Vay nóng Tinvay

Truyện:Hoa Sơn Tiên Môn - Chương 0204

Hoa Sơn Tiên Môn
Trọn bộ 1147 chương
Chương 0204: Liên Niên
0.00
(0 votes)


Chương (1-1147)

Siêu sale Lazada


Câu này như lôi bạo tạc, người kiếm tông luôn tự cho rằng kiếm tông kiếm pháp đệ nhất Đại Tấn. Họ si mê kiếm, trầm mê kiếm, ngươi nói họ không biết pháp thuật, họ cho rằng ngươi đang khen ngợi. Ngươi nói pháp lực của họ không được, họ chẳng để bụng. Nhưng ngươi nói kiếm pháp của họ không được vậy thì tuyệt đối không bỏ qua.

Cho nên lúc này người kiếm tông nghe Lục Nguyên nói xong đều rất tức giận, muốn tiêu diệt hắn ngay, cho dù ở Tư Quá phong không thể ra tay giết người cũng nhất quyết đánh bại hắn, dạy dỗ tiểu tử này.

Trong tiếng kêu gào ầm ì, Lục Nguyên nhàn nhạt nói:

- Đương nhiên ta là hậu bối tiểu tử, pháp lực không mạnh, có chút yếu, nhưng có tự tin về kiếm pháp, muốn thắng kiếm pháp kiếm tông chắc là không khó, cho nên chỉ so kiếm pháp, so pháp lực thì ta không thể được.

Lại đánh mặt.

Những câu Lục Nguyên nói đối với người tiên môn khác không có tác dụng gì. Người tiên môn khác ai mà chỉ so kiếm pháp với ngươi chứ không dùng thứ khác?

Nhưng cố tình hắn nói với kiếm tông, người kiếm tông si mê kiếm pháp, địa vị kiếm pháp ở trong lòng họ đương nhiên khác biệt.

- Đấu, đấu, đấu với hắn!

- Tiểu bối này phải để hắn biết trời cao đất rộng!

- Tiểu bối này, nhất định phải để hắn biết kiếm pháp kiếm tông chúng ta lợi hại!

.........

Chỗ cao nhất đỉnh Tư Quá phong, nơi này chỉ có một bình đài chừng mười trượng, vị trí không lớn lắm. Khoảng cách như vậy chiến đấu không cần ngự kiếm.

Lục Nguyên đứng đó, nhìn bên kiếm tông đối thủ đi tới.

Xà Kiếm Liên Niên.

Lục Nguyên và Xà Kiếm Liên Niên có chút quen thuộc, dù sao ở cùng Tư Quá Nhai qua sáu tháng.

Lục Nguyên cười cười nói:

- Liên sư thúc, không ngờ là chúng ta đấu với nhau.

Liên Niên cũng cười nói:

- Thật không ngờ ngươi tự tin kiếm pháp của mình như vậy, khiến ta hơi kinh ngạc. Thôi được, để ta xem kiếm pháp của đệ thập đại thiên tài đi.

Lục Nguyên đến trường sinh kỳ, không cần nói cũng biết hắn là thiên tài. Nhưng dù miệng nói vậy, Liên Niên không cho rằng Lục Nguyên là đối thủ của lão.

Thiên tài mà thôi.

Trước khi thiên tài lớn lên chỉ có thế thôi.

Hơn nữa Lục Nguyên là đệ thập đại thiên tài, bản thân Liên Niên cũng là tinh anh đệ cửu đại. Một người là thiên tài mới hai mươi tuổi chưa lớn lên, cùng với tinh anh hơn ba trăm tuổi, rốt cuộc ai mạnh ai yếu đã rõ ràng. Kỳ thực không chỉ mình Liên Niên cho là thế, người đứng xem kiếm tông, khí tông, kiếm khí tông không một ai cho rằng Lục Nguyên sẽ thắng.

Kiếm pháp của Liên Niên trong cuộc chiến thưởng đan vừa rồi mọi người thấy cả.

Hi Di kiếm pháp đã bị Liên Niên luyện đến cực sâu, khiến người không thể thấy kiếm ở đâu.

