← Ch.0159 | Ch.0161 → |
Dư Tắc Thành vào phòng xem thử, quả nhiên trang trí bên trong đã thay đổi hoàn toàn. Trên giường hắn được trải một bộ chăn nệm bằng gấm hảo hạng, nên được trải thảm Ba Tư, phòng tu luyện được thay một chiếc bồ đoàn bằng cỏ, được tẩm LoNa Diên Hương thơm phức. Trong tủ y phục treo một hàng pháp y đệ tử ngoại môn Hiên Viên kiếm phái. Tuy rằng những tạp vật này có thể lãnh được ở kho tạp vật nhưng những thứ này lại tốt hơn vật phẩm ở kho tạp vật gấp trăm lần, đều là vật phẩm do San Tây quốc đặc chế.
Thật ra cũng chỉ cần có thợ giỏi tay nghề, bỏ hoàng kim bạc trắng ra cùng có thể mua được.
Trong phòng tu luyện của hắn còn có một túi càn khôn, túi này phải có linh thạch mới có thể mua được.
Dư Tắc Thành mở túi càn khôn ra xem thử, bên trong có hai bình Hỏa tửu, còn có các loại thức ăn chiên nướng, được nấu hết sức cầu kỳ ngon miệng. Gà quay, vịt nướng, dê nướng kỹ... số lượng đủ cho một người ăn trong ba tháng.
Túi càn khôn này cũng là loại đặc chế, chuyên dùng đựng các loại thực phẩm, mười năm cũng không hư hoại biến chất. Đây toàn là thức ăn đặc chế của San Tây quốc, đưa tới với số lượng nhiều như vậy rõ ràng Vô Tam Thu muốn lấy lòng Dư Tắc Thành.
Dư Tắc Thành gật gật đầu, ta sẽ nhớ kỹ người này, tương lai ắt sẽ báo đáp. Sau đó hắn cầm lấy hai bình Hỏa tửu nháy mắt đi vào thế giới Bàn cổ.
Dư Tắc Thành muốn thử nghiệm xem nước hồ có hiệu quả gì, hắn bước nhanh tới bờ hồ cầm một bình Hỏa tửu bắt đầu nốc ồng ộc như điên cuồng. Nhưng đây là loại bình đặc chế có thê chứa được dung lượng bằng trăm bình rượu thông thường, lại thêm rượu này mùi vị cay nồng, muốn uống hết một hơi là không có khả năng. Dư Tắc Thành nốc một ngụm lớn, sau đó uống không nổi nữa.
Hắn nhìn xuống mặt hồ, đột nhiên như có linh cảm, bèn đổ rượu trong bình xuống hồ. Chỉ trong thoáng chốc cả trăm cân Hỏa tửu được trút sạch xuống hồ.
Quả nhiên có điểm khác thường, trăm cân Hỏa tửu này sau khi rơi xuống hồ vẫn nằm nguyên ở đó, tụ lại mà không tan trong nước, hình thành một hình cầu đặc biệt. Màu đỏ hồng của rượu nổi bật trong làn nước xanh, có thể phân biệt rất rõ ràng. Đột nhiên Dư Tắc Thành như bừng hiểu, vội vàng trút bình Hỏa tửu còn lại vào hình cầu kia, rốt cục hai trăm cân Hỏa tửu đã nằm dưới hồ.
Bất chợt từ trung tâm quả cẩu Hỏa tửu kia hình thành một vòi phun thật mạnh, nhưng số Hỏa tửu phun ra vẫn không vượt ra khỏi phạm vi quả cầu ban đầu, hình thành một quả cầu có chu vi chừng hai thước màu đỏ hồng đẹp mắt.
Hiểu rồi, hiểu rồi! Thì ra tác dụng của hồ này là như vậy, chỉ cần lấy linh dược hay tiên tửu dưới dạng chất lỏng như Hỏa tửu cho vào trong hồ, hồ này sẽ tự động hình thành một suối phun, tự động sinh ra loại linh dược hay tiên tửu ấy. Thì ra nơi này là nơi tự động chế tạo linh dược tiên tửu của mình, còn cần nguyên liệu hay nhân công gì cả. chỉ cần đầu tư một lần nguyên liệu ban đầu sẽ vĩnh viễn thu lợi vô tận.
Nhưng không biết hồ nước rộng một mẫu này có thể sinh ra được bao nhiêu suối phun linh dược tiên tửu như vậy? Phải rồi, cũng không biết cần loại linh dược tiên tửu gì, không biết cho Vạn Niên Thạch Tủy, Thiên Niên Chi Huyết vào có được chăng...
