Vay nóng Tima

Truyện:Hoa Sơn Tiên Môn - Chương 1034

Hoa Sơn Tiên Môn
Trọn bộ 1147 chương
Chương 1034: Đạt tới văn minh cảnh
0.00
(0 votes)


Chương (1-1147)

Siêu sale Lazada


Hoang Ưng văn minh phó chủ đang định kết thúc tính mạng Chu Thanh Huyền, Lực Thánh văn minh phó chủ nói:

- Muốn giết Kiếm Khổ văn minh phó chủ còn cần một ít thời gian, chúng ta giải quyết Lục Nguyên trước đã.

Hắn cảm giác khí tức của Lục Nguyên ngày càng tiếp cận Văn Minh cảnh, hiện tại không thể để tên kia đạt tới được.

Bọn họ đều biết tiềm lực đáng sợ của Lục Nguyên, Tiên chi tử lại là tử địch của Lục Nguyên, lập tức đồng ý:

- Giải quyết Lục Nguyên trước đã.

Bốn cự đầu nhất tề xông vào trong thượng cổ kiếm giả mộ.

Sau khi vọt vào thượng cổ kiếm giả mộ, bốn người Hoang Ưng văn minh phó chủ, Tiên chi tử, Bát Lăng văn minh phó chủ và Lực Thánh văn minh phó chủ đều kinh ngạc nhìn Văn Minh Thiên Kiếp của Lục Nguyên, đều không khỏi lắp bắp kinh hãi. Chỉ thấy một chiếc tỏa liên** thò ra từ hư không, đem Lục Nguyên trói chặt lấy.

(**tỏa liên: sợi xích)

Tiên chi tử cả kinh:

- Đây là tỏa liên gì vậy?

Hắn là người kinh ngạc nhất, chiếc tỏa liên này làm cho hắn cảm thấy thật đáng sợ, hẳn là Trấn Nguyên tử từng tiếp xúc qua, nhưng hắn lại không biết.

Hoang Ưng văn minh phó chủ không lên tiếng, hắn cũng cảm giác được sự đáng sợ của tỏa liên này.

Mà lúc này Lực Thánh văn minh phó chủ nhổ ra vài lời:

- Đây là Chủ chi tỏa liên, chuyên môn dùng để đối phó với văn minh phó chủ, không ngờ được cư nhiên lại dùng để đối phó Lục Nguyên. Văn Minh Thiên Kiếp cư nhiên lại xuất hiện thứ này, thật sự quá đáng sợ.

Hắn cũng thất kinh không thôi, Văn Minh Thiên Kiếp của Lục Nguyên cũng quá kinh người, ngay cả thứ này cũng xuất hiện.

- Tốt lắm, có thứ này thì tin rằng Lục Nguyên sẽ không đến được Văn Minh cảnh.

Bát Lăng văn minh phó chủ nói, giọng vẫn kỳ quái như vậy.

Hoang Ưng văn minh phó chủ quát dài:

- Đâu chỉ không thành công, có thứ này ở đây, Lục Nguyên ngay cả hoàn thủ lực cũng không có, sẽ bị Văn Minh Thiên Kiếp vây chết. Đúng rồi, Lực Thánh văn minh phó chủ, ngươi hiểu biết về thứ này, chúng ta có thể tấn công Lục Nguyên chứ? Có dẫn đến Chủ chi tỏa liên phản phệ chúng ta không?

Ngay cả Hoang Ưng văn minh phó chủ cũng rất kiêng kị Chủ chi tỏa liên, sâu sắc cảm thấy được trên đó có một khí tức kinh khủng.

- Cái này thì không cần lo lắng, Chỉ chi lao, Chủ chi tỏa liên đều là dùng một lần, đối phó Lục Nguyên thì không thể đối phó chúng ta nữa. Chỉ cần Chủ chi tỏa liên hoàn toàn hạ xuống, chúng ta sẽ có thể thoải mái giết chết Lục Nguyên, mà sẽ không bị Chủ chi tỏa liên công kích.

Lực Thánh văn minh phó chủ giải thích.

Thì ra là vậy!

