← Ch.1097 | Ch.1099 → |
Liền vào lúc này, gió lạnh xuất hiện.
Chu Thanh Huyền là dạ vũ. Làn gió này chính là gió Lãnh Dạ.
Trong Lãnh Dạ, phong nguyệt thê mê, Dạ vũ xuất hiện.
Cửu Thiên huyền nữ!
Theo lý mà nói Phượng cổ văn minh vốn là không nên lấy nơi này làm chiến trường, Phượng Cổ văn minh bây giờ vẫn còn là lập trường trung lập, làm sao mà Cửu Thiên huyền nữ ại xuất hiện ở đây. Hoang Chi Tử quát to một tiếng:
- Cửu Thiên huyền nữ à? Ngươi dám xuất hiện ở đây, chính là gây họa cho Phượng cổ văn minh, sau này chính tay ta hủy đi Phượng Cổ văn minh chính là do sự xuất hiện của ngươi ngày hôm nay.
Khen thay cho tên Hoang Chi Tử cuồng vọng.
Đôi Chu Thanh Huyền cùng Cửu Thiên huyền nữ này liên thủ ra tay giống như một cặp tình nhân, hiệu quả hơn hai người bình thương, nhưng vẫn bị rơi vào hạ phong so với Hoang Chi Tử.
Hung uy hiện này của Hoang Chi Tử quả thật là phát ra tới cực điểm.
Giết Ám dạ văn minh phó chủ, đánh Phù chi văn minh phó chủ bị thương nặng, đánh thương Cầm chi văn minh phó chủ, cũng chỉ tỏng thời gian nháy mắt đã phá đươc nhiều tuyệt chiêu của Lục Nguyên, hủy được chiêu đông đào tây thoan, hoàn toàn không có đổi thủ. Hiện tại lại lấy một địch lại hai người Chu Thanh Huyền cùng Cửu Thiên huyền nữ, quả thật giống như chiến thần vô địch!
Lục Nguyên đứng một bên cũng nhận ra, trong lòng vô cùng lo lắng, năm vật trung vị thần vật nhanh phát huy tác dụng cho ta. Oanh! Cuối cùng thì ngũ vật trung vị thần vật cũng bắt đầu phát huy tác dụng. trong cơ thể Lục Nguyên mạnh mẽ thay đổi, pháp lực của Lục Nguyên cuồn cuộn hướng tới qua tám kỷ nguyên.
Mà hiện tại Lục Nguyên đã là nhân vật hơn bảy ký nguyên, pháp lực bắt đầu tăng lên hung dũng như tinh thần chi hải. người bên cạnh đương nhiên cũng cảm nhận được, ngay cả Hoang Chi Tử cũng nhận thấy. hắn bị chịu sự công kích của hai người Chu Thanh Huyền cùng Cửu Thiên huyền nữ, tạm thời không thể đánh vào Lục Nguyên, không thể đả thương hắn được. nhưng khóe môi hắn chợt cười lạnh. Hai tên này sớm muộn cũng bại trong tay mình, Lục Nguyên lâm trận đột phá cũng không tồi, nhưng thế thì sao, Lục Nguyên bây giờ mới là bảy kỷ nguyên, cho dù là lâm trận đột pahs cũng chỉ là lên tới tám lỷ nguyên thôi, còn lâu mới là đối thủ của Hoang Chi Tử. huống chi hắn còn có một đòn sát thủ, trong pháp lực của hắn có nửa phần sức mạnh vĩnh hằng.
Bình thường sức mạnh kỷ nguyên pháp lực vượt xa so với sức mạnh pháp lực của thế giới cảnh, đây chính là nguyên nhân mà văn minh cảnh hơn xa thế giới cảnh.
Mà còn có một loại pháp lực vĩnh hằng, những vật này ở văn minh chủ tương đối phổ biến, nếu tỏng pháp lực thêm vòa vĩnh hằng sức mạnh, làm đúng phương pháp thì lực lượng có đột phá lớn. lúc Hoang Chi Tử tăng lên chín kỷ nguyên, bởi vì căn cơ thâm hậu, số mệnh thâm hậu. làm cho pháp lực tăng thêm nửa phần sức mạnh vĩnh hằng. Hoang Chi Tử có thể đại sát mà không ai có thể chống cự, cũng là vì nửa phần sức mạnh vĩnh hằng này.
