← Ch.0195 | Ch.0197 → |
Lúc này phân thân lão điên nói:
- Được rồi, ngươi đi đi. Nhớ kỹ mười ngày sau, ta chỉ chờ ở đây trong ba canh giờ, quá hạn sẽ không chờ nữa.
Dứt lời y đẩy Dư Tắc Thành vào trong đám đệ tử Tà Môn lục phái. Đám đệ tử này chỉ liếc nhìn Dư Tắc Thành một cái, sau đó nhìn sang nơi khác, không phát hiện ra hắn có gì khác với bọn chúng. Tổng cộng sáu phái có sáu trăm hai mươi mốt tên đệ tử tham gia thí luyện.
Lúc này sáu tên Kim Đan Chân Nhân đầu lĩnh bước ra, tên Kim Đan trông như khô lâu lên tiếng nói:
- Được rồi, đại hội thí luyện năm nay sắp sửa cử hành. Phàm là mạnh sống, yếu chết. Nếu ai có thể vượt qua cửa ải này sẽ trở thành đệ tử nội môn của sáu phái ta, không vượt qua được sẽ chết tại nơi này. Ta không nói nhiều lời vô ích, nhớ kỹ có tổng cộng tám mươi viên Trúc Cơ đan, chia ra rải rác khắp nơi. Sau mười ngày, thí luyện chấm dứt, các ngươi sẽ trở về. Vào ngày hôm đó ai dám công kích đệ tử đồng môn ắt phải chịu nỗi khổ luyện hồn. Được rồi, thí luyện bắt đầu!
Tên Kim Đan Chân Nhân giống như cương thi của Bất Tử tông bên cạnh nói:
- Vùng đất thí luyện này vốn trước kia là sơn môn của Hóa Sinh Ngũ Hành tông, hai ngàn năm trước đã bị sáu phái ta tiêu diệt. Hiện tại nơi này đã trở thành chốn nương náu yên thân của chúng ta, không bị đám gọi là chính đạo ma đạo kia khi dễ nữa. Vùng đất thí luyện này chia làm ba khu vực là Hậu Thổ, Trạch Thủy, Thanh Mộc. Khu vực Tử Kim, Âm Hỏa trước kia đã bị phá hủy trong đại chiến hai ngàn năm trước.
- Trong vùng đất thí luyện này còn có ba ngàn dê hai chân bị xua tới đây sinh sống từ lần thí luyện trước. Bao nhiêu năm qua hẳn là bọn chúng đã sinh sôi nảy nở rất nhiều, đây là chuẩn bị sẵn cho các ngươi hưởng dụng. Rất có khả năng bọn chúng đã lấy được công pháp còn sót lại của Hóa Sinh Ngũ Hành tông, như vậy ăn vào càng thơm ngon hơn nữa.
- Các tiểu tử, sau khi bắt đầu thí luyện các ngươi sẽ bị truyền tống tới những khu vực khác nhau, sau đó phải trông vào cơ duyên của các ngươi. Để xem các ngươi có thể cướp được Trúc Cơ đan, bảo vệ được Trúc Cơ đan không bị người khác cướp đoạt hay không. Kẻ nào sống sót mới là nhân tài, kẻ chết đi chính là phế vật.
- Môn phái chúng ta lớn như vậy, dê hai chân càng ngày càng ít, không nuôi nổi nhiều người, cho nên đành phải làm như vậy.
Nói xong, tên Kim Đan Chân Nhân của Huyết Thú tông tiến lên một bước, giơ tay trái ra. Bất chợt huyết quang xuất hiện trên tay, y bèn chộp xuống đất một trảo, lập tức đất đá cây cối trong sơn cốc như bị nhấc bổng lên. Sau đó y ra sức ném mạnh một cái, tất cả đất đá cây cối bay thẳng lên trời, để lộ ra bộ dạng vốn có của sơn cốc, cửa vào sơn cốc là do đá cẩm thạch lát thành.
Tên Kim Đan Chán Nhân của Huyết Thú tông nói:
- Lần nào cũng vậy, Hậu Thổ và Thanh Mộc cũng tràn đầy lực tái sinh, thật là đáng ghét.
Một trảo phá thiên địa ấy khiến cho các đệ tử đứng xem tấm tắc khen hay, coi như được đại khai nhãn giới một phen.
