Vay nóng Homecredit

Truyện:Hoa Sơn Tiên Môn - Chương 1051

Hoa Sơn Tiên Môn
Trọn bộ 1147 chương
Chương 1051: Nông chi miêu đao
0.00
(0 votes)


Chương (1-1147)

Siêu sale Shopee


Cố tình nếu không đến văn minh cảnh thì không có tư cách làm trợ thủ của gã, vậy là Miêu Đao phó chủ văn minh, Miêu Cổ phó chủ văn minh thực lực kém xa phó chủ miêu chi văn minh có vị trí rất quan trọng. Hai người là một trong số giúp miêu chi văn minh phát triển, nếu không có họ thì miêu chi văn minh sẽ suy sụp rất nhiều vạn năm, trăm vạn năm, ngàn vạn năm thậm chí là kỷ nguyên.

Cả đời phó chủ miêu chi văn minh ước nguyện lớn nhất có hai điều, một là trùng kích cảnh giới chủ văn minh, hai là phát triển miêu chi văn minh, kết quả bây giờ Lục Nguyên dập nát một nửa chí nguyện của gã, cho nên phó chủ miêu chi văn minh không động sát khí với Lục Nguyên mới là lạ.

Phó chủ miêu chi văn minh không khách sáo, giư lên miêu đao ra khỏi vỏ, miêu đao có tên gọi là nông!

Nông chi miêu đao!

Một đao chém xuống mang the ánh sáng xanh ẩn giấu chém ra, Lục Nguyên phát hiện chiêu kia dường như thanh của hắn bị khắc chế. Không đúng, không chỉ là thanh, rất nhiều tuyệt chiêu đều bị khắc chế, ví dụ phương viên, phương viên thế giới, hắn có thể ở trong phương thế giới trồng đầy trái cây nhà vườn.

Nông trồng ở thanh! Nông trồng ở đại địa! Nông trồng ở thiên địa! Nông trồng ở kỷ nguyên!

Dù là nơi nào, dù là khu vực nào, chỉ cần có nhiều người là có nông nghiệp, không có nông nghiệp, con người ăn không đủ no.

Mặc kệ ngươi là cái gì tiên, thánh, thần, phật, yêu, ma, cho dù là văn minh thì làm sao?

Nông là căn bản nhất.

Con người lấy nông làm gốc!

Đây chính là nông chi nhất đao!

Lục Nguyên cảm thấy nhiều chiêu thức của mình bị nông khắc chế, thật sự không thể khinh thường người văn minh cảnh. Một, hai, ba kỷ nguyên thì đành thôi, không biết phó chủ miêu chi văn minh là bảy hay bao nhiêu kỷ nguyên nữa. Một đao kia vung ra thật là đại khủng bố đại khí tượng đại sâm nhiên.

Lục Nguyên biết bây giờ là lúc liều mạng, không dám sơ sẩy, Viên Cực thần kiếm ở không trung vạch ra một hình tòn hoàn mỹ, đây là cực hạn hiện nay hắn có thể lmaf được. Nông chi nhất đao đột nhiên chém xuống, chém phá tròn, Lục Nguyên té ra xa, hộc bãi máu.

Mới chỉ một đao thôi mà mình bị thương nặng như vậy, tân kiếm thế giới bị hủy diệt hơn một nửa, lần này chịu thuonwg nặng. May là lúc đấu với phó chủ miêu chi văn minh thì tân kiếm thế giới đã tu sửa khá nhiều. Hiện tại nên làm gì đây? Lục Nguyên nhìn hướng phó chủ miêu chi văn minh mày đỏ mắt sâu nông dân, tâm cùng ý hoàn toàn hợp nhất, nếu đối thủ đã muốn chiến thì chiến.

Phó chủ miêu chi văn minh giật mình, không ngờ có thể đỡ được một đa của mình, tốt lắm! Gã càng muốn Lục Nguyên chết hơn,

Lúc này ngồi trên đài cao chủ phượng cổ văn minh bỗng lên tiếng: -

-Được rồi, đủ rồi.

Lực lượng cực kỳ dịu dàng nhưng khiến người không thể phản kháng vắt ngang giữa phó chủ miêu chi văn minh và Lục Nguyên.

