← Ch.565 | Ch.567 → |
Liên Hoa Lang sững sờ, mắng:
- Vân Hạo Dương thật giảo hoạt, lại dùng kế kim thiền thoát xác, đào tẩu từ dưới đất. Lần sau gặp lại hắn, ta sẽ đích thân xé xác hắn ra.
Ý Thiên đúng như Liên Hoa Lang nói, cố ý tạo ra lốc xoáy sau đó chui vào trong đất.
Hắn hiện tại mang theo Mộc Thanh Thư cùng Trần Ngọc Lan trọng thương rời đi.
Ý Thiên làm như vậy là không muốn liều mạng với Bách Hoa Tà Môn, không muốn bạo lộ quá nhiều thực lực.
Trước mắt cao thủ Vân Hoang Cửu Châu nhìn chằm chằm vào Thiên Dương Phong, Ý Thiên nếu bạo lộ thân phận, tất nhiên sẽ bị Bát Cực Thần Điện đuổi giết, hậu quả không tưởng tượng nổi.
Sau khi an vị dưới lòng sông, Ý Thiên mang theo Mộc Thanh Thư cùng Trần Ngọc Lan thoát ra khỏi đất.
Gần đây không có bóng người, Ý Thiên sau khi xác nhận an toàn thì tẩy rửa bùn đất.
Mộc Thanh Thư nhìn qua Ý Thiên, suy yếu hỏi:
- Ân công xưng hô như thế nào?
Ý Thiên quay đầu nhìn qua hai người, thần sắc đạm mạc.
- Ta hiện tại gọi là Vân Hạo Dương.
Mộc Thanh Thư sững sờ, ngạc nhiên nói:
- Hiện tại gọi là Vân Hạo Dương?
Trần Ngọc Lan như có điều ngộ ra, hỏi:
- Trước kia ngươi tên gì?
Ý Thiên cân nhắc đôi chút, suy nghĩ thân phận của mình ở Đạo Châu sớm muộn gì cũng bại lộ, không cần phải tận lục dấu bọn họ.
- Còn nhớ rõ Âm Dương chú trên người các ngươi không?
Mộc Thanh Thư nghe vậy biến sắc, bật thốt lên nói:
- Ngươi... Ngươi... Là ngươi...
Trần Ngọc Lan cả kinh, lập tức đại hỉ, hoảng sợ nói:
- Ngươi là Nam Cung Phi Vũ.
Lời này vừa ra, Mộc Thanh Thư toàn thân run lên, ánh mắt kinh nghi nhìn qua Ý Thiên, rung giọng nói:
- Thật là ngươi sao?
Ý Thiên cười khổ nói:
- Không phải ta, ai sẽ ra tay cứu các ngươi?
Trần Ngọc Lan cực kỳ cao hứng, vui vẻ nói:
- Quá tốt, không thể ngờ ngươi lại xuất hiện tại Đạo Châu, các nàng đều đang tìm ngươi, ngươi biết không?
Ý Thiên lắc đầu cười khổ, cũng không hiểu tình huống.
Trần Ngọc Lan nói:
- Vào đêm hôm ngươi rời đi, cao thủ Duệ Phong Lâu cũng biến mất toàn bộ, nghe nói là đi tìm ngươi, nhưng không biết đi phương nào, tới nay vẫn không có chút tin tức nào cả.
Mộc Thanh Thư thở dài:
- Chuyện của ngươi chúng ta có nghe qua, trận chiến ấy ngươi đã giúp Nam Cung Phi Vũ dương danh thiên hạ, thật sự là tốt lắm.
Ý Thiên thở dài nói:
- Đó là chuyện duy nhất ta có thể làm cho hắn. Tại sao các ngươi gặp gỡ cao thủ của Bách Hoa Tà Môn vậy?
Trần Ngọc Lan cảm khái nói:
- Hai trăm năm trôi qua, người và vật sớm đã không còn. Ta quay trở lại Đạo Châu hoàn thành một đoạn tâm nguyện, ở trong rừng đó thì đụng phải cao thủ Bách Hoa Tà Môn.