Là vì có nửa phần sức mạnh vĩnh hằng, cho nên Hoang Chi Tử cho là ở văn minh cảnh không còn có ai là đổi thủ của mình, Lục Nguyên cho dù có tăng thêm một cấp thì sao chứ.
Rầm rầm oanh, giống như yêu khuynh, giống như cả vùng đất băng lệt, như có hảng tỉ tiếng sấm nổ vang.
Lục nguyên tăng lên một cấp pháp lực!
ở thời khắc mấu chốt tăng lên một cấp pháp lực! không tệ, nhưng cho dù là vậy thì sao? Ngay khi Hoang Chi Tử cười lạnh cho rằng cũng là tới lúc giết Lục Nguyên rồi, lại thất pháp lực của Lục Nguyên tiếp tục biến hóa. Trên mặt xuất hiện một tia sáng hỗn độn sắc, đó là màu hỗn hợp của đủ tám màu từ đỏ, cam, lục, lam... hợp thành một màu sắc khó diễn tả, màu sắc này, tựa hồ lịch kiếp cũng không phai, vĩnh hằng cũng không đổi, muôn đời không hao mòn.
Nhưng người ở thế giới cảnh, cùng với một số người văn minh cảnh kém hiểu biết, thấy trên mặt Lục Nguyên hiện ra ánh sáng tập hợp của tám màu sắc này, chỉ thấy sâu trong nội tâm là sợ hãi. Không đúng, không chỉ sợ hãi mà còn có tôn kính, đó là một loại màu sắc tôn quý, vĩnh hằng. mà những người thuộc văn minh cảnh có hiểu biết nhìn thấy xong thì đồng loạt biến sắc, lại là, lại là cái này.
Hoang Chi Tử đang đánh với Chu Thanh Huyền và Cửu Thiên huyền nữ cũng không khỏi hít vào một hơi, lại là cái này!
Hoang Chi Tử làm sao mà không biết cái này được.
Đây chính là sức mạnh của vĩnh hằng.
Hoang Chi Tử khi thăng lên chín kỷ nguyên pháp lực cũng có nửa thành sức mạnh vĩnh hằng, di chân chủ kiêu ngạo thế giới. lý do mà Hoang Chi Tử tụ tin rằng mình vô địch khắp văn minh cảnh chính là nhờ thứ này. Mà hiện tại, hắn phát hiện Lục Nguyên đã là toàn thân đều có màu sắc này, đây cũng là sức mạnh vĩnh hằng, nửa thành sức mạnh vĩnh hằng.
Đáng chết! lúc tăng lên tới chín lỷ nguyên pháp lực mới có nửa thành sức mạnh vĩnh hằng, Lục Nguyên lại chỉ mới thăng tới tám kỷ nguyên đã có nửa thành sức mạnh vĩnh hằng. đáng chết!
Lúc này đến lượt Hoang Chi Tử lại rủa đáng chết, mà Hoang Chi Tử tàn nhẫn hạ quyết tâm, nhất định là phải đánhc hết Lục Nguyên ở ngay tại đây. May là Lục Nguyên mới chỉ là tám kỷ nguyên, coi như là dù cũng có nửa thành sức mạnh vĩnh hằng cũng phải chết trong tay mình. Hoang Chi Tử có cảm giác mơ hồ, trong cuộc đại quyết chiến này, mình với Lục Nguyên chỉ có thể một người còn sống. hắn không khỏi có cảm giác ký diệu. hắn dùng Nhân quả vàThiên mệnh tính toán, hắn yêu mạng hư vô phiêu miểu, nhưng thực tế thuộc về vận mệnh. Hắn biết vận mệnh như thế, cho nên, Lục Nguyên, đi chết đi!
Thật ra thì lúc này, Lục Nguyên tăng lên tám kỷ nguyên cũng mơ hồ cảm nhận được, đây là cuộc chiến cuối cùng của mình với Hoang Chi Tử.
Nếu thế thì tiếp tục tăng lên đi.
Lục Nguyên nuốt đúng ba trăm tám mươi viênThiên cấp linh mạch, dưới sự trợ lực của ba trăm tám mươi viênThiên cấp linh mạch, pháp lực của Lục Nguyên dần dần tăng lên, rốt cuộc cũng tới đỉnh cao nhất của tám kỷ nguyên. Nhưng tới đó thì lại dừng lại, khi mà tất cả mọi người đều cho rằng pháp lực của Lục Nguyên cũng dừng lại rồi, thì nó lại tiếp tục tăng lên.
