← Ch.1003 | Ch.1005 → |
Rốt cuộc, chính mình đã tới nửa bước văn minh cảnh.
Đến nửa bước văn minh cảnh rồi Lục Nguyên lờ mờ cảm thấy hình như hơi chạm vào văn minh cảnh, đó là lực lượng đứng trên chúng sinh, cảm giác bản thân dần có sức mạnh đó, như là một loại cảm giác siêu thoát.
Loại cảm giác siêu thoát này, thần, tiên, yêu, ma, phật, nhân, trên tất cả.
Loại cảm giác siêu thoát này, siêu thoát trên kỷ nguyên.
Bất cứ sinh linh nào chỉ cần đụng phải loại cảm giác siêu thoát này thì chỉ có một ý niệm, nhất định phải siêu thoát, phải được đến lực lượng đứng trên tất cả này.
Lục Nguyên coi như hiểu tại sao nhiều nhân tài xuất sắc đều muốn trùng kích nửa bước văn minh cảnh.
Loại cảm giác siêu thoát đứng trên tất cả này quá tuyệt vời.
Tuyệt vời đến mình mới bước vào nửa bước văn minh cảnh mà đã chìm đắm trong đó.
Mất nửa ngày Lục Nguyên mới hồi phục tinh thần, giờ thì cách văn minh cảnh ngày càng gần rồi.
Đến nửa bước văn minh cảnh thì phát hiện pháp lực, thân thể của mình so với lúc ở thế giới cảnh thập tầng cường địa hơn nhiều, văn minh chi ca cũng càng vang dội hơn lúc xông thế giới cảnh thập tầng. Nếu không phải Nho Chi Kiếấy là pháp lực hùng hồn cỡ nào! Lục Nguyên có thể khẳng định, lực lượng hiện tại của hắn bao trùm trên cả Hoang Chi Tử lúc ở văn minh thánh địa, cũng trên Chu Thiên Nhân, Uông Huyết Trạch là cao thủ Năm Mươi Thiên Bảng.
Pháp lực trên hai thanh thần kiếm còn chưa hấp thu xong, Lục Nguyên bắt đầu hấp thu pháp lực m Ốc phong ân nơi này thì e rằng văn minh chi ca sẽ vang vọng khắp chiến trường.
Đđó. Phút chốc pháp lực tiếp tục tăng lên, cảm giác cách Mạnh Vi ngày càng gần, càng thấy rõ ngưỡng cửa văn minh cảnh. Ngưỡng cửa thứ nhất thì ra cao như vậy, núi cao không thể hình dung cái cao của nó, tinh thần không thể hình dung cái to của nó.
Văn minh cảnh ngưỡng cửa thứ nhất rốt cuộc xuất hiện!
Ngưỡng cửa này thật là khiến người tuyệt vọng.
Bây giờ Lục Nguyên càng thêm khắc sâu hiểu rõ hóa ra trùng kích nửa bước văn minh cảnh khó khăn như thế, hèn chi hiện nay cao thủ văn minh cảnh thưa thớt như vậy. Văn minh bình thường chỉ lác đác mấy người mà thôi, cổ văn minh thì chừng mười mấy. Đếm vài thiên địa bao gồm di thất địa, văn minh cảnh e rằng chỉ khoảng mấy trăm.
Ức ức ức ức ức ức ức ức ức ức vạn sinh linh.
So với máy trăm văn minh cảnh.
So với số lượng sinh linh liền phát hiện ảo diệu bên trong.
Trên chiến trường, chiến đấu đang rất kịch liệt, chiến hỏa đốt cháy hừng hực.
Tiểu trận phòng ngự thứ ba mươi mốt rốt cuộc bị công phá.
Chu Thiên Nhân tràn đầy sát khí, toàn thân huyết quang quấn quanh điên cuồng bắn ra.
Uông Huyết Trạch ngòi trên một cái đầu người khổng lồ, có vô số đều nhỏ không ngừng đánh ra.
Hai người tích súc đầy sát thế.
Hai cao thủ Năm Mươi Thiên Bảng ra tay, sát tính vốn đã lớn rồi, không thể giết được một ai trong ba mươi người đầu công phá phòng ngự tiểu trận hoàn toàn đốt lên sát khí của họ.
