← Ch.0090 | Ch.0092 → |
Hai người đối diện với nhau. Lục Thủ Chân Quân rống to một tiếng, thúc giục Tử Giao Liệt Diễm kiếm bay lên không đâm về phía Dư Tắc Thành.
Dư Tắc Thành lập tức ngự khởi Trấn Hồn Cương Mộc kiếm tiến hành chống cự, hai phi kiếm giao nhau trên không, làm tóe ra hào quang và hoa lửa.
Hai người cách xa nhau trăm thước, phi kiếm giao thủ ở giữa hai người, bên nào cũng muốn đột phá kiếm quang phòng ngự công kích về phía thân thể đối phương. Phi kiếm này ẩn chứa chân nguyên, có thể dễ dàng cắt hết thảy phàm vật, cho dù có được ngọc phù bảo vệ cũng chỉ có thể ngăn cản được trong thời gian một lần hô hấp mà thôi.
Phi kiếm vừa giao thủ, Dư Tắc Thành cảm thấy áp lực hùng mạnh vô cùng. Hắn liều mạng dốc hết toàn lực điều khiển Trấn Hồn Cương Mộc kiếm. Nhưng hắn chỉ có thể cực khổ phòng ngự, liều mạng xuất ra Trấn Hồn thuật, Phá Thuẫn thuật, sử dụng kiếm quang chống đỡ Tử Giao Liệt Diêm kiếm của đối phương tập kích.
Trấn Hồn Cương Mộc kiếm liên tiếp bị tổn thương, thậm chí bị chém văng ra mấy mảnh nhỏ. Phạm vi phi kiếm giao thủ càng ngày càng tiến tới gần phía Dư Tắc Thành. Trấn Hồn Cương Mộc kiếm của hắn bị đối phương ép bức chỉ có thể lui dần về phía sau từng chút.
Đặc biệt là sau khi Lục Thủ Chân Quân khôi phục bình tĩnh, từ đó về sau bắt đầu chuyên tâm điều khiển phi kiếm. Dư Tắc Thành gần như hoàn toàn không thể ngăn cản, cuối cùng kiếm quang lui lại đến phạm vi mười thước xung quanh mình, cực nhọc phòng thủ.
Sau khi Lục Thủ Chân Quản khôi phục lại bình thường, đột nhiên áp lực giảm hẳn. Y không vội đánh chết Dư Tắc Thành, y đang đùa giỡn Dư Tắc Thành như mèo vờn chuột, khiến Dư Tắc Thành đau khổ giãy dụa, muốn đùa giỡn Dư Tắc Thành cho tới chết.
Trong chiến đấu, bốn chữ chân ngôn Dư Tắc Thành học được từ Dương sắc được hắn vận dụng vào trong kiếm pháp. Tuy rằng bốn chữ chân ngôn này đều là chân ngôn pháp quyết sử dụng cho phi kiếm phi hành, trong chiến đấu không có tác dụng công kích, nhưng nó cũng giúp cho phi kiếm của Dư Tắc Thành phóng khoáng tự nhiên, Lục Thủ Chân Quân rất khó nhìn thấu quỹ tích ngự kiếm của hắn.
Thông qua ma niệm xâm nhập vào thần thức trong cơ thể Lục Thủ Chân Quân, Dư Tắc Thành dần dần cảm nhận được pháp môn ngự kiếm cùng với chiêu thức ngự kiếm của Lục Thủ Chân Quân, dần dần hiểu được kinh nghiệm ngự kiếm của y, học trộm tuyệt chiêu ngự kiếm của y.
Như vậy Dư Tắc Thành có thể cảm nhận được ý tưởng của Lục Thủ Chân Quân, kịp thời phòng ngự trước, tránh khỏi Lục Thủ Chân Quân tập kích bất ngờ, nhờ vậy mới có thể duy trì hiện trạng.