Lục Nguyên bị lực lượng nhu hòa này chặn lấy, chợt nghĩ tới một câu nói.

Thiên hạ chí nhu không quá thủy, mà công kiên cường giả mạc chi năng thắng, dĩ kỳ vô dĩ dịch chi. Nhược chi thắng cường, nhu chi thắng cương, thiên hạ không biết, mạc có thể hành.

Chủ phượng cổ văn minh vốn chính là một trong nhân vật cao cấp nhất cõi trời đất, tối thiểu có pháp lực hơn mười kỷ nguyên. Pháp lực như vậy đừng nói là ngăn lại Lục Nguyên, cho dù công kích của phó chủ miêu chi văn minh cũng bị cản dễ như trở bàn tay.

Phó chủ miêu chi văn minh nhìn hướng chủ phượng cổ văn minh, nói:

-Chủ phượng cổ văn minh, trừ phi ngươi cố tình muốn giúp hậu bối này?

Chủ phượng cổ văn minh lạnh lùng cười nói:

-Đầu tiên là nói Miêu Trường Sinh của miêu chi văn minh các ngươi bị giết, tiếp theo Miêu Đao phó chủ văn minh, Miêu Cổ phó chủ văn minh đi ra khiêu chiến một hậu bối, bây giờ hai người kia chết ngươi muốn báo thù. Có phải là nếu ngươi bị giết thì thái cổ văn minh có giao tình tốt với ngươi cũng đến báo thù, cứ tiếp tục như vậy?

Chủ phượng cổ văn minh lạnh lùng nói:

-Việc này, dừng ở đây, ngươi muốn gây chuyện với Lục Nguyên chứ gì, được thôi, đợi Lục Nguyên rời khỏi phượng cổ văn minh rồi. nếu không thì phượng cổ văn minh của ta thành nơi cho ngươi báo thù.

Chủ phượng cổ văn minh nói câu này rất có lý.

Không sai, báo thù cho người thân là đúng.

Nhưng ngươi giết tiểu đến trung, giết trung đến đại, giết đại đến lão, một đường tiếp tục ngươi không thấy phiền cũng mệt chết.

Muốn giải quyết ân oán thì được thôi, nhưng ngươi ở phượng cổ văn minh giải quyết một lần coi như nể mặt, muốn giải quyết lần thứ hai, thứ ba thì thật sự đem phượng cổ văn minh thành nhà của ngươi chắc? Ví dụ như ngươi đánh nhau trong một quán rượu, đánh một lần còn đánh lần thứ hai, lần thứ hai rồi thứ ba, nếu ngươi là ông chủ tiệm thì không thành vấn đề, muốn đánh bao nhiêu lần tùy thích, nhưng nếu ngươi không phải thì đương nhiên ông chủ tiệm không vui rồi.

Chủ phượng cổ văn minh nói lời này không tính là nghiêng hướng Lục Nguyên, cơ bản bà còn đứng ở trung lập.

Thực lực của chủ phượng cổ văn minh mạnh mẽ cỡ nào, bà nói chỗ này không thể đánh tiếp thì dù phó chủ miêu chi văn minh có bất đắc dĩ cỡ nào cũng phải ngoan ngoãn nghe theo.

Phó chủ miêu chi văn minh nhìn hướng Lục Nguyên, nói:

-Nếu chủ phượng cổ văn minh đã nói như thế thì ở trong phượng cổ văn minh ta sẽ không khó xử ngươi.

Gã không nói câu nào uy hiếp bởi vì căn bản không cần, thù hận giữa gã và Lục Nguyên còn cần buông lời đe dọa sao? Nếu có chút cơ hội này phó chủ miêu chi văn minh sẽ dứt khoát giết chết Lục Nguyên, gã tuyệt đối không cho phép hắn sống bao lâu.

Phó chủ miêu chi văn minh giơ tay thu lại nông chi miêu đao vào trong vỏ, nói:

-Chủ phượng cổ văn minh, ở trong phượng cổ văn minh chỉ cần Lục Nguyên không chủ động chọc ta thì ta sẽ không tìm hắn tính sổ. Nhưng di thể của Miêu Đao và Miêu Cổ phải giao ra đây, tuyệt đối không thể để Lục Nguyên có được.

Văn minh di thể vốn là tài nguyên rất quan trọng.

