Vay nóng Tinvay

Truyện:Hoa Sơn Tiên Môn - Chương 0275

Hoa Sơn Tiên Môn
Trọn bộ 1147 chương
Chương 0275: Phong chủ Bắc Phong
0.00
(0 votes)


Chương (1-1147)

Siêu sale Shopee


Năm đó Yến Thương Thiên cũng đã từng dựa vào chiêu này để giết chết môn chủ đời trước của Huyền Minh Môn. Đồng thời chiêu này còn trảm được rất nhiều yêu ma tà đạo khá nổi danh.

Lục Nguyên đã từng nhìn thấy Yến tổ sư cùng Tiêu Dao Tử quyết chiến với nhau nên học được rất nhiều kiếm chiêu là điều đương nhiên. Tuy nhiên hắn không thể nào phát huy được uy lực chân chính.

Yến Thương Thiên mặc dù đã truyền cho Lục Nguyên Ngũ Đế Ngũ Hoàng Luân Hồi kiếm đạo, nhưng lại không truyền kiếm chiêu chính thức cho Lục Nguyên. Yến Thương Thiên nói như thế này:

- Lục Nguyên, ta truyền cho ngươi Luân Hồi Kiếm Đạo là bởi vì đây là một bộ kiếm chiêu, mà không dạy ngươi kiếm chiêu. Điều này rất đơn giản. Nếu dạy ngươi kiếm chiêu thì hoàn toàn hạn chế kiếm pháp của ngươi. Bộ Phi Yến Kiếm Pháp của cá nhân ta phong cách quá nặng, sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của ngươi.

- Một người dùng kiếm chiêu hoàn mỹ nhất, là kiếm chiêu tự nghĩ ra, mà không phải là học từ kiếm chiêu người khác.

Cho nên, Lục Nguyên không biết.

Hiện tại, Lục Nguyên liếc mắt nhìn về phía Đồng Bách Niên. Rơi vào thế hạ phong, muốn chạy trốn cũng khó, bất đắc dĩ phải dùng đến chiêu Phi Yến Kinh Tiên để dọa Đồng Bách Niên. Môn chủ đời trước của Huyền Minh Môn chết dưới tay của Yến Thương Thiên. Nghe nói lúc ấy Đồng Bách Niên cũng có mặt bên cạnh để quan sát. Cho nên ông ta tuyệt đối sẽ bị chấn động.

Quả nhiên, giống như Lục Nguyên suy nghĩ, Đồng Bách Niên quả nhiên là bị chấn động.

- Phi Yến Kinh Tiên!

Đồng Bách Niên tựa hồ như nhìn thấy Yến Thương Thiên, liền lùi một bước, băng hàn biến mất.

Trong tích tắc, Lục Nguyên phát động Bạch Đế Kiếm Đạo nhanh chóng chạy trốn.

Còn Đồng Bách Niên thì bừng tỉnh. Yến Thương Thiên đã chết, lập tức hừ lạnh một tiếng:

- Tiểu bối, còn muốn chạy à?

Ông ta cũng dùng chiêu Bạch Đế Kiếm Đạo để đuổi theo, nhưng nhanh hơn so với Lục Nguyên. Dù sao ông ta cũng là Trường Sinh Cửu Trọng, còn Lục Nguyên mới chỉ là Trường Sinh Lục Trọng. Khoảng cách giữa hai người không ngừng được rút ngắn.

Hai người tốc độ như gió. Lục Nguyên chỉ cảm thấy hàn ý đằng sau càng ngày càng nặng. Xem ra, muốn thoát khỏi tay Trường Sinh Cửu Trọng kiếm tiên thì quả thật không dễ.

Trường Sinh Cửu Trọng quá mạnh, đáng sợ đến cực điểm.

Hàn ý quá nặng, tuy đã nổi lên hỏa chi kiếm ý, nhưng Lục Nguyên cảm giác tốc độ của mình khi bay cũng đã giảm bớt. Không được, nếu cứ tiếp tục như vậy thì sẽ bị bắt. Lục Nguyên không muốn bị bắt vào lúc này. Đúng lúc này, phía trước xuất hiện một tòa động. Tòa động này xem ra tối tăm, mờ mịt. Bên cạnh còn có một tấm bia đá đứng thẳng.