Nhưng thời gian trôi qua, dần dần Dư Tắc Thành không phòng ngự được kiếm pháp của Lục Thủ Chân Quân. Tới một kiếm bị Lục Thủ Chân Quân đột phá kiếm quang phòng ngự, lập tức Dư Tắc Thành cảm thấy đau nhói trên người.
Ra ngoài suy nghĩ của Dư Tắc Thành, không ngờ hắn vẫn không chết. Lục Thủ Chân Quân đột phá kiếm quang phòng ngự của Dư Tắc Thành, không chém hắn làm hai đoạn, chỉ đâm trúng cổ hắn một kiếm. Lập tức Dư Tắc Thành có cảm giác như cổ mình bị sắt nung nóng chạm vào, bên phải cổ lưu lại một vết thương dài một thước rộng năm tấc cháy đen.
Lục Thủ Chân Quán thu hồi kiếm quang, một kiếm này y chỉ sử dụng bản kiếm đánh vào, ngọn lửa trên thân kiếm đốt Dư Tắc Thành, y đang muốn hành hạ Dư Tắc Thành:
- Không phải ngươi thích xoay cổ hay sao? Được, để ta cho ngươi xoay một phen...
Sau đó hai người tiếp tục giao thủ, lần này qua hơn mười chiêu, Lục Thủ Chân Quân lại đột phá kiếm quang phòng ngự của Dư Tắc Thành, bên trái cổ hắn lại trúng một kiếm đau tới nỗi Dư Tắc Thành kêu la oai oái.
Du Tắc Thành hô lớn:
- Sĩ khả sát bất khả nhục, ta liều mạng với ngươi.
Càng là như thế, Lục Thủ Chân Quân càng cảm thấy khoái chí. Lại qua hơn ba mươi chiêu, trước ngực Dư Tắc Thành trúng kiếm, lưu lại một vết thương thật lớn ở ngực.
Lục Thủ Chân Quân vui không biết mệt, qua hơn năm mươi chiêu, đùi Dư Tắc Thành lại trúng kiếm. Lần này đây thật ra Lục Thủ Chân Quân muốn chặt đứt chân Dư Tắc Thành, nhưng Dư Tắc Thành né tránh được, chỉ bị thương da thịt trên đùi.
Sau một kiếm này đột nhiên Lục Thủ Chân Quán phát hiện ra một chuvện. Đó là y muốn gây thương tổn cho Dư Tắc Thành đã không còn dễ dàng như trước, mỗi một kiếm đâm trúng Dư Tắc Thành đều cần gia tăng số lần giao thủ. Ban đầu là hơn mười chiêu, sau đó hơn ba mươi chiêu, cuối cùng hơn năm mươi chiêu.
Dư Tắc Thành đang dần dần trưởng thành, trở nên mạnh mẽ hơn trước, phi kiếm giao thủ đối chiến đã bắt đầu di chuyển lần lần ra giữa. Lục Thủ Chân Quân đã bỏ lỡ cơ hội tốt nhất giết địch, tên hề trong mắt y đang dần dần tiến bộ.
Hơn nữa đặc tính của phi kiếm Dư Tắc Thành bắt đầu hiện ra, tuy rằng Cương Mộc kiếm bị Tử Giao Liệt Diễm kiếm khắc chế nhưng bất kể Cương Mộc kiếm va chạm với Tử Giao Liệt Diễm kiếm thế nào, bị thương thế nào cũng khôngbị gãy. Linh mộc bị vỡ chậm rãi sinh trưởng, tự mình lành lại, dù cho va chạm trăm ngàn lần cũng không khuất phục. Đặc tính kiên cường của nó dần dần xuất hiện. Trấn Hồn Cương Mộc kiếm cũng đang trưởng thành giống như chủ nhân của nó, dần dần trở nên mạnh mẽ hơn, chiến đấu bất khuất.
