← Ch.499 | Ch.501 → |
Từ Nhược Hoa cười phức tạp, thần sắc sa sút nói:
- Có lẽ hắn có nỗi khổ tâm, cũng không phải là hắn không muốn, mà là hắn không thể.
Mộ Dung Tiểu Dạ nghi ngờ nói:
- Lời này của ngươi có ý tứ gì?
Thần sắc Từ Nhược Hoa quái dị, khổ sở nói:
- Ngươi thực cảm thấy hắn là Phi Vũ lúc trước sao?
Mộ Dung Tiểu Dạ biến sắc, tức giận nói:
- Ngươi không tin Phi Vũ, ngươi hoài nghi hắn.
Từ Nhược Hoa khổ sở cười cười, nói khẽ:
- Hinh Nhi, ngươi ở chung với hắn lâu nhất, ngươi có thể nói cho ta biết, hắn có phải là Phi Vũ lúc trước sao?
Lan Hinh nghe vậy chấn động, những trí nhớ liên tục xuất hiện trong lòng, chuyện có quan hệ tới Nam Cung Phi Vũ không ngừng hiện ra, một ít điểm đáng ngờ dần dần hiện lên trong lòng.
Chần chờ một lát, Lan Hinh lắc đầu nói:
- Ta không biết, ta thà rằng tin tưởng hắn là thiếu gia mà ta biết, điều này chẳng lẽ không tốt sao?
Từ Nhược Hoa buồn bả nói:
- Chân tướng chỉ có một, không quan hệ đúng sai.
Mọi người nghe vậy đắng chát, Từ Nhược Hoa xem như hiểu cách làm người của Nam Cung Phi Vũ, nếu như nàng cũng bắt đầu hoài nghi thân phận Ý Thiên, như vậy trong lòng của nàng trừ Lan Hinh, Nam Cung Vân, Bạch Phong ra, những người khác không có tư cách phản bác.
Mà Lan Hinh nói câu thà rằng tin tưởng, dường như cũng để lộ ra cái gì.
Nam Cung Vân kinh ngạc, hắn lắc đầu.
Thần sắc Bạch Phong cầm tay Nam Cung Vân, nói khẽ:
- Ngươi giờ phút này nhìn thấy chính là cảnh Phi Vũ danh dương thiên hạ, ngươi phải nhớ kỹ.
Nam Cung Vân tâm thần chấn động, thê tử Bạch Phong nói lời này nhìn thì bình thường, trên thực tế lại dấu diếm ẩn dụ, chuyện này khiến Nam Cung Vân rất khó tiếp nhận.
Nam Cung Uyển Nghi nội tâm trầm trọng, nàng biết rõ Ý Thiên cũng không phải là Nam Cung Phi Vũ, nhưng mà nàng không nói toạc ra.
Bởi vì Nam Cung Uyển Nghi có thể cảm giác được, Ý Thiên đang cực lực giữ gìn thân phận Nam Cung Phi Vũ, hắn muốn cho người thân bên cạnh Nam Cung Phi Vũ được vẻ vang.
Cho nên Ý Thiên không tiếc độc chiến thiên hạ cũng phải làm tròn giấc mộng của Nam Cung Phi Vũ.
Từ tình huống trước mắt mà nói, chỉ cần Ý Thiên có chết không thừa nhận, dù ai cũng không cách nào chứng minh hắn là giả mạo.
Mặc dù rất nhiều người hoài nghi, cũng không cầm ra chứng cớ được.
Trong tràng, Tà Thần công tử xem như người tu vị yếu nhất, lúc đối mặt Ý Thiên công kích thì chỉ còn cách thúc dục Tử Vong Chi Thành chống cự Linh Bút Quy Tịch mà thôi.
Nam Cung Thần Nguyệt vừa sợ vừa giận, hắn cũng không thèm để ý thực lực của Ý Thiên, nhưng mà Quy Tịch mũi nhọn tuyệt thế, cho dù hắn là Thánh Đế cũng không cách nào ngăn cản được.
Vì thế hắn chỉ có thể di động cao tốc, giống như con chó rơi xuống nước, bị Ý Thiên không ngừng đuổi theo tấn công.
Sáu cao thủ Liệt Dương Thần Điện tình huống tốt hơn, bằng vào pháp quyết huyền bí của Liệt Dương Thần Điện, kết hợp tiên khí cho nên chống cự được tiến công của Ý Thiên.
Giữa không trung Ý Thiên buông tay tiến công, nguyên lực trong người không ngừng dao động, càng đánh lâu thì cao thủ Vũ Đế trong người của hắn càng suy yếu, từ từ bị hắn luyện hóa tới chết.
Trên đường đi tới, Ý Thiên kỳ ngộ phần đông, hôm nay là thời điểm tập hợp làm một, các loại pháp quyết và lực lượng trong người tu tập lại làm một, được Thiên Tâm Thần Dục Quyết thôi động cho nên dùng phương pháp hoàn mỹ dung hợp với nhau, phản ứng với nhau, bước vào độ cao hoàn toàn mới.