Tên Kim Đan Chân Nhân này vẫn chưa dừng tay, hai tay y ôm lại, vặn mình một cái, miệng hét lớn: "Đi!". Lập tức trong vòng ôm của y bay ra một giọt máu tươi, giọt máu này bay ra hóa lớn tới trên bầu trời sơn cốc đã to chừng đầu người.
Năm tên Kim Đan Chân Nhân còn lại cũng đồng thời thi triển pháp thuật. Kim Đan Chân Nhân cương thi há miệng phun ra một cỗ thi khí có hào quang màu bạc bắn ra, hòa cùng giọt máu kia thành một thể.
Tên Kim Đan Chân Nhân của Thiên Vu giáo thì vỗ mạnh vào gáy mình, trước mặt y lập tức xuất hiện bảy trụ đá cao bằng người, có thể nhìn thấy lộ ra mặt người trên đó. Những mặt người trên trụ đá lộ vẻ đau khổ vô cùng, như muốn gào thét. Lúc này trụ đá bắn ra thanh quang, bay thẳng lên trời hòa hợp cùng giọt máu và thi khí lúc trước.
Kim Đan Chân Nhân của Quân Nhục môn cũng há to miệng, một đạo huyết nhục từ miệng y bay ra, đón gió dài ra, biến thành một đứa trẻ bay trên không, miệng cười hì hì, bay lên dung nhập với pháp thuật của những người trước.
Kim Đan Chân Nhân của Bạch cốt môn thả một bộ bạch cốt khô lâu ra. Kim Đan Chân Nhân của Quỷ Hào phái thì hết sức bình thường, chỉ thả ra một món pháp bảo hình tròn, cả hai cũng dung nhập vào pháp thuật của những người trước.
Đám pháp thuật dung hợp lại trên không, chiếu ra hào quang rực rỡ. Một tràng tiếng nổ ầm ầm vang lên, hào quang đủ màu bắn ra chói mắt. Trong sơn cốc chợt xuất hiện một cửa thông đạo hình tròn cao chừng một trượng, bên trong tối đen không thể nhìn thấy được gì.
- Được rồi, các ngươi có thể tiến vào, mạnh sống yếu chết, sinh tử hữu mệnh, phú quý tại thiên, hết thảy tùy duyên.
Kim Đan Chân Nhân của Bạch cốt môn hô lớn.
Đệ tử sáu phái nghe vậy không dám chậm trễ, cả bọn ùa vào thông đạo. Ai nấy im lặng không nói gì, đề phòng lẫn nhau, thần sắc tỏ ra âm trầm. Sau khi tiến vào nơi thí luyện, mọi người lập tức trở thành đại địch sinh tử, mạnh sống yếu chết.
Dư Tắc Thành xếp vào hàng sau trong đội ngũ, bên cạnh hắn toàn là đệ tử của Thiên Vu giáo. Không biết vì sao hắn cảm thấy đệ tử của Thiên Vu giáo ít ra trên người còn được một phần nhân tính.
Sau khi tất cả đã tiến vào thông đạo đột nhiên Kim Đan Chân Nhân của Quân Nhục môn kêu lớn:
- Có tổng cộng sáu trăm hai mươi người, vì sao lại có thêm một người?
Kim Đan Chân Nhân của Huyết Thú tông bật cười ha hả:
- Hình Vô Nhục, phải chăng hôm qua ngươi lại cấy trồng tiên cốt tuệ căn gì đó cho nên tra xét không kỹ? Không nên lấy tay lắp vào chân như vậy sẽ bị người trong thiên hạ chê cười, ha ha!
Hình Vô Nhục bị chọc tức, quay sang phun ra một luồng huyết nhục, tên kia bèn nói:
- Muốn chơi huyết nhục trước mặt ta, ngươi còn chưa xứng.
Luồng huyết nhục lập tức nổ tan tác trên không, hai người bắt đầu ra tay động thủ, bốn người còn lại đứng xem, cười thích chí. Phải đợi ở đây mười ngày, có náo nhiệt để xem thì còn gì bằng. Chuyện dư ra một người vừa rồi coi như đã bị Kim Đan Chân Nhân của Huyết Thú tông che lấp mất.
Thông đạo này dài chừng trăm trượng, chỉ đi trong khoảnh khắc đã hết. Dư Tắc Thành tiến vào, còn chưa kịp nhìn rõ tình hình đã thấy trước mắt chợt lóe, người hắn lập tức biến mất khỏi thông đạo.