Không được, không được kích động, phải bình tĩnh lại, thử nghiệm xem sao... Dư Tắc Thành lấy bình rượu không nhúng vào quả cầu Hỏa tửu, lập tức Hỏa tửu trong hồ bắt đầu chui vào bình ùng ục. Khoảng trăm cân Hỏa tửu chui vào bình, sau đó Dư Tắc Thành lấy bình rượu lên, phát hiện suối rượu có chu vi hai thước kia vẫn không thay đổi, vẫn có màu đỏ hồng như trước.
Dư Tắc Thành uống thử một ngụm rượu vừa lấy dưới hồ lên. Thơm ngon thật, rượu này không còn vị cay nồng như Hỏa tửu gốc ban đầu, mà trở nên thơm ngọt tinh khiết, dư vị đọng lại trong cổ rất lâu, ngon gấp trăm lần Hỏa tửu thế gian, vô cùng dễ uống.
Dư Tắc Thành mỉm cười, lấy bình không còn lại định lấy thêm một bình rượu nữa, nhưng hắn do dự một chút, sau đó chỉ lấy đầy một bình nước hồ mà không lấy rượu. Xong xuôi Dư Tắc Thành mang hai bình rời khỏi thế giới Bàn cổ trở về phòng tu luyện của mình.
Nhìn hai bình trong tay Dư Tắc Thành mở bình rượu ra, chậm rãi uống một ngụm. Hương vị rượu ở thế giới bên ngoài lại càng tinh thuần hơn so với khi nãy uống trong thế giới Bàn Cổ. Rượu này không nên lấy tên là Hỏa tửu nữa, linh lực của nó gia tăng hơn mười lần so với Hỏa tửu gốc, nếu mang cho người khác uống, quyết không thể nào phát hiện ra đây là Hỏa tửu.
Dư Tắc Thành lấy bình nước ra, uống thử một ngụm nước trong hồ, quả nhiên hết sức ngọt thanh ngon miệng, linh lực cũng vô cùng sung túc. Nhưng vẫn kém hơn vài phần, lại không ngon miệng bằng Hỏa tửu.
Dư Tắc Thành uống thêm một ngụm Hỏa tửu nữa, thật sự thoải mái vô cùng. Rượu vừa vào bụng lập tức trong cơ thể sinh ra một cỗ linh khí, linh khí này tinh thuần hơn nhiêu so với linh khí hấp thu từ linh thạch, hơn nữa không cần luyện hóa, có thể hấp thu trực tiếp. Hay quá, sau này không cần linh thạch gì nữa, mỗi ngày uống một ngụm Hỏa tửu còn có tác dụng hơn nhiều.
Như vậy sau này không còn nguy cơ hết cạn linh thạch. Chỉ cần đi tìm chút linh dược tiên tửu nào đó đổ vào trong hồ sẽ có được cả một con suối. Như vậy, thậm chí mình còn có thể mở điếm bán linh dược tiên tửu.
Mà không được, thứ này mình chỉ có thể hưởng một mình, tuyệt đối không thể bán ra ngoài. Thất vu vô tội vì mang ngọc mà rước họa, phải giữ kín bí mật này.
Hay là làm chính sự trước đã, tu luyện quan trọng hơn. Nghĩ tới đây. Dư Tắc Thành cất hai bình sang bên sau đó bắt đầu chuẩn bị tu luyện bí tịch tiên thuật vừa được hôm nay. Trước hết hãy tu luyện Vô Hình Phá Thể Càn Khôn Chưởng đã.
Dư Tắc Thành ngồi trên bồ đoàn, bắt đầu vận chuyển chân nguyên theo lộ tuyến hành công trong trí nhớ. Vô Hình Phá Thể Càn Khôn Chưởng này khó ở chỗ vận chuyển chân nguyên, chân nguyên cần phải đi qua ba mươi chín đại huyệt trong cơ thể, hơn nữa chỉ trong thời gian vài lần hô hấp phải nhanh chóng tiến hành vận chuyển chân nguyên qua lại bảy lần. Mỗi lần như vậy phải trải qua những huyệt đạo tương ứng hình thành đường vận chuyển mới trong kinh mạch. Chân nguyên lưu chuyển bảy lần như vậy không thể xuất hiện chút sai sót nào nếu không sẽ thất bại. Chỉ có vận chuyển hoàn toàn chính xác mới có thể bùng nổ trong nháy mắt, tụ tập chân nguyên toàn thân bắn ra một lượt, hình thành cự chưởng không người địch nổi.