Tiên chi tử vẫn rất cảnh giác Lục Nguyên, vốn đang muốn hỏi gì đó, nhưng trí nhớ của Trấn Nguyên tử lại trào đến, làm cho hắn nhớ ra. Sự bá đạo và đáng sợ của Chủ chi tỏa liên, dựa vào kinh nghiệm kiếp trước của Trấn Nguyên tử mà phán đoán thì Lục Nguyên tuyệt đống không có đường sống. Cái này không phải hỏi lại nữa, Trấn Nguyên tử vốn là bảy kỷ nguyên pháp lực, nhân vật như vậy nói không thể cứu, vậy đương nhiên là chỉ còn đường chết.

Chín trăm chín mươi chín chiếc tỏa liên toàn bộ đánh xuống, đem Lục Nguyên trói chặt lại. Mà Hoang Ưng văn minh phó chủ đã tế ra sát chiêu, đang chuẩn bị phóng về phía Lục Nguyên. Nhưng tại giây phút đó, Lục Nguyên mở mắt ra, trong đôi mắt hắn, thần quang phóng ra ngoài.

Đồng thời, Lục Nguyên phóng xuất ra kiếm của mình, không phải Dưỡng Ngô tiên kiếm, mà là kiếm của Kiếm Viên văn minh phó chủ.

Viên Cực Thần Kiếm!

Lấy mình làm trung tâm, thi triển ra một chiêu cực mạnh: Viên!

Trong nháy mắt này, ba mốt vạn bốn ngàn một trăm năm mốt kiếm chiêu hợp lại thành một chiêu!

Đồng thời, Lục Nguyên cũng đem chữ Viên mình mới lấy được trước đó không lâu phóng ra, chữ Viên kia phóng ra hào quang chói mắt giữa hư không.

Kiếm là Viên Cực, kiếm pháp là Viên! Lấy chính mình là trung tâm vòng tròn, cùng với chính bản thân chữ Viên.

Toàn bộ đều là Viên!

Đây chính là một kiếm cuối cùng trước khi hắn đạt tới Văn Minh cảnh!

- Ta sẽ trở thành Văn Minh!

Lục Nguyên dùng một khẩu khí vô cùng trang nghiêm, tuyên bố việc này.

Lục Nguyên nói ra một câu kia, như để tuyên bố với chư thiện vạn giới, vô hạn thời không.

Một câu nói rất nghiêm túc mà trang trọng, mang theo vô tận uy nghiêm.

Nhưng...

Những lời này sao có thể thực hiện!

Hoang Ưng văn minh phó chủ cười ha ha:

- Chín trăm chín mươi chín cái Chủ chi tỏa liên, cho dù là một cái quấn lấy thôi đã là cực kỳ phiền toàn rồi, mà đây lại là chín trăm chín chín cái. Cho dù là ta đây cũng tuyệt đối không thoát nổi, ngươi bây giờ còn chưa trở thành Văn Minh, chỉ có nước chết mà thôi.

Hắn dùng hai chữ tuyệt đối, bởi vì đây đúng thực là tuyệt đối.

Hoang Ưng văn minh phó chủ tế ra Ưng Sát Thần Vũ của hắn. Ưng Sát Thần Vũ hóa thành bốn chín cái, đâm về phía Lục Nguyên. Ưng Sát Thần Vũ của hắn có thể tổ hợp, có thể phân tán, khiến cho kẻ địch rất khó tránh né.

- Lục Nguyên, chết đi cho ta, cho ngươi hiểu kết cục đối đầu với ta chỉ có đường chết. Kiếm đạo đời đời kiếp kiếp đều phải thần phục dưới Hoang đạo.

Hoang Ưng văn minh phó chủ đuổi giết Lục Nguyên lâu như vậy vẫn không thành công, nhưng hiện giờ rốt cuộc cũng được rồi.

Bát Lăng văn minh phó chủ đâm ra hai trong tám chiếc trường giản của hắn trong chớp mắt, hắn gọi là Bát Lăng văn minh phó chủ, dùng cũng là tám chiếc trường giản.

- Lục Nguyên, chết đi, khiến cho Kiếm đạo mất đi hi vọng cuối cùng, thế giới này không cần kiếm, chỉ cần giản.