Ba chữ "Vạn Độc Động" được ghi trên tấm bia đá. Mà bên cạnh còn có một dòng chữ rất nhỏ "Không ai được xâm nhập vào trong này. Nếu không tất cả sẽ hóa thành xương cốt". Lục Nguyên chợt nhớ ra. Vạn Độc Động là hung địa nổi tiếng ở Tấn quốc. Nghe nói độc tố trong Vạn Độc Động rất nhiều, vượt qua tưởng tượng của bất cứ người nào. Kiếm tiên nếu tiến vào Vạn Độc Động thì cũng chỉ có con đường chết. Không ai biết rốt cuộc trong động có cái gì.

Lục Nguyên hiện tại cũng không còn cách nào. Mắt thấy sắp bị Đồng Bách Niên bắt, cũng chỉ có thể xông vào Vạn Độc Động. Đồng thời, phát động một đạo kiếm quang trên đỉnh đầu tiến vào Vạn Độc Động.

Cũng không biết, sau khi vào trong động sẽ có cảnh ngộ gì.

Lại nói, khi Lục Nguyên tiến vào Vạn Độc Động thì Đồng Bách Niên cũng đã đến trước cửa động. Nhìn thấy năm đạo màu sắc trước cửa động, Đồng Bách Niên tuy muốn lập đại công bắt Lục Nguyên, nhưng lại không dám thâm nhập vào Vạn Độc Động. Ông ta biết rõ, nếu như mình xâm nhập động thì chỉ sợ cũng chỉ có một con đường chết.

Không còn cách nào khác, Đồng Bách Niên chỉ có thể ngồi ngoài cửa động, ý định canh giữ cửa động, chờ Lục Nguyên đi ra.

Tuy nhiên, ông ta hẳn cũng không chỉ đơn thuần là canh giữ, mà ông ta còn phát ra một đạo tin tức, thỉnh cầu đại bản doanh của Nguyên Lăng Thượng Nhân tạo ra Vạn độc hàn quang chướng để có thể mở ra Vạn Độc Động. Vốn là không thể chế tạo được, nhưng ba năm trước, Nguyên Nhân Thượng Lăng có được dị thú thượng cổ vạn độc thải trùng. Có vạn độc thải trùng thì có thể chế tạo ra vạn độc hàn quang chướng. Hiện tại Lục Nguyên có thể xâm nhập vào Vạn Độc Động là nhờ có vạn độc hàn quang chướng.

Chế tác vạn độc hàn quang chưởng cần mất nửa năm thời gian.

- Lục Nguyên, ngươi mà trốn nữa, nửa năm sau ta sẽ vào trong động bắt ngươi.

Bắc Phong, Trung Chính Bình Hòa trai.

Ánh trăng lên cao. Nguyên Nguyên Thượng Nhân đứng chắp tay.

Vừa rồi truyền đến tin tình báo, Thái Hồ tranh đấu Lục Nguyên đã lập được đại công. Lục Nguyên lại tiến bộ thêm nữa.

Cùng lúc đó, Nguyên Lăng cùng Tư Mã Trường Bạch cũng sắp phát động.

Nguyên Nguyên Thượng Nhân quay đầu, chỉ phát hiện ngay lối vào Trung Chính Bình Hòa Trai có một nam tử tóc bạc.

Nguyên Nguyên Thượng Nhân khuôn mặt không có biểu cảm, dường như cảm thấy không ngạc nhiên:

- Nguyên Lăng sư đệ, ngươi rốt cuộc cũng đã tới rồi.

- Đúng vậy, Nguyên Nguyên sư huynh, ta rốt cuộc đã tới.

Nguyên Lăng Thượng Nhân mỉm cười.

- Nguyên Nguyên sư huynh xem ra cũng không kinh ngạc khi đệ xuất hiện.

- Tại sao lại phải kinh ngạc?

Nguyên Nguyên Thượng Nhân mỉm cười:

- Trận này là quyết đấu số mệnh, cũng là thời điểm nên kết thúc.

- Ah, vậy sao?

Nguyên Lăng Thượng Nhân gật đầu:

- Và đó cũng là thời điểm ngươi chết ta sống.

- Ai chết ai sống vẫn còn chưa biết.

Nguyên Nguyên Thượng Nhân tay khẽ động, đặt hơi nghiêng vào Nguyên Thủy linh kiếm.