Nháy mắt Dư Tắc Thành đã xuất hiện trong một khu rừng rậm rạp, có lẽ đây là khu vực Thanh Mộc gì đó. Nơi đây vốn là động phủ của Hóa Sinh Ngũ Hành tông, khí Ngũ Hành nồng đậm, điểm này rất có lợi cho Dư Tắc Thành.
Cây cối trong khu rừng này vô cùng rậm rạp, Dư Tắc Thành quan sát địa hình xung quanh, đang muốn kích hoạt bản ghi chép địa hình của Tâm Huyết Giản, bất chợt dưới mặt đất thò ra một đôi tay to tướng chộp lấy hai chân hắn. Sau đó cây cối trong phạm vi hai mươi trượng quay cuồng, có bốn bóng người xông ra.
Bốn bóng người này hoàn toàn không có chút dao động pháp lực trên người, là bốn đại hán to cao vạm vỡ, lông tóc nhẵn nhụi, làn da thô ráp.
Bọn chúng mạnh mẽ vô cùng, cây cối đá núi ngăn cản đường tiến của chúng bị va phải, tất cả đều vỡ tan tành.
Phía sau bọn chúng, ở nơi cách xa Dư Tắc Thành chừng hơn hai mươi trượng, có ba cương thi hòa thượng xuất hiện. Ba cương thi này mặc tăng y, hai tay giơ cao ngang vai, lôi điện lập lòe chuẩn bị công kích Dư Tắc Thành.
Tay phải Dư Tắc Thành chợt lóe một đạo bạch quang, đánh mạnh về phía trước. Lập tức một tầng băng tuyết dâng lên, đây là tuyệt chiêu Băng Thiên Tuyết Địa mà hắn sử dụng lần đầu. Cương thi nấp dưới đất định xông lên cắn xé Dư Tắc Thành, lập tức bị đông cứng, chỉ kịp chui ra được nửa đầu đã sững lại, mồm há hốc lộ ra hai hàm răng trắng nhởn, kinh khủng vô cùng.
Bốn cỗ hoạt thi xông tới phía trước Dư Tắc Thành vì hàn băng lan ra trên mặt đất ảnh hưởng, thế xông tới của chúng lập tức không còn có thể khống chế, có tên thậm chí ngã sóng xoài trên đất.
Ba mươi sáu băng trùy phóng ra như mưa bấc. Bốn cổ hoạt thi đang xông tới cùng cương thi ngầm dưới đất bị đâm trúng, miệng vết thương của chúng lập tức bắn ra chất lỏng màu xanh lục, trong đó có vài tia nhỏ như sợi tóc bắn trúng Huyền Hồn Giáp của Dư Tắc Thành. Lập tức tiếng kêu xèo xèo vì ăn mòn phát ra, Dư Tắc Thành cảm thấy toàn thân tê chồn, độc này vô cùng mãnh liệt, may là vừa vào thông đạo mình đã sử dụng Huyền Hồn Giáp.
Tuy rằng hoạt thi bị băng trùy đâm trúng nhưng chúng vẫn giãy dụa tiếp tục xông tới chỗ Dư Tắc Thành, định cắn xé Dư Tắc Thành. Lúc này hàn băng dưới đất nổi lên, tuyết trên trời rơi xuống, lập tức đông cứng bọn chúng tại chỗ. Sau đó đám hoạt thi này vỡ thành vụn băng rơi lả tả, kịch độc trong thân thể cũng bị đông cứng vỡ vụn, hoàn toàn mất đi tác dụng.
Ba cương thi hòa thượng phía sau đã chuẩn bị xong, đồng loạt bắn lôi điện ra. Nháy mắt ba đạo lôi điện rất lớn phóng tới chỗ Dư Tắc Thành, hắn lập tức đoán ra đây là Bắc Cực Hóa Sinh Lôi, thuật này chuyên môn phá giải tà pháp yêu thuật. Chủ nhân của chúng cố ý bồi dưỡng chúng có lẽ là vì lần thí luyện này dùng đối phó đồng môn.
Dư Tắc Thành không thèm để ý tới, hàn băng dưới đất, tuyết rơi trên không nháy mắt hình thành một mặt băng chắn phía trước Dư Tắc Thành. Ba đạo lôi điện bắn trúng mặt băng lập tức bị phản xạ lại, văng ra hai bên. Tuy răng dư lực của nó đã đánh nát mặt băng nhưng không hề tạo ra thương tổn gì với Dư Tắc Thành.