Liên Niên mỉm cười, mắt híp như con rắn. Thấy mà không thấy vi di, nghe mà không nghe vi hi, Liên Niên luyện thành là di chi kiếm ý, khiến người không thấy được. Nghĩ đến mình luyện thành kiếm ý là Liên Niên bất giác lại xót xa. Năm đó lão bị xem thành vật thí nghiêm của người nào đó Bắc phong, rồi mới cực kỳ tình cờ ngộ được kiếm ý, từ nay về sau Liên Niên lấy giết chết vị Bắc phong đó làm mục tiêu cuối cùng. Vì giết chết người Bắc phong đó, lão thậm chí nghiên cứu cấm thuật người đó để lại, cuối cùng bị phát hiện giết hại đồng một, bị giam vào Tư Quá phong một trăm năm.

Cùng lúc đó, ánh mắt lão, tính cách của lão càng lúc càng giống người Bắc phong lão hận nhất.

Nguyên- Lăng!

Lấy lại tinh thần, nhìn tiểu bối trước mắt, tính cách khác với người Bắc phong lão hận nhất. Liên Niên tay động, Xà Hình kiếm của lão rút ra khỏi võ. Vừa rút ra liền là thức Hi Nhược Di trong Hi Di kiếm pháp. Thức này vừa xuất ra đã không thấy bóng kiếm, tin tưởng đối thủ không thể ngăn cản bao nhiêu kiếm chiêu của lão.

Liên Niên thầm nghĩ, dù người khác không thấy trường kiếm của lão nhưng chính lão biết, nhát kiếm này sắp đâm tới cổ tiểu bối Lục Nguyên, chỉ chớp mắt là xong. Nhưng chớp mắt này xảy ra chút biến đổi. Lục Nguyên đột nhiên rút kiếm, chặn Xà Hình kiếm của lão vào giây phút mấu chốt cuối cùng.

Chắc là ngoài ý muốn, tiểu bối ngoài ý muốn bùng nổ chặn trường kiếm của mình.

Nhưng nhát kiếm chặn lại này xưa xong, chỉ thấy tiểu bối trường kiếm xoay chuyển, đâm hướng cổ họng Liên Niên. Liên Niên vội lùi ra sau né qua nhát kiếm này.

Liên Niên kinh ngạc, người bên cạnh ai nấy ngạc nhiên. Mới bắt đầu họ cho rằng Lục Nguyên chẳng qua là nghé con không sợ hổ, giờ thấy một kiếm đó mới phát hiện hậu bối kiếm khí tông đúng là có kiếm thuật không tệ. Tuy nhiên nếu nói thắng Liên Niên thì là không thể nào.

Liên Niên lùi một chút lập tức lại tiến lên, Xà Hình kiếm đâm tới, thức này là Phi Hi Phi Di. Lục Nguyên thấy bên trái lão có sơ hở, Dưỡng Ngô kiếm đâm tới, nhát kiếm diệu cực kỳ. Nếu Liên Niên không lùi, chẳng những lão không tấn công được Lục Nguyên, sườn trái sẽ bị hắn đâm trúng. Bất đắc dĩ Liên Niên chỉ đành lại lùi một bước.

Liên Niên bị một tiểu bối buộc đến lùi hai bước đã mất mặt mũi, lập tức xoay chuyển, lại thi triển ra một trong các tuyệt chiêu cảu Hi Di kiếm pháp...Xà Hình Vu Thảo. Thức này kỳ thực không tính là chiêu mạnh nhất trong Hi Di kiếm pháp, nhưng Liên Niên luyện chiêu này luyện khá mạnh. Chiêu Xà Hình Vu Thảo chính là rắn bò ra khỏi cỏ, ý là không thấy dấu vết. Liên Niên thi triển chiêu này vừa âm vừa ngoan vừa độc vừa lạt vừa nhanh vừa chuẩn lại vô hình, liên tiếp bảy chữ đủ thấy chiêu đó đáng sợ. Kiếm đâm ra lập tức đến trước mặt Lục Nguyên.

Bên cạnh mấy người đấu với Liên Niên thấy là chiêu Xà Hình Vu Thảo thì mặt nhăn nhó. Chiêu này tại sao Liên Niên luyện cường vậy chứ, họ đều ăn thiệt thòi với nọ, cảm thấy bị kịch. Những người chưa từng đấu với Liên Niên thấy chiêu thế đến nhanh như vậy thì thầm kinh sợ, nếu đổi lại là mình đứng ở chỗ Lục Nguyên thì chắc chắn không đón được.