Không sai, Lục Nguyên còn chưa kịp cảm nhận được cảm giác tăng lên tám kỷ nguyên, thì pháp lực trong cơ thể đột nhiên tăng vọt. trung vị thần vật trong người đang phát huy tác dụng cực lớn
Đó là!
Văn minh đứng đầuThiên hạm! từ chín kỷ nguyên muốn tăng tới thành mười kỷ nguyên vô cùng khó khăn, ngay cả dược chi văn minh phó chủ, băng chi văn minh phó chủ, Thiên mẫu văn minh phó chủ, còn có Tiến chi văn minh phó chủ trong truyền thuyết cũng chỉ dừng lại ở cửa ải này, không thể tiến xa hơn nữa.
Nhưng hiện tại Lục Nguyên không mất thời gian quan tâm cáiThiên hạm này, vì Lục Nguyên vừa mới cảm giác được pháp lực của mình vừa đột phá một cực hạn, thăng lên thành chín kỷ nguyên.
Chín kỷ nguyên, đỉnh cao nhất của văn minh phó chủ!
Bất tri bất giác, mình đã lên tới hơn chín kỷ nguyên, vượt qua cả nửa thành sức mạnh vĩnh hằng.
Pháp lực toàn thân của Lục Nguyên đang biến hóa, hạo hạo đãng đãng như tinh hà.
Mà lúc này, pháp lực toàn thân của Lục Nguyên tựa hồ lại có sự thay đổi, sự thay đổi này làm cho Hoang Chi Tử không khỏi kinh ngạc.
Hiện tại mình và Hoang chi tử là cuộc chiến dũng giả! Không còn đường lui! Lục Nguyên dâng lên ý chí chiến đấu mãnh liệt!
Làm sao Hoang Chi Tử không kinh ngạc cho được!
Lúc đó gã cảm thấy Lục Nguyên giữa trận đột phá, từ bảy kỷ nguyên đột phá đến tám kỷ nguyên đã đủ vớ vẩn rồi, nhưng cũng không sao, Hoang Chi Tử là kỷ nguyên đệ nhất tử, làm rất nhiều chuyện giữa trận đột phá. Nhưng mà, Hoang Chi Tử rất ít khi liên tục đột phá hai tầng. Thế mà bây giờ Lục Nguyên liên tục đột phá hai tầng, tới pháp lực chín kỷ nguyên.
Tuy nhiên, Hoang Chi Tử vẫn không sợ, gã là Hoang Chi Tử, đâu có sợ ai.
Nhưng mà lúc này pháp lực của Lục Nguyên lại xảy ra thay đổi, toàn thân hắn có một loại màu sắc vĩnh hằng dường như càng đậm đặc hơn, không lẽ khi hắn tăng lên pháp lực chín kỷ nguyên thì vĩnh hằng sắc cũng tăng sao? Lục Nguyên nhìn vĩnh hằng chi kình của Lục Nguyên thật sự tăng lên.
Nửa phần!
Không phẩy sáu phần!
Không phẩy bảy phần!
Không phẩy tám phần!
Rốt cuộc kẹt lại không phẩy tám phần.
Không phẩy tám phần nhìn thì không nhiều hơn nửa thành ba nhiêu nhưng Hoang Chi Tử sâu sắc biết loại vĩnh hằng chi kình mỗi lần nhiều một chút thì sẽ mạnh một chút. Không ngờ Lục Nguyên tăng pháp lực chín kỷ nguyên rồi cũng tăng vĩnh hằng chi kình đến không phẩy tám phần. Muốn tăng không phẩy tám phần cần có căn cơ sâu đậm, khí vận cường đại, cơ duyên sâu xa.
Lục Nguyên không uổng là kẻ thù truyền kiếp của mình.
Lợi hại!
Hoang Chi Tử cũng là loại gặp chiến càng cuồng, trong tay thiên mệnh thần kích đột nhiên rung lên, đánh văng Chu Thanh Huyền và Cửu Thiên Huyền Nữ.
- Hai ngươi tránh sang bên cho ta! Ta không hứng thú đối phó tôm tép!
