Vay nóng Homecredit

Truyện:Hoa Sơn Tiên Môn - Chương 0030

Hoa Sơn Tiên Môn
Trọn bộ 1147 chương
Chương 0030: Nguyệt Nga môn
0.00
(0 votes)


Chương (1-1147)

Siêu sale Shopee


Xem ra phải tiêu diệt Nguyệt Ma Môn mới có thể lục ra chiến lợi phẩm.

Nhưng có một chiến lợi phẩm tuyệt đối không thể quên, đó là đầu Tu La. Đầu Tu La đặt ở Hoa Sơn thì có thể báo công, đặt ở triều đình Đại Tấn cũng có thể báo công, tất nhiên hắn sẽ không bỏ qua rồi.

...........

Lúc này trên mặt đất.

Phi Thiên Kiếm Tiên Sở Phi nhíu mày nói:

- Có người dùng hoàn toàn lĩnh ngộ kiếm ý.

Gã đạp ngự kiếm bay đi giải cứu đệ tử chân truyền gặp nguy hiểm. Phi Thiên kiếm quang như có linh tính hóa thành ánh sáng trắng chớp mắt biến mất.

Bên này Phi Nhạn Kiếm Tiên Cố Phi bật cười. Bên đệ tử chân truyền của Sở Phi trước tiên gặp rắc rối, phải nhờ gã cứu viện, thế này mới bắt đầu rèn luyện mà đã bước ra một lần tỷ thí giữa Nam phong và Bắc phong, đây tất nhiên là chuyện tốt. Kết quả Cố Phi chưa cười xong thì phát hiện bên mình cũng cần cứu người.

- Không phải chứ? Lần này Nguyệt Ma Môn có nhiều cao thủ thế sao?

Cố Phi chớp mắt bay lên, kiếm hóa vệt sáng, người kiếm hợp nhất, một luồng sáng đen xông xuống lòng đất.

Hang động tối đen, đường hầm xâm nhập lòng đất.

Hang động tối đen này không biết đã tồn tại bao nhiêu năm rồi, luôn ở trong hoàn cảnh tối tăm, đám yêu ma dưới đất đã sớm quen với nó, có thể nhìn thấu bóng đêm thì tất nhiên không cần lửa. Nhưng nhân loại tu tiên giả vào trong đó cần phải có lửa.

Có thể nói hoàn cảnh tối tăm, đường không quen thuộc là một nguyên nhân quan trọng cho đến nay ngũ đại tiên môn vẫn không tiêu diệt yêu ma dưới đất.

Hắc ám tồn tại không biết bao nhiêu năm đột nhiên bị đánh vỡ.

Ba bó đuốc đốt sáng xung quanh. Kỳ thực tu tiên giả tiến vào thế giới dưới đất thì sẽ mang theo nhiên tinh thạch. Loại nhiên tinh thạch này bình thường nhìn giống như bảo thạch, nhưng chỉ cần đưa vào pháp lực là sẽ tỏa ánh hào quang. Nhưng nhiên tinh thạch giá cả xa xỉ nên tu tiên giả vẫn thường dùng đuốc đã, đợi đốt cháy hết rồi mới dùng nhiên tinh thạch.

Lửa bập bùng.

Dưới ánh sáng ngọn đuốc chiếu rọi bốn phía sáng sủa, cũng chiếu ra thân hình ba người. Ba người này đều là thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi. Thiếu niên dẫn đầu bộ dáng lười biếng. Bên cạnh một người gầy ốm, người kia hơi lùn nhưng rất mập.

Sau lưng ba người đều cõng bao to, thiếu niên chính giữa cõng bao to nhất, căng phồng. Hai thiếu niên cõng bao thì hơi rỗng, chỉ đầy phân nửa.

- Lục sư huynh, ngươi nói tới chừng nào ta có thể bỗng nhiên luyện thì đột phá kiếm ý hả? Đáng thương kiếm thuật của ta còn lòng vòng ở tầng thứ nhất kiếm thuật.

