Vay nóng Tinvay

Truyện:Hoa Sơn Tiên Môn - Chương 0111

Hoa Sơn Tiên Môn
Trọn bộ 1147 chương
Chương 0111: Công Dương Tam Quang
0.00
(0 votes)


Chương (1-1147)

Siêu sale Shopee


Đương nhiên trận chiến cuối cùng này không khả năng quá đặc sắc.

Lục Nguyên không khả năng chiến thắng, đây là nhậndđịnh của tất cả mọi người. Dù sao đối thủ có tổng cộng mười người, thực lực tổng hợp quá mạnh. Nhưng đây là cuộc chiến cuối cùng, ra sao cũng phải nhìn xem.

Mọi người quên uống rượu, quên ăn.

Rất nhiều đà chủ nhìn chằm chằm vào thủy kính thuật, nhìn trận chiến sắp xảy ra. Ngay khi mọi người đang nhìn thì *bùm* một tiếng, thủy kính thuật vỡ nát! Thủy kính thuật bị phá? Rất nhiều đà chủ bất giác ngẩng đầu nhìn nhau, không biết tại sao thủy kính thuật đột nhiên bị phá. Là ai phá thủy kính thuật?

Thủy kính thuật giấu ở nơi khá ẩn khuất, hơn nữa trải qua đường chủ đích thân gia cố, muốn phá không dễ.

Như vậy, là ai phá thủy kính thuật đâu?

Thế giới này trước giờ luôn có rất nhiều âm mưu, tại lúc mấu chốt thủy kính thuật bị phá, khả năng không dính dáng đến âm mưu là không thể nào.

Tào Thu lập tức quát:

- Công Dương Tam Quang, ngươi cùng ta đi vào Thương Sơn, xem rốt cuộc là ai làm loạn!

Trước kia đã nói thực lực của Công Dương Tam Quang đứng đầu trong đà chủ mười phân đà, gã có thực lực làm phó đường chủ, chỉ bởi vì quá ham cờ bạc nên từ phó đường chủ bị giáng thành đà chủ.

Có thể tại Ngũ Tiên Minh này làm phó đường chủ thì thực lực khá mạnh mẽ, sẽ không kém hơn Bắc phong lục kiếm tiên.

Cho nên Tào Thu kêu Công Dương Tam Quang cùng gã liên kết.

Hai người hợp tác, chỉ cần không đụng phải đẳng cấp cỡ Nguyên Nguyên Thượng Nhân thì sẽ không chịu thiệt gì lớn. Tại Đại Tấn quốc có bao nhiêu nhân vật như Nguyên Nguyên Thượng Nhân?

Đương nhiên, Cô Đăng Dạ Vũ Tào Thu luôn rất cẩn thận, nói:

- Công Dương Thắng, Hiên Viên Trọng, Tống Kiếm Cửu, các ngươi nhanh chóng đi báo cho đường chủ, có biến cố!

Ngũ Tiên Minh tổng cộng có mười đường chủ, mỗi một đường chủ thực lực sâu không lường được, không yếu hơn Nguyên Nguyên Thượng Nhân bao nhiêu.

Thương Sơn, đệ lục phân khu.

Vốn cao thủ mạnh nhất đệ nhất phân đà lập tức sẽ đấu với Lục Nguyên.

Bên Lục Nguyên sắp co giò bỏ chạy, dùng Vạn Lý Độc Hành thân pháp vừa chạy vừa đánh, kết quả lúc này trong bóng tối đi ra một người trẻ tuổi có đôi mắt hẹp dài, diện mạo tuấn mỹ tà khí, tóc bạc. Nói đến cũng lạ, người trẻ tuổi đi qua có loại vô cùng tà khí, khiến người nảy ra cảm giác vô cùng đáng sợ. Lục Nguyên tinh thần chấn động.

Hắn nhận ra người trẻ tuổi tóc bạc tà khí tuấn mỹ này. Ngời này là Bắc phong gần ngàn năm qua phản đồ lớn nhất, Nguyên Lăng, một tu tiên giả thực lực tuyệt đối không dưới Nguyên Nguyên Thượng Nhân. Nguyên Nguyên Thượng Nhân luôn cực kỳ e ngại người này, trừ lần ngũ phong đại tái ra, thời gian khác luôn cảnh giác đề phòng.