Lại thấy Lục Nguyên lật tay, Dưỡng Ngô kiếm nhanh chóng động, vô cùng xảo chặn nhát kiếm, hơn nữa chặn xong thân trường kiếm trượt, mũi kiếm đâm Liên Niên. Mũi kiếm Xà Hình kiếm của Liên Niên bị Lục Nguyên lấy chuôi kiếm chặn, cứ thế lão không thể thu kiếm thì không tấn công được Lục Nguyên, mà hắn thì có thể đánh tới lão.

Liên Niên lập tức bay nhanh lên trời, một thức Vi Trần Vô Thanh rơi xuống, đâm thẳng Lục Nguyên. Thức này trong Hi Di kiếm pháp nghiêng về hướng đại âm hi thanh, nhát kiếm đâm xuống cực nhanh, không có tiếng động. Dưỡng Ngô kiếm chuyển vòng, Liên Niên ảm thấy nếu còn tấn công tiếp thì e rằng nguyên cánh tay sẽ bị Lục Nguyên đập nát, bất đắc dĩ chỉ có thể lộn ngược lại.

...........

Liên Niên liên tục tấn công hai mươi ba lần, rút lui hai mươi ba lần, lần nào cũng bị Lục Nguyên dễ dàng đánh lui.

Hơn nữa có người chú ý thấy Liên Niên bay tới tấn công lại không ngừng rút lui. Đường đường trưởng lão tinh anh đệ cửu đại mà giống con khỉ. Từ đầu tới cuối Lục Nguyêntay trái chắp sau lưng, đôi chân đạp đất không nhúc nhích một ly, chỉ dựa vào tay phải nắm thanh trường kiếm đối địch.

Đối mặt Liên Niên nổi tiếng kiếm pháp mà chân không di chuyển, thật là đáng kính đáng sợ.

Kiếm tông luôn si mê kiếm pháp, Liên Niên cũng là người trong kiếm đạo, thấy mình làm thế nào cũng không thắng, kiếm pháp kém xa Lục Nguyên, có đấu tiếp chỉ là mất mặt.

Lão bèn nói:

- Giỏi cho ngươi Lục Nguyên tiểu bối, thú vị, bàn về kiếm thuật đích thực ngươi thắng ta.

Nói xong lão dừng tay. Đến lúc này còn quấn quýt đánh thì mới là mất phong độ.

Liên Niên, người này có danh hiệu là Xà Kiếm, kiếm pháp cực giỏi, ngộ được một loại kiếm ý, tuy không đến mức tông sư kiếm pháp, kiếm pháp đại hào nhưng tuyệt đối xứng với kiếm pháp quái tài.

Kiếm pháp quái tài như vậy đối mặt Lục Nguyên, liên tục tấn công hai mươi ba lần, rút lui hai mươi ba lần, lần nào cũng bị Lục Nguyên dễ dàng đánh lui, hơn nữa đôi chân hắn không nhúc nhích, đứng im tại chỗ.

Kiếm pháp của hậu bối Lục Nguyên này thật là đáng kính đáng sợ!

Người thứ hai vào sân là Thư Kiếm Vu Đan Thanh. Vu Đan Thanh bề ngoài khoảng bốn mươi tuổi, diện mạo bình thường, khí chất thiên hướng nho nhã, trong Tư Quá Nhai tuy nhiều người kiếm tông nhưng có thể thắng kiếm đạo quái tài như Xà Kiếm Liên Niên thì không nhiều. Coi như là Thư Kiếm Vu Đan Thanh thì kiếm pháp chỉ thắng Xà Kiếm Liên Niên một bậc mà thôi. Nhưng Vu Đan Thanh vẫn rất tự tin vào kiếm pháp của mình.

Kiếm thuật của Vu Đan Thanh biệt câu nhất cách, không phải học Hi Di kiếm pháp mà là một bộ kiếm pháp học từ cổ nhân rất hiếm thấy.