Chủ phượng cổ văn minh gật đầu nhìn hướng Lục Nguyên.

-Lục Nguyên, yêu cầu này hợp lý, ngươi hãy giao ra văn minh di thể của Miêu Đao và Miêu Cổ đi.

Lục Nguyên chỉ còn nước đưa ra văn minh di thể, chủ phượng cổ văn minh đứng ở lập trường trung lập giúp ích hắn rất lớn rồi. Nhưng trước khi giao hai văn minh di thể thì đại chưởng pháp lực của Lục Nguyên giơ lên trong tân kiếm thế giới, cướp sạch tài sản trên người hai vị phó chủ văn minh.

Miêu Cổ phó chủ văn minh có tám mươi cái thiên cấp linh mạch, Miêu Đao phó chủ văn minh có một trăm cái thiên cấp linh mạch.

Bản thân Lục Nguyên có tám mươi linh mạch bây giờ thêm vào một trăm tám mươi thì đã có hai trăm sáu mươi linh mạch.

Cùng lúc đó hắn ở chỗ Miêu Cổ phó chủ văn minh được đến một thần vật, thần vật này là trang sức hoa văn con sâu nhỏ, nhưng thần vật đẳng câp không đủ, tối đa khiến người từ một kỷ nguyên tùng kích đến hai kỷ nguyên. Chỗ Miêu Đao phó chủ văn minh thì được một hòn đá, nó cũng tỏa ra hơi thở thần vật, đẳng cấp cũng rất thấp.

Toàn bộ đều là thần vật đẳng cấp cực thấp! hai thứ thần vật này đối với Miêu Đao phó chủ văn minh, Miêu Cổ phó chủ văn minh đều không đủ thăng cấp nhưng tổ hợp lại thì chắc đủ cho Lục Nguyên tăng lên, thần vật hòn đá của Miêu Đao phó chủ văn minh xem như không tệ.

Lục Nguyên được đến thiên cấp linh mạch và thần vật rồi đối với đao pháp, cổ trùng của miêu chi văn minh không mấy hứng thú vậy nên không lục tìm thêm. Hắn chuyển hai người ra khỏi tân kiếm thế giới, phó chủ miêu chi văn minh sao không phát hiện Lục Nguyên cướp sạch trơn Miêu Đao, Miêu Cổ, đây xem như là chiến lợi phẩm của hắn, có thể lấy về văn minh di thể là đạo lý, nếu còn muốn cướp lại thiên cấp linh mạch thì không là đạo lý nữa.

Lúc nắm đấm giải quyết không được vấn đề thì liền có quy tắc, đạo lý.

Bây giờ rõ ràng Lục Nguyên, phó chủ miêu chi văn minh tạm thời không thể dùng nắm đấm giải quyết vấn đề, tuy rằng nắm đấm của gã lớn hơn rất nhiều nhưng ở phượng cổ văn minh tạm thời không thể dùng bạo lực, vậy nên chỉ đành đi theo đạo lý.

Phó chủ miêu chi văn minh chuyển tay thu văn minh di thể Miêu Đao, Miêu Cổ vào trong tay áo. Nếu bây giờ không thể đánh được thì gã đành ngồi xuống vị trí miêu chi văn minh.

Gã nói với Miêu Nữ Thanh Liên bên cạnh:

-Tiếp đến là cuộc tranh giành Thanh Nữ, hãy tỷ thí cho tốt.

Gã nói lời này rất bình thản nhưng bất giác ủng hộ Miêu Nữ Thanh Liên.

Miêu Nữ Thanh Liên mới đầu khá là đắc ý, cho rằng Lục Nguyên bình thường dù có đánh chết Miêu Trường Sinh, xem như đến văn minh cảnh nhưng dù gì là người mới vào văn minh cảnh. Vậy nên ban đầu Miêu Nữ Thanh Liên tràn đầy tự tin, cho rằng hai văn minh cảnh Miêu Đao, Miêu Cổ liên hợp liền có thể giải quyết được Lục Nguyên. Nàng vô cùng tự tin, kết quả có ai ngờ Lục Nguyên cứng rắn đánh chết Miêu Đao, Miêu Cổ, hiện ra tư thế vô địch. Lúc này Miêu Nữ Thanh Liên mất hết can đảm, hoàn tàn bị rung động, nàng không bao giờ ngờ Lục Nguyên sẽ mạnh mẽ như vậy, người đã không còn tự tin.

