← Ch.0024 | Ch.0026 → |
Phương Nho sắc mặt không thay đổi nói:
- Con linh thú vân hệ Vân Miêu rơi vào tay Lục Nguyên.
- Cái gì!?
Độc Cô Diệp, Tư Mã Trường Bạch cùng biến sắc mặt. Nên biết hai vị này đều là Bắc phong lục kiếm tiên, nhân vật như vậy sẽ không dễ dàng đổi sắc mặt, trải qua không biết bao nhiêu sóng to gió lớn, nhưng vào lúc này vẫn là biến sắc.
Có thể nói hai người đều không ngờ sẽ có biến đổi như vậy.
Lúc này những người khác cũng hơi biến sắc, chỉ mình Nguyên Nguyên Thượng Nhân là không lộ bất cứ biểu tình gì. Chủ Bắc phong, Nguyên Nguyên Thượng Nhân khôn ngoan trí tuệ, dù xảy ra chuyện khó tin như vậy thì mặt vẫn không thay đổi bao nhiêu, chỉ là đầy ẩn ý liếc Lý Nguyên Bạch. Lý Nguyên Bạch cũng rất kinh ngạc.
Ông đột nhiên phát hiện mình không hiểu bao nhiêu về tiến độ tu hành của đệ tử của mình.
Kỳ thực như vậy cũng là bình thường.
Lục Nguyên luyện là Vân Long tâm pháp. Vân Long tâm pháp thuộc tính vốn là mây, trong nhiều tâm pháp khó đoán nhất chính là Vân Long tâm pháp. Mây sâu không thể đoán, mây mù bay bổng, không đặc biệt cẩn thận thì rất khó đoán ra cảnh giới Vân Long tâm pháp. Tâm pháp các hệ khác thì rất dễ dàng đoán ra sâu cạn.
Đương nhiên không phải nói vân hệ tâm pháp vượt trội hơn hệ khác, tâm pháp các hệ có ưu điểm riêng. Ví dụ như thủy hệ tâm pháp giỏi nhất là ẩn hình, có khi ngươi không thể nào phát hiện tu tiên giả thủy hệ tâm pháp. Lôi hệ tâm pháp là giỏi nhất công kích, một khi ra tay thực như thiên lôi giáng xuống, không thể ngăn cản.
Tư Mã Trường Bạch nói:
- Chuyện này là sao? Tám đệ tử chân truyền tranh chấp con Vân Miêu đó tại sao lại rơi vào tay Lục Nguyên?
Mặt gã biến xanh mét, nghĩ đến lần trước mình dốc hết công sức kế hoạch kết quả bị tiểu bối Lục Nguyên phá hỏng bét hết.
Quan hệ giữa gã và Lý Nguyên Bạch sớm cực kỳ tồi tệ, nây đối với việc Lục Nguyên được đến linh thú vân hệ Vân Miêu thì tất nhiên là không vui vẻ gì.
Tư Mã Trường Bạch quát:
- Chẳng lẽ tiểu quỷ lười biếng trong lúc mọi người tranh chấp thì nhặt lợi!?
Gã lộ rõ biểu hiện căm ghét như vậy đương nhiên không vì gã mất khôn mà bởi gã luyện là hỏa hệ tâm pháp. Gã luyện không phải Vân Long tâm pháp mà hỏa hệ tâm pháp nổi danh về lực công kích, phối hợp Đại Nhật kiếm pháp nên tính tình sẽ nóng nảy chút.
Cả Bắc phong không phải ai cũng luyện Vân Long tâm pháp.
Bắc phong thành lập nhiều năm như vậy có ra một ít tâm pháp không tệ, nhưng những tâm pháp này không có nhiều người luyện. Trong quá trình luyện khi ngươi gặp phải cửa khó khăn thì phải tự mình vượt qua, tự mình lĩnh ngộ, chắc chắn là tăng khó khăn. Luyện Vân Long tâm pháp thì tại Bắc phong không biết có bao nhiêu tiền bối để lại sách vở cho học, đơn giản rất nhiều, không thường ra sai sót.
Lại nói bây giờ đang nói đến Lục Nguyên.
