← Ch.0375 | Ch.0377 → |
Cuối cùng Dư Tắc Thành kể tới miệng lười khô khốc, đột nhiên thoáng động linh cơ, bèn nói:
- Hay là chúng ta dùng diễn võ đạo tràng tiến hành mô phỏng đi.
Mọi người lắc đầu:
- Chiến trường phức tạp như vậy, rất khó mô phỏng.
Bất chợt bọn họ lại đồng thanh nói:
- Có thể, ngươi có diễn võ đạo tràng cấp Hồng Hoang, có thể mô phỏng được.
Lập tức mọi người đi vào diễn võ đạo tràng, lấy Dư Tắc Thành làm trung tâm thành lập không gian diễn võ, Dư Tắc Thành bắt đầu mô phỏng từng chút một những chuyện mình đã trải qua.
Hắn bắt đầu nhớ lại những chuyện hôm trước, mới đầu vô cùng lộn xộn rối rắm, thật ra là Dư Tắc Thành sửa chữa lại ký ức của mình. Chuyện này là do hắn mô phỏng, cho nên hắn muốn sửa thế nào mà không được.
Tự nhiên Dư Tắc Thành cắt bỏ chuyện Lưu Thi Vận đánh chết Vô Chu Chân Nhân, mình cướp sạch bảo khố của Vô Lượng tông, cùng với mối liên hệ với Vô Hình Ám Ma tông.
Thật ra mọi người cũng không thèm để ý tới những chuyện này, cái mọi người cần xem là đại chiến Nguyên Anh, đại chiến Chân Nhất Thần Quân, cảnh phi thăng Tiên Giới.
Dư Tắc Thành bắt đầu mô phỏng những chuyện này. Những chuyện xảy ra trước khi đại chiến, pháp trận đối chiến, triệu tập yêu ma quỷ quái, mọi người chỉ xem lướt qua. Mãi đến bắt đầu đại chiến Nguyên Anh, mọi người mới bắt đầu xem chăm chú.
Vì lúc ấy Dư Tắc Thành vẫn đang bám sát gởi hình ảnh về đại điện Ám Ma, cho nên nhớ kỹ, mô phỏng vô cùng sinh động. Từ đại chiến Nguyên Anh cho đến khi Tiên Nhân phi thăng, chính mình dâng pháp bào hiến tế, chỉ cần hắn hơi lướt qua một chút, lập tức có người nhắc nhờ, đây là những cảnh quan trọng, cần tập trung vào.
Dư Tắc Thành cũng không mô phỏng lại vụ mình tranh cướp tiên quang, nhưng lại cố ý phóng đại thù hận của hai vị Nguyên Anh Chân Quân Vô Nhai, Vô Tận với mình lên khoảng mười tám lần.
Bất quá tình cảnh này, các vị Nguyên Anh Chân Quân ở đây không xem, lần đầu tiên còn giả vờ xem lướt qua, lần thứ hai lập tức nói thẳng, bảo hắn bỏ qua đoạn này, lần sau đừng mô phỏng nữa.
Bọn họ muốn xem thần uy Ma Chủ, thần uy Chân Nhất Thần Quân, muốn xem phi thăng Tiên Giới. Cứ như vậy, Dư Tắc Thành mô phỏng hết lần này tới lần khác, tới nỗi hai mắt vật vờ trắng bệch. Cũng không nhớ nỗi hắn đã mô phỏng bao nhiêu lần, trong thời gian bao lâu thì chấm dứt nhưng không dưới một ngày một đêm, không dưới trăm lần.
Mọi người xem chưa tận hứng, nhưng cùng có vài vị Nguyên Anh Chân Quân sau khi xem xong có thu hoạch rất lớn, lập tức lục tục rời khỏi, trở về sẽ lập tức bế quan.
Chưởng môn Thạch Cơ nói với hắn:
- Tắc Thành, lần này con làm rất tốt, ta sẽ ghi cho con thêm một đại công.
- Lần này con rời núi, thứ nhất thanh trừ dư nghiệt Hiên Viên Pháp Ấn phái, thứ hai ghi lại được tình huống ngàn năm có một phi thăng Tiên Giới. Liên tục lập hai đại công, môn phái sẽ ngợi khen, ta lấy danh nghĩa Chưởng môn Hiên Viên kiếm phái thưởng cho con năm ngày học pháp trong Tổ Sư đường. Tổ Sư đường là chỗ nào, con đã từng tới, cho nên có thể thưởng được.