Phòng ngự tiểu trận thứ ba mươi mốt đã phát. Trong ba mươi mốt phòng ngự tiểu trận đúng là cũng có một, hai cao thủ thế giới cảnh thập tầng nhưng người như thế đối với bọn họ, cao thủ Năm Mươi Thiên Bảng thì tính cái thá gì. Chu Thiên Nhân và Uông Huyết Trạch cao cao tại thượng nhìn xuống chúng sinh bên dưới.
Chu Thiên Nhân lạnh nhạt nói:
- Uông Huyết Trạch, không bằng chúng ta so giết nguiwf đi, xem coi trong hai chúng ta ai giết nhiều hơn?
Uông Huyết Trạch lắc đầu nói:
- So giết người cũng được nhưng không thể chỉ so số lượng mà còn lại so chất lượng, chỉ về số lượng thì hơi chán à.
Chu Thiên Nhân hời hợt nói:
- Cũng tốt, chúng ta so về số lượng và chất lượng đi, xem coi nho chi văn minh sát tuyệt, trong chúng ta ai có chiến quả phong phú hơn.
Bây giờ Chu Thiên Nhân và Uông Huyết Trạch sắp tiến hành rõ ràng là cuộc so tài giết người thảm thiết vô nhân đạo. Thân hình Chu Thiên Nhân như tia chớp, tới trên đầu Cát Nghĩa Thiên Tôn thế giới cảnh thập tầng.
Cát Nghĩa Thiên Tôn, chính là một nhân tài của nho chi văn minh, gã không quá am hiểu tấn công nhưng giỏi về phòng ngự.
Thấy Chu Thiên Nhân đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, gã như rơi vào hầm băng. Gã chỉ là một thế giới cảnh thập tầng bình thường, cách biệt với cao thủ Năm Mươi Thiên Bảng lớn. Trong lòng gã cực kỳ kinh hoàng, lập tức lấy ra tam tự kinh. Gã là loại người chuyên tụ luyện tam tự kinh, tam tự kinh có tam giác ổn định nhất, là loại phòng ngự khá vững chắc.
Tam tự kinh trong tay Cát Nghĩa Thiên Tôn so với trong tay Lăng Thanh Vân thì mạnh hơn rất là nhiều.
À mà nhắc đến Lăng Thanh Vân thì gần đây gã luôn ở trong nho chi văn minh, nhưng Lục Nguyên ở nho chi văn minh quá ngắn nên không gặp được gã, nếu không thì lấy tính cách của hắn đã sớm xử lý gã rồi. Nhân tiện phải nói là Lăng Thanh Vân là đệ tử tuân thông, điều này cũng giải thích tại sao khí chất của gã khác hẳn người nho chi văn minh. Không sai, Lăng Thanh Vân cũng là quân cờ của Thiên Lý phó chủ văn minh.
Lại nói Cát Nghĩa Thiên Tôn lấy ra tam tự kinh nhưng gã phát hiện không thể chặn được một kích huyết quang từ Chu Thiên Nhân. Trong chớp mắt một cái đầu người quái dị xuất hiện, một phen chặn lại huyết quang. Đầu óc Cát Nghĩa Thiên Tôn rối loạn, gã chỉ biết có người cứu mình.
Gã liền chắp tay nói:
- Đa tạ đạo hữu.
Gã chưa nói dứt câu thì một cái đầu người rớt xuống, tam tự kinh chớp mắt bị đầu người phá. Khi đầu người rơi xuống thì đánh chết Cát Nghĩa Thiên Tôn ngay.
Vèo một tiếng, hai cái đầu người rơi vào tay Uông Huyết Trạch, một là cái đầu vừa đánh ra, một là đầu của Cát Nghĩa Thiên Tôn.
Uông Huyết Trạch nhìn hướng Chu Thiên Nhân, nói:
- Đây là trong phòng ngự tiểu trận thứ ba mươi mốt chỉ có một thế giới cảnh thập tầng, ta giành trước vậy.
Chu Thiên Nhân khẽ ồ lên, mới lơ là một chút so tài giết người đã bị Uông Huyết Trạch lấn lướt rồi.