Ý Thiên nói:
- Đêm mai trên Thiên Dương Phong sẽ có một thịnh hội to lớn, Thần Hồn Ngưng Hình Châu trong truyền thuyết sẽ xuất hiện khi trăng tròn, bởi vậy trước mắt nơi này có nhiều cao thủ tụ tập, hơi không lưu tâm sẽ rơi trong tay bọn họ. Hai người các ngươi trước mắt thương thế không nhẹ, ở lại nơi này quá nguy hiểm, nên rời khỏi cho thỏa đáng.
Mộc Thanh Thư hỏi:
- Ngươi thì sao, nếu không muốn thì cùng rời đi với chúng ta nhé? Ngươi dùng thân phận Vân Hạo Dương này là như thế nào?
Ý Thiên trầm ngâm nói:
- Vân Hạo Dương là hộ vệ thánh nữ Tam Thanh Thần Điện Duyến Nhược Thủy, ta tạm thời mượn thân phận này. Các ngươi tạm thời nên rời khỏi trước đi, ta đoán chừng sẽ dừng ở Đạo Châu một thời gian ngắn. Sau khi thời cơ tới sẽ tương kiến với các ngươi.
Trần Ngọc Lan nói:
- Ngươi tại Đạo Châu phải bảo trọng, ta cùng Thanh Thư sau khi khỏi tổn thương sẽ đi tìm tung tích của đám người Nam Cung Uyển Nghi, sẽ hội hợp với các nàng.
Ý Thiên gật đầu, lập tức Trần Ngọc Lan thúc dục lục cấp tiên khí Phá Không Vũ mang theo Mộc Thanh Thư lóe lên rồi biến mất, trực tiếp rời khỏi Đạo Châu.
Cất bước tiễn Mộc Thanh Thư cùng Trần Ngọc Lan, Ý Thiên không có nóng lòng têến tới gần Thiên Dương Phong tìm hiểu tình huống, ngược lại thúc dục ý niệm dò xét, nhắm vào phương viên trăm dặm quanh Thiên Dương Phong tiến hành tìm tòi.
Đạo Châu không giống với Nam Dương, chỗ này thi triển dò xét tuyệt đối không thể dấu diếm những cao thủ Đạo Châu được.
Ý Thiên biết rõ điểm này, cho nên lúc thi triển dò xét đã chuyển di phương vị, xuất hiện ở chỗ khác cách đó mười dặm.
Thông qua ý niệm dò xét đơn giản, Ý Thiên phát hiện ở gần Thiên Dương Phong hiện tại có mấy trăm cao thủ, chia làm mấy chục thế lực, trong đó thế lực lớn của Đạo Châu có một phần ba mà thôi.
Một màn này cũng giống như lúc tranh đoạt Vô Biên Hoang Thành ở xích vân sa mạc, chỉ có những thế lực cường đại tham gia, hơn nữa...
Mà tình huống trước mắt của Ý Thiên không ổn, ở đây hoàn toàn khác với lúc ở xích vân sa mạc.
Trong trầm tư, Ý Thiên cảm giác mặt đất xuất hiện chấn động, giống như có vật gì đó muốn chui ra khỏi lòng đất.
Thời điểm này trời đang nắng ráo đột nhiên ảm đạm đi rất nhiều, một đám mây đen bay tới, trong nháy mắt bao phủ không trung Thiên Dương Phong.
Ý Thiên vô ý thức ngẩng đầu, nhìn thấy một đám mây đen to lớn đang hội tụ lại, che khuất bầu trời, bao phủ ánh sáng.
Trong núi rừng các loại chim thú điên cuồng đào tẩu, chúng không ngừng gào thét điên cuồng trong phạm vi trăm dặm, hình thành khu vực khủng bố.
Một tiếng sói tru vang vọng thiên địa, chỉ thấy một con sói bạc to lớn từ trong rừng lao ra ngoài, trôi nổi ở giữa không trung, tản mát tư thế không ai bì nổi.
Sau đó một phương khác hướng, một con báo lao tới, da lông tỏa ra hào quang năm màu, quanh thân điện quang vờn quanh, khiến người ta sợ hãi.
- Đây là...