Quân Tử Kiếm Tiên Phương Nho lắc đầu, nói:
- Không phải, sau trận chiến đó ta có hỏi qua, tại Vân Vụ sơn cốc, con Vân Miêu chủ động nhào vào ngực Lục Nguyên, sau đó Lục Nguyên lấy một địch bảy. Đúng rồi, Tư Mã sư đệ, trưởng tôn Tư Mã Bác của ngươi bị Lục Nguyên một kiếm đánh bại.
Không phải gã mỉa mai gì Tư Mã Trường Bạch, phong cách của gã luôn là vậy, có gì nói nấy.
Phong độ quân tử không giả bộ không dối trả, nói một là một, nói hai là hai.
Tư Mã Trường Bạch cũng biết phong cách của Phương Nho, hơn nữa nói thật ra bây giờ gã không có sức lực để ý chuyện này. Hiện giờ gã trợn mắt há hốc mồm, nói giỡn cái gì vậy? Tư Mã Bác là trưởng tôn gã dốc hết tâm huyết bồi dưỡng, bị tạp chủng Lục Nguyên một kiếm đánh bại!
Điều này sao có thể!?
Tư Mã Trường Bạch hoàn toàn ngây ngẩn.
Nói sao cũng không có khả năng!
Chẳng qua Phương Nho chưa bao giờ nói dối, có sao nói vậy, trước giờ chưa từng sai. Gã đã nói một kiếm đánh bại thì chính là thế.
Mấy người khác đều kinh ngạc, một kiếm đánh bại Tư Mã Bác điều này nếu là đại đệ tử Vân Dật, nhị đệ tử Vân Bình thì không có gì, nhưng bây giờ là Lục Nguyên đánh ra chiến tích như vậy thì khiến người nói không nên lời.
Nguyên Nguyên Thượng Nhân đánh vỡ im lặng:
- Vậy tiếp theo như thế nào?
Cho đến bây giờ lão là người duy nhất không lộ vẻ chấn kinh.
- Tiếp theo...
Phương Nho dùng giọng bình thản nói:
- Tiếp theo nghe nói Lục Nguyên lấy một địch năm, đối trận với năm đệ tử chân truyền khác, mạnh mẽ thắng hết.
Một đệ tử chân truyền cùng đối phóp năm đệ tử chân truyền lại còn chiến thắng.
Loại chuyện này đã mấy trăm năm chưa từng xảy ra!
Ai mà chịu nổi, ai mà chịu nổi. Mỗi một đệ tử chân truyền có thể nói là những người có mặt dùng tâm huyết bồi dưỡng ra, mất rất nhiều tâm trí, tuy bởi vì mới hai mươi tuổi nên không lợi hại bao nhiêu nhưng cũng là họ tốn sức tài bồi ra. Nay bị cùng là đệ tử chân truyền, tuổi mới gần mười sáu, Lục Nguyên, một mình đánh bại. Kiếm tiên có mặt có cảm giác thật khó chịu đựng.
Lục Nguyên luôn là người đứng hàng cuối cùng trong đệ tử chân truyền, khi nào thì có thành tích như vậy, thật là quái dị. Rất nhiều người bất giác nhìn hướng Lý Nguyên Bạch, kết quả phát hiện ông cười khổ. Đích thực, Lý Nguyên Bạch chỉ nước cười khổ, ông không hay biết từ khi nào đệ tử của mình biến lợi hại như vậy.
Trong Vân Long Điện không khí phút chốc tĩnh lặng và gượng gạo.
Cuối cùng vẫn là Nguyên Nguyên Thượng Nhân đánh vỡ sự nặng nề này.
Lão nói:
- Lục Nguyên biểu hiện như vậy tốt lắm. Hoa Sơn ngũ phong đời này lấy đệ tử chân truyền Bắc phong chúng ta yếu nhất. Bốn phong khác Đông phong, Tây phong, Nam phong, Trung phong hoặc là kiếm hoặc là khí, nhưng mặc kệ là kiếm hay khí đều vượt qua Bắc phong chúng ta. Cho đến nay Bắc phong chúng ta chỉ có Vân Dật, Vân Bình là tốt chút, giờ có thêm một người xuất sắc, tốt lắm.