Ba cỗ cương thi kia lại tiếp tục ngưng kết lôi điện, chuẩn bị phóng ra. Bất chợt một bàn tay chân nguyên âm thầm lặng lẽ xuất hiện dưới thân một cương thi, kéo mạnh một cái. Lập tức cương thi này bị kéo ra trước mặt hai cương thi còn lại, lôi điện bắn ra hoàn toàn trúng vào người cương thi bị lôi kéo, còn lôi điện của cương thi này lại bắn trúng hai cương thi kia.
Lôi điện của ba cương thi này đánh trúng lẫn nhau, hiệu quả phá tà của nó lập tức hiện ra. Ba cỗ cương thi hóa thành tro tàn, đồng thời lôi điện vẫn tiếp tục lan tràn nhanh chóng, trong phạm vi mười trượng toàn là Bắc Cực Hóa Sinh Lôi.
Hai cương thi sử đao mai phục ngầm sâu dưới đất chừng một trượng, cùng một cương thi Phược Yêu Tri Thù nấp trên cây đồng thanh cất tiếng gào thét, sau đó nổ tan xác dưới Bắc Cực Hóa Sinh Lôi.
Ba cương thi này đang chờ đợi khoảnh khắc Dư Tắc Thành phản kích ba cương thi lôi điện, lúc ấy bọn chúng sẽ tiến hành đánh lén. Đây là chiến thuật mai phục của các đệ tử Tà Môn lục phái chuyên môn đối phó với các môn phái khác, đáng tiếc rằng gặp phải Dư Tắc Thành.
Trong vùng lôi điện đầy trời bất chợt có một bóng người phóng vút lên cao, bỏ chạy về phía sau, đó chính là tên đệ tử Bất Tử tông điều khiển những cương thi này. Đám cương thi thủ hạ của y đã bị tiêu diệt sạch, bản thân y cũng bị Bắc Cực Hóa Sinh Lôi đánh trúng, chỉ còn đường mau mau chạy trốn.
Nhưng y chỉ chạy được chừng mười trượng, đột ngột thân thể chia lìa đứt ngang thắt lưng. Trong khoảnh khắc Dư Tắc Thành phóng xuất Băng Thiên Tuyết Địa, trường tiên của hắn đã âm thầm bố trí. Thời gian gần đây Dư Tắc Thành đã luyện trường tiên càng ngày càng nhỏ, nhỏ như tơ tằm, độ đài đã đạt tới hơn bảy mươi trượng, nếu dài hơn nữa sẽ rất khó khống chế.
Trong khoảnh khắc tên đệ tử Bất Tử tông chạy trốn, trường tiên quấn vào đại thụ chắn ngang đường chạy của y. Vì tốc độ y chạv quá nhanh, va phải trường tiên tự nhiên đứt ngang hông, chia làm hai mảnh.
Nhưng dù vậy y vẫn chưa chịu thua, nửa thân trên mở một cái túi to thả ra một cương thi khác. Cương thi này có thân thể to cao, sau lưng gồ lên cao như người gù. Lại có một cương thi gầy gò khác ôm lấy nửa thân trên của y tiếp tục chạy đi, nửa thân dưới tự động đứng dậy cất bước chạy theo.
Cương thi gù chậm rãi tiến về phía Dư Tắc Thành. Dư Tắc Thành vung trường tiên kéo mạnh, quấn quanh nửa thân dưới của tên đệ tử Bất Tử tông, lập tức một bóng người như ảo ảnh xuất hiện kêu to sau đó bị Huyền Hồn Ti trong trường tiên kéo vào trong hồn lao của thế giới Bàn Cổ.
Thân trên của y cũng cất tiếng kêu thảm thiết theo, chỉ vì y tiếc nuối nửa thân dưới của mình, cho nên hồn phách bị rút, nhốt vào hồn lao.
Lập tức cỗ cương thi gầy gò không người khống chế ngã lăn ra, cỗ cương thi gù dừng bước không tiến tới nữa. Dư Tắc Thành chợt thấy trước mắt có ánh sáng xanh lóe lên, hai tiếng nổ ầm ầm vang lên. Không ngờ hai cương thi này là cương thi tự bạo. .
Dư Tắc Thành cấp tổc rút lui về phía sau, tránh khỏi nơi đó. Tên đệ tử Bất Tử tông này quả thật cũng có chút năng lực, chỉ một đệ tử Bất Tử tông đã là một đội quân cương thi.