Ý Thiên vẻ mặt kinh ngạc, ở gần Thiên Dương Phong xuất hiện các loại yêu ma quái thú, cái gì Song Đầu Xà, Kiếm Thứ Hổ, Hắc Tri Chu, Đại Ngô Công... Cái gì cần có đều có, làm cho người ta hoảng sợ.
Thời điểm Đoạt Hồn Thú cánh vàng xuất hiện thì trên mặt Ý Thiên biến thành hoảng sợ, hắn lo lắng không phải mình, mà là các lộ cao thủ tới tranh đoạt Ngưng Hồn Châu.
Từ khi Thiên Nhãn Phệ Hồn Thú xuất hiện, dùng Thiên Dương Phong làm trung tâm, trong phạm vi trăm dặm, mấy trăm cao thủ không ngừng bay lên trời, thế lực hiện ra khắp nơi, dù ai cũng không cách nào bảo trì an ổn bất động trước mặt một đám yêu ma quái thú này.
Hỗn chiến cũng mở màn, một hồi nhân thú đại chiến diễn ra gần Thiên Dương Phong, bao trùm phương viên trăm dặm, đây là một cảnh đồ sộ hiếm có ở Đạo Châu từ trước tới nay.
Giữa không trung, từng tiếng gào thét vang lên liên tục, tiếng chửi bới vang lên liên tục.
- Cửu U Ma Thú Môn đáng giận, lại dám sử dụng ma thú tới quấy rối, quả thực đáng chết.
Thì ra tất cả là do Cửu U Ma Thú Môn ở sau lưng giở trò quỷ, nhưng mà Ý Thiên không rõ, Cửu U Ma Thú Môn đáng giá là địch với tất cả mọi người sao?
Trước mắt đêm trăng tròn còn chưa tới, Ngưng Hồn Châu còn không thấy bóng dáng, Cửu U Ma Thú Môn làm như vậy có ý đồ gì đây?
Ý Thiên thu liễm khí tức toàn thân, một người ngồi trong lòng sông, xa xa nhìn qua đại chiến ở giữa không trung.
Bởi vì phạm vi bao trùm rất lớn, Ý Thiên có khả năng nhìn thấy chỉ là bộ pâận nhỏ, phần lớn là một ít cao thủ tu đạo của Đạo Châu.
Gào thét kêu thảm thiết, mấy trăm cao thủ có người tu vị xuất chúng, có người lại bình thường.
Các loại pháp bảo mãn thiên phi vũ, vô số yêu thú nhao nhao rơi xuống, chết trong tay nhân loại.
Cũng có một ít cao thủ nhân loại chết trong miệng yêu thú, trước khi chết còn gào thét không cam lòng..
Đột nhiên trên bầu trời xuất hiện một dòng nước lạnh khiến cho Ý Thiên chú ý.
Dòng nước lạnh kia thập phần khủng bố, lập tức đóng băng khu vực vài dặm, khiến cho vô số yêu thú chết trong thi pháp của nhân loại.
Nhìn qua thân ảnh quen thuộc, Ý Thiên khẽ thở dài:
- Dao Châu đã tới đây, nàng đã xuất hiện tại đây, nói rõ Hoa Thiên Vũ cũng tới, cao thủ Vạn Kiếm Cung có lẽ đã sớm tới rồi.
Trong bầu trời xa xa, Long Dao Châu đứng ngạo nghễ giữa không trung, Băng Ly xoay quanh người của nàng, thú tính đại phát, thôn phệ nhiều yêu thú.
Đối với Băng Ly là dị thú thượng cổ mà nói, muốn phát triển lớn mạnh nhanh chóng thôn phệ yêu thú tăng thực lực là lựa chọn tốt nhất.
Giờ phút này Cửu U Ma Thú Môn phát động tiến công đại quy mô, số lượng vượt qua trăm vạn đầu yêu thú, hoàn toàn phong tỏa khu vực này, tiến công đám cao thủ ở đây rất mạnh mẽ.
Loại hoàn cảnh này Long Dao Châu Băng Ly vô cùng hưng phấn, hung tính đại phát, chuyên chọn những yêu thú tu luyện ngoài ngàn năm thôn phệ, dùng chúng gia tăng thực lực của mình.