May là lúc này phó chủ miêu chi văn minh đến, có thể nói thực lực mạnh mẽ như gã dễ dàng thắng Lục Nguyên, hơn nữa phó chủ miêu chi văn minh là nhân vật vĩ đại nhất trong lòng Miêu Nữ Thanh Liên. Phó chủ miêu chi văn minh giáng xuống cho Miêu Nữ Thanh Liên bình tĩnh tinh thần. Phó chủ miêu chi văn minh đánh một luồng pháp lực vào người Miêu Nữ Thanh Liên, khiến nàng càng tự tin hơn.

Xung quanh văn minh cảnh thở phào, Lục Nguyên đâu với Miêu Đao, Miêu Cổ, cả quá trình chiến đấu gã là hấp dẫn, cậu thêm phút cuối phó chủ miêu chi văn minh lao đến, thật sự là cực kỳ hấp dẫn. Bây giờ bụi trần đã định, Lục Nguyên lấy chiến thắng cuối cùng nhưng hắn kết mói thù không chết không ngừng, kỷ nguyên có hủy cũng tuyệt đối không dừng tay với phó chủ miêu chi văn minh.

Những người thế giới cảnh đứng sau văn minh cảnh thì trợn to mắt, bọn họ có một số ít trước kia quen biết Lục Nguyên, ví dụ như đám Võ Chi Tử, Pháp Chi Tử vân vân. Còn có đám Phong Tinh Tinh, bọn họ lúc trước nghe Lục Nguyên dễ dàng giết chết Miêu Trường Sinh, trùng kích vào văn minh cảnh thì cảm thấy hắn tiến bộ rất nhanh, không giống bình thường, mà hiện tại trông thấy hắn giết luôn Miêu Đao phó chủ văn minh, Miêu Cổ phó chủ văn minh, Võ Chi Tử, Pháp Chi Tử, Phong Tinh Tinh, những thiên tài đều líu lưỡi.

Võ Chi Tử lắc đầu thán:

-Lục Nguyên quá yêu nghiệt, thực lực vượt qua mấy Khí Vận Thất Tử chúng ta rồi. Chỉ Hoang Chi Tử mới có thể ngang bằng với hắn thôi.

-Nghe nói Lý Thái Sử là Ám Chi Tử, không biết thực lực hiện tại của hắn ra sao.

Bây giờ trong trung ương thiên triều có một sai lầm đó là nhận định Lý Thái Sử là Ám Chi Tử. Hiện tại Hoang Chi Tử, Lục Nguyên tuyệt vời như vậy thì cũng muốn xem thực lực Lý Thái Sử ra sao.

Pháp Chi Tử nói:

-Lục Nguyên gọi là Kiếm Chi phó chủ văn minh, không biếtdanh hiệu của Lý Thái Sử là gì.

Pháp Không phó chủ văn minh tiếp lời:

-Danh hiệu của Hoang Chi Tử là Hoang Kỷ phó chủ văn minh, cũng là không giống bình thường, có thể so sánh với Kiếm Chi phó chủ văn minh không chút yếu kém. Hoang Chi Tử không phải nhân vật đơn giản, sau này hắn đụng độ với Lục Nguyên, không biết ai thắng ai thua đây.

Pháp Chi Tử thì thào đọc:

-Hoang Kỷ phó chủ văn minh.

Một là Hoang Kỷ phó chủ văn minh, một là Kiếm Chi phó chủ văn minh, một là kỷ nguyên kỷ, một bao dung vạn vật. Hai người thật là nghịch thiên duy ta, Pháp Chi Tử thầm đặt quyết tâm, nhất định phải xông lên văn minh cảnh, không thể bị hai người này bỏ ra xa.

Việt Nữ Tiểu Thanh khẽ thở phào, nhẹ vỗ bộ ngực sữa. Từ lúc Miêu Đao, Miêu Cổ làm khó dễ thì người lo lắng nhất chính là Việt Nữ Tiểu Thanh. Nàng đương nhiên là sợ Lục Nguyên sẽ chết trong tay Miêu Đao, Miêu Cổ văn minh cảnh, không phải vì vị trí Thanh Nữ, nàng vốn là rất lo cho Lục Nguyên, may mắn cuối cùng hắn thắng.