Lý do tại ngũ phong đại tái không cần đề phòng là bởi vì ngũ phong đại tái treo danh nghĩa Tuyệt Thế Yến Thương Thiên. Nguyên Lăng dám náo loạn vào lúc đó, chờ gã chính là Tuyệt Thế Yến Thương Thiên truy sát.

Không ngời nào dám đối diện ba thước trường kiếm của Yến Thương Thiên.

Môn chủ Huyết Kiếm Môn, Huyết Kiếm Lão Tổ thực lực không kém Nguyên Nguyên Thượng Nhân, Nguyên Lăng, kết quả đụng phải Yến Thương Thiên thật thảm.

Nguyên Lăng có to gan hơn nữa cũng không dám làm bậy tại ngũ phong đại tái, nếu không thì chờ Yến Thương Thiên truy sát đến chết đi.

Nguyên Nguyên Thượng Nhân luôn kiêng dè Nguyên Lăng, dùng Từ Kính thuật đem bộ dạng của Nguyên Lăng cho ba đệ tử chân truyền Vân Dật, Vân Bình, Lục Nguyên xem. Lục Nguyên có xem qua, lúc trông thấy Nguyên Lăng tại sao trẻ tuổi như vậy khá là khó hiểu.

Khi đó Nguyên Nguyên Thượng Nhân đap lại là tiếng than dài:

- Đó là một loại cấm thuật, Nguyên Lăng luôn nghiên cứu đủ loại cấm thuật, hơn nữa tư chất của hắn đích thực ở trên ta, hắn học được rất nhiều môn cấm thuật.

Tại tu tiên giới có rất nhiều môn cấm thuật, nhưng mỗi loại đều rất khó học, Nguyên Lăng học cấm thuật tốc độ khá nhanh.

Nói trở về, lúc này Lục Nguyên thấy bước ra từ bóng tối lại là Nguyên Lăng thì trái tim đập nhanh, hắn không hiểu tại sao chỗ này có mặt Nguyên Lăng, phản đồ lớn nhất ngàn năm nay của Bắc phong.

Nguyên Lăng mỉm cười nói:

- Chào mọi người. Có lẽ trừ tiểu tử Bắc phong Hoa Sơn ra không ai nhận được ta. Bổn thượng nhân tên là Nguyên Lăng Thượng Nhân, theo lý nói nên thuộc về Hoa Sơn tiên môn đệ cửu đại. Đương nhiên, bổn thượng nhân là phản đồ, vậy nên có lẽ các ngươi không nghe qua tên ta. Lần này bổn thượng nhân tới là vì lúc ta muốn xây dựng thế lực tại Bắc Lăng sơn thì phát hiện thuộc hạ không đủ thực lực, tư chất không đủ. Bổn thượng nhân muốn xây dựng thập đại đệ tử chân truyền, kết quả là ngũ phong đại tái Ngũ Tiên Minh đệ thập phân đường lọt vào mắt bổn thượng nhân. Tùy đám các ngươi tranh đấu, cuối cùng những người xuất sắc nhất có thể quy nhập vào dưới tay bổn thượng nhân, trở thành một phần tử của Bắc Lăng Sơn boonrthượng nhân.

Giọng của gã khá là từ tính.

- Sẽ trở thành một phần tử Bắc Lăng Sơn, đây là vinh hạnh của các ngươi.

Cưỡng ép bắt người, Nguyên Lăng nói được quá mức tự nhiên. -

Lục Nguyên lập tức nghe hiểu. Rất đơn giản, Nguyên Lăng dựng thế lực mới tại Bắc Lăng Sơn nhưng tư chất hơi tệ, quyết định lựa chọn người xuất sắc trong tỷ thí mười phân đà. Gã dùng một thuật biến hình hóa ra bộ dáng người mới, chờ đến bây giờ quyết định ra một phần người xuất sắc thì gã mới thong thả ra tay.

Lục Nguyên lòng căng thẳng, sớm nghe tiếng Nguyên Lăng, bây giờ coi như gặp mặt. Nghe tiếng ác của gã từ lâu, trái tim hắn đập nhanh.

Nói như thế nào thì Lục Nguyên chỉ là một thanh niên bình thường. Đụng phải Nguyên Lăng mấy trăm năm luôn đối địch Bắc phong thì tất nhiên lòng căng thẳng.