Nhưng Chu Thiên Nhân không quá để ý, so tài giết người chỉ mới bắt đầu thôi, mặt sau còn có mười tám phòng ngự tiểu trận, vô số cao thủ nho chi văn minh cho gã thỏa thích giết. So tài giết người với Uông Huyết Trạch chỉ mới bắt đầu, gã sốt ruột làm gì? Hơn nữa Chu Thiên Nhân hiểu rõ, lần này là cơ hội hiếm có, bình thường không thể lấy được mạng, huyết phách của nhiều cao thủ như vậy thu vào tay, khiến xếp hạng của gã trong Thiên Bảng lên trên chút, có thể gần văn minh cảnh chút nữa.
Uông Huyết Trạch ở bên kia điên cuồng gặt sinh mạng, đầu của gã vô tung, quỷ dị khó dò, hơn nữa bình thường tay vừa động thì có rất nhiều đầu người sẽ rơi ra khỏi thân thể, ngoan ngoãn rơi vào tay gã.
Chu Thiên Nhân quát dài, huyết quang hiện hóa thành vô số máu bắn bốn phía.
Chu Thiên Nhân và Uông Huyết Trạch so tài giết người vẫn đang tiếp tục.
Số lượng của Chu Thiên Nhân là một trăm cái, không, chớp mắt đã đến một trăm lẻ bảy cái.
Số lượng của Uông Huyết Trạch là một trăm lẻ sáu cái, không, hiện tại đã là một trăm mười lăm cái. Bởi vì Uông Huyết Trạch trước tiên giành ưu thế nên hơi chiếm trên cơ.
Hưởng thụ nha!
Cảm giác đồ sát thế này!
Cảm giác so tài giết người thế này!
Chu Thiên Nhân, Uông Huyết Trạch thật ra đều là tâm lý biến thái.
Chu Thiên Nhân và Uông Huyết Trạch cùng nhắm ngay một cô gái, đó là một thế giới cảnh thập tầng Vân Vụ Thiên Tôn. Vân Vụ Thiên Tôn có loại xinh đẹp mờ ảo, là mỹ nhân khá nổi tiếng trong nho chi văn minh. Chu Thiên Nhân và Uông Huyết Trạch cùng nhắm ngay Vân Vụ Thiên Tôn có lý do rất đơn giản, đó là vì nàng đẹp, giết một mỹ nhân thì rất sung sướng.
Chu Thiên Nhân, Uông Huyết Trạch cùng ra tay, lần này không ai nhường ai, đều ra tuyệt học, phút chốc khó chia cao thấp. Xem tình hình thì khả năng lớn nhất là Chu Thiên Nhân, Uông Huyết Trạch xé Vân Vụ Thiên Tôn thành hai nửa. Mắt thấy Vân Vụ Thiên Tôn sẽ bị hai cao thủ Năm Mươi Thiên Bảng sẽ làm đôi thì chính lúc này, một luồng người đàn bà xuất hiện. ánh sáng chính khí này hóa thành hình quyển sach chặn lai gìcông kích của Chu Thiên Nhân, Uông Huyết Trạch.
Chu Thiên Nhân, Uông Huyết Trạch cùng bị đánh lùi, hai cao thủ Năm Mươi Thiên Bảng giật nảy mình.
- Ai đó?
Một thanh niên tuấn tú xuất hiện.
- Thì ra là ngươi, Lý Thái Sử Lý tiểu tử, văn minh chi thư và chính tự.
Ánh mắt Chu Thiên Nhân nóng cháy, nhưng phải cảnh giác nhất chính là Uông Huyết Trạch. Gã không cho rằng Lý Thái Sử là đối thủ của mình, nhưng vấn đề Uông Huyết Trạch thì khó giải quyết.
Uông Huyết Trạch cười khùng khục nói:
- Lý tiểu tử, không ngờ ngươi tự đưa lên cổ chịu chết, buồn cười quá.
Uông Huyết Trạch phải đề phòng cũng là Chu Thiên Nhân thôi.
Chu Thiên Nhân nói với Uông Huyết Trạch rằng:
- Uông Huyết Trạch, chúng ta cứ kiềm chế lẫn nhau như vậy cũng không được, ngược lại để cho Lý tiểu tử được lợi. Lần trước cũng vì chúng ta kiềm chế nhau để hắn trốn thoát. Không bằng vầy đi, ta lấy văn minh chi thư, ngươi lấy chính tự, sao hả?