Miệng vết thương trên người Dư Tắc Thành cũng đang chậm rãi khép lại, đây là tác dụng do Huyết Cương quyết sinh ra. Dưới sự trợ giúp của Huyết Yểm Chi Tâm, Dư Tắc Thành có được thể lực và sức chịu đựng vô bờ. Phi kiếm của Dư Tắc Thành ẩn chứa Huyết Cương chân nguyên lực, mỗi một lần giao thủ đều xuyên thấu qua phi kiếm bắn ngược lại, làm chấn động huyết mạch toàn thân Lục Thủ Chân Quân.
Dần dần Lục Thủ Chân Quân thu hồi ý đùa giỡn của y, thần sắc trở thành ngưng trọng, bắt đầu dốc hết công phu, toàn tâm toàn ý chiến đấu. Nhưng lúc này đã quá muộn, Dư Tắc Thành xâm nhập trong thần thức y, trong khi không ngừng chiến đấu vẫn dùng thân thể cảm nhận, chậm rãi học hết toàn bộ kinh nghiệm kiếm thuật của Lục Thủ Chân Quân, thậm chí có dấu hiệu trò giỏi hơn thầy, dần dần bắt đầu phản kích.
Hai người đại chiến đã lâu. Lục Thủ Chân Quán cảm nhận được Dư Tắc Thành trưởng thành, nên cũng không dám coi thường như trước. Kiếm quang của y thoáng động, bắt đầu sử dụng tiên thuật Viêm Giao Phá Diệt Sát của bản thân phi kiếm, lập tức phi kiếm hóa thành Hỏa Viêm Giao Long chuẩn bị tấn công Dư Tắc Thành.
Dư Tắc Thành đang ở trong thần thức cơ thể y, lập tức phát hiện Lục Thủ Chân Quân bày mưu tính kế nhưng hắn vẫn không có hành động gì. Đúng vào lúc Hỏa Viêm Giao Long của đối phương xông tới. Dư Tắc Thành canh chuẩn thời gian, bất chợt vận khởi Khinh Linh thuật thêm vào Huyết Độn thuật, nhắm bên phải lao nhanh tránh né, nháy mắt đã lao ra xa ngoài hai mươi thước, vừa kịp tránh thoát Viêm Giao Phá Diệt Sát công kích.
Lập tức Lục Thủ Chân Quân sững sờ. Dư Tắc Thành nắm bắt thời cơ như vậy quả thật là chuyện không có khả năng. Trấn Hồn Cương Mộc kiếm của Dư Tắc Thành nắm lấy cơ hội ngắn ngủi này bắt đâu phản kích lần đầu tiên, đâm về phía Lục Thủ Chân Quân.
Quả nhiên trên người Lục Thủ Chân Quân có pháp khí bảo vệ. Hào quang chợt lóe, phi kiếm Dư Tắc Thành bị bắn ngược trở ra nhưng một viên bảo thạch trên pháp khí bảo vệ mà Lục Thủ Chân Quân đeo trên người lập tức trở nên ảm đạm.
Tử Giao Liệt Diễm kiếm lập tức quay lại bảo vệ Lục Thủ Chân Quân, hai bên lại rơi vào trạng thái giao thủ như trước. Lúc này Lục Thủ Chân Quân mới phát hiện ra, dường như Dư Tắc Thành có thể dự liệu trước, lại thêm hiểu biết rất rõ ràng đối với võ công mình, cho nên y cũng không dám khinh suất xuất ra đại chiêu.
Đột nhiên khí thế của Lục Thủ Chân Quân biến đổi, kiếm pháp bắt đầu trở nên bảo thủ ổn định, lấy lực đè người, bắt đầu dùng chân nguyên thực lực của mình chậm rãi ép bức Dư Tắc Thành. Đây là biện pháp y vừa nghĩ ra, hai người đã giao thủ nửa ngày, chân nguyên tiêu hao nghiêm trọng, trong tay ai nấy đều nắm sẵn linh thạch, vừa chiến đấu vừa hấp thu linh thạch khôi phục chân nguvên.