Diệp Viên có chút nức nở nói. Vốn kiếm thuật của gã cỡ này sư phụ Diệp Dương Dung sẽ không sớm cho gã biết về các tầng kiếm thuật, dù sao bây giờ dạy không phải lúc. Có vài thứ dạy quá sớm sẽ khiến đệ tử mơ tưởng viễn vông, dạy đệ tử nên là từng bước một. Nhưng vì ra yêu nghiệt Lục Nguyên, mà Diệp Phương, Diệp Viên có quen hệ với hắn khá tốt, thường ở chung một chỗ, sẽ hỏi chút liên quan đến kiếm thuật nên Diệp Dương Dung trực tiếp nói cho Diệp Viên đẳng cấp kiếm thuật luôn.

Không sai, người chính giữa là Lục Nguyên, hai người bên cạnh là Diệp Phương, Diệp Viên.

Ba người bây giờ còn đang ở trong thế giới dưới đất.

Lấy thực lực của Lục Nguyên muốn sinh tồn trong thế giới dưới đất, địa bàn Nguyệt Ma Môn khống chế thì không mấy khó khăn. Dù sao Nguyệt Ma Môn chỉ là một môn phái tiểu hình, không có nhiều cao thủ. Thực lực Diệp Phương, Diệp Viên muốn sinh tồn ở địa bàn Nguyệt Ma Môn khống chế thế giới dưới đất thì khó khăn rất nhiều, may là họ chung đội với Lục Nguyên.

Còn cái bao to sau lưng ba người là chứa đầu yêu ma. Một khi cầm yêu ma đã dù là tại Hoa Sơn hay triều đình Đại Tấn đều có thể thu được rất nhiều phần thưởng. Những cái đầu bị bỏ vào trong bao là Lục Nguyên giết nhiều yêu ma nhất nên bao phồng căng. Diệp Phương, Diệp Viên dù bởi vì đi theo Lục Nguyên thu hoạch được vài đầu yêu ma nhưng chỉ vẻn vẹn vài con thôi. Tuy nhiên Diệp Phương, Diệp Viên không có gì bất mãn, dù sao nếu không phải chung đội với Lục Nguyên, lúc đụng tới Tu La cường đại mới đầu thì đã dùng bùa hộ mệnh phòng thân rút lui khỏi lần rèn luyện này.

Đương nhiên mặt sau đụng yêu ma không cường bằng con thứ nhất, mặt sau đa số là yêu ma luyện khí kỳ tam tầng, tứ tầng, ngũ tầng.

Coi như là Nguyệt Ma Môn cũng không có bao nhiêu yêu ma luyện khí kỳ thất tầng.

Trong lần rèn luyện này Diệp Phương, Diệp Viên càng thấy rõ kiếm thuật của lục sư huynh Lục Nguyên, vốn ở Bắc phong đại tái, Vân Vụ Cung chiến đấu nhanh chóng kết thúc, giờ mới phát hiện kiếm thuật của lục sư huynh cao cường như vậy, cũng ác độc đến thế, từng chiêu chỉ hướng sơ hở đối phương, luôn chỉ vào nhược điểm đối thủ.

Cái này cần ánh mắt cao minh, tu vi kiếm thuật cao cỡ nào.

Đối với điều này, Diệp Phương, Diệp Viên chỉ có thể khâm phục.

..........

Đi trong con đường tối đen, Diệp Viên thì thào nói:

- Nếu có một ngày ta cũng có thể đột nhiên ngộ đạo thì tốt quá rồi.

Gã đang nằm mơ. Cơ bản của tính tình Lục Nguyên, Diệp Phương, Diệp Viên khá giống nhau, đồ là ăn ngon uống đã, lười biếng. Chỉ vì Diệp Phương bái dưới Quân Tử Kiếm Tiên, ở trước mặt người khác phải giả bộ tiểu quân tử nếu không thì sẽ bị sư phụ Phương Nho dạy dỗ thê thảm.

Kiếm thuật!

Tu vi kiếm thuật!

Lúc này, một con Tu La bỗng nhảy ra.

Lục Nguyên tay động, Dưỡng Ngô kiếm ra khỏi vỏ, hóa thành thu thủy chớp mắt đâm hướng sườn phải đối thủ. Nó từ bên trái nhào ra lộ nhược điểm sườn phải. Con Tu La vốn định lao tới ai ngờ sườn phải bị kiếm chỉ vào, nếu không đổi hướng thì sợ rằng sẽ bị một kiếm đâm thủng, bất đắc dĩ giơ lên vuốt sắc bén cứng rắn chặn Dưỡng Ngô kiếm.