Lục Nguyên ngồi xuống cạnh Việt Nữ Tiểu Thanh, nói:

-Không cần lo lắng, nàng hãy nghĩ cách làm sao ứng đối cuộc tranh giành Thanh Nữ đi.

Lục Nguyên thản nhiên ngồi xuống, Việt Nữ Tiểu Thanh càng yên tâm hơn.

*Đinh!*

Tiếng chuông du dương vang lên, là tiếng chuông ngân thứ bảy, khi ngân chín lần là sẽ bắt đầu cuộc tranh Thanh Nữ.

Lúc Lục Nguyên đấu với hai người Miêu Đao, Miêu Cổ thì là tiếng thứ sáu, ba người đấu nhanh như tia chớp nên bây giờ mới là tiếng thứ bảy, còn có hai tiếng ngân cuối cùng.

Lục Nguyên không lãng phí thời gian, ngồi ngya tại đây, đem thiên địa thần vật Miêu Đao, Miêu Cổ để lại tiêu hao hết. Điêu khắc miêu cổ trùng tử, một khối đá miêu đao tỏa ra hơi thở thần vật cùng tỏa ra lực lượng kỳ diệu. Lục Nguyên cảm nhận lực lượng trong người đang không ngừng tăng lên.

Ở đỉnh cao hai kỷ nguyên lâu rồi, bây giờ bắt đầu trùng kích ba kỷ nguyên.

Lục Nguyên vận chuyển pháp lực, toàn thân pháp lực như ngân hà cuồn cuộn chảy, vòng quanh tân kiếm thế giới điên cuồng chuyển đnjg, hư là một con rồng tiểu thiên thế giới vô hạn trưởng thành.

Lúc này Lục Nguyên đã đứng ở đỉnh cao hai kỷ nguyên, chờ trùng kích ba kỷ nguyên.

Hai thần vật cùng toát ra thần lực.

Bên cạnh Lục Nguyên toát ra ánh sáng cực kỳ chói lòa, một tầng ánh sáng như đồng thần vựng, phật vựng vân vân, rồi lại cao cấp hơn thần vựng phật vựng rất là nhiều. Đây là văn minh quang hoàn, văn minh quang quyển, văn minh hào quang chiếu rọi chạm Lục Nguyên. Biểu tình của Lục Nguyên tựa như vô địch thần linh, tang thương phật đà, vạn cổ tiên nhân.

Một luồng sáng như vượt qua tất cả từ không gian xa xưa bắn ra đánh và người Lục Nguyên.

Này là kỷ nguyên chi quang!

Tới văn minh cảnh, tăng một pháp lực kỷ nguyên có khi sẽ xen lẫn kỷ nguyên chi quang.

Kỷ nguyên chi quang được gọi là ánh sáng xinh đẹp nhất.

Nhưng muốn thấy kỷ nguyên chi quang một lần không dễ dàng, tổng cộng chỉ mấy trăm văn minh cảnh, họ rất ít khi tăng thực lực, lại thêm ở xa chút sẽ không trông thấy kỷ nguyên chi quang được. Hơn nữa loại kỷ nguyên chi quang này không phải mỗi lần tăng cường sẽ có, cho nên đa số thế giới cảnh chưa từng thấy qua kỷ nguyên chi quang, bây giờ rốt cuộc chứng kiến ánh sáng xinh đẹp nhất.

Không có bất cứ ngôn ngữ nào có thể hình dung sự mỹ lệ của kỷ nguyên chi quang.

Không có bất cứ ngôn ngữ nào có thể hình dung sự ưu nhã của kỷ nguyên chi quang.

Pháp lực của Lục Nguyên trong chiếu rọi của kỷ nguyên chi quang liên tục tăng lên, càng lúc càng mạnh, càng lúc càng mạnh.

*Ầm!*

Dường như có rồng ngâm hổ gầm.

Kỷ nguyên chi quang từ từ nhạt nhòa, biến mất khỏi người Lục Nguyên.

Cùng lúc đó, pháp lực của Lục Nguyên dần ổn định lại, là sơ kỳ ba kỷ nguyên.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-1147)