Lục Thủ Chán Quân chọn chiến thuật này chính là lấy thịt đè người. So với Dư Tắc Thành, tu vi của y cao hơn hai tầng cảnh giới, chân nguyên nhiều hơn gấp mấy lần, đẳng cấp của phi kiếm cũng cao hơn so với Dư Tắc Thành. Chỉ cần bức bách Dư Tắc Thành tiêu hao chân nguyên, gần như có thể không chiến mà thắng.
Quả nhiên hiệu quả của chiến thuật này dần dần hiện ra. Trong trận đại chiến vừa rồi chân nguyên Dư Tắc Thành cũng đã tiêu hao hết bảy, tám phần, hoàn toàn nhờ vào linh thạch trong tay mà khôi phục. Lúc này Lục Thủ Chân Quân dùng chiến thuật ép bức khiến Dư Tắc Thành càng ngày càng hấp thu chân nguyên không kịp tiêu hao, kiếm quang trên phi kiếm càng ngày càng mờ nhạt.
Rốt cục Lục Thủ Chân Quân xuất một kiếm đâm thẳng. Dư Tắc Thành hao hết chân nguyên, kiếm quang trên phi kiếm hoàn toàn tiêu hao lập tức bị Tử Giao Liệt Diễm kiếm đè ép rơi xuống đất. Đồng thời Dư Tắc Thành cũng hao hết chân nguyên, ngồi phệt xuống đất.
Lục Thủ Chân Quân cười ha hả nói:
- Tiểu từ ngươi xong rồi lần này ta xem ngươi làm cách nào chạy trốn.
Dư Tắc Thành đang cười thầm trong bụng. Hắn cảm nhận được kế hoạch của Lục Thủ Chân Quân, cho nên lập tức phối hợp. Dư Tắc Thành giơ tay lên nhắm vào đầu mình chụp xuống, làm ra vẻ như định tự sát, dẫn dụ Lục Thủ Chân Quân.
Lục Thủ Chân Quân quả nhiên mắc mưu, y muốn ngăn cản Dư Tắc Thành tự sát, phi kiếm thoáng động, bay về phía Dư Tắc Thành. Đúng vào lúc này, bên cạnh Lục Thủ Chân Quân vang lên một tiếng gầm to, một thú ảnh nhanh như tia chớp đánh về phía y.
Lục Thủ Chân Quân tuyệt đối thật không ngờ Dư Tắc Thành còn có nước cờ này. Tuy rằng y bị bất ngờ, nhưng cũng không hề tỏ ra sợ hãi. Hiện tại chân nguyên Dư Tắc Thành đã hao hết không còn, cho dù còn ẩn giấu nước cờ ngầm, có thể điều khiển phù thú khống chế linh thú cũng không thể phát huv công kích lớn nhất. Mặt khác trên người Lục Thủ Chân Quân còn có một món pháp khi phòng ngự tên là Thập Nhị Định Thân Phù, đây là pháp khí do thúc thúc của y là Chưởng giáo Linh Tôn của Càn Ma Linh Tôn giáo ban tặng, có thể sinh ra mười hai đạo phòng ngự bảo vệ, mới vừa rồi đã sử dụng hết một đạo.
Thú ảnh kia chính là Chư Kiền Hồn Si Thú, vốn nó ẩn nấp đã lâu, mãi đến khi Dư Tắc Thành hao hết chân nguyên, khiến cho Lục Thủ Chân Quân thả lỏng cảnh giác, lúc này mới ra tay. Sau khi xuất chiêu Chấn Thiên Hống, bất chợt nó vọt nhanh tới trước mặt Lục Thủ Chân Quân, đuôi lớn đâm mạnh ra, Vĩ Độc thuật khởi động, nháy mắt đuôi nó đã đâm trúng Lục Thủ Chân Quân. Thế nhưng bạch quang chợt lóe. Chư Kiền Hồn Si Thú bị bắn ngược trở lại hơn một thước, bảo thạch của Thập Nhị Định Thân Phù trên người Lục Thủ Chân Quân lại ảm đạm đi một viên nữa.
