← Ch.0294 | Ch.0296 → |
Đây là Bắc Phong bí kiếm. Nguyên Nguyên Thượng Nhân cười lạnh một tiếng, cũng không nhiều lời. Hơn nữa năm qua, chính là để giờ khắc này cho Nguyên Lăng Thượng Nhân thấy rõ lá bài tẩy của mình. Một kích này kết giới cơ hồ muốn sụp đổ. Nhẫn lâu như vậy, rốt cuộc một kích mà thắng. Hài Hòa linh kiếm của Nguyên Lăng Thượng Nhân lập tức đâm thẳng vào trái tim của Nguyên Lăng Thượng Nhân.
Trái tim, cổ hỏng bị đâm thủng. Nguyên Nguyên Thượng Nhân trong lòng truyền đến một cảm giác mệt mỏi. Chính mình rốt cuộc đã chiến thắng địch nhân vốn có này.
Ân oán năm trăm năm rốt cuộc đã có thể tiêu tan. Đại địch của Bắc Phong rốt cuộc cũng đã chết. Giết chết đại địch, giờ khắc này khí thế không khỏi suy sụp. Nhưng trong nháy mắt, vốn bị đâm trúng trái tim và cổ họng, nhưng Nguyên Lăng Thượng Nhân cũng đã dùng một chiêu tương tự Vân Long Bãi Vĩ chính là Huyết Long Bãi Vĩ đâm thẳng vào trái tim và cổ họng của Nguyên Nguyên Thượng Nhân.
- Trận chiến này là ta đã thắng.
Nguyên Lăng Thượng Nhân nhìn thấy Nguyên Nguyên Thượng Nhân bị ngã xuống đất, thản nhiên cười nói.
- Ngươi sẽ cảm thấy rất kỳ quái, vì sao ta bị đâm trúng cổ họng và trái tim nhưng vẫn không chết? Chính vì ta đã luyện được Vạn Huyết Tà Thân.
Nguyên Lăng Thượng Nhân cuối cùng đã mở ra con át chủ bài.
Một át chủ bài được dùng vào thời khắc cực điểm.
Bên trong Xuất Vân Vô Cực kết giới.
Vạn Huyết Tà Thân.
Đây chính là một cấm thuật.
Vạn Huyết Tà Thân là một thứ quá mức quỷ dị, cần máu đậm đặc của một vạn tu tiên giả. Thứ này đã bị niêm pong cất vào trong kho. Bởi vì thuật này quá mức tà ác, hơn nữa chưa từng nghe có người nào luyện qua. Vạn Huyết Tà Thân này một khi luyện đến thì sẽ bị phát hiện, bởi vì sẽ có rất nhiều tu tiên giả bị mất tích.
Nguyên Lăng Thượng Nhân mỉm cười, nhìn về phía Nguyên Nguyên Thượng Nhân:
- Ngươi chắc không hiểu vì sao ta luyện Vạn Huyết Tà Thân mà không có ai phát hiện? Bởi vì ta chu du các quốc gia. Một quốc gia giết vài trăm tu tiên giả cấp thấp, tất nhiên sẽ không bị phát hiện.
Vạn Huyết Tà Thân một khi luyện thành thì sẽ có vạn chủng tà huyết xung quanh người, sinh ra mệnh lực vô cùng cường đại. Bất luận là đâm vào tim hay cổ họng cũng đều không chết. Chỉ cần đem vạn chủng tà huyết này triệt để tiêu hao hết thì mới giết được người này.
Tim và cổ họng của Nguyên Nguyên Thượng Nhân đồng thời bị đâm trúng. Một cỗ sức mạnh tà ác xâm nhập vào trong thân thể, chặt đứt sinh cơ:
- Hơn nửa năm chiến đấu, ngươi cũng đã bị thương tổn. Theo lý Vạn Huyết Tà Thân phải bị tiêu hao mới đúng.
- Bởi vì muốn gạt huynh thôi.
Nguyên Lăng Thượng Nhân nói ra:
- Huynh đợi nửa năm cho tới bây giờ mới tung ra con át chủ bài, dùng Vân Long Bãi Vĩ để đánh chết ta. Ta trong hơn nửa năm qua cũng một mực chờ đợi. Vạn chủng tuyệt kỹ kia kỳ thật không phải ta chính thức dùng để giết huynh mà chỉ mê hoặc huynh thôi. Ai bảo sư huynh quá mạnh mẽ.