Trên cơ bản, Nguyên Nguyên Thượng Nhân lên tiếng là đã quyết định rồi, xem ra lần này xu hướng chính là như vậy.
Nguyên Nguyên Thượng Nhân nhìn hướng Lý Nguyên Bạch, nói:
- Lý sư đệ dạy một đệ tử thực không tệ.
Lý Nguyên Bạch còn có thể nói gì? Ông chỉ có nước cầm lên chén trà trước mặt, không nói cái gì hết.
Nguyên Nguyên Thượng Nhân tùy ý nói:
- Thập đại đệ tử chân truyền đời này chắc còn chưa ai có được linh thú vân hệ, sau khi trở về ngươi dạy Lục Nguyên cách dùng linh thú vân hệ đi.
Hiển nhiên lão cho rằng đệ tử chân truyền bình thường sẽ không có Phong Linh bài và cách dùng linh thú vân hệ, họ không bao giờ ngờ vì có lần kỳ ngộ trước nên giờ đây Lục Nguyên đã có ba linh thú vân hệ, nay tổng cộng có bốn con.
Bây giờ Lục Nguyên đang có nguyên khí vân hệ liên miên bất tận ùa vào.
- Được rồi, lần nghị sự này đến đây thôi.
Nguyên Nguyên Thượng Nhân nói:
- Giải tán.
Lúc giải tán, Độc Cô Diệp, Lý Nguyên Bạch, Tư Mã Trường Bạch, Phương Nho, Diệp Dương Dung, Sở Phi, sáu vị tiền bối kiếm tiên lần lượt đi ra Vân Long Điện. Lúc mỗi người đi ra biểu tình nên hình dung cách nào đây.
Lạ lùng! Biểu tình của họ khó thể miêu tả.
Tiết trời gần đây có thể nói là lúc này lúc kia.
Phút chốc mưa to như trút nước, như là nước ngân hà trên thiên đình đánh nghiêng, sắp nhấn chìm cỏ cây trong đình viện.
Trong thoáng chốc lại là mưa phùn liên miên, đan thành lưới bao phủ trời đất mông lung.
Trên hành lang Trường Xuân Cư, một thiếu niên bên mép đã có chút lông tơ đang nhìn mưa tối trời tối đất. Mưa to thành biên, mưa phùn liên miên, mưa khác nhau có hình dạng khác nhau. Lục Nguyên rơi vào suy tư, mây có thể hóa thành kiếm, Phong Vân một trăm lẻ tám kiếm kỳ thực là hai kiếm ý.
Như vậy mưa có thể hóa thành kiếm không? Ngưng luyện ra vũ kiếm ý. Sương có thể hóa thành vụ kiếm ý thì tất nhiên mưa có thể thành vũ kiếm ý.
Nhưng muốn hắn tự mình nghiên cứu ra vũ kiếm ý không phải chuyện dễ, trong thoáng chốc Lục Nguyên ngơ ngác đứng trên hàng lang, nhìn mưa biến đổi. Bắt đầu thì mưa rền gió dữ, sau đó mưa phùn liên miên, rồi đột nhiên mưa như đá nghiêng đánh, dấu hiệu sắp mưa khác nhau ở trong đầu hắn không ngừng mô phỏng.
Lúc này Lục Nguyên rơi vào suy tư.
Vốn lúc này Lục Nguyên bưng dược cho sư phụ Lý Nguyên Bạch. Bình thường sư phụ cần sắc thuốc do lão bộc bên cạnh sư phụ là Tống thúc làm, nếu hắn đã trở về, khá là rảnh rỗi bèn bưng dược cho sư phụ. Hắn mới bưng dược thì ở trên hành lang nhìn mưa rơi rả rích, rơi vào trạng thái ngộ kiếm.
Kết quả là bi kịch.
Cái gì đều quên, giờ hắn đang suy tư, mưa có thể dung nhập vào kiếm ý không.
Vốn Lý Nguyên Bạch đang chờ dược đưa lên, kết quả đợi một lúc không thấy người thì bước ra đi xem, lập tức phát hiện Lục Nguyên đứng trong hành lang dài như si như mê, đấy là ngộ.