Phong ấn thứ hai trong người của Ý Thiên không ngừng chấn động, đó là hiện tượng phong ấn sắp sụp đổ, chỉ cần Ý Thiên tiếp tục cố gắng, tiếp tục không ngừng tăng tu vị lên, tăng cường thực lực, xung kích phong ấn thứ hai thì sẽ thành công.
Nhưng mà từ khi Ý Thiên toàn lực chiến đấu, kết cấu thân thể trong vô tri vô giác, thân thể được nguyên lực cuồn cuộn rèn luyện, thân thể càng ngày càng rắn chắc và hoàn mỹ hơn.
Hôm nay Ý Thiên đánh chết hai đại Thánh Hoàng, chín đại Vũ Đế, tu vị cả đời của những người này đang nằm trong người của hắn, đây là lực lượng vô cùng khổng lồ, đủ để cho Ý Thiên tấn thăng làm Vũ Đế.
Giờ phút này Ý Thiên luyện hóa nguyên lực tốc độ càng ngày càng nhanh, những Vũ Đế bị phong ấn trong người từ từ chết đi, lúc này tâm thần của Ý Thiên vô cùng hưng phấn.
Loại tình huống này, Ý Thiên xem nhẹ một việc, chính là nguyên thần Ngôn Vô Dục bị phong ấn trong đầu.
Từ khi mới bắt đầu, Ý Thiên ý đồ luyện hóa nguyên tâần của Ngôn Vô Dục, lại bởi vì trong nguyên thần của Ngôn Vô Dục có một ấn ký đặc thù, vào lúc này Ý Thiên không dễ dàng nếm thử trùng kích ấn ký đó.
Hôm nay Ý Thiên vì trùng kích Vũ Đế, toàn lực hấp thu luyện hóa cường giả Vũ Đế trong người, đặt tinh lực vào chuyện này, do đó buông lỏng cảnh giác với Ngôn Vô Dục.
Kể từ đó Ngôn Vô Dục thừa dịp Ý Thiên phân tâm đã thi triển bí pháp Hư Không Thần Điện, ý đồ liên lạc với Hư Không Thần Điện.
Vốn chuyện này rất mạo hiểm, lại không dễ thành công.
Nhưng mà khi hai đại cao thủ của Hư Không Thần Điện ở gần như thế, cho nên cảm nhận được tin tức cầu cứu của Ngôn Vô Dục.
Cát Long cùng Vương Hổ trao đổi ánh mắt, song song triển khai tập kích, do Vương Hổ áp dụng đánh chính diện, hấp dẫn chú ý của Ý Thiên, Cát Long phát động tập kích cứu viện Ngôn Vô Dục.
Đối mặt đánh lén như vậy, Ý Thiên hơi kinh ngạc, tâm thần xuất hiện buông lỏng trong ngắn ngủi, Ngôn Vô Dục đã dùng bí pháp huyền diệu nên thoát ra khỏi não vực của Ý Thiên.
Một khắc này Ý Thiên đột nhiên bừng tỉnh, trên mặt âm lãnh, ý niệm tập trung nguyên thần Ngôn Vô Dục, trong nháy mắt triển khai ý niệm công kích, ý đồ phá hủy Ngôn Vô Dục.
Cát Long sớm có phòng bị, thi triển bí pháp Thái Hư Thần Quyết của Hư Không Thần Điện, thân ảnh hư hóa, nguyên thần ẩn nấp, tuy nhiên không thể hoàn toàn tránh được ý niệm công kích của Ý Thiên, lại có thể hữu hiệu giảm bớt tổn thương cho Ngôn Vô Dục, đạt tới mục đích cứu người.
Vương Hổ lóe lên rồi biến mất, giống như u linh, lúc hư lúc hiện, xảo diệu xuyên thấu qua phòng ngự của Ý Thiên tới gần thân thể của hắn.
Trong lòng Ý Thiên tức giận đùng đùng, nhìn qua Vương Hổ công kích cận thân, tay phải hư không điểm một ngón tay, biến ảo thành ngàn vạn đạo kiếm quang mạnh mẽ, ngưng tụ trong hư không, tác dụng lên người Vương Hổ, tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên.
Đây là một kích tức giận của Ý Thiên, không có người nhìn rõ ràng là chuyện gì, nhưng mà một chỉ lại đánh chết cường giả Vũ Đế Vương ỏổ của Hư Không Thần Điện, lại một lần sáng tạo kỳ tích.
Nói tới một kích này, Ý Thiên kỳ thật có mưu lợi, hào quang kia chính là mũi nhọn tuyệt thế của Quy Tịch biến ảo thành vô số kiếm khí, đây mới là nguyên nhân mấu chốt trong đó.
Cát Long cứu Ngôn Vô Dục thì nhìn thấy tao ngộ của Vương Hổ, nhịn không được nổi giận gầm lên một tiếng, mắng:
- Đáng giận! Ngươi lại dám giết người Hư Không Thần Điện của chúng ta, lão phu há có thể lưu ngươi.
Ngôn Vô Dục nguyên thần thoát khốn thì lập tức ngăn cản Cát Long, vội vàng nói:
- Trưởng lão đừng vội, tiểu tử này không phỉa là Nam Cung Phi Vũ, hắn chính là người nọ mà Bát Cực Thần Điện muốn tìm.
← Ch. 499 | Ch. 501 → |