- Huynh cho rằng dùng Vân Long Bãi Vĩ thì có thể giết chết ta sao? Trong nháy mắt sẽ không cách nào kháng cự, khí thế sa sút, sau đó sẽ bị ta giết chết.
Nguyên Lăng Thượng Nhân thở hổn hển. Hiển nhiên, tuy thắng Nguyên Nguyên Thượng Nhân nhưng ông ta tuyệt cũng không thoải mái. Tuy rằng mệt mỏi, nhưng ông ta cũng cảm thấy rất thỏa mãn. Dù sao mình cũng đã giết chết được địch nhân năm trăm năm Nguyên Nguyên Thượng Nhân.
- Nguyên Nguyên, huynh thất bại rồi. Đi xuống hoàng tuyền, cho gửi lời tạm biệt huynh.
Nguyên Lăng Thượng Nhân cười ha hả:
- Đương nhiên, thi thể của huynh ta sẽ dùng để nghiên cứu. Thi thể của nhân vật đại đạo cảnh rất có giá trị nghiên cứu.
Bốp!
Giờ phút này, kết giới đã bị nứt vỡ.
Mà giờ phút này, hai đạo nhân ảnh đã rơi xuống sau lưng Lục Nguyên.
Khuất Thanh Thuần, Vạn Thanh Vương.
Kết giới đã bị vỡ, người bên trong bên ngoài kết giới có thể nhìn thấy nhau.
Trong kết giới, Nguyên Nguyên Thượng Nhân tuy còn chưa chết nhưng hiển nhiên sinh cơ đã tuyệt.
Nguyên Lăng Thượng Nhân sau khi kết giới nứt vỡ, nhìn thấy Khuất Thanh Thuần và Vạn Thanh Vương thì không khỏi cười rộ lên.
- Nguyên Lăng!
Khuất Thanh Thuần lửa giận bay tới.
- Nguyên Lăng!
Vạn Thanh Vương tay đã đặt lên chuôi kiếm.
Giờ phút này chính là cơ hội để giết chết Nguyên Lăng Thượng Nhân. Nhưng Nguyên Lăng vẫn mỉm cười:
- Khuất sư bá, sư phụ và Lục sư điệt, rõ ràng đã đến Bắc Lăng Sơn của ta làm khách. Đoán chừng bây giờ đã xong hết rồi.
Ông ta cười không cho là đúng. Trước khi sư phụ của Nguyên Lăng Thượng Nhân là Vạn Thanh Vương ra tay, thân ảnh của ông ta đã một bước đạp lên Truyền Tống trận.
Truyền tống trận sớm đã được chuẩn bị tốt. Ông ta trước đó đã dùng Truyền Tống trận, mang Nguyên Nguyên Thượng Nhân đến đây. Đồng thời vì sợ lại xảy ra sự cố gì, cho nên dùng nhiều tiền ở chỗ này chuẩn bị thêm một cái Truyền Tống trận. Một khi sự việc xuất hiện thì lập tức thoát đi. Nguyên Lăng Thượng Nhân làm việc luôn chuẩn bị vô số cách thoát thân cho mình.
Truyền Tống trận một khi phát động thì sẽ ngăn cách song phương.
Nguyên Lăng Thượng Nhân mỉm cười:
- Khuất sư bá, thật là bất hạnh. Đồ đệ của sư bá, sư huynh Nguyên Nguyên đã chết trong tay của ta. Khuất sư bá, năm đó người cùng với sư phụ của ta đem chức Phong chủ truyền cho Nguyên Nguyên sư huynh, là mười phần sai. Ta mới là người thích hợp nhất. Bây giờ nhìn lại mình có sai lầm không?
Khuất Thanh Thuần hừ lạnh một tiếng:
- Nguyên Nguyên so với ngươi thích hợp làm Phong chủ gấp một vạn lần.
Nguyên Lăng Thượng Nhân lại hướng Vạn Thanh Vương:
- Sư phụ, tên của sư phụ trong đó có một chữ Vương. Ngoại hiệu của sư phụ cũng gọi là Vương Chi Nhất Kiếm. Đáng tiếc, người vẫn khuất phục trước Hoa Sơn hết thảy. Người không đảm đương nổi chữ Vương của mình. Tư tưởng trung thành với Hoa Sơn của sư phụ thật là buồn cười. Sư phụ, người nổi danh trong sử sách, bởi vì đã nhận ta làm đồ đệ. Tấn quốc chi vương, toàn bộ đại lục chi vương, tương lai của ta, thậm chí sẽ hướng cả thiên triều để khiêu chiến.