Dư Tắc Thành nghe vậy vui mừng vô kể, năm ngày học pháp trong Tổ Sư đường, đấy chính là phần thưởng cao nhất. Mình có thể nhân cơ hội này học được kiếm thuật mạnh mẽ, hoặc có thể mượn cơ hội này tu luyện kiếm thuật mà bình thường mình không cách nào luyện nổi.
Chưởng môn Thạch Cơ nói tiếp:
- Hiện tại con đã luyện chế được mấy thanh mẫu kiếm?
Dư Tắc Thành đáp:
- Hiện tại con đã luyện chế xong mẫu kiếm của Kiếm Phi Dực, Kiếm Quang Ngục, Kiếm Ngưng Lão, Kiếm Tiêu Diêu, còn thiếu mẫu kiếm Kiếm Tâm Tuệ và Kiếm Tinh Vũ.
Chưởng môn Thạch Cơ lại nói:
- Được rồi, ta sẽ thưởng cho con được phép tới Tàng Kiếm các chọn một thanh Đạo kiếm do các bậc tiền bối lưu lại, như vậy con sẽ được thêm một thanh mẫu kiếm nữa.
- Đúng rồi, sư phụ con đã xuất quan ba tháng trước, nhưng y đã ra ngoài làm nhiệm vụ, vài tháng sau sẽ trở về. Còn chuyện phản ứng của Vô Lượng tông với con, con không cần e ngại, sau này sẽ không ai dám làm gì con. -
- Chúng ta có lòng tốt trợ giúp bọn họ, không ngờ bọn họ đối xử với con như vậy, ta thật sự vô cùng phẫn nộ. Ái tình nam nữ là chuyện thường tình, bọn họ vọng tưởng ngăn chặn như vậy là trái với thiên lý.
- Tắc Thành con hãy nhớ kỹ, không phải chỉ có mình con, sau lưng con còn có Hiên Viên kiếm phái. Chuyện của con cùng là chuyện của Hiên Viên kiếm phái, không ai dám cậy thế ức hiếp đệ tử Hiên Viên kiếm phái chúng ta, dù là Tiên Nhân cũng không được.
- Môn phái phải đứng ra bênh vực mỗi một đệ tử, môn phái là ngôi nhà chung của mọi người, như vậy các đệ tử mới tự giác giữ gìn lợi ích của môn phái. Nếu Vô Lượng tông dám xuống tay với con, chính là muốn khởi xướng chiến tranh với Hiên Viên kiếm phái ta. Lúc ấy dù vị Tiên Nhân kia còn ở lại hạ giới, chúng ta cũng không sợ, chúng ta cũng dám đại chiến cùng bọn họ.
- Còn Tiên Nhân Tu La gì đó, Tắc Thành này, con cũng không cần phải sợ bọn họ. Bọn họ xuống nhân gian, cũng phải tuân thủ Thiên Đạo pháp tắc của nhân gian, chẳng qua bọn họ có thể khống chế nhiều Thiên Đạo pháp tắc hơn chúng ta một chút mà thôi, vốn đạo có trước sau, bất quá bọn họ chỉ là đi trước chúng ta một bước, không phải là bất khả chiến thắng.
- Tổ sư khởi thủy của chúng ta từng giết qua Tiên Nhân Tu La, Trung Hưng Tổ Sư của chúng ta cũng vậy, cho nên chúng ta không sợ bọn họ.
Dư Tắc Thành bị những lời của chưởng môn Thạch Cơ làm cho máu nóng sục sôi, lập tức những lo lắng trong lòng tiêu tan biến mất, khom người thi lễ chưởng môn Thạch Cơ:
- Đệ tử đã hiểu.
Chưởng môn Thạch Cơ lại nói:
- Lúc ta còn trẻ, chưa hiểu được đường đời hiểm ác, thấy chuyện bất bình bèn rút đao tương trợ, đắc tội với Nguyên Anh Chân Quân của Quan Thần tông, bị bọn chúng nhốt vào Cửu u thủy lao.
- Sau không ngờ môn phái đứng ra vì một tên đệ tử Trúc Cơ kỳ nho nhỏ như ta, hai bên đại chiến, Phản Hư Chân Nhất phái ta sau khi đại chiến xong phải tĩnh dưỡng ba trăm năm, hy sinh hai Nguyên Anh Chân Quân, ba mươi bảy Kim Đan Chân Nhân, bốn trăm đệ tử, mới cứu được ta trở về.