Dư Tắc Thành có kinh nghiệm hết sức quen thuộc với chuyện này, đây chính là kinh nghiệm của tên đệ tử Hiên Viên kiếm phái trước kia. Dư Tắc Thành tu luyện nửa ngày trời rốt cục đã đả thông thông lộ kinh mạch được một lần.
Thật ra muốn khai thông thông lộ kinh mạch vô cùng đơn giản, khó là ở chỗ phải vận chuyển chân nguyên bảy lần không được sai lầm. Bình thường luyện tập chưởng pháp này còn có thể sinh ra sai lầm, nhưng nếu gặp lúc đang chiến đấu bị hoàn cảnh bên ngoài quấy nhiễu khiến cho rất dễ xảy ra sai lầm. Đến thời khắc then chốt không thể tập trung lực xuất chướng ra, bị người khác chê cười là chuyện nhỏ, phải trả giá bằng tính mạng mới là chuyện lớn.
Dư Tắc Thành luyện tập một lúc, đường lối hành công này hết sức tiêu hao chân nguyên, không lâu sau, Huyết Cương chân nguyên lực đã có dấu hiệu cạn kiệt, Dư Tắc Thành bèn cầm bình Hỏa tửu uống một hớp lớn. Đột nhiên hắn sực nghĩ ra, tội gì mình phải tu luyện bên ngoài, sao không vào thế giới Bàn cổ tu luyện, nơi đó nguyên khí tràn trề chắc chắn phải mạnh hơn nguyên khí ở phòng tu luyện này gấp trăm lần.
Nghĩ tới đây tâm thần Dư Tắc Thành ngưng tụ, lập tức sinh hồn tiến vào thế giới Bàn Cổ. Nơi đây vẫn không có gì khác trước. Dư Tắc Thành dạo qua một vòng, sau đó ngồi xuống đài đá, bắt đầu vận chuyển bộ Vô Hình Phá Thể Càn Khôn Chưởng này.
Cũng như trước đây, Dư Tắc Thành vận chuyển chân nguyên chậm rãi chạy trong kinh mạch, tuy rằng chỉ là sinh hồn của hắn tiến vào thế giới Bàn cổ nhưng không hề khác biệt với thân thể bên ngoài, ngay cả tóc trên đầu cũng không thiếu một sợi.
Trước này Dư Tắc Thành cứ tưởng mình ở trong này chỉ là sinh hồn linh thể cho nên chưa từng tu luyện qua, vì hắn cảm thấy đây chỉ là thế giới hư ảo, không chân thật như bên ngoài.
Dư Tắc Thành vận chuyển chân nguyên trong cơ thể hết chu thiên này sang chu thiên khác, nháy mắt đã vận chuyển xong bảy chu thiên, hơn nữa không hề lầm lỗi một lần nào. Lập tức trong tay hắn có cảm giác lực lượng ngưng tụ vô biên, dường như cả thế giới Càn Khôn đều nằm trong tay mình.
Hắn xuất chưởng thật mạnh, làn da lòng bàn tay phải lập tức rách nát, máu phun như suối. Sau đó một chướng ấn thật lớn chừng ba thước bay ra, thẳng tới màn sương đen vô tận. Chỉ nghe xèo một tiếng, chưởng ấn đã bị màn sương đen hòa tan hoàn toàn.
Toàn thân Dư Tắc Thành cảm thấy uể oải mệt mỏi, chân nguyên hao sạch. Lập tức hắn ngã lăn ra trên đài đá kinh ngạc há hốc mồm. Một chưởng vừa rồi rõ ràng là Vô Hình Phá Thể Càn Khôn Chưởng, chẳng lẽ đây là ảo giác hay sao?
Chân nguyên trong thân thể cạn kiệt, tim Dư Tắc Thành đập thình thịch, lập tức một cỗ Huyết Cương chân nguyên lực sinh ra, kinh mạch toàn thân hắn rơi vào một trạng thái kỳ dị.
Dường như có một sức mạnh vô hình thiêu đốt, một luồng lực lượng vô cùng tận sinh ra trong huyết mạch, Dư Tắc Thành đứng bật dậy, chân nguyên đã khôi phục hoàn toàn, vô cùng mạnh mẽ. Chân nguyên lúc này mạnh hơn trước kia khoảng hơn sáu lần, giống như đã tiến vào cảnh giới Thai Tức cao cấp vậy.
