← Ch.0235 | Ch.0237 → |
Nam Thiên Chân Nhân đáp:
- Tắc Thành à, năm xưa lúc ta khoảng tuổi con học kiếm sơ thành đã ngao du thiên hạ, có thể nói rằng có rất nhiều kỷ niệm. Có tự hào, có cao hứng, có đau buồn, cũng có tiếc nuối, bất quá như vậy mới gọi là cuộc đời, cuộc đời chính là như thế. Chờ con đạt tới cảnh giới Dung Hợp sư phụ sẽ cho con ra ngoài ngao du thiên hạ, để hưởng thụ đời người một chuyến. :
- Mười năm trước tấn công Vạn Tướng tông, rốt cục ta đã giết chết tên khốn Ma Nhãn dưới kiếm, coi như đã kết liễu một hồi ân oán. Khi đó chúng ta gặp nhau cũng vào đêm trăng tròn, lúc ấy y vẫn đứng về phía ta. Nhưng sau vì nàng, chúng ta lại trở mặt thành thù, ta truy giết y ba lượt vẫn không thành, rốt cục y vẫn chết dưới kiếm của ta ứng với lời tiên đoán kia.
- Không biết bọn họ ra sao, không biết nàng có khỏe không... Hy vọng lần đại hội này nàng có thể tới, để ta gặp được nàng một lần cũng đã đủ rồi...
Nam Thiên Chân Nhân nhìn vầng trăng tròn vành vạnh, xúc cảnh sinh tình không nhịn được tâm sự vài câu. Dư Tắc Thành vừa định hỏi, bất chợt thấy trên Thanh Loan lĩnh ở xa xa bùng lên một đạo quang hoa, bắn về phía trăng tròn.
Nam Thiên Chân Nhân nói:
- Tên Cấp Thủy này lúc nào cũng nôn nóng, muốn đoạt thứ đó. Được rồi, chúng ta cũng bắt đầu đi thôi. Tắc Thành, chú ý hết thảy, cảm nhận cảm ngộ của ta, ta sẽ truyền cho con Xá Sinh Thủ Nghĩa quyết trước.
Dứt lời, bất chợt một vẻ kỳ dị xuất hiện trên người Nam Thiên Chân Nhân, thinh lình Dư Tắc Thành cảm thấy Nam Thiên Chân Nhân chính là một con mãnh thú hồng hoang đáng sợ, chính là kẻ thù của mình, có cảm giác như ông muốn ăn thịt mình. Trong hàng ngàn hàng vạn thế giới, chỉ có ông là đáng hận nhất, ông chính là thiên địch của mình, ông muốn giết chết mình, ông muốn ăn thịt mình.
Cảm giác này in rất sâu vào lòng Du Tắc Thành, bất chợt hắn phát hiện ánh mắt Nam Thiên Chân Nhân nhìn mình, đồng tử của ông đã hoàn toàn hóa thành mắt cưu, không hề có chút cảm tình. Đôi mắt cưu ấy đang nhìn hắn chăm chú khiến Dư Tắc Thành sợ hãi tới mức lông tóc dựng đứng, tim đập thình thịch.
Đột nhiên Dư Tắc Thành phát hiện trong lòng mình như có thứ gì vừa được kích phát. Chính là một lực lượng tiềm ẩn bên trong huyết mạch đã bị kích thích bùng nổ.
Thân thể Dư Tắc Thành run rẩy một lúc, trạng thái kỳ dị của Nam Thiên Chân Nhân cũng biến mất. Lúc này ông nhìn chăm chú Dư Tắc Thành, theo dõi chờ đợi Du Tắc Thành chấm dứt run rẩy.
Dư Tắc Thành run rẩy rất lâu, rốt cục dần dần khôi phục lại. Hắn nhìn về phía Nam Thiên Chân Nhân, lúc này cảm thấy ông đã trở lại bình thường, không còn cảm giác đáng sợ như lúc trước.
Nam Thiên Chân Nhân nói:
- Vừa rồi chính là Xá Sinh Thủ Nghĩa quyết, con đã trúng pháp quyết của ta, chỉ cần ta giết chết con trong vòng mười hai canh giờ là có thể hấp thu bản nguyên và nguyên thân của con sử dụng cho mình.
- Cảm giác này vô cùng kinh khủng, mỗi một địch nhân trúng pháp quyết này của con sẽ có cảm giác này, đối phương sẽ tỏ ra chán ghét con tới cực điểm. Trong chiến đấu vô tình đối phương sẽ xem con là mục tiêu chú yếu điên cuồng công kích, không chết không thôi.