Vạn Thanh Vương hừ lạnh:
- Nhận ngươi làm đồ đệ, đó chính là bất hạnh lớn nhất cuộc đời ta.
Nguyên Lăng Thượng Nhân lại nhìn Lục Nguyên:
- Lục sư điệt, ngươi chính là thiên tài đích thật mà cả đời ta gặp phải. Luận về thiên phú, ngươi còn hơn ta. Đáng tiếc, trên thế giới này không có thiên phú của ban thân không. Dựa vào nghiên cứu của ta, ta sẽ áp đảo ngươi. Lục sư điệt, nếu có cơ hội, hãy làm vật thí nghiệm cho ta.
- Ta sẽ giết ngươi đấy, Nguyên Lăng. Ngươi nhất định sẽ phải chết trong tay của ta.
Lục Nguyên vô cùng nghiêm túc nói ra:
- Bởi vì muốn trảm yêu trừ ma.
Lúc này, trên người Lục Nguyên đã tỏa ra khí tức khác thường. Vốn khí tức của hắn là lười nhác, nhưng bây giờ lại rất nghiêm túc.
Chính nghĩa, hai chữ khi nói thì rất đơn giản.
Nhưng khi làm thì lại rất khó.
Lục Nguyên vốn biếng nhác, không quan tâm đến những điều này.
Nhưng bây giờ hắn phát hiện, có một số việc, chính mình không thể né tránh.
Mình nếu vô năng thì thôi, nhưng nếu có năng lực, chứng kiến nhiều tà ma ngoại đạo như vậy thì không thể không bảo toàn chính nghĩa.
Chính nghĩa, khi nói thì có vẻ đao to búa lớn, nhưng nó lại cứu vãn biết bao nhiêu người.
Chính nghĩa của mình không phải là hư danh, cũng không phải vì đại nghĩa, càng không phải vì đại cục.
Chỉ vì cứu người khác.
Giờ phút này, Dưỡng Ngô kiếm nhẹ nhàng lay động. Đây là lần đầu tiên kể từ khi dùng kiếm cho đến nay, kiếm và người đã hoàn toàn hợp nhất.
Khí chất của Lục Nguyên vào lúc này có sự biến đổi, khác với Lục Nguyên trước kia.
Nguyên Lăng Thượng Nhân vốn cười không thôi, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng này của Lục Nguyên thì không khỏi khẽ giật mình. Lúc này khí thế trên người Lục Nguyên chính là chính nghĩa. Hơn nữa lại rất nghiêm túc, có sức uy hiếp người. Nguyên Lăng Thượng Nhân mặc dù đã gặp rất nhiều chính đạo tiên môn nhưng chưa từng gặp phải khí thế như thế này.
Nguyên Lăng Thượng Nhân cũng không sợ Khuất Thanh Thuần sư bá, cũng không sợ sư phụ Vạn Thanh Vương. Hai người này sức chiến đấu không dưới mình, nhưng tâm trí của bọn họ không theo kịp mình. Đồng thời hai người này cũng đã già, có bất cứ thủ đoạn gì cũng bị mình nhìn thấu.
Nhưng hiện tại, chẳng biết vì sao, bộ dạng này của Lục Nguyên lại khiến cho ông ta tim đập nhanh. Ông ta lắc đầu. Làm sao có thể? Chính nghĩa làm sao đối phó được với mình?
- Được, Lục Nguyên, ta chờ ngươi đấy.
Rốt cuộc, Truyền Tống trận phát động một đạo bạch quang, Nguyên Lăng Thượng Nhân đã biến mất.
Khuất Thanh Thuần, Vạn Thanh Vương, Lục Nguyên ba người vừa thấy Nguyên Lăng Thượng Nhân biến mất thì lập tức đến bên cạnh Nguyên Nguyên Thượng Nhân.