Tuy rằng Chư Kiền Hồn Si Thú bị bắn ngược lại nhưng trước đó nó vẫn kịp vung tay lên phất mạnh, một thanh phi đao màu đen bay về phía Lục Thủ Chân Quân. Phi đao này bay thẳng về phía ngực của Lục Thủ Chân Quân, tốc độ rất nhanh, Lục Thủ Chân Quân hoàn toàn không kịp né tránh. Lục Thủ Chân Quân không thèm quan tâm tới, vốn Thập Nhị Định Thân Phù của y còn có thể sử dụng mười đạo, thậm chí y cố ý không thèm tránh né, y muốn nhìn vẻ mặt thất vọng, thậm chí là tuyệt vọng của Dư Tắc Thành.
Thanh phi đao này từ từ bay về phía trước, nháy mắt đâm trúng ngực Lục Thủ Chân Quân. Định Thân Phù không có phản ứng gì, Lục Thủ Chân Quân đành trơ mắt nhìn phi đao đâm vào ngực mình, sau đó hóa thành một cỗ khói đen tiêu tan.
Khói đen nhanh chóng khếch tán lan tràn trên cơ thể Lục Thủ Chân Quân, lan đến nơi nào nơi đó máu tươi sôi trào hòa tan tựa như kịch độc bắt đầu lan tràn. Chỉ trong thoáng chốc, ngực Lục Thủ Chán Quân xuất hiện một lỗ hồng to bằng nắm tay, ngũ tạng lục phủ trong bụng, máu trong thân thể, não trong đầu óc toàn bộ tan rã.
Trước khi chết, Lục Thủ Chân Quân kinh ngạc mở to hai mắt cuối cùng chỉ kêu được một câu:
- Không có khả năng!
Sau đó cả người y cảm thấy đau nhức vô cùng, cảm giác đau đớn này khiến y lập tức kêu thảm một tiếng, sau đó phát hiện ra mình đã bay lên, là bay lên thật sự, hồn phách bay ra khỏi thân thể của mình. Chỉ thấy trên đỉnh đẩu Dư Tắc Thành xuất hiện một sợi tơ đen buộc chặt lấy hồn phách của y. bất chợt kéo y vào trong một thế giới tuyệt vọng không biết ở đâu.
Lục Thủ Chân Quân bị Trảm Hồn Nhận đâm trúng, ngoại trừ tiếng kêu to của y. Dư Tắc Thành cũng cất tiếng kêu to. Trong khoảnh khắc vừa rồi, thần thức Dư Tắc Thành xâm nhập vào trong não Lục Thủ Chân Quân, cũng bị Trảm Hồn Nhận chẳng phân biệt được địch ta phá hủy, lập tức bị chém thành hư vô.
Vốn Dư Tắc Thành còn tính toán dùng Trảm Hồn Nhận chém hồn phách kẻ thù ra, sau đó mình dùng Vô Hình Ám Diệt Thần Thức Hóa Sinh Thuật xâm chiếm thân thể của đối phương. Như vậy chẳng phải là thần hồn kết hợp, mình lập tức có thể chiếm cứ phân thân. Hiện tại mới biết được đây chỉ là nằm mơ, Trảm Hồn Nhận này không chỉ là chém ra hồn phách đối phương, ngay cả thân thể của đối phương cũng bị hủy diệt hoàn toàn ngay tức khắc.
Tử Giao Liệt Diễm kiếm trên không lúc này mất đi chân nguyên duy trì, lập tức rơi xuống biến thành một phi kiếm màu đỏ, dừng lại cách Dư Tắc Thành không xa.