- Nếu y chạv trốn, trong vòng mười hai canh giờ con sẽ cảm ứng được y ở bất cứ chỗ nào. Cho dù y ở ngoài xa vạn dặm con cũng có thể cảm ứng được sự tồn tại của y.
- Hơn nữa nếu con đuổi giết y, tốc độ ngự kiếm của con sẽ tăng lên hai thành. Vì sao lại có cảm giác như vậy vì sao tốc độ lại gia tăng như vậy, vì sao có thể thoải mái hấp thu bản nguyên và nguyên thần của đối phương, không hề bị cắn trả chút nào, nguyên lý của pháp quyết này là gì, vận hành nhờ vào lực lượng gì, vì sao như vậy... Các vị tiền bối tổng kết mấy ngàn năm rốt cục cũng không thể phát hiện ra nguyên nhân do đâu, cuối cùng chỉ có thể quy cho cách giải thích rằng tổ sư gia ban thưởng như vậy.
- Vốn trước kia tên của pháp quyết này là Đoạt Hồn Trừu Thần quyết, nhưng sau được Trung Hưng Tổ Sư sửa thành Xá Sinh Thủ Nghĩa quyết, vì đạo sinh tồn ắt phải có một người tử chiến, chỉ có thể sống sót một người.
- Truyền thừa pháp quyết này chính là như vậy, giữa ta và con cho đến khi nào con lãnh ngộ được mới thôi. Sao hả, con thử xem có thể kích hoạt sử dụng được chưa? Lúc ta học pháp quyết này sư phụ ta cần ba lần kích hoạt, lúc ta kích hoạt cho Tam sư huynh con cần tới mười bảy lần.
Tâm thần Dư Tắc Thành lúc này đang chìm đắm, nhớ lại cảm giác lúc ấy, nhớ lại bộ dáng của sư phụ lúc ấy. Bất chợt hắn đưa mắt nhìn chăm chú sư phụ, cũng lạnh như băng, cũng kinh khủng, cũng đầy thù hận như vậy.
Thình lình Dư Tắc Thành chỉ có thể cảm nhận được vị trí của sư phụ bằng Thần Giác của mình, bất kể ông ở nơi nào hắn cũng có thể cảm nhận được. Cảm giác này cũng giống như cảm ứng của Vô Hình Ám Diệt Thần Thức Hóa Sinh Thuật, bất kể sư phụ đi tới đâu hắn cũng có thể cảm ứng được.
Nam Thiên Chân Nhân nói:
- Giỏi, giỏi lắm, chỉ một lần là thành. Tắc Thành, bây giờ ta sẽ dạy con bước tiếp theo, tức là thu hồi pháp quyết này. Thật ra chiến đấu trong thực tế, có rất nhiều chuyện xảy ra không lường trước được. Có khi kẻ trúng pháp quyết này chạy trốn nhưng con không có cách nào truy kích, có khi y bị người khác giết đi, có khi con lại có mục tiêu khác cần truy kích. Cho nên chúng ta phải biết cách tùy ý thu hồi pháp quyết để sử dụng cho địch nhân khác.
- Nào, hãy theo cảm giác của ta, từ từ thu hồi cảm giác của mình. Đúng, đúng, thu lại... Giỏi lắm, thành rồi.
Dư Tắc Thành được Nam Thiên Chân Nhân chỉ dạy chậm rãi thu hồi pháp quyết. Nam Thiên Chân Nhân lại nói:
- Tắc Thành, xem ra con quả thật là một thiên tài, chỉ một lần đã lãnh ngộ pháp quyết này. Mỗi ngày con có thể sử dụng pháp quyết này vô số lần nhưng chỉ có thể sử dụng với một người.
- Hình thức chiến đấu của đệ tử Hiên Viên kiếm phái chúng ta chính là tìm kiếm địch nhân, dùng pháp quyết này chiến đấu cùng đối phương, sau đó sử dụng Linh Cưu Dẫn Sinh quyết gia tăng lực lượng đánh chết địch nhân, thu lấy bản nguyên và nguyên thần của đối phương cường hóa mình, bổ sung tiêu hao của Linh Cưu Dẫn Sinh quyết. Kế đó lại tìm tên địch khác, thi triển Xá Sinh Thủ Nghĩa quyết, Linh Cưu Dẫn Sinh quyết, dùng Hiên Viên kiếm thuật giết chết, lại tìm kẻ khác, cứ như vậy mãi. Hoặc là địch nhân tử trận hoặc là mình tử trận. Sử dụng pháp quyết này cũng phải coi chừng, con không được sử dụng nó với Kim Đan Chân Nhân hay Nguyên Anh Chân Quân. Nếu con sử dụng với bọn họ, bọn họ không giết con nhất định không thôi, con nhất định phải chết. Ngoài ra còn phải chú ý...