Ngộ với kiếm đạo.
Loại ngộ này chỉ xuất hiện trên người đệ tử có thiên phú.
Đương nhiên không phải nói ngộ là có thể ngộ ra, nhưng có ngộ như vậy một lần thì có lợi ích rất lớn với trưởng thành kiếm đạo. Lý Nguyên Bạch ở một bên nhìn chốc lát, sau đó quay trở về phòng, không quấy rầy đồ đệ của mình.
Mưa tiếp tục rơi.
Qua không lâu sau, Lục Nguyên đột nhiên thở ra một hơi, mới rồi đầu óc rối loạn, tất cả hỗn loạn. Đầy trời mưa rơi như hóa thành phi kiếm vọt hướng hắn. Giây phút kia, tim hắn cũng loạn, đáng tiếc là hắn rốt cuộc vẫn không ngộ ra vũ kiếm ý. Nhưng không cần quá để bụng, dù gì ngộ kiếm đạo không phải chuyện dễ, có thể ngộ ra một loại kiếm ý hóa thành một bộ kiếm pháp đều là nhân vật cấp bậc tông sư, hắn còn trẻ, còn sớm lắm.
Kỳ thực giống như Lục Nguyên mười bảy tuổi đã hiểu ra kiếm ý coi như tìm khắp Đại Tấn quốc cũng là kinh thế hãi tục.
Nếu nói mười bảy tuổi đã tự động quan sát trời đất lĩnh ngộ vũ kiếm ý thì sẽ kinh thế hãi tục đến cỡ nào. Hành động như vậy coi như là trong Bắc phong lục kiếm tiên thì chỉ có Nguyên Nguyên Thượng Nhân, Độc Cô Diệp làm được thôi, bốn người khác không thể. Quan sát trời đất, tự ngộ ra kiếm ý là loại cảnh giới nào.
Không ngộ được thì thôi.
Lục Nguyên cười cười, chợt thấy dược trong tay sớm lạnh ngắt thì giật mình. Chết tiệt, quên đưa dược cho sư phụ rồi, mình ở chỗ này ngây người. Hắn lập tức chạy đi, thấy trong phòng ngủ sư phụ Lý Nguyên Bạch đang cười nhìn hắn.
Ông nói:
- Mới rồi không sai, định quan sát thiên địa, lĩnh ngộ kiếm ý.
Lục Nguyên nói:
- A, ta thất bại, cuối cùng vẫn không lĩnh ngộ được vũ kiếm ý.
- Thất bại là bình thường, muốn lĩnh ngộ một loại kiếm ý không phải chuyện dễ.
Lý Nguyên Bạch nói:
- Cũng tới lúc rồi, nói cho ngươi biết cái gì là cảnh giới kiếm thuật chân chính vậy, nếu không ta sợ mình không có cơ hội nói. Trước kia có nói với ngươi rồi, kiếm thuật tổng cộng chia làm bốn cảnh giới.
Lúc nói ra câu này Lý Nguyên Bạch rất vui sướng. Vốn ông cho rằng mình sắp chết, không có cơ hội nói ra lời như vậy, bởi vì lời này cần đệ tử nghe có cảnh giới khá cao. Ông vốn tưởng dù mình chết thì Lục Nguyên không khả năng tới cảnh giới đó, không ngờ đệ tử của mình nhanh vậy đã sờ đến cảnh giới như vậy.
- Tầng thứ nhất là cảnh giới hiện nay của ngươi, kiếm chiêu là chết, người cũng chết.
- Tầng thứ hai chính là kiếm chiêu chết, người sống, người không bó buộc vào kiếm chiêu.
- Tầng thứ ba thì là kiếm ý.
- Tầng thứ tư là chung cực kiếm ý.
- Muốn từ tầng thứ ba lên tầng thứ tư không dễ dàng.