Trưởng lão tuổi trẻ xuất thân Thanh Thành tiên môn Diệp Bình Tây trước tiên ra tay. Diệp Bình Tây rất trẻ, chỉ một trăm tuổi mà thôi, bây giờ có tu vi luyện thể kỳ tứ tầng. Rất nhiều người cho rằng tương lai Diệp Bình Tây có khả năng trở thành như Sở Phi Bắc phong, từ đệ tử bình thường bình thường vọt thành tri danh kiếm tiên.

Diệp Bình Tây tính tình luôn nóng nảy, mỗi người đều có tính cách riêng, gã chính là loại nóng nảy đó. Phi kiếm Thác Lạc Thất Sắc của gã xuất ra. Thanh kiếm Thác Lạc Thất Sắc khác xa phi kiếm bình thường. Phi kiếm bình thường chỉ có một màu, Thác Lạc Thất Sắc thì là bảy sắc, màu khá hỗn độn.

Vừa ra tay chính là một trong sáu tuyệt kiếm của Thanh Thành tiên môn, Khoái Mạn Thập Thất Lộ. Bộ kiếm pháp Khoái Mạn Thập Thất Lộ ở trong Thanh Thành tiên môn không thấp hơn Phong Vân Một Trăm Lẻ Tám Kiếm, vốn trưởng lão như Diệp Bình Tây không cơ hội học tập, gã phải lập công lao rất lớn mới được truyền thụ.

Khoái Mạn Thập Thất Lộ phối hợp Thác Lạc Thất Sắc, bảy sắc trên kiếm di động, kiếm thức lúc nhanh lúc chậm, phút chốc dường như không gian, thời gian thác loạn. Lục Nguyên luôn hy vọng nhìn thấy Khoái Mạn Thập Thất Lộ, nay coi như thấy rồi, lòng thầm nghĩ nếu mình đụng phải, muốn thắng vị Diệp trưởng lão này chỉ sợ khá là khó khăn.

Mắt thấy Thác Lạc Thất Sắc sắp đánh tới cổ họng Nguyên Lăng Thượng Nhân, Nguyên Lăng không nhúc nhích, mãi đến mũi kiếm cách Nguyên Lăng Thượng Nhân chỉ có một tấc thì Nguyên Lăng rốt cuộc ra tay. Cong ngón tay bắn một cái, vừa lúc bắn vào thân kiếm vô cùng huyễn lệ. Diệp Bình Tây bỗng giật mình, văng ra xa.

Chỉ một cái búng mà đã tổn thương Diệp Bình Tây tu vi luyện thể kỳ tứ tầng.

Thật lợi hại.

Có mặt đều là nhân vật tinh anh, đương nhiên hiểu bây giờ có trốn cũng vô dụng, chỉ có thể đánh. Người còn lại đều ra tay, nhưng Nguyên Lăng chỉ nhẹ búng một cái, dưới tay gã không ai đối địch nổi, càng không định dùng phối kiếm Lăng Giá linh kiếm.

Đứng trên tất cả, đây chính là Nguyên Lăng.

Giải quyết xong người khác, Nguyên Lăng nhìn hướng Lục Nguyên:

- Để ngươi lại cuối cùng mới đánh bại là vì ta xem trọng ngươi nhất. Tiềm lực của ngươi lớn nhất trong số này, tư chất rất không tệ. Ta thật tò mò, nếu ta bắt đi đệ tử chân truyền có tiềm lực nhất trong thập đại Bắc phong thì Nguyên Nguyên sẽ có phản ứng gì?

Thương Sơn đệ lục phân khu, Lục Nguyên nặng nề thở dốc, tay nắm Dưỡng Ngô kiếm không ngừng run rẩy.

Trước kia có nghe tiếng Nguyên Lăng nhưng không ngờ bây giờ hắn dùng cả hai siêu thoát kiếm ý mà chỉ ba chiêu đã thua dưới tay Nguyên Lăng. Nguyên Lăng không hề sử dụng phối kiếm, chỉ dùng ngón tay nhẹ búng đã dễ dàng ba chiêu đánh bại hắn, cách biệt một trời một vực.