Hắn mang theo sát khí vô cùng sắc bén, đem sự phẫn nộ của giản đối với kiếm toàn bộ đâm ra.

Mà Chu Thanh Huyền cũng lập tức ra tay, Trường Thán thần kiếm đánh ra, nhưng lại bị Lực Thánh văn minh phó chủ ngăn cản một cách dễ dàng. Lực Thánh văn minh phó chủ giơ Bàn Thiên thần phủ lên, một phủ chém xuống đã đem Chu Thanh Huyền đánh lui.

- Kiếm Khổ văn minh phó chủ, thực lực hiện giờ của ngươi quá yếu, lên cũng vô dụng thôi.

Thời gian dường như dừng lại trong sát na này.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Lục Nguyên lập tức sẽ bị Bát Lăng văn minh phó chủ đánh chết, sau đó bốn người này sẽ có thể quay lại tiếp tục giết Chu Thanh Huyền, rồi cuối cùng là Vũ Yến văn minh phó chủ. Mà bốn người Lực Thánh văn minh phó chủ lấy được thắng lợi cuối cùng, có thể đem tài nguyên, bí pháp của Lục Nguyên, Chu Thanh Huyền, Vũ Yến văn minh phó chủ toàn bộ cướp đi, không để lại chút gì.

Đây dường như trở thành một bức hình ảnh vĩnh hằng.

Oanh!

Lục Nguyên không phải vừa đánh ra một kiếm sao? Mọi người không có ai nghĩ một kiếm này của hắn sẽ thành công.

Mà trong giây phút đó, một kiếm này cùng chữ Viên hỗ trợ lẫn nhau, cộng hưởng với vô số tinh thần.

Không chỉ có Viên cùng cộng hưởng.

Mọi người dường như thấy được vô số Viên xuất hiện giữa bầu trời, chúng như đang dần dần giải vây cho chủ nhân khỏi những tỏa lên. Buồn cười, cư nhiên mưu toan trốn thoát khỏi Chủ chi tỏa liên, thật sự là quá buồn cười. Mà khi mọi người cảm thấy cực kỳ buồn cười thì vô số Viên dường như đang tập hợp thành một Viên lớn hơn nữa.

Đây là vô bỉ chi Viên.

Đây là hoàn mỹ chi Viên.

Viên này, bao dung vạn vật.

Viên này, vô hạn vô thúc.

Viên này, chính là thiên địa!

Khi nó hiện ra, mọi người chỉ cảm thấy Lục Nguyên đã không còn ở trong Chủ chi tỏa liên, mà đã xuất hiện ở một chỗ khác trong hư không. Mà ở cùng lúc đó, chín trăm chín mươi chín cái Chủ chi tỏa liên va mạnh vào một chỗ. Chủ chi tỏa liên đại biểu cho ý chí của Văn Minh chi chủ, nhưng giống với Chủ chi lao, Chủ chi tỏa liên chỉ dùng một lần là xong, không thể dùng thêm lần nữa mà sẽ hóa thành tro bụi. Chín trăm chín mươi chín cái Chủ chi tỏa liên đã bắt đầu đứt vỡ ra sau khi Lục Nguyên thoát khỏi trói buộc.

Vô số tỏa liên, rơi xuống từ trên thân người trẻ tuổi áo xanh.

Mà khí thế toàn thân của Lục Nguyên cũng xuất hiện biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Bởi vì Lục Nguyên vượt qua Thiên Kiếp khó khăn nhất – Chủ chi tỏa liên, mà vượt qua Văn Minh Thiên Kiếp có ý nghĩa là gì thì chẳng cần nói cũng biết.

Dường như trên thân thể Lục Nguyên đang nhanh chóng biến hóa, không gian quanh người bị bài xích, mà thời gian cũng bị bài xinh. Lấy Lục Nguyên làm trung tâm, hình thành một cái hố đen thời gian, hố đen không gian. Một khi trở thành Văn Minh, sẽ không bị lệ thuộc vào không gian của thiên địa. Thiên địa hủy mà Văn Minh không hủy, thời gian trôi qua mà Văn Minh không biến mất. Trước giờ thời gian trôi qua đã sớm không làm gì được nhân vật đạt đến Văn Minh cảnh, chỉ có đại thời gian tồn tại, tính theo đơn vị kỷ nguyên mới có thể ảnh hưởng đến họ.