Uông Huyết Trạch gật đầu. Thật ra cách phân như vậy chỉ làm bề ngoài, hợp tác này cùng lắm là đánh chết Lý Thái Sử xong sẽ kết thúc. Hai người này sẽ vẫn đánh nhau, Chu Thiên Nhân và Uông Huyết Trạch đều biết rõ điều đó.
Lục Nguyên lạnh lùng nói:
- Thật ra thì hai người không cần chia như vậy, bởi vì sẽ lập tức chết trong tay ta.
Yên tĩnh!
Lặng ngắt như tờ!
Lục Nguyên nói cái gì vậy?
Chu Thiên Nhân cho rằng đã nghe nhầm, gã xoa tai mình.
Uông Huyết Trạch cũng nghĩ rằng gã nghe lầm, nhìn chằm chằm Lục Nguyên.
Mấy người khác trong tiểu trận phòng ngự thứ ba mươi mốt đều nghe thấy câu nói của Lục Nguyên. Mới rồi họ bị Chu Thiên Nhân, Uông Huyết Trạch điên cuồng truy sát, họ vắt giò lên cổ chạy, Lục Nguyên đi ra rồi mới dần yên ổn lại nhưng họ không thể trốn được, bên cạnh có rất nhiều người Thiên Lý phó chủ văn minh giám sát. Họ muốn chạy trốn vào trong phòng ngự tiểu trận thứ ba mươi hai cũng đành bó tay, chỉ hy vọng Lý Thái Sử thắng được nhưng lòng biết rằng đó là điều không thể. Bởi vì đối thủ của hắn là người trong Năm Mươi Thiên Bảng. Năm Mươi Thiên Bảng ai nấy không phải là đại nhân vật vang dội cổ kim chứ? Dù có làm sao cũng đánh không lại đâu. Vậy nên khi họ nghe câu nói đó thì rất là giật mình.
Bên Thiên Lý phó chủ văn minh cũng tĩnh lặng, tất cả bị một câu của Lục Nguyên chấn động. Họ không ngờ rằng Lý Thái Sử sẽ mặt dày đến như vậy, dốt nát cỡ nào, da mặt dày cỡ nào mới nói ra được câu khoác lác là giết hai Năm Mươi Thiên Bảng chứ? Tĩnh lặng nửa ngày sau biến thành tiếng cười giễu không dứt, cái này đúng là cười bể bụng.
Chu Thiên Nhân chắp tay sau lưng, nói:
- Lý Thái Sử, lúc trước ta nghe nói ngươi có thể tu luyện đến chính khí thập tầng, xem như ngươi có bản lĩnh giỏi nhất rồi, bây giờ ta phát hiện mình đã sai. Bản lĩnh lớn nhất của ngươi không phải chính khí thập tầng, mà là da mặt ngươi quá dày.
Uông Huyết Trạch ngồi trên đầu cười hả họng cười to, gã cười sắp bể bụng rồi, gã như gặp hải chuyện buồn cười nhất trên đời. Gã chưa từng thấy hậu bối nào buồn cười như vậy, mơ tưởng viễn vông. Nếu cao thủ Năm Mươi Thiên Bảng dễ dàng bị giết như vậy thì sẽ không qua vố số năm tháng dài dòng ngồi vững vàng trên Năm Mươi Thiên Bảng.
Năm Mươi Thiên Bảng là vinh diệu lớn nhất dưới văn minh cảnh.
Có bao nhiêu người muốn khiêu chiến Năm Mươi Thiên Bảng cuối cùng thành đống xương trắng.
Lấy năm tháng hàng trăm vạn năm chắc chỉ có mình Hoang Chi Tử thành công mà thôi.
Nhưng Hoang Chi Tử người ta bởi vì là kỷ nguyên chi tử, trời sinh có đại khí vận, Lý Thái Sử ngươi là cái thá gì mà dám so sánh cùng Hoang Chi Tử chứ?