Giống như Hi Di kiếm pháp tuy khá tuyệt vời nhưng người dùng quá nhiều, người phá cũng nhiều, mọi người đều quen thuộc bộ kiếm pháp đó nên tất nhiên dễ phá chút. Vu Đan Thanh cho rằng kiếm thuật của mình biệt câu nhất cách, hiếm ngươi gặp phải. Người lần đầu tiên đụng phải kiếm pháp của lão rất hiếm thấy không chịu thiệt.

Vu Đan Thanh đi tới đỉnh Tư Quá phong, nói:

- Tiểu bối, kiếm pháp của ngươi đúng là không sai, không biết ngươi có hiểu thư pháp không? Kiếm pháp của ta lấy chữ nhập kiếm, là từ "Lan Đình Tự" của Vương Hi Chi hóa ra, vĩnh hòa cửu niên, tuế tại quý sửu, mạc xuân chi sơ...

Trước khi so kiếm lão sẽ đọc thơ, đọc đọc bỗng giơ tay, dương kiếm ra khỏi võ như là lấy kiếm viết một chữ "vĩnh". Trong chữ vĩnh ẩn chứa tám loại sát pháp, được xưng là Vĩnh Tự Bát Pháp. Truyền thuyết Vĩnh Tự Bát Pháp rất khó luyện, một chữ vĩnh ẩn chứa tám loại sát pháp, một chữ vĩnh trùm tất cả các góc thân thể Lục Nguyên, đợi hắn biến chiêu là nó sẽ hóa thành các loại sát chiêu đủ kiểu dáng.

Vu Đan Thanh rất tự tin vào một chiêu này. Vĩnh Tự Bát Pháp, nhất kiếm bát sát. Kết quả Lục Nguyên xoay tay một kiếm, nhát kiếm phong tại hư không. Vu Đan Thanh cảm thấy Vĩnh Tự Bát Pháp bị phong kín, không thể sử dụng ra một sát chiêu.

Vu Đan Thanh có chuẩn bị tâm lý, sớm biết Lục Nguyên kiếm pháp cao tuyệt, lão không vội vã, trở tay một kiếm, ở trên không trung vạch chữ hòa. Chữ hòa bên phải muốn đem Lục Nguyên nhốt ở chính giữa, trở thành tù nhân dưới bút. Lục Nguyên lại trở tay một kiếm, chữ hòa sắp viết xong bỗng phát ra kiếm phong nhốt chữ đó, không thể viết tiếp nữa.

Vu Đan Thanh liên tiếp viết hai chữ cửu, niên. Sắp viết xong thì bị Lục Nguyên phong kín, lão đắc ý mình lấy chữ nhập kiếm, kết quả trừ chữ vĩnh thứ nhất viết xong, các chữ khác chưa xong đến một nửa đã bị kẹt, chỉ thấy cực kỳ khó chịu. Lão đắc ý nhất thư pháp kiếm pháp không cách nào viết ra, tựa như người thích đọc sách định viết chữ thì bị đứa trẻ hư túm lấy cán bút vậy.

Lão viết Lan Đình Tự dù là chữ nào đều không thể viết trơn tru, lão cực kỳ tức giận, thầm nghĩ, chắc chắn Lục Nguyên này cũng hiểu Lan Đình Tự, thuận theo Lan Đình Tự phá kiếm pháp của mình, không bằng đổi bộ kiếm pháp khác, lần này đổi thư pháp ít người biết "Lý Thành Bia". Kiếm pháp kia chém đinh chặt sắc, góc cạnh rõ ràng, điểm họa nhanh nhẹn cứng rắn, đĩnh bạt bất quần.

Bộ kiếm pháp này cũng là tác phẩm đắc ý của lão, ít có người biết biến hóa chiêu tiếp theo nên hiếm người phá được. Lần này lão dùng đến vô cùng đắc ý, cho rằng Lục Nguyên sẽ không biết bộ thư pháp đó.

Lục Nguyên đích thực không biết bộ thư pháp này, mà dù có biết hay không thì liên quan gì mình?

Dù sao, mình phá chính là kiếm pháp. Lật tay lại vài kiếm chém ra, vẫn là khiến lão không thể viết xong một chữ bộ thư pháp.