Nguyên Lăng Thượng Nhân tặc lưỡi khen:

- Đích thực không tệ, không ngờ ngươi luyện thành hai siêu thoát kiếm ý kiếm ý Phong Vân Một Trăm Lẻ Tám Kiếm. Xem ra bổn thượng nhân đánh giá thấp tiềm lực của ngươi.

Chênh lệch thật lớn!

Lục Nguyên vô lực.

Trong khoảng thời gian này mình quá đắc ý. Đầu tiên là trong ngũ phong đại tái được thứ nhất, rồi trong tỷ thí mười phân đà tuy không được số một nhưng tự nhận không ai đơn độc khiêu chiến thắng được mình. Mấy ngày hôm trước còn phá chín người liên hợp ba kiếm trận Võ Đang tiên môn.

Trong thời gian này tin tưởng tăng vọt.

Kết quả hiện nay chân chính đụng phải tu tiên giả nhất lưu mới phát hiện mình kém quá xa.

Nguyên Lăng Thượng Nhân không cần xuất kiếm, chỉ ngón tay đã ba chiêu đánh bại mình.

Quá khoa trương!

Mình hơi đắc ý vong hình, cao thủ trên đời này nhiều đếm không xuể.

Lục Nguyên còn muốn phản kích nhưng kinh mạch toàn thân là pháp lực đáng sợ đến cực điểm, kiếm nắm còn không vững thì nói gì đến xuất kiếm? Hiện thực chính là như thế, khi đụng phải nhân vật vượt trên chính mình rất xa, không khả năng đột nhiên bùng phát chiến thắng. Nếu hiện nay Lục Nguyên có thể bùng nổ thắng được Nguyên Lăng Thượng Nhân thì chỉ có một khả năng, thế giới sắp hủy diệt rồi. Chỉ cần thế giới còn xoay bình thường thì điều này là không thể.

Lục Nguyên ở bên cạnh thở dốc, trên mặt Nguyên Lăng Thượng Nhân lộ biểu tình kinh ngạc, ngón trỏ tay phải bị cắt xuống, từng giọt máu không ngừng rơi tí tách.

Đừng hiểu lầm, tuyệt đối không phải do Lục Nguyên làm.

Thực lực của Lục Nguyên trong đám thanh niên không tệ, nhưng dưới tay Nguyên Lăng Thượng Nhân thì kém cực kỳ xa, căn bản không khả năng cắt đứt ngón trỏ của gã. Có lẽ điều này rất khó chấp nhận, nhưng sự thật chính là sự thật, chênh lệch là chênh lệch, Lục Nguyên phải chấp nhận điều này. Bây giờ bên cạnh Lục Nguyên có người bán trong suốt, đó là một tóc trắng bay bay, tiên phong đạo cốt, chính là Nguyên Nguyên Thượng Nhân.

Đương nhiên đây không phải là chân thân Nguyên Nguyên Thượng Nhân, nếu không thì sẽ không là bán trong suốt.

Tình hình vừa rồi là trên người Lục Nguyên đột nhiên lóe luồng sáng trắng, nhanh chóng chặt một ngón tay của Nguyên Lăng Thượng Nhân bất ngờ không kịp đề phòng, sau đó Nguyên Nguyên Thượng Nhân bán trong suốt hiện ra.

- Vân phân thân...

Nguyên Lăng kinh ngạc:

- Không ngờ sư huynh đã luyện thành vân phân thân, chúc mừng, lại còn chuyển phân thân lên người hậu bối này.

- Bởi vì ngươi chắc chắn sẽ đặt mục tiêu vào Lục Nguyên, phong cách làm việc của ngơi luôn là vậy.

Vang lên giọng Nguyên Nguyên Thượng Nhân:

- Thế nên đặt một phân thân tại đây cũng là bình thường.

Nguyên Lăng Thượng Nhân cười lạnh nói:

- Không lẽ sư huynh cho rằng vân phân thân như ngơi có thể làm gì được sư đệ ta sao?

- Thêm vào ta có đủ không?

Vang lên tiếng nói, người đàn ông trung niên Tào Thu đội mũ xuất hiện.

Nguyên Lăng nhìn sang, nói:

- Cô Đăng Dạ Vũ Tào Thu, nghe nói Cô Đăng Dạ Vũ Thập Phương Dạ Kiếm của ngươi không tệ lắm, nhưng ngươi cộng vân phân thân của sư huynh ta cũng không thắng được ta đâu.