Lượng chân nguyên gia tăng này không phải là vĩnh viễn, chỉ là tạm thời. Giống như hắn vừa ăn một loại đan dược kích thích, thân thể phát xuất ra chân nguyên nhiều hơn trước gấp mấy lần, số chân nguyên này sau khi dùng hết sẽ không thể khôi phục, mà sau khi dùng hết, chân nguyên của hắn sẽ trở lại với tình trạng trước kia, chậm rãi khôi phục.
Đột nhiên Dư Tắc Thành như bừng ngộ, đây đúng là loại thần thông mới mà mình có được, loại thần thông do Huyết Yểm Chi Tâm cung cấp cho hắn.
Cho dù Dư Tắc Thành không sử dụng tới số chân nguyên vừa bạo phát, nó cũng dần dần tiêu biến. Khoảng sau một khắc, tất cả số chân nguyên dư thừa tiêu tan hết, khôi phục lại trạng thái bình thường, nhưng không xuất hiện di chứng suy yếu sau khi bạo phát.
Dư Tắc Thành ngồi yên suy nghĩ, chẳng lẽ là vì mình đã tu luyện tiên thuật này nhiều lần trong ảo cảnh, cho nên hiện tại khi mình tiến vào trạng thái sinh hồn có thể lập tức thi triển ra một cách triệt để như vậy? Cứ thử lại lần nữa xem sao...
Dư Tắc Thành bắt đầu thử nghiệm, hắn nín thớ ngưng khí, vận chuyển chân nguyên xuất chưởng, lại sử dụng Vô Hình Phá Thể Càn Khôn Chưởng một cách hoàn mỹ một lần nữa.
Dư Tắc Thành lại nằm lăn ra trên đài đá, há hốc mồm hấp thu linh khí, khôi phục chân nguyên, miệng cười khanh khách. Xem ra là thật, mình đã hoàn toàn hiểu rõ Vô Hình Phá Thể Càn Khôn Chưởng.
Lần này thần thông thứ hai của Huyết Yểm Chi Tâm không xuất hiện, xem ra thần thông này không phải có thể sử dụng liên tục mãi mãi mà cần có thời gian dần dần tích lũy lực lượng khôi phục lại.
Lần này sau khi thân thể Dư Tắc Thành khôi phục lại bình thường, hắn tiếp tục xuất chưởng, cảm nhận đường lối hành công và cảm giác xuất chưởng trong khoảnh khắc. Cứ như vậy tuần hoàn lặp đi lặp lại hết lần này đến lần khác, khôi phục, xuất chưởng, suy yếu, lại khôi phục, xuất chưởng...
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, vào một lần Dư Tắc Thành xuất chưởng. Vô Hình Phá Thể Càn Khôn Chưởng không còn xuất hiện chưởng ấn như trước, mà hóa thành một luồng chân nguyên vô hình, đánh trúng vào màn sương đen ở xa. Đây là cảnh giới đại thành của Vô Hình Phá Thể Càn Khôn Chưởng, so với chưởng đầu tiên mà hắn đánh ra, tốc độ, lực công phá đều gia tăng gấp bốn lần.
Vô Hình Phá Thể Càn Khôn Chưởng tụ tập toàn bộ chân nguyên của người tu luyện lại, xuất ra một lẩn, hóa chân nguyên lực vô hình thành chưởng ấn hữu hình, có lực công phá hết sức hùng mạnh. Nếu như có thể không ngừng tu luyện chưởng ấn hữu hình này đạt tới cảnh giới vô hình, lúc ấy Vô Hình Phá Thể Càn Khôn Chưởng đã đạt tới đại thành.
Chưởng vô hình này mới là ý nghĩa uyên thâm tối cao của pháp thuật này. Vô ảnh vô hình, dốc hết toàn lực đánh ra một chưởng, ra tay chớp nhoáng, đả thương địch thủ trước mắt.
Bất quá cảnh giới đại thành này chỉ là đại thành ở Luyện Khí kỳ. Khi Dư Tắc Thành đạt tới Trúc Cơ kỳ, lúc xuất chưởng phải vận chuyên chân nguyên qua lại thêm ba lần nữa, số huyệt đạo phải đi qua cũng tăng thêm mười mấy huyệt, lúc ấy hắn xuất chưởng sẽ có hình dáng chưởng ấn rất lớn, uy lực thì gia tăng mười lần so với Luyện Khí kỳ. Lúc này coi như đã trở về điểm xuất phát, cần phải tu luyện lại một lượt, cuối cùng đạt tới cảnh giới vô ảnh vô hình đại thành như trước.