Chu Thanh Huyền năm đó là Kiếm Khổ phó chủ văn minh, chuyến này tu trở lại thực lực cũng khá giỏi, cư bản hồi phục thực lực đỉnh cao. Cửu Thiên Huyền Nữ là nhân vật chín kỷ nguyên, vậy mà ở trong mắt Hoang Chi Tử thành tôm tép, giọng điệu quá huênh hoang. Nhưng đó là lời nói thật, công kích mới rồi của Hoang Chi Tử đúng là khiến Hoang Chi Tử, Cửu Thiên Huyền Nữ cực kỳ khó chịu, hai người bị thương không nhẹ.
Không phải Chu Thanh Huyền quá yếu mà tại Hoang Chi Tử cực mạnh.
Những nghĩ lại thì ngay cả phó chủ phủ chi văn minh chín kỷ nguyên dùng lực lượng xông lên phó chủ văn minh ở trước mặt Hoang Chi Tử đều bị kiềm chế, hiện tại thực lực của gã thật là kinh thiên động địa.
Hoang Chi Tử cầm thiên mệnh thần kích trong tay, mặc kỳ lân hắc chiến bào thâm trầm sâu thẳm đáng sợ.
Lục Nguyên cầm Dưỡng Ngô thần kiếm, áo xanh theo gió động, có sự tiêu sái tự do khó tả.
Hoang Chi Tử nhìn hướng Lục Nguyên, nói:
- Bây giờ thực lực của ngươi cũng không tệ, tới chín kỷ nguyên, ân oán giữa chúng ta cần giải quyết một lần.
Lục Nguyên gật đầu đồng ý:
- Tốt, chúng ta hãy giải quyết ân oán một lần.
Đúng vậy, ân oán nhiều năm bây giờ phải xử lý.
Hoang Chi Tử hét to:
- Chiến đấu lần trước với ngươi là ta đã bị Côn Bằng Vương bị thương trước, lại bị ngươi tập kích, không phát huy chiêu thức ra được. Bây giờ để cho ngươi thấy chiêu thức của ta!
Hoang Chi Tử quát một tiếng, gã như chiến thần đâm ra một kích thứ nhất, kích này như hoàng giả.
Không sai, đường đường chính chính đích hoàng giả.
Cái gì gọi là hoàng? Thiên hạ quân chính là hoàng. Hoàng ân mênh mông, hoàng thiên hậu thổ.
Bạch hạ vương, trước kia không có vương giả.
Hoàng ở trên, vạn vật ở dưới.
Một kích của Hoang Chi Tử kèm theo cực hạn tức là hoàng cực hạn.
Trước kia đã nói, đến văn minh cảnh rồi thì chiêu thức chơi cực hạn, ví dụ như Kiếm Viên là viên, Kiếm Khổ là khổ, như Hoang Ôn là cực hạn ôn. Mỗi người đều có cực hạn của mình, không ngờ của Hoang Chi Tử là hoàng cực hạn. Hoàng là cực hạn rất khó khăn, Hoang Chi Tử làm được điều này thật là lợi hại.
Dưỡng Ngô thần kiếm phát động không kém cỏi gì, đối địch hoàng cực hạn. Hoàng cực hạn đúng là rấ lợi hại, có uy thế hoàng giả bất giác hiện sự trói buộc.
Hoang Chi Tử thấy Lục Nguyên có thể chắn được hoàng cực hạn thì quát dài, thiên mệnh thần kích lần thứ hai đâm ra, lần này đánh đế cực hạn. Đế và hoàng cùng loại, nhưng không hoàn toàn giống nhau. Đế giả trước kia chuyên chỉ có thiên đế, hoàng có thể nói là vua thiên hạ, đế là thiên hoàng.
Đế giả trên hết các sinh linh.
Hay cho Hoang Chi Tử, không ngờ trở tay ra chiêu đế cực hạn. Tu luyện đế cực hạn khó khăn không kém gì hoàng cực hạn. Đế cực hạn của gã vừa ra tay liền khiến người tuyệt vọng, thiên đế, địa hoàng. Chu Thanh Huyền, Cửu Thiên Huyền Nữ đều thầm khâm phục Hoang Chi Tử một phen, văn minh cảnh bình thường chỉ tu luyện ra một chiêu thức cực hạn, vậy mà Hoang Chi Tử đánh ra hai cái.
Thật là lợi hại!