Vu Đan Thanh giờ thì có chịu đến muốn ói máu. Tác phẩm lão đắc ý nhất không thể viết thành, rất giận dữ, trở tay viết thảo thánh Trương Húc "Đỗ Thống". Thiếp này kiếm thế thảo cuồng, người khó phân biệt, chính là kiếm chiêu tối thiên, tối cường, tối cổ quái của Vu Đan Thanh, nếu thức này còn bị phá thì Vu Đan Thanh không còn lời nào để nói. Lão dùng cuồng thảo "Đỗ Thống" không biết vượt qua bao nhiêu cao thủ.

Kết quả lão vẫn là không thể viết xong một chữ. Kỳ thực Lục Nguyên mặc kệ lão viết thư pháp gì, trong mắt hắn không có thư pháp, chỉ có từng thức kiếm chiêu. Mặc kệ ngươi là thư pháp gì, ta không để ý, lấy kiếm chiêu phá, thư pháp của ngươi có diệu hơn thì cuối cùng vẫn trong ngũ hành.

Đấu kiếm kỳ thực không phải muốn đấu sinh tử.

Mọi người đều là loại có máu mặt.

Chỉ cần chia thắng bại là cơ bản kết thúc.

Còn làm sao chia thắng bại? Kiếm thuật mọi người không tệ, ai thắng ai thua thấy rõ ràng.

Vu Đan Thanh dẫu sao cũng là kiếm đạo quái tài, lại là tiền bối, liên tục bị Lục Nguyên phá các đường thư pháp, biết kiếm pháp của mình kém xa hơn. Làm lão chấn kinh nhất là vào lúc này đột nhiên phát hiện Lục Nguyên vẫn không nhúc nhích bước chân, còn lão thì chẳng biết đổi bao nhiêu bước. Đến lúc này không chịu thua thì quá mặt dày rồi.

Vu Đan Thanh buồn bực cực kỳ chịu thua:

- Thôi thôi, tiểu tử, ngươi thắng rồi, kiếm pháp của ta đích thực không phải đối thủ của ngươi.

Lão nhận thua, không khí có chút lạ.

Không khí sao mà không lạ được.

Lục Nguyên là ai? Một hậu bối kiếm khí tông.

Bây giờ hậu bối kiếm khí tông khiến hai vị tiền bối kiếm tông chịu thua, cái này mặt mũi rất khó xem. Dù sao kiếm tông mới là chuyên môn luyện kiếm, gọi người sao mà chịu cho thấu?

Mặt kiếm tông mất đến không ra hình dạng. Mới nãy họ còn trào phúng kiếm khí tông dùng kiếm không chuyên, liền bị người tát mặt lại.

Lúc này vui sướng nhất tất nhiên là khí tông, các trưởng lão khí tông xôn xao bàn tán.

- Ha ha, trưởng lão kiếm tông, kiếm thuật không bằng đệ tử kiếm khí tông.

- Còn gọi cái gì trưởng lão kiếm tông?

- Đúng là buồn cười.

- Đúng đó, rõ ràng đem tên tuổi kiếm tông nhường cho Bắc phong đi, mệt họ không biết xấu hổ xưng là kiếm tông.

Kiếm khí nhị tông mâu thuẫn vốn đã sâu, bây giờ có cơ hội tròa phúng thì tất nhiên không bỏ qua. Bị châm biếm khiến người kiếm tông mặt mũi không còn.

- Thôi được, vậy để ta đến thử ngươi đi.

Một giọng nói trầm ổn có chút từ tính vang lên. Chỉ thấy một người đàn ông trung niên tuấn tú bước ra từ đám người kiếm tông. Khi người đàn ông trung niên diện mạo tuấn tú có chút tà bước ra thì người bên cạnh tự động nhường con đường.

Người đàn ông trung niên tuấn tú mà tà nhướng mày, thân phận hoàn toàn khác với người khác. Những người đó tuy cũng xưng là trường sinh kỳ kiếm tiên nhưng danh hiệu sẽ không lấy là kiếm tiên, còn người đàn ông trung niên tuấn tú mà tà danh hiệu lại là kiếm tiên, Tạp Kiếm Tiên Tây Môn Loạn, một trong Đông phong bát kiếm tiên.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1147)