận sự thật này hay không bỏ được Nam Cung Phi Vũ trước mặt?
Nhắm mắt lại, Từ Nhược Hoa hít sâu một hơi, lập tức mở to mắt, nói khẽ:
- Yên tâm!
Chỉ hai chữ ngắn gọn nhưng mang theo nhiều hàm nghĩa.
Ý Thiên cười ôn nhu, lập tức dời ánh mắt, nhìn lên người Lan Hinh, cười nói:
- Đừng lo lắng, thiếu gia đã có khi nào bị người ta chiếm tiện nghi chưa?
Nhìn qua nụ cười quen thuộc của Ý Thiên, trong mắt Lan Hinh có lệ quang chảy ra, nức nở nói:
- Thiếu gia, Hinh Nhi chưa bao giờ hoài nghi năng lực của ngươi, Hinh Nhi chỉ lo lắng
Ý Thiên lắc đầu cười nói:
- Không cần phải lo lắng, ngươi chỉ cần mở mắt nhìn là được.
Lan Hinh tràn ngập không bỏ, gạt đầu.
Dời ánh mắt, Ý Thiên nhìn qua Tiêu Minh Nguyệt, nói khẽ:
- Đừng lo lắng, thay ta chiếu cố tốt phụ mẫu là được. Cổ Ngũ, ngươi về sau chính là người của Duệ Phong Lâu, tất cả nghe theo tỷ tỷ chỉ huy, về phần Tiểu Dạ, ngươi cũng nên tu luyện trong Duệ Phong Lâu đi.
Cổ Ngũ nói:
- Công tử nói như vậy, Cổ Ngũ nhớ kỹ trong lòng, tuyệt không quên mất.
Mộ Dung Tiểu Dạ nói:
- Cố gắng lên, chúng ta ủng hộ ngươi.
Ý Thiên nghe vậy cười cười, ánh mắt đảo qua những người khác, nụ cười của hắn khiến người ta khó quên.
Lúc này Nam Cung Tuấn Trì lạnh lùng nói:
- Di ngôn cũng nói gần xong rồi, ngươi nên ngoan ngoãn chịu chết đi.
Lời vừa nói ra, hào khí lập tức khẩn trương lên.
Ý Thiên cũng không để ý tới, chậm rãi xoay người, ánh mắt hờ hững nhìn qua Nam Cung Tuấn Trì, khiêu khích nói:
- Ngươi còn chưa để lại di ngôn, cho ngươi thời gian một nén nhang.
Nam Cung Ly Tiếu tức giận nói:
- Làm càn! Ngươi dám vô lễ như vậy, thật muốn chết.
Nam Cung Tuấn Trì tức giận cười nói:
- Tiểu tử, ngươi đúng là cuồng vọng, chỉ là một Thánh Hoàng đã ngông cuồng như thế, nếu ngươi thành Vũ Đế, chẳng lẽ không phải không đặt người trong thiên hạ vào mắt sao?
← Ch. 486 | Ch. 488 → |