*Ầm!*

Đối phương chắc là pháp lực luyện khí đệ ngũ tầng, Lục Nguyên chớp mắt làm ra phán đoán.

Hắn nói:

- Con Tu La này để ta đối phó!

Tùy tay một kiếm đâm hướng sơ hở đối phương, lúc này Lục Nguyên không vội chấm dứt Tu La pháp lực không bằng mình, chiêu thức biến hóa càng kém xa. Hắn rơi vào suy tư, mới rồi dường như bắt được chút linh cảm, nhưng rốt cuộc là linh cảm gì đây.

Linh cảm tồn tại vốn chính là tia sáng chợt lóe, không bắt được thì sẽ trôi qua.

Lúc này, lại một tia sáng lóe qua, Lục Nguyên hiểu ra.

Bây giờ mặt kiếm thuật hắn có thể một kiếm chỉ vào sơ hở đối phương, nhưng có thể khống chế đối thủ được không? Nói đơn sản là thông qua xuất kiếm phong kín động tác nhất định của đối phương, khiến đối phương chỉ làm ra động tác cố định. Đối thủ từng bước một nằm trong tính toán của mình.

Nói cách khác vốn chỉ hướng nhược điểm đối phương giờ thông qua trường kiếm buộc đối phương chỉ có thể đi như vậy, điều này yêu cầu kiếm pháp càng cao chút, nhưng hắn cảm giác có thể làm được điều này. Hắn lập tức luyện tập, không tệ, vẫn là từng chiêu chỉ hướng nhược điểm đối thủ.

Chẳng qua bắt đầu thích hợp buộc đối phương đi hướng mình muốn, ví dụ một kiếm phong này hướng trái thì nó chỉ có thể chạy bên phải.

Kiếm phong này lên trên thì đối phương chỉ có thể xuống dưới.

Đương nhiên lúc mới luyện tập thì không quá thuận tay, từ chỉ hướng sơ hở đối phương đến buộc từng chiêu từng thức của đối thủ toàn do trường kiếm mình khống chế, trong đó chỗ khó khăn không cần nói cũng biết. Giống như chơi cờ, lúc trước chỉ cần thắng đối phương, bây giờ chẳng những phải thắng còn là thắng như thế nào, dùng cách gì, bao nhiêu nước mới thắng phải tính kế từng bước.

Cái này khó khăn cao đến cực điểm. Lúc mới luyện xuất hiện không ít sai lầm, may là đối thủ chỉ là Tu La luyện khí ngũ tầng, thực lực yếu hơn mình chút, coi như có phạm sai lầm thì lập tức lấp lại được. Dần dần, Lục Nguyên chìm trong biến hóa kiếm thuật.

Con Tu La luyện khí ngũ tầng trước giờ chưa đánh nhục nhã như vậy. Đối mặt kẻ có thể giết mình nhưng vẫn chỉ chơi đùa mình, hơn nữa thường dùng kiếm chiêu khiến người khó chịu đến cực điểm, thật là quá độc. Nhưng đánh tới đánh lui, con Tu La rốt cuộc mất máu quá nhiều gục ngã dươis kiếm Lục Nguyên.

Lúc này Lục Nguyên còn đang suy tư cái gì.

Lát sau, Diệp Phương cuối cùng nhịn không được hỏi:

- Lục sư huynh, ngươi làm sao vậy? Lần chiến đấu này dường như hoàn toàn không giống phong cách trước kia.

- Ta đang luyện kiếm.

Lục Nguyên đang suy tư nói:

- Kiếm pháp của ta vốn là từng chiêu chỉ hướng sơ hở đối thủ, nhưng chỉ có thể khiến đối thủ thua thôi. Bây giờ ta muốn làm là đối thủ phải hành động theo suy nghĩ của ta, đối thủ thua như thế nào phải do ta khống chế. Cái này khó giải thích chút. Nói đến chơi cờ đi, vốn ta có thể làm chỉ là thắng đối phương, giờ ta muốn làm vẫn là thắng nhưng cần dẫn dắt hoặc nên nói là buộc đối phương đi theo suy nghĩ của ta, thắng bao nhiêu nước, dùng cách gì thắng. Tóm lại dưới kiếm của ta thì đối phương như con rối.