Tên đệ tử Bất Tử tông này có kinh nghiệm chiến đấu vô cùng phong phú, đám cương thi thủ hạ y cũng phối hợp hết sức nhịp nhàng. Có đủ loại cương thi khác nhau hỗ trợ lẫn nhau, hơn nữa có khả năng phát hiện ra Dư Tắc Thành không phải là đệ tử sáu phái, thay đổi chiến thuật thả ra cương thi tự bạo. Nếu hơn sáu trăm tên đệ tử Tà Môn lục phái này đều là như vậy đây sẽ là một trận chiến vô cùng ác liệt với Dư Tắc Thành.
Dư Tắc Thành tiếp tục tiến về phía trước, lòng thầm nhủ phải giết sạch hơn sáu trăm tên đệ tử Tà Môn lục phái này, không chừa lại tên nào. Mười ngày sau đại môn khu vực thí luyện mở ra, một mình mình sẽ bước ra ngoài, khiến cho phân thân lão điên phải giật mình chấn động.
Trong lòng Dư Tắc Thành vẫn có ngạo khí, tuy lão là tiền bối cao nhân, có thể xem ta như con kiến, nhưng ta không phục, ta nhất định phải làm cho lão chấn động. Mặt khác những cảnh tượng chứng kiến ở các thôn trang thành thị bên ngoài cũng đã khiến cho Dư Tắc Thành nổi sát tâm. Nơi đây nào phải nhân gian, mà hoàn toàn là địa ngục. Đất đai màu mỡ phì nhiêu lại không canh tác, đi khắp nơi cướp bóc lương thực, mang đau khổ tới cho người khác, đây là tội ác không thể nào tha thứ.
Nguồn gốc khiến cho bọn chúng trở nên như vậy chính là Tà Môn lục phái. Tuy rằng mình không thể diệt trừ hoàn toàn bọn chúng nhưng lúc này mình có thể đánh giết đệ tử của chúng. Bọn này là cây non, giết được tên nào hay tên đó, giết một người tương đương cứu mười người, phải giết không tha, giết, giết, giết!
Nhưng mình hoàn toàn không biết gì về đặc điểm pháp thuật của chúng, cho nên hiện tại nhiệm vụ của mình là trinh sát, thăm dò, phân tích, tìm hiểu đặc điểm, biện pháp công kích của chúng, sau đó nhất nhất giết chết.
Mình cũng có ưu thế của riêng mình, chúng không biết gì về mình. Hơn nữa có Huyền Hồn Giáp và phi kiếm cửu giai Sát Na Quang Hoa, mình đã đứng vào thế bất bại.
Cho dù là một mình mình ra khỏi khu vực thí luyện, bị Kim Đan Chân Nhân đối phương phát hiện ra tay nhất định phi kiếm Sát Na Quang Hoa sẽ hộ chủ một đòn. Bất kể sinh tử tin rằng đám Chân Nhân tà ma ngoại đạo này sẽ dè chừng lẫn nhau, không chịu đích thân ra tay. Chỉ cần mình chạy được tới chỗ phân thân lão điên chờ đợi coi như có thể an toàn rời đi.
Dư Tắc Thành thầm tính toán một lúc, sau đó mau chóng rời khỏi nơi này. Vừa rồi ở đây phát sinh nhiều tiếng nổ ầm ầm nhất định sẽ thu hút sự chú ý của những người khác, cho nên phải mau mau rời khỏi. Thi thể tên đệ tử Bất Tử tông kia đã nổ tung, túi trữ vật của y nhất định cũng vỡ theo, cho nên không thu hoạch được chiến lợi phẩm gì cả. Trước mắt chỉ là một đống thi thể cương thi vô cùng ghê tởm, Dư Tắc Thành cũng không có hứng thú lục soát.
Dư Tắc Thành nhanh chóng rời đi nhưng cũng không đi khỏi nơi này quá xa. Bởi vì rất nhanh sẽ có con mồi mới xuất hiện, chạy tới đây tiến hành điều tra.
Dư Tắc Thành chạy ra xa hai dặm chọn một gổc đại thụ nhảy lên. nhung hắn cố ý không ẩn nấp ớ những vị trí tốt nhất. Sau đó hắn sử dụng Huyết Tàng thuật giấu kín khí tức của mình, lập tức trên người Dư Tắc Thành không còn chút sinh khí nào. toàn thân hắn cũng hoàn toàn dung nhập vào đại thụ.