Dư Tắc Thành cười ha hả, hắn ra sức lăn lộn trên mặt đất, quên cả đất trời miệng kêu thắng lợi, thắng lợi. Mình vẫn còn sống, mình đã thắng, mình đơn độc chiến đấu vượt cấp, không ngờ đánh bại Lục Thủ Chân Quân.
Đột nhiên từ thi thể Lục Thủ Chân Quân bav lên một đạo ánh sáng. Đạo ánh sáng này bay lên với tốc độ rất nhanh, sau đó nháy mắt bay về phương xa.
Dư Tắc Thành nhìn thoáng qua vật phẩm vừa bay lên, trong mơ hồ, dường như hắn đã thấy hình dáng của nó ở nơi nào rồi thì phải...
"Không xong! Đây là Lưu Thần Pháp Nhãn trong Phù Đồ lục có ghi lại, Lưu Thần Pháp Nhãn này có thể ghi chép lại oán niệm và hiện trường đánh nhau của Lục Thủ Chân Quân trước lúc chết đi. Nghe nói thúc thúc của Lục Thủ Chân Quân là Chưởng giáo Linh Tôn của Càn Ma Linh Tôn giáo, đây nhất định, là lão thi pháp trên người Lục Thủ Chân Quân, khi Lục Thủ Chân Quân tử vong, pháp khí sẽ tự động bay trở về cho lão biết được kẻ thù là ai, báo thù cho y."
Dư Tắc Thành muốn phá hư Lưu Thần Pháp Nhãn này, nhưng chân nguyên của hắn đã tiêu hao hết sạch, ngay cả sức lực đứng lên cũng không có. May mắn là bên cạnh Chư Kiền Hồn Si Thú bình yên vô sự, Dư Tắc Thành bèn sai khiến nó đuổi theo Lưu Thần Pháp Nhãn này.
Trong lòng Dư Tắc Thành không có hy vọng gì nhiều, tốc độ của Lưu Thần Pháp Nhãn kia cực nhanh, chắc chắn Chư Kiền Hồn Si Thú đuổi theo không kịp, chỉ là làm cho hết lòng hết sức mà thôi. Không ngờ sau khi đuổi theo ra xa mấy dặm, phát hiện Lưu Thần Pháp Nhãn bị nhốt trên không, chỉ có thể bay vòng tròn một chỗ.
Chư Kiền Hồn Si Thú nhảy vọt lên, nhanh chóng nuốt nó vào trong bụng. Chỉ nghe rắc rắc vài tiếng, đã nhai nghiến vỡ nát, không để lại chút dấu vết gì cả. Như vậy cũng không ai biết được Lục Thủ Chân Quán đã chết như thế nào.
Dư Tắc Thành nhanh chóng hấp thu linh lực của linh thạch khôi phục tu vi, thu dọn chiến trường. Trước tiên hắn lấy y phục ra mặc vào sau đó nhặt thanh Tử Giao Liệt Diễm kiếm lên cho vào trong túi càn khôn. Hắn lại tìm được trên người Lục Thủ Chân Quân một túi trữ vật, đồng thời nhặt món pháp khí phòng ngự Thập Nhị Định Thân Phù đeo lên trên cổ mình.
Thập Nhị Định Thân Phù này chính là một cái vòng đeo cổ, trong đó có mười hai viên bảo thạch sáng lấp lánh, nhưng có hai viên đã ảm đạm không còn ánh sáng. Hẳn là vì phòng ngự hai lần tập kích vừa rồi của Dư Tắc Thành, cho nên tiêu hao hết sạch linh lực.
Dư Tắc Thành tìm tòi thật cẩn thận thi thể của Lục Thủ Chân Quân, nhưng rốt cục không tìm được gì khác. Sau đó Dư Tắc Thành bắn ra một Hỏa cầu thuật đốt thi thể y thành tro bụi, hủy thi diệt tích hoàn toàn không để lại chút gì.