Diệp Phương, Diệp Viên nghe líu lưỡi, đều cảm thấy loại cảnh giới này không khả năng thực hiện được.

........

Lúc này Lục Nguyên không hay biết. :

Thiên hạ có ba ngàn kiếm ý, mỗi loại có chia ra sơ lĩnh ngộ, trung kỳ lĩnh ngộ, hoàn toàn lĩnh ngộ. Sơ lĩnh ngộ như là trạng thái tại Bắc phong đại tái, đó là kiếm ý sơ lĩnh ngộ. Trung kỳ lĩnh ngộ là từng kiếm chỉ hướng sơ hở đối phương, đây là đã nắm giữ kiếm ý thành thạo mới có thể tùy ý một kiếm là chỉ vào nhược điểm đối thủ. Hoàn toàn lĩnh ngộ là như bây giờ hắn định làm, dùng kiếm ý hoàn mỹ khống chế đối thủ dưới trường kiếm của mình, muốn làm cái gì cũng không được. Thân thể ngươi muốn sang phải nhưng trường kiếm buộc ngươi chỉ có thể hướng trái.

Tất nhiên loại lĩnh ngộ này là loại hoàn toàn lĩnh ngộ khó nhất trong kiếm ý. Sau này những kiếm ý bởi vì có loại kiếm ý thứ nhất chỉ đạo, chỉ cần kiếm ý thứ nhất có thể hoàn toàn lĩnh ngộ, kiếm ý mặt sau muốn hoàn toàn lĩnh ngộ không phải việc quá khó.

Bây giờ Lục Nguyên muốn làm là loại thứ nhất, thứ hai kiếm ý hoàn toàn lĩnh ngộ.

Phong kiếm ý! Vân kiếm ý!

Tính tình Lục Nguyên đại khái là như thế này.

Bình thường khá là vô hại, bộ dạng ăn nằm chờ chết. Nếu có người hơi xúc phạm thì cơ bản không so đo, coi như là người tốt trong Bắc phong. Dù ai thấy đều sẽ cười giỡn, đùa vài câu cũng không sao, các ngươi ai muốn trêu chọc thì tùy.

Nhưng một khi bị chọc giận quá, tới giới hạn thì hoàn toàn biến thành người khác. Tin tưởng đối với điều này, thuộc hạ dưới trướng Tư Mã Trường Bạch nên cảm nhận rõ ràng. Một hệ Tư Mã Trường Bạch chọc hắn, kết quả tại Bắc phong đại tái bị Lục Nguyên điên cuồng tát vào mặt, đánh đến Tư Mã Trường Bạch không còn mặt mũi. Cái này coi như còn đỡ, dù sao Hoa Sơn Tiên Môn là danh môn chính phái, không cho phép tàn sát lẫn nhau, nếu không thì nói không chừng Lục Nguyên sẽ làm ra chuyện gì nữa, tính tình của hắn vốn chính là vậy.

Mặt khác đừng xem thường Lục Nguyên bình thường lười biếng, một khi nghiêm túc thì khác hẳn. Khi hắn nghiêm túc lên, trừ luyện kiếm ra quên hết mọi thứ, tập trung chìm đắm trong cảnh giới luyện kiếm. Một khi chìm trong cảnh giới này thì tốc độ luyện kiếm đặc biệt nhanh, tăng cao khá lớn, mà không chỉ như vậy thôi.

Trước kia chỉ Lý Nguyên Bạch mới thấy mặt này của đồ nhi. Diệp Phương, Diệp Viên chưa thấy qua Lục Nguyên mặt đó, chỉ thấy bộ dạng thường ngày lười nhác, ăn nằm chờ chết.

Bây giờ hai người Diệp Phương, Diệp Viên đã thấy mặt này của Lục Nguyên. Tính tình Diệp Phương, Diệp Viên đều gần như nhau, bình thường thích đùa giỡn, tất nhiên không thể thiếu Lục Nguyên. Nhưng mấy ngày nay Lục Nguyên luôn chìm đắm trong kiếm pháp, không tham gia với hai người.

Bây giờ Diệp Phương, Diệp Viên đã hiểu, thì ra Lục Nguyên thành công không hoàn toàn là may mắn, nhân tố lớn nhất là bản thân hắn.

Tất nhiên Lục Nguyên thành công cũng có phần may mắn.

