Vay nóng Tima

Truyện:Hoa Sơn Tiên Môn - Chương 0777

Hoa Sơn Tiên Môn
Trọn bộ 1147 chương
Chương 0777: Đấu với Thượng Quan Hạc (thượng)
0.00
(0 votes)


Chương (1-1147)

Siêu sale Shopee


Tay giơ lên hồ lô xanh nhạt, Lục Nguyên lóe người đi tới chính giữa Đại Tu Di Chính Phản Thất Diệu Cung Kiếm Trận. Hắn mới bước vào kiếm trận thì vô số kiếm khí ập hướng Lục Nguyên. Lục Nguyên giơ lên hồ lô xanh nhạt. Phút chốc vô tận kiếm khí bị hút lấy không sai, cảm giác không tệ, hồ lô của mình bắt đầu hút kiếm khí rồi.

Đương nhiên Lục Nguyên sẽ không dừng tay, lần thứ hai bắt đầu.

Đại Tu Di Chính Phản Thất Diệu Cung Kiếm Trận, Lục Nguyên trước hấp thu chiêu thức vị trí nhật, ở vị trí nhật chiêu thức như lửa, vô số chiêu thức rào rạt. Nhưng mặc kệ là kiếm khí gì như hỏa, hút, hút sạch hết.

Lần thứ hai chạy tới vị trí nguyệt, hướng này hấp thu kiếm khí như nguyệt hoa vậy.

Lần thứ hai hấp thu kiếm khí hướng kim, kiếm khí nhập vào hồ lô liền hấp thu kiếm khí mộc, thủy, hỏa, thổ bốn vị trí. Hồ lô không biếtcasi gì là đầy, hấp thu sung sướng, tâm tình Lục Nguyên cũng rất vui vẻ. Hút xong kiếm khí năm hướng chỉ cảm thấy ngũ đế kiếm đạo lại có tiến cảnh.

Tiếp theo Lục Nguyên nhúc nhích, tới chín vị trí cửu cung, bắt đầu từ kiền cung. Kiếm khí chín vị trí cửu cung có khác nhau, cảm giác riêng, ví dụ như kiếm khí trung cung có cảm giác thiên địa càn khôn, ta tự tại trung, đó là kiếm khí đường đường chính chính.

Từng đợt kiếm khí bị Lục Nguyên hấp thu gần hết.

Lần này chắc là hấp gần hết kiếm khí rồi, Lục Nguyên cảm gã đã thu không ít kiếm khí.

Nhưng vẫn quá ít, tựa như chín trâu mất lông thôi, muốn triệu hoán kiếm đạo môn thì còn sớm lắm. Lúc này một luồng thần niệm ập đến, chính là thần niệm trong hồ lô. Lục Nguyên chỉ đành bất đắc dĩ, vốn tưởng lần này hấp thu kiếm khí đã nhiều rồi, kết quả hồ lô nói rằng chỉ là một cọng lông nhỏ xíu, xem ra kiếm đạo môn không dễ triệu hoán đâu.

Lúc này Hiên Viên Thập Nhị ngơ ngác.

Hiên Viên Thập Nhị là người tinh thông kiếm trận, đối với Đại Tu Di Chính Phản Thất Diệu Cung Kiếm Trận đã nghiên cứu rất lâu, nhưng nghiên cứu có lâu bao nhiêu vẫn rất khó phá trận trong mười ngày. Theo gã nghĩ thì cả Kiếm Môn năng lực bày trận trên gã chỉ có hai người, một là Thượng Quan chí tôn không nói đến, hai là Công Dương chí tôn, vẫn phải cần thời gian ba ngày mới phá được trận.

Thế mà bây giờ Lục Nguyên không biết kiếm trận chỉ trong thời gian cực kỳ ngắn ngủi đã phá kiếm trận sạch sẽ. Lục Nguyên dùng hồ lô đó rốt cuộc là thứ gì? Hồ lô này không lẽ là khắc tinh của kiếm trận?

Công Dương chí tôn chỉ có nước kinh thán, gã sớm biết hồ lô của Lục Nguyên hấp thu kiếm khí nhưng không ngờ hồ lô phá kiếm trận nhanh như vậy.

Còn Hạ Hầu chí tôn, Bách Lý chí tôn thì mặt mày hớn hở. Không sai, họ muốn xem hồ lô hút bao nhiêu kiếm khí, bởi vì trong hồ lô sẽ dựng dục ra kiếm đạo môn. Kiếm đạo môn là hy vọng của kiếm đạo, hai chí tôn Hạ Hầu và Bách Lý nằm mơ cũng muốn thấy kiếm đạo môn một cái.

Đương nhiên bây giờ người có cảm xúc sâu nhất có một là Kiếm Hùng. Kiếm Hùng và Lục Nguyên ở chung một đoạn thời gian, từ lúc tiến vào kiếm tu tinh thần rồi đến pháp cổ văn minh, gã từng giây phút trông thấy Lục Nguyên tiến bộ. Khi Lục Nguyên về Kiếm Môn thì rõ ràng không có bản lĩnh phá kiếm trận, kết qua chỉ chớp mắt hắn lại thêm một bản lĩnh.

Kiếm Tiềm cũng chạy tới, gã phát hiện Lục Nguyên lỗ hổng để đột phá nên tới đây.

Vì tương lai Kiếm Môn, Lục Nguyên đang cố gắng, Kiếm Hùng cố gắng, Kiếm Tiềm cố gắng, Hiên Viên Thập Nhị cố gắng, Hạ Hầu chí tôn cố gắng, Bách Lý chí tôn cố gắng, Công Dương chí tôn cố gắng, còn có rất là nhiều người cố gắng, mọi người đều đang cố gắng.