Nguyên Lăng Thượng Nhân thì nhẹ nhàng vuốt bao Lăng Giá linh kiếm:

- Nguyên Thủy, Lăng Giá hai thanh linh kiếm rốt cuộc cũng đã giao thủ. Cũng đã mấy trăm năm rồi.

Trong lúc nói có chút vô cùng cảm khái.

- Đúng rồi, sư huynh, xem bộ dạng của ngươi bây giờ cũng không có hiếu kỳ với kế hoạch của ta.

Nguyên Lăng Thượng Nhân cười nói:

- Nếu Nguyên Nguyên sư huynh biến mất, dựa vào lệ cũ, thì đời thứ tám không thể mất. Mà Bắc Phong cũng không thể vô chủ. Dù sao Bắc Phong cũng là một gia sản lớn.

- Kết quả là phải chọn một Phong chủ mới.

- Muốn chọn Phong chủ mới tất nhiên là phải từ Cửu đại kiếm tiên, Dù sao cũng không có biện pháp. Mà mạnh nhất trong cửu đại kiếm tiên là Quân tử kiếm Phương Nho. Thứ hai là Tư mã Trường Bạch cùng Diệp Dương Dung hai người. Sở Phi thì dù sao cũng còn quá non. Độc Cô Diệp chỉ là nữ tử. Nếu như Phương Nho đang bị trọng thương, Diệp Dương Dung thì trúng độc, như vậy thì Bắc Phong chi chủ sẽ là ai? Đúng rồi, còn có Lục Nguyên nữa chứ? Ta đã phái Đồng Bách Niên đi bắt hắn. Đồng Bách Niên tuy là Trường Sinh Cửu Trọng yếu nhất, nhưng bắt Lục Nguyên cũng không phải là chuyện khó khăn.

- Kế tiếp, Bắc Phong sẽ như thế nào đây?

Nguyên Nguyên Thượng Nhân lắc đầu, khuôn mặt không hề biểu cảm:

- Kế hoạch này của ngươi, chỉ cần ta biết mất, ngươi có thể hiểu rõ sao? Về phần Lục Nguyên ta cũng không lo lắng. Muốn bắt hắn không dễ dàng đâu. Hơn nữa, thuận tiện nói với ngươi một câu, ta đang chờ ngươi thật lâu rồi. Ngươi có kế hoạch của ngươi thì ta cũng có kế hoạch của ta.

Bốp, bốp! Nguyên Lăng Thượng Nhân vỗ tay cười to:

- Cũng thật đúng lúc. Sư huynh ngươi chưa bao giờ dễ dàng đối phó.

- Số mệnh quyết đấu đã bắt đầu. Hãy xem sư huynh tính toán cao hay là sư đệ tính toán cao?

Số mệnh quyết đấu đã bắt đầu.

Màn đêm buông xuống

Gió lạnh thổi qua.

Đồng Bách Niên ngồi trước cửa Vạn Độc Động Ông ta nhất định phải bắt được Lục Nguyên. Đây chính là mệnh lệnh mà Nguyên Lăng Thượng Nhân đã giao cho ông. Ông tất nhiên là không dám cãi lời. Hơn nữa, chỉ cần bắt được Lục Nguyên thì có thể đạt được không biết bao nhiêu cái tốt. Không biết kế hoạch đối với Bắc Phong như thế nào rồi? Nếu Đồng Bách Niên được là thành viên trong đó thì cũng được rất nhiều chỗ hời.

Trong lúc ông ta đang suy nghĩ thì Lục Nguyên đã xông vào Vạn Độc Động.

Vạn Độc Động chính là một cái hố đáng sợ. Bên trong động là một thế giới màu sắc sặc sỡ. Kịch độc ngưng tụ thành vô số cảnh tượng, có núi có nước, có chim có thú, có hoa có côn trùng. Hết thảy giống như đang sống. Đây là một thế giới độc. Kịch độc ăn mòn tất cả. Lục Nguyên phát hiện, độc ở đây so với độc thủ của Dược Vương Độc ngày đó có mấy phần giống nhau. Nhưng tương đối mà nói thì độc ở đây đáng sợ hơn gấp hai lần. Nếu như trên đỉnh đầu mình không có Thánh Đế kiếm quang thì chỉ sợ mình đã phải chết ở chỗ này.