Nhĩ Đạo Thần do Lục Thủ Chân Quân nuôi dưỡng thuộc loại tính mạng cùng tu. Lục Thủ Chân Quán vừa chết đi, chúng nó cũng đã tử vong toàn bộ, về chuyện này không cần phải lo lắng.
Đồng thời Dư Tắc Thành bắt đầu điều khiển phi kiếm phá hết tất cả dấu vết đánh nhau ở hiện trường, tiêu hủy tất cả những gì khả nghi, không để lại chút gì, lúc này mới ngự kiếm bay đi.
Bay được mười dặm. Dư Tắc Thành chợt phát giác ra dường như mình va chạm vào cái gì vậy, phi kiếm của mình không thể bay thẳng về phía trước, mà là bắt đầu bay vòng tròn chẳng khác gì Lưu Thần Pháp Nhãn, vừa rồi cũng là như vậy.
Dư Tắc Thành hạ kiếm quang xuống, tìm kiếm nguyên nhân. Sau một lúc, hắn phát hiện ra phạm vi mười dặm xung quanh đều bị Lục Thủ Chân Quân bày ra một loại kỳ trận phù lục, tất cả pháp khí phi kiếm phi hành gặp phải trận thế này sẽ thay đổi phương hướng phi hành, bay vòng tròn tại chỗ.
Thì ra là thế, khó trách Lục Thủ Chân Quân phát hiện mình không lặp tức xuất hiện, cho nên bố trí cơ quan này. Đây là chuẩn bị đối phó với Huyết Độn thuật của mình, nếu mình lại giở huyết độn chạy trốn, vậy sẽ bị trận thế này vây khốn, trở thành tù nhân của Lục Thủ Chân Quân, bị tra tấn hành hạ khổ sở. May là mình huyết chiến tới cùng, không có chạy trốn, nếu không chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.
Dư Tắc Thành không khỏi rùng mình một cái, âm thầm hạ quyết tâm. Con đường tu tiên này hết sức gặp ghềnh hiểm trở, Tử Lĩnh Tam Hùng vì coi thường mình, không xem mình ra gì, cho nên bị mình tìm cơ hội đánh chết từng người một. Nếu Lục Thủ Chân Quân không ôm lòng muốn đùa bỡn mình, dứt khoát một kiếm chặt đầu, mình cùng chết chắc rồi.
Có thể thấy được ở bất cứ thời điểm nào cũng không được coi thường bất cứ kẻ nào. Từ nay về sau đối địch, bất kể kẻ địch có tu vi thế nào, cho dù là một con thỏ nhỏ yếu nhất cùng phải đốc hết toàn lực ứng phó. Cho dù là y té trên mặt đất sắp sửa chết đi cũng không thể khinh suất coi thường, giết trước nói sau, tuyệt đối không thể để cho kẻ thù có được cơ hội đảo ngược tình thế.
Mê trận này rất dễ đối phó, Du Tắc Thành hạ kiếm quang đáp xuống đất, đi bộ ra ngoài trăm thước tức khắc tránh được trận này. Linh lực của phù lục tạo thành mê trận nàv đã dần dần tiêu hao, hai canh giờ sau sẽ tự động biến mất.
Sau đó Dư Tắc Thành điều khiển phi kiếm bay ra xa trăm dặm tìm một sơn động, vào sơn động nghỉ ngơi chữa thương. Trên người Dư Tắc Thành trúng bốn kiếm, tuy rằng Lục Thủ Chân Quân không dùng lực công kích, chỉ là bị thương ngoài da, nhưng nếu chữa trị chậm trễ tương lai tất nhiên sẽ để lại sẹo.
May là trong túi càn khôn của Dư Tắc Thành có kim sang dược, hắn lấy ra rịt từng chút một, đồng thời vận chuyển Huyết Cương quyết phối hợp chữa trị, bằng mắt thường có thể thấy miệng vết thương đang chậm rãi tự lành.
← Ch. 0090 | Ch. 0092 → |