Đồng thời, ở phía sau Lục Nguyên xuất hiện một Tân Kiếm thế giới.

Tân Kiếm thế giới đang nhanh chóng mở rộng, hơn nữa không chỉ là mở rộng, thiên tài địa bảo bên trong đang được kích phát ra. Trong Tân Kiếm thế giới vang lên những bài thơ về Kiếm, sử thi về Kiếm, đạo lý của Kiếm. Tất cả những thứ này, đều là Kiếm văn minh.

Mỗi khi Văn Minh cảnh xuất hiện, sẽ có văn minh tương ứng xuất hiện theo.

Kiếm đạo văn minh, xuất hiện!

Lục Nguyên tiến lên một bước.

- Ta đại biểu chư thiên!

- Ta nắm giữ Kiếm đạo!

- Ta sáng tạo Văn Minh!

- Ta hủy diệt vạn giới!

- Sinh sinh diệt diệt, đều do ta quyết định...

- Ta chính là Kiếm chi văn minh phó chủ trong vô số các kỷ nguyên.

Toàn thân Lục Nguyên phóng thích ra một cỗ khí tức ngạo thị vạn vật, đây là khí tức của Văn Minh cảnh. Ánh mắt của hắn như mở như đóng, như ngủ như tỉnh, phóng thích ra vô hạn thần quang. Trong vô hạn thần quang, vô số kiếm quang đều nổi trồi lên hạ xuống.

Liếc mắt một cái, vô số kiếm quang sinh ra, một cước động mà vô số kiếm khí động, đây là Kiếm Đạo văn minh phó chủ, Kiếm chi văn minh phó chủ.

Mà lúc này, trong lòng Lục Nguyên sinh ra vô số cảm khái. Đúng vậy, bắt đầu từ một thiếu niên bình thường, rồi bái vào Hoa Sơn, ở Hoa Sơn lười nhác luyện kiếm, sau đó làm vô số sự tích ở Hoa Sơn, đấu với lũ Ma Đầu, cuối cùng tiến vào Trung ương Thiên Triều, tu hành ở Kiếm Môn, rồi những cuộc tranh đấu của các cự đầu Tông sư.

Rốt cuộc, sau khi trải qua rất nhiều chuyện đã khiến cho chính mình đạt đến Văn Minh cảnh, trở thành một văn minh phó chủ trong thiên địa. Mà trên bầu trời, vô số bông thiên hoa rơi xuống, mỗi bông đều vô cùng huyễn lệ, thơm ngát. Đồng thời, giống như có người đang thổi lên từng đợt tù và. Đây là thiên địa vũ trụ đang chúc mừng, lại có một người đạt tới Văn Minh cảnh.

Kiếm Khổ văn minh phó chủ, Vũ Yến văn minh phó chủ, Hoang Ưng văn minh phó chủ, Tiên chi tử, Bát Lăng văn minh phó chủ và Lực Thánh văn minh khó chủ, tất cả đều kinh hãi không thôi. Kinh hãi tự nhiên là Lục Nguyên cư nhiên lại phá tan chín trăm chín mươi chín cái Chủ chi tỏa liên, đây là loại thần thông nào, ngay cả bọn họ cũng khống dám chắc chắn mình sẽ làm được. Chủ chi tỏa liên vốn là thứ dùng để đối phó với văn minh phó chủ, tuy rằng hiện tại Lực Thánh văn minh phó chủ đã cảm giác được uy lực của Chủ chi tỏa liên đã giảm đi một chút, nhưng vẫn là tương đối đáng sợ.

Nhưng điều khiếp sợ đầu tiên không bằng điều khiếp sợ thứ hai.

Điều khiếp sợ thứ hai là Lục Nguyên đạt tới Văn Minh cảnh.

Cuối cùng, hai điều đầu tiên cộng vào còn xa xa không bằng điều thứ ba. Lần này chính là tên văn minh của Lục Nguyên, mỗi người đều có tên văn minh của mình, ví như của Chu Thanh Huyền là Kiếm Khổ văn minh, hay là Vũ Yến văn minh phó chủ chẳng hạn.