Lục Nguyên tiếp tục đi tới. Bên trong thế giới lộng lẫy đầy màu sắc có những con côn trùng chỉ có ít độc. Chất độc của chúng không đủ để gây nguy hiểm đến tính mạng. Đây không phải là côn trùng có sự sống, mà là do chất độc lắng đọng quá lâu nên biến thành côn trùng. Những con côn trùng này sợ Thánh Đế kiếm quang nên không dám khinh động.

Cũng không biết qua bao lâu, đột nhiên có một con độc trùng khổng lồ. Có độc trùng nhỏ nhất thì cũng phải có độc trùng lớn nhất. Đây là một con rắn độc, do vạn chủng độc tố ngưng tụ mà thành. Loại độc trùng này nếu ở trong tay Độc Thủ Dược Vương thì chỉ sợ ông ta sẽ vui mừng vô cùng. Hắn chưa từng thấy qua rắn độc kinh khủng như vậy, phỏng chừng chỉ trong nháy mắt là sẽ bị con rắn này cắn chết.

Con vạn độc xà này khiến cho Lục Nguyên có vài phần hiếu kỳ. Tất nhiên, nó cũng biết Thánh Đế kiếm quang là khắc tinh của nó. Nhưng con vạn độc xà này là đứa con của tạo hóa. Đối mặt với Thánh Đế kiếm quang mà vẫn dám xông lên.

- Muốn chết!

Lục Nguyên cũng không sợ chút nào. Thánh Đế kiếm quang xoay vòng một cái, chặt đứt cái đuôi của con rắn.

Con vạn độc xà trở nên e ngại, cũng không dám dừng lại, kêu lên một tiếng. Về phần cái đuôi của nó cũng biến thành một bãi nước độc, rồi tiêu tan trong Vạn Độc Động.

Vạn Độc Động đúng là hung hiểm vô cùng.

Lục Nguyên cũng có chút sợ hãi. Thiên hạ hung địa quả đúng như lời đồn.

Một lát sau, hắn tiến vào một bãi đất tro. Ở đây không hề có bất cứ một sự sống nào. Lục Nguyên có thể khẳng định, nếu như hắn trong tay không có Thánh Đế kiếm quang thì sẽ nhanh chóng tử vong ngay.

Một hung địa cực kỳ đáng sợ.

Đương nhiên, Lục Nguyên lại càng thêm hiếu kỳ. Vạn Độc Động này quả thật rất dài, Lục Nguyên vào lâu bên trong đến như vậy mà cũng không biết rốt cuộc đằng sau Vạn Độc Động là cái gì. Lục Nguyên thầm nghĩ trong lòng, nếu Thánh Đế kiếm quang của mình không ngăn cản được thì lập tức lui trở lại ngay.

Xuyên qua hàng ngàn độc tố, chỉ cảm thấy phía trước khung cảnh đã khôi phục như bình thường. Hô một tiếng đã xông vào một không gian rộng lớn hơn. Bên trong không gian này khá gập gềnh. Xa xa còn có sương xuất hiện, cũng không biết bên trong đích xác là quang cảnh gì.

Lục Nguyên tiếp tục đi về phía trước. Phía trước liền xuất hiện một chỗ đất bằng, là chỗ lớn nhất chính giữa không gian.

"Qua bên đó xem một chút". Lục Nguyên suy nghĩ như vậy, liền hướng bên đó bay đến. Khi sắp bay đến khoảng đất bằng thì lại thấy bên cạnh xuất hiện một tấm bia đá. Lục Nguyên nhìn sang, thấy trên bia đá viết "Đảo Phù Vân, lần đấu kiếm thứ ba". Đảo Phù Vân? Đây là ....

Lục Nguyên cũng có nghe lịch sử của Tấn quốc, nhưng cơ bản là không nhớ kỹ nội dung.

Tuy nhiên, có một chút nội dung hắn nhớ rất rõ.

Lại nói, trước khi Yến Thương Thiên quật khởi, thực lực của yêu ma so với bây giờ còn mạnh hơn nhiều. Thánh Đế yêu ma lúc đó tự cho mình là tài giỏi, hùng tài đảm lược, một đời kiêu hùng. Dưới sự thống trị của y, thực lực yêu ma ngày càng lớn mạnh, dần dần có thể khiêu chiến quân tiên chánh đạo.

Sau đó đã xảy ra ba lượt đấu kiếm.

Lần thứ nhất, chánh đạo thắng.