Đổng thời Dư Tắc Thành kích hoạt pháp báo Hải Thị Thần Lâu. bắt đầu cải sửa dung mạo, V phục, khí tức, tu vi của mình, biến minh thành một tên đệ tử Huyết Thú tông. Lúc còn ớ ngoài khu vực thí luyện, Dư Tắc Thành đã ghi nhớ diện mạo vài tên. lúc này hắn đôi áo choàng bén ngoài, sắc mặt trở nên trắng như tuyết, chẳng khác gì một tên đệ tử Huyết Thú tông chân chính.
Dư Tắc Thành vừa ản nấp xong, địch nhản đã xuất hiện, một con dơi xương to chừng một thước chậm rãi bay tới, đảo quanh một vòng tuần tra trên bầu trời khu vực vừa nổ.
Dư Tắc Thành thoáng động trong lòng, ngay tức khắc khởi động Vô Hình Ám Diệt Thần Thức Hóa Sinh Thuật, một tia ma niệm bay ra trúng vào con dơi xương kia. Ra ngoài dự liệu của Dư Tắc Thành, tia ma niệm này vừa xâm nhập vào trong dơi xương, lại theo cơ thể dơi xâm nhập vào tận cơ thể của một tên đệ tử Bạch cốt môn ở ngoài xa.
Tên đệ tử Bạch cốt môn này dùng thần thức điều khiển dơi xương, tia thần thức này hết sức mỏng manh, không có chút lực phòng ngự nào cho nên ma niệm Vô Hình Ám Diệt Thần Thức Hóa Sinh Thuật của Dư Tắc Thành mới có thể theo thông đạo nối liền thần thức thuận lợi lẻn vào như vậy. Lập tức tất cả những gì tên đệ tử Bạch cốt môn này suy nghĩ, nhìn thấy đều bị Dư Tắc Thành cảm ứng được.
Dư Tắc Thành chỉ cảm thấy hoa mắt, trước mắt mình hiện ra hình ảnh của mười mấy góc nhìn khác nhau. Chuyện này kích thích thị giác của hắn vô cùng mạnh mẽ, suýt chút nữa thì phá tan tia ma niệm phụ thân của hắn.
Đây là do tên đệ tử Bạch cốt môn kia cùng lúc khống chế mười mấy dơi xương, thu nhận hình ảnh, số hình ảnh này lại truyền tới Dư Tắc Thành. Tuy rằng Dư Tắc Thành có thể nhân cơ hội này xâm nhập thân thể dễ dàng, nhưng cách thức khống chế phức tạp, phân chia tâm thần như vậy Dư Tắc Thành cũng không biết, suýt chút nữa bị tất cả hình ảnh này tụ tập lại tấn công vào thị giác, chấn vỡ ma niệm.
Một lúc sau, Dư Tắc Thành mới thích nghi với cảm giác này. Hắn bèn mượn tầm nhìn của đối phương, quan sát nhiều góc độ để điều tra địch tình xung quanh. Quả nhiên phạm vi trinh sát của đám dơi xương là toàn bộ khu rừng này, thậm chí Dư Tắc Thành còn phát hiện ra bên ngoài rừng chừng năm dặm có một tên đệ tử Huyết Thú tông đang lặng lẽ di chuyển trong tối, đang âm thâm theo dõi gì đó.
Tên đệ tủ Bạch cốt môn cũng phát hiện ra tình huống này, bèn chuyển tất cả góc nhìn về phía đó. Đột nhiên Dư Tắc Thành thấy trước mắt rối loạn, dường như đang bay lên, sau đó nhìn thấy một thân thể không đầu đứng ở chỗ cũ. Thì ra trong khoảnh khắc vừa rồi tên đệ tử Bạch Cốt môn này bị người đánh lén chém một đao bay đầu, ma niệm của Dư Tắc Thành cũng vỡ nát theo.
Ma niệm bị hủy, lập tức Dư Tắc Thành cảm thấy đầu đau nhói, trong lòng thầm mắng tên đệ tử Bạch Cốt môn này là hạng kém cỏi bất tài, bị người khác chém bay đầu mà còn chưa biết tình huống, chết oan chết uổng. Báo hại hắn cũng bị liên lụy, ít nhất trong vòng ba canh giờ không thể tạo ra ma niệm khác.
← Ch. 0195 | Ch. 0197 → |