Lên tới Kim Đan kỳ và Nguyên Anh kỳ cũng phải trải qua quá trình như vậy, cần phải tu luyện lại một lượt. Bất quá chỉ cần ở Luyện Khí kỳ có thể tùy ý xuất ra Vô Hình Phá Thể Càn Khôn Chưởng, quá trình tu luyện về sau sẽ trở nên đơn giản vô cùng.
Dư Tắc Thành kết thúc tu luyện, cũng không biết đã qua bao lâu. Hắn bèn rời khỏi thế giới Bàn Cổ, trở về bản thể của mình, lúc ấy mới phát hiện ra mình đã tu luyện một ngày một đêm, hiện tại đã là chiều hôm sau.
Dư Tắc Thành mở túi càn khôn ra, lấy một con vịt nướng béo ngậy, bắt đầu ăn lấy ăn để, khát thì uống Hỏa tửu. Ăn uống no nê, hắn mới phát hiện ra tay phải mình luôn xuất chưởng trong thế giới Bàn cổ, lòng bàn tay bị rách sau khi chữa lành, bất ngờ xuất hiện một đồ hình Thái Cực hết sức rõ ràng.
Thái Cực chính là tiêu chí của Càn Khôn giáo, chẳng lẽ linh thể tu luyện trong thế giới Bàn Cổ cũng ảnh hưởng đến thân thể bên ngoài sao?
Dư Tắc Thành nhanh chóng đi lên đàn tràng luyện võ trên tầng, sau khi kích hoạt đàn tràng luyện võ, hắn tiến vào trong, lực chọn cấm chế phòng ngự xung quanh, sau đó bắt đầu vận công chuẩn bị. Bất chợt hắn đánh mạnh ra một chưởng, lập tức Vô Hình Phá Thể Càn Khôn Chưởng từ bàn tay phải bay ra, vô ảnh vô hình, bắn trúng kết giới phòng ngự. Toàn đàn tràng luyện võ chấn động, chân nguyên năng lượng vốn có của đàn tràng luyện võ nháy mắt hao hết sạch, toàn bộ không gian biến mất. Nếu hắn muốn tiếp tục sử dụng đàn tràng này, vậy phải cho thêm linh thạch.
Dư Tắc Thành không còn lòng dạ nào nghĩ tới chuyện này, hắn đang mừng rỡ. Mình đã hoàn toàn hiểu rõ được Vô Hình Phá Thể Càn Khôn Chưởng, chính là hoàn toàn hiểu rõ!
Phải biết rằng hoàn toàn hiểu rõ và hiểu đại khái là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Hoàn toàn hiểu rõ cần phải có thời gian dài tôi luyện, nghiền ngẫm từng chút một trong quá trình tu luyện không ngừng, sau nhiều lần thất bại mới hiểu hết hoàn toàn ý nghĩa chân chính của Vô Hình Phá Thể Càn Khôn Chưởng, cuối cùng mới có thể xuất ra uy lực đạt tới đỉnh phong.
Vì sao mình chỉ mới tu luyện một ngày một đêm trong thế giới Bàn cổ lại có thể hoàn toàn hiểu rõ được tiên thuật như vậy? Đột nhiên tim Dư Tắc Thành lại đập thình thịch, dường như hắn vừa bừng hiểu ra chuyện gì, lập tức xông vào phòng tu luyện, lấy ngọc giản Tiên Thiên Nhất Khí Đại cầm Nã ra, sau đó trở vào thế giới Bàn cổ.
Dư Tắc Thành trở lại chỗ cũ trên đài đá, bắt đầu đọc cẩn thận pháp quyết tu luyện Tiên Thiên Nhất Khí Đại cầm Nã. Sau khi hắn đã thuộc lòng tất cả pháp quyết tu luyện, bắt đầu ngồi trên đài đá tiến hành tu luyện. Thời gian lại trôi qua từng chút một, Dư Tắc Thành ngồi nhập định bất động chẳng khác lão tăng.
Dư Tắc Thành đột ngột mở bừng mắt, giơ tay chộp ra một trảo, lập tức trước mặt hắn xuất hiện một cự trảo do chân khí tạo thành. Thế xuất ra của cự trảo này nhanh như chớp, khó lòng địch nổi, đây là cầm Nã Thủ của Tiên Thiên nhất mạch.