Trận chiến này nhất định không thể thua.

Kiếm Môn, tuyệt đối không thể rơi vào tay Hiên Viên Vọng.

Chính vì vậy nên phải cố gắng.

Mặc kệ thực lực bản thân mạnh hay yếu, đều anh dũng chiến đấu vì Kiếm Môn của mình.

Lục Nguyên, Kiếm Hùng, Hiên Viên Thập Nhị, Kiếm Tiềm, Hạ Hầu chí tôn, Bách Lý chí tôn, Công Dương chí tôn, tất cả đều đã đến.

Khona đã, không chỉ là những người đó.

Còn có kẻ khác nữa.

Đúng vậy, Lục Nguyên đã phá lỗ hổng, những người khác cố gắng vì Kiếm Môn dần tham gia vào vòng chuyến, ví dụ như Kiếm Cửu đến. Bão hộ Ma Bát đi dưỡng thương rồi đến sau, Thái Sử Bi, những người khác đều tham gia vòng chiến. Vốn có thể tránh nhưng bây giờ đa số biết rằng nếu lần này không đánh hai kiếm đạo thụ, không thắng Thượng Quan chí tôn thì gã tinh luyện ra âm tiên xích, thế thì, Kiếm Môn xong rồi.

Vậy nên dù không có một chút cơ hội thắng cũng phải liều.

Không liều là không có hy vọng.

Liều thì còn có chút hy vọng.

Chính trong chớp mắt này, thiên địa tràn ngập nộ khí. Nộ khí đó lớn, cường, hùng vĩ, mênh mông, tựa như là tất cả căn nguyên nộ khí trong trời đất, ngọn nguồn nộ khí. Mọi người nhìn theo nộ khí, thấy nguồn gốc của nó.

Trên đỉnh kiếm đạo thụ, một bóng người to lớn.

Nộ tiên kiếm Thượng Quan Hạc, Thượng Quan chí tôn.

Gã tựa như thần ma đứng đo, bàn tay to như nắm cả thế giới.

Gã có vị phi nhân ngày càng nặng, gã là thần, là thiên, là phật.

Thượng Quan chí tôn lòng lấy làm lạ, mới bắt đầu gã bày ra Đại Tu Di Chính Phản Thất Diệu Cung Kiếm Trận có tự tin tuyệt đối rằng chặn được mọi người. Dù là Công Dương chí tôn hiểu về kiếm trận đến thì không ba ngày đừng mơ phá kiếm trận của gã.

Sự thật là Thượng Quan chí tôn cũng có làm chút hút tay chân.

Một chút thủ đoạn đó là đối bên ngoài tọa thành cảm giác, làm người ta thấy gã sắp tinh luyện âm tiên xích cần một ngày rưỡi, nhưng sự thật không cần lâu như thế, chân chính tinh luyện âm tiên xích chỉ cần một canh giờ thôi.

Một canh giờ sau, âm tiên xích xuất hiện là lúc phe Kiếm Chủ, Thái Sử Không thua.

Đến khi đó mọi thứ đều chấm dứt.

Đây là thủ đoạn của Thượng Quan chí tôn, làm sai thời gian, cho đối phương nhiều chút thời gian, để đối phương cho rằng một ngày rưỡi nữa mới thất bại, kết quả một canh giờ sau đánh đối phương trở tay không kịp.

Thượng Quan chí tôn đứng chắp tay sau lưng, có vài phần đắc ý.

Nhưng lúc này truyền đến tin tức, Đại Tu Di Chính Phản Thất Diệu Cung Kiếm Trận của gã bị người phá, điều này khiến Thượng Quan chí tôn ngây ra. Mới rồi gã tập trung tinh luyện âm tiên xích, không ngờ kiếm trận mình đắc ý bị phá, cho nên chỉ có thể tạm ngừng tinh luyện âm tiên xích.

Thượng Quan chí tôn đứng trên đỉnh kiếm đạo thụ, nhìn xuống bên dưới rất nhiều người:

- A, đến không ít người nhỉ? Để bổn chí tôn đếm xem.

- Xương già Hạ Hầu chí tôn, Công Dương chí tôn, Bách Lý chí tôn, ba ngươi lúc đó bị ta giết đến bị thương không nhẹ, vì ta gấp gáp tinh luyện âm tiên xích mới tha cho các ngươi một con đường sống, bây giờ còn dám tìm tới cửa? Đúng là muốn chết!

Gã lại nhìn hướng Lục Nguyên:

- A, Lục Nguyên, thực lực hiện tại của ngươi đúng là không tệ, lần trước để ngươi trốn thoát, tiếc rắng quấy rầy ta tinh luyện âm tiên xích là sai lầm quá xa.

- Còn có Kiếm Hùng, Hiên Viên Thập Nhị, Kiếm Tiềm, Kiếm Cửu, đám các ngươi không có sức đấu với ta, tất cả đến chịu chết hả? Đáng tiếc, còn có một ít là mầm tốt của Kiếm Môn, tiếc quá, không nghe lời ngoan ngoãn thuần phục chúng ta, vậy thì đi chết đi.

- Thôi được, nếu các ngươi già trẻ bé lớn đã tập hợp lại hết thì để ta giết hết vậy.

- Kiếm Môn chắc chắn đổi chỗ!

- Thiên kiếm kiếm khí, oanh kích đi, đem những đối thủ này giết hết!


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1147)