Lần thứ hai, yêu ma thắng.

Khi đó Yến Thương Thiên vẫn chưa xuất thế nên Thánh Đế yêu ma là thiên hạ đệ nhất Tấn quốc. Hơn nữa, lần đấu kiếm thứ hai yêu ma thắng nên giới yêu ma lại càng khí thế hơn, thậm chí còn muốn phản công nhanh hơn. Mắt thấy đại kiếp nạn sắp tới, nên trận đấu kiếm thứ ba đã xuất hiện.

Lần đấu kiếm thứ ba, nghe nói rất nhiều trưởng lão của ngũ đại tiên môn đều xuất động. Bảy Đại nhân vật đời thứ sáu, vốn đã lâu không xuất thế, mà lần này cũng đều ra mặt. Yêu ma bên kia cũng xuất ra những tay cao thủ. Đây là trận đấu thảm thiết nhất. Kết quả cuối cùng đã định. Lần đấu kiếm thứ ba, hết thảy chánh đạo tà đạo đều biến mất, cũng không biết đi nơi nào.

Đây là lần đầu tiên, lực lượng ma đạo bị tổn thất nghiêm trọng.

Mà chính đạo cũng đồng dạng. Truyện Tiên Hiệp -

Người sau này vẫn đi tìm đảo Phù Vân, nơi diễn ra trận đấu kiếm thứ ba đã mất tích, nhưng căn bản vẫn không tìm được. Cứ như vậy cũng không biết đến nơi nào. Hiện nay giới tu tiên căn bản không còn nhân vật đời thứ sáu tồn tại, nguyên nhân chính là nằm ở trận đấu kiếm thứ ba. Dĩ nhiên, là còn nguyên nhân Chu Thanh Huyền chi loạn.

Khi Yến Thương Thiên xuất hiện, một người một kiếm đánh bại Thánh Đế yêu ma. Yêu ma quật khởi thất bại nên về sau đã biến mất. Đông Phương yêu ma tiếp quản chức Thánh đế. Chỉ có một mình Yến Thương Thiên nhưng lực lượng yêu ma vẫn bị áp chế nghiêm trọng. Hiện tại không còn là đối thủ của ngũ đại tiên môn.

Lịch sử của quá khứ như hiển hiện lại trong lòng.

Lục Nguyên cảm thấy, lần đấu kiếm thứ ba này, đảo Phù Vân đã trôi đến Vạn Độc Động. Điều này quả nhiên là kỳ quái.

Lục Nguyên hướng bên trong nhìn lại, chỉ thấy dưới mảnh đất bằng phẳng đó có không ít thi thể. Những thi thể này mặc dù đã chết nhưng vẫn toát ra một sức mạnh vô cùng. Lục Nguyên có thể khẳng định, một nửa số thi thể đó là người của chánh đạo.

Lục Nguyên hơi suy nghĩ một chút rồi ra quyết định tiến vào bên trong.

Kết quả lúc này, chỉ thấy trong đám thi thể đó có một người đứng thẳng.

Người này không biết là ai.

Lục Nguyên cảm thấy cổ quái, nhưng không vội bước tới, mà cẩn thận quan sát một chút.

Lại nói người đang đứng trong đám thi thể đó mặc áo đen, không biết sức mạnh của y ra sao, chỉ thấy y cười ha hả:

- Hahaha, rốt cuộc cũng đã đến lúc Hắc Kiếm Mộ Dung Ám ta chờ được rồi.

Đúng vậy, người này là Hắc Kiếm Mộ Dung Ám.

Mộ Dung Ám cho đến nay vẫn xem Lục Nguyên là đại địch. Y vẫn cho rằng, nếu như Lục Nguyên không xuất hiện thì y sẽ trở thành đồ đệ của Lý Nguyên Bạch. Y mới chân chính xứng đáng trở thành đồ đệ của Lý Nguyên Bạch chứ không phải Lục Nguyên.

Sau này, y nhiều lần đối đầu với Lục Nguyên, nhưng không lần nào đánh bại được hắn. Sau lần thứ hai ở Vũ Lăng Sơn, y vẫn còn muốn tìm Lục Nguyên để gây phiền toái, nhưng y cũng nghe nói Thượng Quan Thanh và Nam Cung Bạch, hai người này thực lực trên y nhưng cũng vẫn không đánh lại Lục Nguyên.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1147)