- Vậy thêm vào ta thì sao?

Một gã đàn ông đầu hói chính giữa cười hì hì xuất hiện.

- Thiên quang địa quang tài tài cũng quang Công Dương Tam Quang.

Nguyên Lăng Thượng Nhân nhíu mày. Tuy Công Dương Tam Quang là đà chủ nhưng thực lực bản thân tuyệt đối là cấp phó đường chủ, thậm chí còn mạnh hơn. Công Dương Tam Quang mê đánh bạc lớn như vậy là một loại ngoài ý muốn, Công Dương Tam Quang, Tào Thu, vân phân thân Nguyên Nguyên Thượng Nhân, ba người cộng lại cơ bản có thể chắn được gã, tất nhiên họ sẽ yếu thế hơn chút. Tuy rằng cái thứ vân phân thân này chỉ là một đám mây tinh luyện thật lâu tập hợp lại, qua một đoạn thời gian sẽ tự động tan biến, đến lúc đó gã một người đối phó hai người Công Dương Tam Quang, Tào Thu tuyệt đối thắng chắc. Nhưng kéo dài thời gian thì đường chủ đệ thập phân đường sẽ tới.

Đường chủ đệ thập phân đường, Tiếu Lý Tàng Đao Lý Cáp Nhi là một nhân vật khó chơi.

Ngũ Tiên Minh vốn là bộ đội chiến đấu mạnh nhất đốiv với dưới đất của ngũ đại tiên môn, là đường chủ mười phân đường, ai cũng khó đối phó.

Bây giờ Nguyên Lăng Thượng Nhân muốn lui.

Chỉ thấy Nguyên Lăng Thượng Nhân động tay, sau lưng gã xuất hiện một một con quái thú to lớn do mây ngưng kết thành. Quái thú kia giống như rồng, như rồng? Chỉ là nhỏ hơn rồng rất nhiều, không lẽ là Vân Long Thập Biến đệ thập biến Vân Long biến? Nếu là Vân Long biến thì không cần đánh nữa, Lục Nguyên lập tức phu nhận suy nghĩ này.

Một khi luyện thành Vân Long Thập Biến đệ thập biến Vân Long biến, có thể nói vô địch Đại Tấn quốc cũng không đủ.

Nguyên Lăng tuy là một trong đầu lĩnh ma đạo, nhưng cách vô địch Đại Tấn quốc còn có đoạn khoảng cách rất dài, gã không khả năng luyện thành Vân Long đệ thập biến Vân Long biến. Vậy thì chắc là Vân Long Thập Biến Bồ Lao biến rồi.

Bồ Lao là một trong chín con của rồng, thân hình nhỏ hơn rồng, tiếng kêu to, một khi luyện thành Bồ Lao biến thì pháp lực toàn thân có thể hóa thành pháp lực phong hệ, chớp mắt biến thành thanh âm to lớn. Trong Vân Long Thập Biến thì Bồ Lao biến lấy thanh âm công kích địch thủ. Lục Nguyên lập tức dùng pháp lực che tai lại.

- Đây là Vân Long Thập Biến Bồ Lao biến!

Nghe nói vậy, Tào Thu và Công Dương Tam Quang cùng dùng pháp lực che tai. Họ tất nhiên có nghe tiếng Vân Long Thập Biến.

Một khi pháp lực che tai thì không nghe thấy thanh âm gì khác, nhưng hiển nhiên có thể cảm giác xung quanh trong tiếng rống vô số đá vụn hóa thành bụi phấn. Công kích sóng ấm lại có thể đem tảng đá to thành phấn, ngay cả con mắt cũng bị sóng âm công kích đau đớn.

Nguyên Lăng Thượng Nhân đã biến mất, khi đi thì thuận tiện mang theo ba trưởng lão tuổi trẻ luyện thể kỳ, trong đó bao gồm Diệp Bình Tây trưởng lão ra tay trước dùng Thác Lạc Thất Sắc. Nguyên Lăng tính tình là nên đứt thì cắt, đợi lát nữa đường chủ đệ thập phân đường Tiếu Lý Tàng Đao Lý Cáp Nhi xuất hiện chỉ sợ muốn tốn còn khó. Bây giờ dứt khoát đi, mang theo ba vị trưởng lão luyện thể kỳ có tiềm lực.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1147)