Lại đến một con Tu La.

Con Tu La này rất nhanh, mau lẹ lao tới, chớp mắt tăng tốc.

Diệp Phương, Diệp Viên biết bây giờ Lục Nguyên muốn luyện kiếm pháp nên không ra tay, mặc kệ hắn làm.

Dưỡng Ngô kiếm rút ra, kiếm quang sáng như nước ở trong đường hầm tối đen lóe lên. Một kiếm đã cuốn Tu La vào trong kiếm pháp. Con Tu La ấy thực ra muốn ra tay với Diệp Viên béo mập, nhưng bất đắc dĩ kiếm pháp kai vòng lấy thì đã bị cuốn vào, như có khí lưu vô hình buộc nó phải vào trong đó. Con Tu La có chút bực mình.

Tu La muốn tấn công Lục Nguyên, nhưng lúc này Dưỡng Ngô kiếm nhoáng lên, kiếm thế sắc bén buộc Tu La không thể không né sang trái.

Tốt lắm, kiếm thế biến lại biến, Tu La tiếp tục né trái.

........

Chiến đấu vẫn đang tiếp tục.

Không biết chiến đấu bao lâu, con Tu La đột nhiên phát hiện mình luôn né trái, không thể bước một bước sang phải, hơn nữa hướng trái cơ bản bị cố định, điều này sao có thể được! Tu La liền muốn né phải một lần, nhưng nghênh đón là mũi kiếm Dưỡng Ngô kiếm cực kỳ sắc lạnh.

Bất đắc dĩ nó lại né sang phải, chạy tới nơi định sẵn.

.......

Con Tu La này đến lúc chết không một lần tránh sang phải, ở dưới kiếm Lục Nguyên không ngừng né trái tránh trái.

Giờ phút này Lục Nguyên hiểu ra, mình muốn Tu La hướng chỗ nào, làm ra động tác nào đều được cả.

Bất giác nảy ra cảm giác sống chết kẻ địch nằm trong tay mình.

Thanh kiếm nơi tay, khống chế trong tay.

Chính là cảm giác này.

Lục Nguyên đột nhiên nhìn trường kiếm, ngây người nhìn chằm chằm Dưỡng Ngô kiếm. Ngẩn ngơ một lát, ánh mắt si mê đột nhiên biến vô cùng rạng rỡ.

Hắn bỗng hét lên:

- Ta hiểu rồi!

Lục Nguyên rốt cuộc hiểu làm sao đạt được hoàn toàn lĩnh ngộ kiếm ý, điều này huyền diệu khó giải thích nhưng nói rõ là dùng trường kiếm buộc đối thủ đi vị trí mình muốn, làm động tác mình muốn đối thủ làm.

Chỉ cần có thể hoàn toàn lĩnh ngộ kiếm ý, có thể nói đối thủ trong mắt mình kỳ thực như con rối.

Bây giờ chỉ cần là đối thủ pháp lực không vượt trên mình quá nhiều, cơ bản mình thắng chắc rồi.

Đây chính là hoàn toàn lĩnh ngộ kiếm ý!

Đương nhiên điều này không phải nói về mặt lĩnh ngộ kiếm ý Lục Nguyên đã đi đến cực hắn. Hắn chỉ là lĩnh ngộ được điều này, tiếp theo trong chiến đấu hoàn thiện là được.

Lý Nguyên Bạch năm đó ở một trăm mười sáu tuổi lĩnh ngộ ra kiếm ý, mất tám mươi bốn năm, lúc hai trăm tuổi hoàn toàn lĩnh ngộ mộ kiếm ý. Bây giờ Lục Nguyên mười sáu tuổi lĩnh ngộ kiếm ý, mất một năm, ở dưới đất hoàn toàn lĩnh ngộ phong vân kiếm ý, nếu để Lý Nguyên Bạch biết được thì không biết sẽ phản ứng ra sao, chắc là dở khóc dở cười.

Nhưng nói tóm lại chắc là ông rất vui mừng.

Diệp Phương, Diệp Viên biểu tình hia người không biết làm sao. Họ chính mắt nhìn Lục Nguyên hoàn toàn lĩnh ngộ kiếm ý, giờ cảm thấy loại tu vi kiếm thuật này quá đáng sợ.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-1147)