Mà tên văn minh của Lục Nguyên là gì, Kiếm chi văn minh phó chủ!

Mỗi tên văn minh đều có một từ đệm đằng sau, như Kiếm Khổ, như Vũ Yến, như Hoang Ưng, nhưng Lục Nguyên lại không có.

Loại tên văn minh như Lục Nguyên chỉ có người sở hữu đại trí tuệ, đại thần thông thì mới có thể sở hữu. Một khi lấy tên văn minh như vậy thì một đạo này sẽ hoàn toàn nắm trong tay người đó, hơn nữa là được thiên địa thừa nhận. Ví như Nho chi văn minh phó chủ nắm trong tay Nho đạo, ví dụ như Pháp Cổ văn minh chi chủ nắm giữ Pháp đạo, Tiên Cổ văn minh chi chủ nắm giữ Tiên đạo.

Lục Nguyên được thiên địa thừa nhận, không phải văn minh phó chủ bình thường, mà là văn minh phó chủ sở hữu đại năng lực, có thể nắm giữ cả một đạo.

Người chân chính kế thừa Kiếm đạo, phục hưng Kiếm đạo rốt cuộc đã xuất hiện!

Kiếm Khổ văn minh phó chủ thở phào một hơi, nhân vật như vậy xuất hiện là tốt rồi. Về sau xem ra Kiếm đạo sẽ hoàn toàn nắm trong tay Lục Nguyên, hắn cũng có thể yên tâm. Trong lòng Bát Lăng văn minh phó chủ thì lại vô cùng thống hận, Giản đạo và Kiếm đạo là kẻ thù, vốn trước đó Giản có chủ nhưng Kiếm vô chủ. Nhưng hiện giờ Kiếm cư nhiên lại có chủ, nhất định phải bóp chết Lục Nguyên ngay bây giờ. -

...

Lục Nguyên đứng trên thượng cổ kiếm giả mộ, ánh mắt vô cùng thâm thúy.

- Kiếm đạo chi môn, đi ra cho ta!

Lúc Nguyên quát dài một tiếng, trong tay hắn xuất hiện một cánh cửa, đúng là cánh cửa nắm đó đánh bại Kiếm chi tử.

- Lớn lên cho ta!

Tới bây giờ Lục Nguyên mới biết lúc ấy mình nắm giữ Kiếm đạo chi môn quả nhiên là buồn cười. Thì ra Kiếm đạo chi môn này căn bản không phải Kiếm đạo chi môn thật, mà chỉ là một bản thu nhỏ mà thôi.

Mà lúc này Lục Nguyên lấy Văn Minh pháp lực tế ra Kiếm đạo chi môn. CHỉ thấy Kiếm đạo chi môn càng lúc càng mạnh, càng lúc càng thịnh, cuối cùng cao đến vạn trượng, rộng ngàn trượng, giống như muốn che lấp cả đại địa.

- Quy vị cho ta!

Lục Nguyên quát dài một tiếng nữa, Kiếm đạo chi môn chớp mắt đã bay thẳng lên trời, đi về phía thời không xa xôi. Lục Nguyên biết, đây là đi về hướng Môn chi thai*. Cái gọi là Môn chi thai này là nơi đặt những cánh cửa, bình thường mỗi cánh đều được đặt trên đó. Môn chi thai rộng lớn vô hạn, ngay cả Vĩnh Hằng chi môn đều nằm trong đó.

(*Môn chi thai: Cái đài đặt những cánh cửa)

Mà những cánh cửa đặt trên Môn chi thai vẫn có thể để cho nguyên chủ nhân sử dụng, hơn nữa còn hấp thu tín ngưỡng vô biên về đạo của mình, như vậy sẽ càng lúc càng lớn mạnh.

Ví như Kiếm đạo chi môn đặt lên đó, có thể hấp thu tín ngưỡng về kiếm đạo, nhưng vẫn có thể sử dụng nó một cách bình thường, so với trước kia còn tốt hơn rất nhiều. Hơn nữa, chỉ cần cánh cửa đủ mạnh thì có thể tiến đến gần Vĩnh Hằng chi môn, có cơ duyên đạt được Vĩnh Hằng chi đạo trong truyền thuyết.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1147)