Nguyên Nguyên Thượng Nhân nửa ngồi nửa nằm dựa vào bên cạnh một cây cột, cười khổ nói:
- Lúc Nguyên Lăng Thượng Nhân đến tìm ta, ta coi như cố ý muốn cùng y tranh đấu. Cố ý sắp đặt, thiết kế kéo dài hơn nửa năm. Kết quả không ngờ y lại có Vạn Huyết Tà Thân loại cấm thuật bên trong làm át chủ bài. Bí kiếm cuối cùng Vân Long Bãi Vĩ của ta cũng không làm gì được y.
- Thế cục bây giờ như thế nào?
Nguyên Nguyên Thượng Nhân hiện quan tâm nhất chính là thế cục của Bắc Phong.
Khuất Thanh Thuần trả lời:
- Tư Mã Trường Bạch đã bị bắt vào Tư Quá Phong. Nó vì tranh đoạt ngôi vị Phong chủ mà bại dưới tay Lục Nguyên. Và phong thư mà nó câu kết với Nguyên Lăng cũng bị bại lộ.
Nghe xong lời nói của Khuất Thanh Thuần, hai mắt Nguyên Nguyên Thượng Nhân sáng lên:
- Vậy là tốt rồi!
Ánh mắt của ông ta liếc nhìn Lục Nguyên rất mãn nguyện.
- Vậy bây giờ ai làm Phong chủ?
Vạn Thanh Vương trả lời:
- Là Phương Nho!
- Phương Nho sư đệ à? Phương Nho sư đệ tuy thực lực hơi yếu, nhưng xử sự công chính. Đôi khi làm việc hơi chút cũ kỹ nhưng lại gìn giữ cái đã có. Đệ ấy lên làm Phong chủ, ta cũng rất yên tâm.
Nguyên Nguyên Thượng Nhân thở dốc một cái, hiển nhiên bây giờ nói chuyện cũng rất khó khăn.
- Sư phụ, đệ tử thẹn với sự bồi dưỡng của sư phụ. Cuối cùng cũng không thu thập được Nguyên Lăng.
Nguyên Nguyên Thượng Nhân bắt đầu thở dốc.
Khuất Thanh Thuần lắc đầu:
- Con cứ yên tâm. Chúng ta nhất định sẽ đối phó Nguyên Lăng.
Nguyên Nguyên Thượng Nhân lắc đầu:
- Nguyên Lăng Thượng Nhân người này rất giảo hoạt. Hiện tại muốn đối phó cũng không dễ dàng. Sư phụ cùng Vạn sư thúc hãy quay trở lại Hoa Sơn. Tương lai còn có nhiều biến hóa. Còn có Tam Tông chi loạn, còn có Địa Để Yêu Ma chi quyết. Sức mạnh của mọi người nên vì tương lai của Bắc Phong.
Nói đến đây, Nguyên Nguyên Thượng Nhân thổ ra một ngụm máu. Ông ta nhìn về phía Lục Nguyên:
- Lục Nguyên, hiện tại thế cục của Bắc Phong rất ác liệt.
Ông ta vừa mới nói một câu lại tiếp tục thổ ra một búng máu, giọng nói cũng sa sút không ít. Lục Nguyên vội vàng ghé tai qua.
- Nguyên Lăng Thượng Nhân mưu kế chồng chất. Luận về mưu kế, ngươi không bằng hắn. Nhưng tiềm lực của ngươi lại cao hơn hắn. Muốn đối phó với hắn chỉ có thể là thực lực mạnh hơn. Khi đối phó với hắn phải dốc hết sức lực, tâm trí. Đây chính là biện pháp để ngươi đối phó hắn.
Nguyên Nguyên Thượng Nhân lại thở gấp một hơi:
- Tương lai Tam Tông chi loạn. Kiếm khí tam tông sớm có loạn tương xuất hiện. Đoán chừng đến lúc đó cần phải nhờ đến ngươi xuất lực nhiều hơn. Nếu thật sự không có cách nào khác, ngươi hãy rời đi, giữ lại Hoa Sơn một tia huyết mạch cuối cùng. Đúng rồi, còn có Địa Để Yêu Ma Chi chủ Đông Phương Yêu. Người này năm đó bị thua dưới tay Yến tổ sư, tương lai chỉ sợ sẽ đòi nợ. Hết thảy đều cần đến ngươi.
- Khụ...khụ...Những điều khó khăn này không nên đặt lên lưng người trẻ tuổi như ngươi. Nhưng, thật sự là không còn cách nào khác. Xin lỗi.
Nguyên Nguyên Thượng Nhân nhìn về phía Lục Nguyên.