Nhìn qua nhiều yêu thú chết đi, trong nội tâm Ý Thiên vẫn có nghi hoặc, Cửu U Ma Thú Môn khua chiêng giống trống như thế này, không tiếc tất cả tiến công đại quy mô, chúng có ý gì?
Trước mắt những yêu thú này không có chỗ nào mà không phải là khó gặp, tu luyện lâu năm.
Cứ như vậy hi sinh vô ích, đối với Cửu U Ma Thú Môn mà nói chính là tổn thất thảm trọng.
Ý Thiên phân tích, Cửu U Ma Thú Môn làm như vậy khẳng định có nguyên nhân, nhưng đó là nguyên nhân gì thì Ý Thiên nghĩ không ra.
Bốn phía Thiên Dương Phong không ngừng có nhiều thế lực chết trong miệng của yêu thú.
Đột nhiên một đạo kiếm khí phá tan thời không chém tới, vô số kiếm quang đầy trời, nhanh chóng hình thành kiếm trận siêu cấp, xoắn giết yêu thú ở giữa không trung.
Đây là cao thủ Vạn Kiếm Cung bày kiếm trận, uy lực vô cùng, từng con hắc ưng chết đi, các loại yêu thú sợ tới mức hoảng sợ trốn tránh, lẫn ra xa xa.
Ý Thiên nhìn thấy kiếm trận này, lại không có nhìn thấy cao thủ Tam Thanh Thần Điện, trong nội tâm nghi hoặc.
Từ kinh nghiệm hắn trải qua ở Nam Dương mà nói, Liệt Dương Thần Điện làm gì dễ dàng cho phép cao thủ thần điện khác hoành hành của Nam Dương chứ?
Mà Đạo Châu tình huống hoàn toàn trái lại, Tam Thanh Thần Điện thực sự thanh tĩnh vô vi, chẳng quan tâm tới.
Thời điểm này Ý Thiên nhìn thấy U Mộng Điệp dùng Nghênh Phong Phá Lãng Hào giao thủ với nhiều yêu thú.
Trên thuyền có kiếm khí kinh thiên bắn ra, tất cả đều là từ tay của Yến Phi Hoa.
Cao thủ ba đại kiếm phái của U Châu đã hiện thân rồi, Vân Châu, Viêm Hoang hoặc cao thủ khác thì Ý Thiên cũng chưa quen thuộc, tạm thời chưa phát hiện ra.
Ngồi trong lòng sông, phạm vi tầm mắt của Ý Thiên cũng không rộng rãi, nhưng mà hắn vẫn thấy đủ.
Ngàn vạn yêu thú dốc sức liều mạng tấn công điên cuồng, các lộ cao thủ tới đây tranh đoạt Thần Hồn Ngưng Hình Châu tổn thất thảm trọng.
Đặc biệt là Cửu U Ma Thú Môn Đoạt Hồn Thú cánh vàng, đây chính là dị thú khủng bố có lực sát thương to lớn, rất nhiều người tu đạo tu vị bình thường đều chết trong tay của Đoạt Hồn Thú cánh vàng.
Suy tư thật lâu, Ý Thiên càng cảm thấy Cửu U Ma Thú Môn có âm mưu gì đó, làm cho nội tâm của hắn lắc lư, có cảm giác không tốt.
Vì xua tan bất an trong lòng, Ý Thiên không thể không rời khỏi lòng sông, hóa thân thành hơi bụi biến mất giữa không trung, cẩn thận quan sát giao phong gần Thiên Dương Phong.
Có tầm nhìn rộng lớn hơn, Ý Thiên thu thập thêm nhiều tin tức, Đạo Châu chính tà hai đạo có mười bảy môn phái, cơ hồ toàn bộ đã ở nơi này, chỉ có số lượng là khác nhau mà thôi.
Bên U Châu dùng Vạn Kiếm Cung cầm đầu, Ý Thiên nhìn thấy thân ảnh của Hoa Thiên Vũ, hắn và Long Dao Châu đã gia nhập hàng ngũ của Vạn Kiếm Cung.