Lý Nguyên Bạch nói:
- Đại đạo ba ngàn, trong thiên địa kiếm ý cũng có ba ngàn loại. Bây giờ ngươi lĩnh ngộ là hai loại, một loại là phong kiếm ý, một là vân kiếm ý. Nếu đợi ngươi gom đủ ba ngàn loại là đến chung cực kiếm ý chân chính. Đến khi đó, một khi lĩnh ngộ chung cực kiếm ý, thiên hạ vạn vật không gì không thể nhập vào kiếm. Cỏ cây đá núi, không thứ nào không thể nhập vào kiếm, hóa thành kiếm pháp cuồn cuộn. Coi như là phong vũ lôi điện, thiên nhiên vạn vật có thể hóa vào trong kiếm ý, trở thành ba ngàn kiếm ý.
- Đương nhiên, chung cực kiếm ý chỉ là truyền thuyết. Bây giờ tu tiên giả mạnh nhất Đại Tấn quốc là môn chủ Hoa Sơn Tiên Môn, sư tổ Yến Thương Thiên. Sư tổ ngưng luyện ra chín mươi bảy loại kiếm ý đã có thể xưng là đứng đầu Đại Tấn quốc ta.
- Lĩnh ngộ càng nhiều kiếm ý thì kiếm thuật càng cao.
Lục Nguyên nghe Lý Nguyên Bạch dạy dỗ, thì ra đây chính là hướng tiến bộ của mình. Trên cơ bản tầng kiếm thuật hiện nay của hắn có thể nói là độc bộ trong đệ thập đại Hoa Sơn Tiên Môn, chỉ có một ít đệ cửu đại trưởng lão xuất sắc ở mặt kiếm thuật có thể cùng hắn tranh cao thấp, nhưng bây giờ hắn phát hiện thì ra trước mặt mình còn có con đường tiến bộ.
Ba ngàn kiếm ý! Chung cực kiếm ý, một khi luyện thành thì vạn vật tự nhiên đều có thể nhập kiếm.
Đương nhiên đệ nhất cao thủ Đại Tấn quốc, tông sư kiếm đạo là sư tổ Yến Thương Thiên luyện thành chín mươi bảy loại kiếm ý.
Hiện nay hắn mới có hai loại kiếm ý, mà đệ nhất tông sư kiếm đạo Đại Tấn quốc là chín mươi bảy loại kiếm ý.
...........
Bây giờ đầu óc Lục Nguyên có chút rối, đang sửa sang lời vừa rồi sư phụ dạy.
Luyện thành một loại kiếm ý là được xưng đại sư kiếm đạo.
Luyện thành mười loại kiếm đạo là được xưng tông sư kiếm đạo.
Luyện thành một trăm loại kiếm ý là được xưng là đại tông sư kiếm đạo.
Luyện thành một ngàn kiếm ý được xưng là đầu lĩnh kiếm đạo.
Luyện thành ba ngàn loại kiếm ý được xưng là kiếm thần.
Đây là lời sư phụ đã nói, chính là đẳng cấp tiếp theo của kiếm thuật. Hiện nay hắn đang ở cảnh giới đại sư kiếm đạo, cách điều sư phụ nói năm tầng cảnh giới càng cao thì có thể dễ dàng đột phá canh giới càng thấp. Hoa Sơn Bắc phong bây giờ Bắc phong lục kiếm tiên đều ở mức đại sư kiếm đạo, không có ai luyện đến tông sư kiếm đạo. Tông sư kiếm đạo có thể luyện thành mười loại kiếm ý là cực kỳ thưa thớt, gần như tuyệt chủng.
Trong đầu Lục Nguyên còn đang suy ngẫm, nay mình đã luyện thành hai loại kiếm ý, đã là đại sư kiếm đạo, nếu tái luyện thành tám loại thì chẳng phải thành tông sư kiếm đạo, vượt qua bất cứ ai trong Bắc phong lục kiếm tiên rồi? Kỳ thực luyện kiếm ý không khó khăn như trong tưởng tượng, đây là cảm giác của Lục Nguyên.
Bây giờ nếu có ai biết suy nghĩ trong đầu Lục Nguyên thì chắc chắn sẽ khóc. Mấy người khác luyện kiếm ý là khó càng khó hơn, khó như lên trời, chỉ mình Lục Nguyên là nhẹ nhàng chút.
← Ch. 0024 | Ch. 0026 → |