Lục Nguyên nhìn thấy ánh mắt chớp động của Nguyên Nguyên Thượng Nhân, nhẹ nhàng gật đầu.
- Thật sự xin lỗi!
Nguyên Nguyên Thượng Nhân thấy Lục Nguyên gật đầu thì liền mỉm cười.
Đây là nụ cười cuối cùng của Nguyên Nguyên Thượng Nhân trên thế gian này.
Có chút áy náy, nhưng lại tựa hồ như cởi bỏ được trọng trách.
Sau đó hai mắt nhắm lại, đầu nghiêng qua một bên.
Nguyên Nguyên Thượng Nhân đã chết.
Ở trong Bắc Lăng Sơn.
Chẳng biết lúc nào, gió lại nổi lên.
Nguyên Nguyên Thượng Nhân đã chết.
Cuộc đời của ông có thể dùng hai chữ cẩn trọng để hình dung.
Khi còn trẻ đã phải gánh trọng trách bảo vệ Bắc Phong.
Sau đó, suốt mấy trăm nay vẫn phải bảo vệ Bắc Phong.
Hiện tại, bên trong Bắc Phong mâu thuẫn không có. Mọi người hòa thuận như người một nhà. Những điều này đều là công lao của Nguyên Nguyên Thượng Nhân. Hơn nữa, trong những năm Nguyên Nguyên Thượng Nhân nắm quyền, uy danh của Bắc Phong cũng ngày càng cao. Kiếm Tông ở dưới cũng có trật tự, không xảy ra tình trạng cắt nhường địa bàn. Thế lực bản thân đã được mở rộng.
Có được thế cục như ngày hôm nay thật sự là rất giỏi.
Trước khi chết, ông ta cũng muốn liều một mất một còn với Nguyên Lăng Thượng Nhân, kẻ phản đố uy hiếp lớn nhất của Bắc Phong. Vốn hết thảy đã được tính toán tốt, nhưng cuối cùng vẫn không qua được tính toán của Nguyên Lăng Thượng Nhân. Thật không ngờ Nguyên Lăng Thượng Nhân lại có Vạn Huyết Tà Thân con át chủ bài như vậy, khiến cho Nguyên Nguyên Thượng Nhân phải chết. -
Nhưng trước khi chết, ông ta vẫn quan tâm đến thế cục của Bắc Phong.
Bắc Phong Chi Chủ tranh giành như thế nào? Phong chủ mới của Bắc Phong là ai?
Tương lai của Bắc Phong làm sao bây giờ?
Ông ta đối với Lục Nguyên có chút áy náy. Dù sao đem trọng trách nặng như vậy đặt lên vai người trẻ tuổi như hắn, nhưng vào thời khắc cuối cùng của sinh mệnh, ông cũng đành chịu.
Chỉ khi chứng kiến Lục Nguyên gật đầu đồng ý, ông ta mới yên lòng.
Hai mắt nhắm lại, cứ thế mà rời đi.
Sống là vì bảo vệ Bắc Phong, chết cũng vì bảo vệ Bắc Phong. Nguyên Nguyên Thượng Nhân cả đời không mảy may tư lợi, hoàn toàn là vì Bắc Phong.
Khuất Thanh Thuần giờ phút này đau xót khôn nguôi.
Tuổi của ông ta đã lớn, mà đệ tử ưng ý nhất của ông lại bị chết trong tay Nguyên Lăng Thượng Nhân. Khuất Thanh Thuần giờ phút này tâm như bị phá điên, bắt đầu đi truy sát người của Bắc Lăng Sơn. Mà Vạn Thanh Vương hai mắt nén giận. Lúc này đây, Bắc Lăng Sơn bị quét sạch sẽ, bắt được rất nhiều linh thú. Nhưng Khuất Thanh Thuần và Vạn Thanh Vương hai người tu hành ngàn năm nên không cần linh thú.
Đúng rồi, thiếu chút nữa là quên, còn Thiên Sửu lão nhân và Lục Thanh Đào đang giao chiến với nhau, cuối cùng bất phân thắng bại mà dừng tay.
Sinh sinh tử tử, ly ly biệt biệt.
Khi linh cữu của Nguyên Nguyên Thượng Nhân được mang trở về Bắc Phong, Bắc Lăng chìm vào không khí tang thương.
← Ch. 0294 | Ch. 0296 → |