Thiên Kiếm Cốc cùng Cổ Kiếm Tông dùng U Mộng Điệp cùng Yến Phi Hoa cầm đầu, hai người cùng cho Nghênh Phong Phá Lãng Hào tiến lên, các cao thủ kiếm đạo khác thì phân tán ở các nơi, Ý Thiên không có nhận ra ai.
Theo Ý Thiên phân tích, U Châu cũng có không ít cao thủ tới, nhưng số lượng không có nhiều như Đạo Châu.
Bên Vân Châu, Ý Thiên tạm thời chỉ nhận ra Thiên Ma thiếu chủ Cao Dương, hắn đã hiện thân giữa không trung.
Có ngoài tám thành cao thủ nơi đây Ý Thiên không nhận biết, trong đó cao thủ cấp Vũ Đế thì có vài chục, không biết đến từ nơi nào?
Xem một vòng Ý Thiên không có phát hiện lỗ thủng rõ ràng gì, rốt cuộc Cửu U Ma Thú Môn đang làm cái gì?
Phân chia khu vực, Ý Thiên nhằm vào phân bố địa hình gần Thiên Dương Phong, hắn tiến hành công tác thông kê người ở đó, kết quả nhìn ra mánh khóe.
Tại phía đông nam Thiên Dương Phong có khu vực rừng núi phập phồng, trong khu vực to lớn đó cũng rất ít nhìn thấy bóng người cùng yêu thú tồn tại, nhưng khu vực này lại khiến Ý Thiên chú ý.
Các nơi còn lại bóng người và yêu thú cũng nhìn thấy, tuy không có phân phối bình quân, nhưng đại khái không nhiều.
Chỉ có khu vực đông nam là có lỗ thủng, cảm giác chỗ ấy quá yên tĩnh.
Ngắm nhìn bốn phía, Ý Thiên cẩn thận lưu ý những cao thủ hắn nhận ra, rất nhiều gương mặt quen thuc xuất hiện trước mặt, lại đơn độc không thấy Lạc Ngọc Kiều cùng Tào Băng Oánh, các nàng đang ở đâu?
Hai gương mặt xinh đẹp xuất hiện trong đầu của Ý Thiên, hắn không biết vì cái gì, lúc này hắn thậm chí cảm thấy lo lắng cho hai nàng.
Nhìn qua phía đông nam, ánh mắt Ý Thiên sinh ra vô số suy nghĩ hỗn hợp, vô số ý niệm quét qua khu vực đó, tiến hành thăm dò toàn diện.
Khuếch tán ý niệm giống như cơn gió, trải rộng khu vực rừng sâu kia, hắn nhanh chóng phát hiện nguyên lực chấn động.
Thời điểm này có một đoạn đối thoại yếu ớt hiện ra trong đầu của Ý Thiên, đó là do sóng ý niệm của hắn phát hiện ra.
-... Các nàng đã tới, kế tiếp phải nhìn ngươi. Chỉ cần ngươi bắt giữ các nàng giao cho ta, bổn môn sẽ hợp tác với ngươi.
- Ánh mắt của ngươi không sai, yên tâm đi, việc này giao cho ta, cam đoan ngươi một mũi tên trúng hai con nhạn, dư vị vô cùng. Trời tối ngày mai, Thần Hồn Ngưng Hình Châu...
- Ngươi đây yên tâm, bổn môn nhất định sẽ toàn lực tương trợ.
Đoạn đối thoại này rất nhỏ, đó là truyền âm, nhưng mà Ý Thiên lại cảm thấy rất quen tai.
Cẩn thận nhớ lại, sắc mặt Ý Thiên kinh biến, hắn thay đội bộ dáng của Vân Hạo Dương sau đó lặng lẽ tiến tới khu vực rừng núi đông nam yên tĩnh kia..
Ý Thiên đã ý thức được đang có một hồi âm mưu đang trình diễn.
Tình huống cụ thể Ý Thiên còn không phải rất rõ ràng, nhưng mà hắn có dự cảm điềm xấu xuất hiện.
← Ch. 565 | Ch. 567 → |