- Được rồi, chủ yếu chỉ có mấy điểm này, còn lại con từ từ nghiên cứu. Sư phụ dẫn vào cửa tu hành phải do mình, con hãy chậm rãi cảm nhận pháp quyết này đi.
Tắc Thành, con hãy nhớ kỹ, ngàn vạn lần không nên khinh suất sử dụng pháp quyết này, đặc biệt ngàn vạn lần không nên dùng pháp quyết này cho việc truy tung địch nhân. Binh đao dù lợi không nên khinh động, các tiền bối đã tổng kết, hai môn pháp quyết này là pháp quyết do vô thượng tổ sư ban cho, nếu con dùng loạn cả lên phụ lòng tin của tổ sư sẽ rất dễ chết.
Dư Tắc Thành ngồi dưới đất chậm rãi cảm ngộ pháp quyết này, không hề có tâm pháp, không có phiền phúc gì, sau khi thi triển được một lần sẽ trở thành bản năng của mình, giống như phản ứng ăn cơm uống nước.
Một lúc sau, Nam Thiên Chân Nhân nói:
- Được rồi, Xá Sinh Thủ Nghĩa quyết này con đã lãnh ngộ hoàn toàn, ta sẽ truyền Linh Cưu Dẫn Sinh quyết cho con. Pháp quyết này vốn có tên là Âm Chậm Chi Khát, nghe tên con cũng đã hiểu ý nghĩa của nó. Chỉ cần sử dụng một lần con sẽ chìm đắm mê mẫn nó, đây cũng là nguồn gốc họa mê muội của đệ tử Hiên Viên kiếm phái chúng ta.
- Địch nhân lớn nhất của đệ tử Hiên Viên kiếm phái chúng ta là chính mình, là bản thản mình sau khi sử dụng pháp quyết này. Khi con thường hay sử dụng pháp quyết này con sẽ hiểu rõ hết thảy.
- Tắc Thành, ta cảnh cáo con một lần sau cuối, sau khi con học pháp quyết này sẽ không còn đường lui, con nghĩ kỹ chưa?
Dư Tắc Thành gật đầu:
- Nghĩ kỹ rồi, con quyết không lùi bước.
Nam Thiên Chân Nhân nói:
- Được, cầm tay ta, ta sẽ thi triển pháp quyết này, con cảm ngộ một lần sẽ tự động học được.
Dứt lời Nam Thiên Chân Nhân vuơn hai tay ra nắm lấy hai tay Dư Tắc Thành. Bất chợt từ trên người Nam Thiên Chân Nhân bùng lên một đạo quang hoa phóng vút lên trời, sau đó biến mất, chẳng khác gì đạo quang hoa dâng lên phía Thanh Loan lĩnh lúc nãy.
Lập tức Dư Tắc Thành cảm thấy một lực lượng kỳ dị chui vào cơ thể mình, dần dần biến thành lực lượng của mình.
Nam Thiên Chân Nhãn kết thúc, buông hai tay ra nhìn Dư Tắc Thành, lúc này trên thân thể Dư Tắc Thành vẫn còn hào quang thần kỳ ấy. Bên trong hào quang, Dư Tắc Thành cảm nhận được một cỗ lực lượng vô cùng kinh khủng từ tương lai xa xôi chậm rãi truyền tới. Dư Tắc Thành mơ hồ nhìn thấy tương lai của mình, mình hóa thân thành tiên trên chín tầng trời, là mình trong tương lai truyền lại lực lượng hùng mạnh này cho mình trong hiện tại.
Lực lượng này xuyên qua Thời Không, xuyên qua vô số thế giới, mạnh mẽ ập về phía Dư Tắc Thành.
Trong khoảnh khắc luồng lực lượng này rót vào người Dư Tắc Thành, tu vi của hắn lập tức gia tăng mạnh mẽ. Lực lượng này khiến cho hắn có cảm giác rằng mình có thể kéo trời xuống, lật đất lên, có thể san bằng núi lớn, có thể nghịch chuyển dòng sông.
← Ch. 0235 | Ch. 0237 → |