- Hai Phản Hư Chân Nhất của Quan Thần tông trọng thương, Nguyên Anh Chân Quân kể cả Chưởng tông của họ tử trận tám người, hoàn toàn văng ra khỏi hàng Ngũ thượng môn, môn phái phân chia thành mười ba nhánh nhỏ. Nhưng nhờ còn Phản Hư Chân Nhất, cho nên truyền thừa vạn năm không mất, bất quá cũng phải tĩnh dưỡng khoảng ngàn năm. Quan Thần tông hiện tại chỉ vừa khôi phục nguyên khí, trở lại hàng Ngũ thượng môn.
- Chỉ vì một mình ta mà mười Nguyên Anh Chân Quân tử trận, Kim Đan Chân Nhân chết vô số kể, lúc ấy ta hết sức bàng hoàng ngơ ngác. Khi đó chưởng môn Hiên Viên kiếm phái cũng nói với ta như vậy, hiện tại ta chỉ nói những lời ấy lại cho con. Đó là không vứt bỏ một đệ tử nào, tuy rằng một đệ tử nhỏ bé, nhưng vẫn đại biểu cho toàn thể Hiên Viên kiếm phái ta.
- Kiếm trong tay chúng ta, Hiên Viên kiếm phái ngay cạnh chúng ta, không ai trong thiên hạ có thể coi thường chúng ta, ức hiếp chúng ta cho dù là Tiên Nhân Tu La cũng không được!
Sau khi Chưởng môn Thạch Cơ nói xong mỉm cười, sau đó quay người rời khỏi. Dư Tắc Thành trầm ngâm rất lâu không nói, trong lòng chợt cảm động không thể tả bằng lời. Nếu mình cùng bị nhốt trong thủy lao như vậy, nhất định sẽ có vô số đồng môn chạy tới cứu mình.
Trong thời khắc nguy nan vẫn còn có chỗ dựa, sau lưng mình lúc nào cùng có sự chỉ viện hùng mạnh của môn phái, bấy nhiêu đã là quá đủ.
Tuy rằng Vô Hình Ám Ma tông kia hết sức hùng mạnh, tuy rằng rất có thể số Phản Hư Chân Nhất lên tới hơn mười ba người, nhưng trong môn phái ấy, lúc nào mình cũng phải bảo trọng lấy thân, lúc nào cùng phải cân nhấc vô cùng cẩn thận, đề phòng người khác hãm hại. Nếu mình bị nhốt trong thủy lao, kêu gọi bọn họ tới cứu giúp, ắt bọn họ sẽ hỏi mình có đủ linh thạch trả không, sẽ mặc cả một phen. Hai bên quả thật trái ngược nhau như trời với vực.
Dư Tắc Thành trở về Thiên Đạo phong, trở lại động phủ của mình. Đối với Dư Tắc Thành, đây mới là nhà của hắn mới là căn nguyên nguồn cội của hắn.
Hắn ngã nhào lên giường, không cần lo tới chuyện gì khác, lập tức đánh một giấc ngủ say, sau khoảng một ngày một đêm, lúc này mới thức tỉnh.
Sau khi thức dậy, Dư Tắc Thành muốn ra ngoài thăm các sư huynh, không biết tỷ muội song sinh thế nào, không biết Dạ Hàn Đại ca ra sao, lão điên ra sao...
Ngoài ra hắn muốn kiểm kê thu hoạch một chút, lần giao lưu này thật sự là sự việc xảy ra dồn dập, cuồn cuộn không ngừng. Còn phải viết thư cho Lưu Thi Vận, báo cho nàng biết mình còn sống. Có thể nói chuyện cần làm có vô số kể.
Nhưng Dư Tắc Thành vừa đứng dậy được ra khỏi cửa, lập tức biết rằng mình không thể làm những chuyện này, bởi vì mình vừa mới có cảm giác như ngộ đạo. Cảm giác này là cảm giác muốn thăng tiến tu vi cảnh giới, cơ hội hiếm có, nếu không tranh thủ, không biết khi nào mới có thể thăng tới cảnh giới Dung Hợp.
Dư Tắc Thành lập tức đi tới phòng tu luyện, ngồi xuống vận khí, tiến vào trang thái thăng cấp chậm rãi. Lập tức thân thể bắt đầu dần dần cường hóa, thời gian trôi qua từng chút, bất kể chuyện gì bên ngoài cũng không thể quấy rầy Dư Tắc Thành, hắn lại bắt đầu một lần tu luyện thật lâu.
Thời gian qua như nước chảy, bất kế ngày đêm, từng ngày như vậy qua đi, Dư Tắc Thành hoàn toàn không có khái niệm gì về thời gian, không biết không hiểu gì cả, chỉ có không ngừng tu luyện, tu luyện...
← Ch. 0375 | Ch. 0377 → |