Lục Nguyên thở dài, thật ra sau khi hắn thành công trùng kích nửa bước văn minh cảnh rồi thì thực lực cao hơn Uông Huyết Trạch, Chu Thiên Nhân, sau đó còn hấp thu kiếm khí trên song thần kiếm, thực lực bản thân lần thứ hai tăng lên chút. .
Uông Huyết Trạch và Chu Thiên Nhân đúng là không biết sống chết mà, đặc biệt là Uông Huyết Trạch. Mình có tuyệt sát nhất kiếm, chỉ cần trong phạm vi rất gần rồi sơ sẩy là tuyệt đối không thể chạy khỏi một kiếm này, là triệt để tuyệt sát, không có khả năng chạy thoát. Bây giờ Uông Huyết Trạch đang điên cuồng cười to, rõ ràng là sơ sẩy.
Đúng là muốn chết mà!
Mặc dù bây giờ thân phận của mình là Lý Thái Sử, không thể sử dụng tuyệt sát nhất kiếm nhưng có thể dùng tuyệt sát nhất thư, đem kiếm đổi thành thư.
Đương nhiên sách không khả năng có uy lực lớn bằng kiếm, sẽ kém hơn chút, cũng lộ chút ít sơ hở.
Nhưng đây cũng là tuyệt đối tuyệt sát.
Nhưng mình chưa từng thử đem kiếm đổi thành thư, trong đầu hơi mô phỏng làm sao đổi tuyệt sát nhất kiếm thành tuyệt sát nhất thư, thay đổi chút ít về binh khí, chiêu thức. Lục Nguyên là chuyên gia về mặt chiêu thức, cao thủ vô thượng đại tông sư, dưới đáy lòng ngẫm nghĩ một lát đã quyết định làm sao ra tay.
Uông Huyết Trạch còn đang cười, gã cho rằng Lý Thái Sử nói muốn giết cao thủ Năm Mươi Thiên Bảng là rất tức cười. Gã cười như điên, sơ hở khá lớn.
Trong chớp mắt, Lục Nguyên ra tay.
Lục Nguyên đúng là ra tay!
Một chiêu này quá ngoan quá tuyệt quá độc quá quái quá cô quá tốc!
Một chiêu này không! Thể! Hình! Dung! Không nói nên lời.
Chiêu này vốn chính là không! Thể! Hình! Dung!
Uông Huyết Trạch không hề đề phòng Lục Nguyên gì cả, cho rằng một Lý Thái Sử bình thường mà thôi, sao có thể là đối thủ của gã được. Kết quả chính lúc này, gã thấy một chiêu của Lục Nguyên. Khi gã thấy chiêu đó rồi, một chiêu không thể hình dung, gã chỉ có một phản ứng là, chết! Chiêu thức gì thế này!
Uông Huyết Trạch muốn mau chóng lùi lại, gã bản năng cảm thấy không thể trốn thoát chiêu đó.
Bản năng thì là vậy nhưng Uông Huyết Trạch là cg Thiên Bảng, không phải người bình thường.
Trong khoảnh khắc Uông Huyết Trạch không thể dựng lênn hiều phòng ngự, gã chỉ có nước trốn. Gã vận Đầu Lô Phi Tiêu. Đầu Lô Phi Tiêu là một tuyệt học của Uông Huyết Trạch, tốc độ nhanh như tia chớp, và tại chỗ cũ còn để lại một cái đầu to ngăn thế đuổi theo của đối phương.
Dựa vào Đầu Lô Phi Tiêu này không biết đã bao lần Uông Huyết Trạch tránh thoát sát chiêu của cường địch.
Nhưng đây là lần đầu tiên Uông Huyết Trạch phát hiện Đầu Lô Phi Tiêu của mình hơi yếu, lần đầu tiên gã không tự tin vào chiêu bỏ trốn đỉnh cấp này.
*Bùm!*
Một chiêu này mạnh mẽ đâm vào ngực Uông Huyết Trạch, bảy mươi hai pháp lực khác nhau tạc nổ trong người gã. Uông Huyết Trạch lập tức bị thương không nhẹ. Tuyệt sát nhất kiếm bản thân do bảy mươi hai kiếm hóa thành một kiếm, chỉ cần đánh trúng người là sẽ có bảy mươi hai pháp lực khác nhau đánh ra.
← Ch. 1003 | Ch. 1005 → |