Lục Nguyên cũng thầm nhủ lợi hại. Vốn Lục Nguyên định phản kích nhưng bây giờ lại không vội vàng nữa, chẳng phải hắn có một vĩnh hằng chi thiên đạo sao. Trong vĩnh hằng chi thiên đạo giờ có một khổ tự, một biến tự, một viên tự, hồng tự, bốn cực hạn, vân vân. Lục Nguyên dùng thần thức quét vào trong vĩnh hằng chi thiên đạo của mình, phát hiện đã có năm cực hạn. Cực hạn thứ năm là một học tự thanh tích. Học cực hạn, cái này ở đâu ra vậy? Lục Nguyên ngãm nghĩ một chút đã biết học cực hạn đến từ đâu, học cực hạn chính là bản thân hắn.
Lục Nguyên rốt cuộc hiểu một trong nguồn gốc Vạn Vật Sâm La Kiếm Đạo. Mỗi một văn minh cảnh có một cực hạn, cực hạn của hắn là chính diện không có một chút kiếm thuật, nhưng có thể học tập cực hạn của ngươi khác, chiêu thức học cực hạn, đây xem như bùng nổ may mắn. Loại học cực hạn này từ xưa đến nay trong lịch sử chưa từng xuất hiện, đây là lần đầu tiên hiện ra ở chỗ Lục Nguyên.
Trong vĩnh hằng chi thiên đạo của Lục Nguyên bây giờ có năm cực hạn, Hoang Chi Tử thi triển ra hai cực hạn, Lục Nguyên không vội vã định chờ chút, xem coi gã có bao nhiêu cực hạn. Gã dùng bao nhiêu cực hạn là hắn có thể học bấy nhiêu, học rồi giải quyết Hoang Chi Tử sau. Lục Nguyên lờ mờ cảm thấy đằng sau vĩnh hằng chi thiên đạo sẽ có tác dụng rất quan trọng.
Hoang Chi Tử liên tục ra tay, đánh đế cực hạn không giải quyét được Lục Nguyên thì quát to:
- Vương cực hạn!
Thiên quân gọi là đế.
Địa quân gọi là hoàng.
Dưới thiên địa, tung hoành là đế hoàng.
Nhưng mặc kệ là đế hay hoàng đều có sức lực hữu hạn, không khả năng khống chế đất nước hàng ức ức ức vạn dặm, vậy nên lúc này cần sự tồn tại của vương. Vương giả thấp hơn đế hoàng lại có thể thay đế giả, hàng giả cai quản một phuonwg đất nước, cũng là một cực hạn rất khó đối phó. Lại một cực hạn nữa, cuối cùn thì Hoang Chi Tử có bao nhiêu cực hạn?
Người khác nhìn mà phập phồng lo sợ, Hoang Chi Tử hoàn toàn vượt qua phó chủ văn minh khác rất nhiều. Lục Nguyên thì thầm mừng.
Hoang Chi Tử đánh ra đế cực hạn, hoàng cực hạn, vương cực hạn rồi lại ra một kích, lần này vô cùng bá khí, thật sự đến bá cực hạn. Đó là vô biên bá đạo, bá giả khiến tứ phương xưng thần mà không dám vượt rào, kẻ vượt qua sẽ giết, đây chính là vô chi bá giả.
Hoang Chi Tử hét dài:
- Lục Nguyên, lại đỡ một cực hạn của ta!
Đây vô biên cuồng cực hạn, một kích đánh ra cuồng vô biên. Hoang Chi Tử là loại càng chiến càng cuồng, một kích cuồng vô biên chớp mắt thả ra sức sát thương đáng sợ. Thiên địa cuồng nhân, ức cổ du du, chỉ có mình ta.
Hoang Chi Tử lại hét lên:
- Lục Nguyên, ta còn có cực hạn!
Lại một kích đánh ra vô biên đích ngạo khí, đây là kiêu ngạo kỷ nguyên đệ nhất tử của Hoang Chi Tử, kiêu ngạ cả đời tung hoành bất bại, là kiêu ngạo khiến Tiên Chi Tử, Ma Chi Tử, Pháp Chi Tử, Võ Chi Tử đều tuyệt vọng.
Không sai, đây chính là cực hạn thứ sáu của Hoang Chi Tử.
← Ch. 1097 | Ch. 1099 → |