Dư Tắc Thành bắt đầu luyện tập không ngừng, cầm Nã Thủ của Tiên Thiên nhất mạch vốn to lớn vô cùng, nhưng lại trở nên linh hoạt nhẹ nhàng.
Thì ra Dư Tắc Thành còn cần phải dùng thần thức dẫn đạo phối họp động tác hai tay, khi chộp khi nắm. Dần dần chỉ cần hắn thoáng động niệm, cầm Nã Thủ của Tiên Thiên nhất mạch đã có thể vận động tự do, khi lớn có thể mở rộng cự trảo đến ba thước, khi nhỏ có thể cầm bút viết chữ. Đây chính là cảnh giới đại thành của cầm Nã Thủ Tiên Thiên nhất mạch.
Dư Tắc Thành mỉm cười, hắn chỉ vừa tiếp xúc với cầm Nã Thủ của Tiên Thiên nhất mạch này trong thời gian nửa ngày ngắn ngủi, không ngờ lại có thể tu luyện tiên thuật bí pháp với độ khó cực cao như vậy tới cảnh giới đại thành.
Tốc độ tu luyện nhanh như vậy quả thật chưa từng nghe qua, thậm chí Dư Tắc Thành còn cảm thấy đáng sợ.
Cho dù là người tu tiên có thiên phú thiên tài tới mức nào, vào lần đầu tiên tiếp xúc với một môn tiên thuật bí pháp mới mẻ tối đa cũng chỉ có thể miễn cưỡng hiểu được đại khái. Muốn đạt tới cảnh giới đại thành như vậy tuyệt đối không có khả năng.
Nhưng tình huống hiện tại của Dư Tắc Thành đã hoàn toàn phá vỡ những hiểu biết của hắn từ trước tới nay. Hắn chỉ luyện cầm Nã Thủ của Tiên Thiên nhất mạch không tới nửa ngày, đã hoàn toàn hiểu rõ những ảo diệu tinh túy của nó.
Dư Tắc Thành rời khỏi thế giới Bàn cổ, đi lên đàn tràng luyện võ tầng trên định tu luyện thử xem trong thế giới thực tại có được hiệu quả như vậy hay không. Nhưng khi hắn vào tới đàn tràng luyện võ mới phát hiện ra mình phải dùng linh thạch kích hoạt đàn tràng luyện võ mới có thể sử dụng được. Nhưng hiện tại hắn không còn linh thạch, chẳng lẽ đi tìm người khác mượn hai viên?
Cầu người không bằng cầu mình, Dư Tắc Thành xếp bằng ngồi xuống trở về thế giới Bàn Cổ, đi tới cạnh ao nước nói:
- Kiếm Huynh, Chu Câu huynh, tại hạ muốn mượn hai vị một viên linh thạch có việc cần. Có lẽ hai vị cũng biết trạng thái hiện tại của ta, không có lấy nửa viên, nếu đi cầu người khác không bằng cầu mình, hai vị có thể cho ta mượn được không, để ta khởi động đàn tràng luyện võ?
Phi kiếm cửu giai Sát Na Quang Hoa nháy mắt bay tới chỗ Dư Tắc Thành, bất chợt bắn ra một viên linh thạch. Đồng thời Dư Tắc Thành chợt cảm thấy mát lạnh trên đầu. Chu Câu Tử bất ngờ xuất hiện trên đầu hắn, cũng nhả ra một viên linh thạch.
Dư Tắc Thành nhặt hai viên linh thạch lên, bất chợt cảm giác dường như phi kiếm Sát Na Quang Hoa cùng Chu Câu Tử đang truyền tin bằng thần thức cho hắn: "Không cần trả lại, cho ngươi!"
Dư Tắc Thành cầm lấy hai viên linh thạch, buột miệng nói:
- Đa tạ...
Sau đó hắn rời khỏi thế giới Bàn cổ, cao hứng vô cùng, hai viên linh thạch này thật sự là linh thạch trung phẩm. Nhưng đột ngột Dư Tắc Thành phát hiện ra một chuyện khác thường, hình như linh thạch này là của mình, vì sao phải nói tạ ơn chúng...
Thôi kệ, chuyện này cũng không quan trọng, hiện tại cho chúng linh thạch cũng là chuyện tốt. Đến thời điểm mình sử dụng chúng, uy lực của chúng sẽ càng hùng mạnh hơn nữa, để xem giữa chúng ta ai là người có thể cười đến giây phút sau cùng...
← Ch. 0159 | Ch. 0161 → |