← Ch.0559 | Ch.0561 → |
Đột ngột bạch quang khéo léo chuyển, nội đan kia không ngờ đánh trúng kim quang, vốn hai thứ này là một phe, cho dù đánh trúng cũng không có vấn đề gì nhưng không biết đạo bạch quang kia đã dùng thủ đoạn gì khiến cho bọn chúng đánh lẫn nhau một đòn, tàn sát lẫn nhau, lập tức tất cả hào quang ảm đạm.
Lúc này Tiên Thiên Nhất Khí Đại cầm Nã đã tới, muốn bóp nát bạch quang. Dường như bạch quang đã bị nó bóp tắt, tất cả hào quang biến mất, hết thảy uy lực thu lại. Chỉ còn lại hào quang màu bạch kim sáng mà không chói, dịu nhẹ vô cùng. Sau đó tốc độ của nó chợt tăng lên gấp trăm lần, xẹt về phía trước, hoàn toàn không có dấu hiệu gì báo trước, quá nhanh, lướt qua người ba thượng yêu kia.
Nháy mắt thực lực của ba con yêu này lập tức hiện ra, có con kịp thời phát ra yêu khí hộ thân, có con xuất ra pháp bảo, có con không kịp phản ứng.
Nhất thời trên thân thể ba thượng yêu hiện lên hào quang đủ các sắc màu xanh đỏ trắng vàng, vô cùng rực rỡ chói mắt. Nhưng hào quang này chỉ lóe lên một chút đã tắt mất, sắc mặt ba thượng yêu lộ vẻ hoang mang, cả ba đã bị chém đứt ngang lưng. Sau đó xung quanh chúng trăm trượng, tất cả mọi vật vỡ vụn từng tấc một, sau hóa thành một đám tro bụi, tiêu tan trong nháy mắt.
Dư Tắc Thành giơ tay ra đón lấy pháp ấn và yêu đan kia, nhìn thoáng qua, sau đó vứt pháp ấn cho Thanh Ấn:
- Dường như là vật của Pháp Ấn tông các ngươi, vật về cố chủ. Ta có ấn tượng rất tốt với các tông phái Pháp Ấn, lúc trước ta lấy được không ít bảo bối ở Hiên Viên Pháp Ấn phái.
Thanh Ấn nhận lấy pháp ấn, quan sát một chút, sau đó cúi đầu với Dư Tắc Thành:
- Đây là pháp bảo trấn phái của môn phái chúng ta, xin cảm tạ tiền bối.
Dư Tắc Thành bật cười ha hà, nhìn một vòng xung quanh:
- Dường như đám yêu ma này rất béo, các con ra đây, mở tiệc đi thôi.
Lập tức sáu mươi mốt mỹ nữ họa bì bay ra, các nàng hấp thu tất cả huyết nhục, sau đó xông về phía yêu ma, mục tiêu hủy diệt đầu tiên là luồng thịt kéo dài dưới địa mạch.
Đồng thời mười tám Thiên quỷ cũng dần dần xuất hiện giữa không trung, hóa thành những bộ xương khô to một trượng. Chúng tỏ ra vô cùng hưng phấn, sau vô số vạn năm, rốt cục đã có thể ăn no một bữa.
Sau khi mười vạn luyện yêu chết sạch, ở xa xa bắt đầu xuất hiện yêu ma mới, lượt tập kết mới đã bắt đầu.
Dư Tắc Thành thả sáu mươi mốt mỹ nữ họa bì, mười tám Thiên quỷ ra, lập tức chúng hoành hành như bão táp, bắt đầu bữa tiệc thịnh soạn vô cùng.
Sáu mươi mốt mỹ nữ họa bì hóa thành một loại ác quỷ ma đầu xuất hiện bên cạnh Dư Tắc Thành, trạng thái thân thể của các nàng hữu hình vô chất, phi hành trôi nổi trên không, tốc độ cực nhanh, nháy mắt ngàn dặm, có thể xuyên qua tất cả chướng ngại vật, có thể hấp thu hết thảy hồn phách huyết nhục sinh vật, biến chúng thành năng lượng của mình.
Luồng thịt kia tiếp tục chế tạo luyện yêu, đám luyện yêu này vừa sinh ra lập tức bị các nàng quét qua một lượt, lập tức hóa thành một đám tro tàn xám xịt. Nhưng yêu ma lại không thể tạo ra chút thương tổn nào với các nàng. Cho dù đánh tan các nàng, các nàng cũng có thể tụ tập trở lại, khôi phục như thường.
Khuyết điểm duy nhất là các nàng không thể ở cách Dư Tắc Thành quá xa, không thể ra khỏi phạm vi mười dặm. Bằng không mất đi bí pháp của thế giới Bàn Cổ duy trì, các nàng cũng sẽ không thể duy trì được trạng thái Ma Linh này.
Đám Thiên quỷ lấy được ở Tự Tại Thiên càng hung hăng hơn nữa, chúng có thể phi hành nhảy vọt phá không trong khoảng cách ngắn. Bất kể là luyện yêu mới sinh hay chân yêu đang tập trung lại đều bị chúng nuốt chửng, há to cái miệng xương khô nhai rau ráu.
Dư Tắc Thành lấy Bạch cốt Xuy, u Ly Tâm Đăng. Nại Lạc Như Ý ra, bắt đầu kích hoạt ba món pháp bảo này. Lập tức phát ra Cửu u Lệ Âm quấy nhiễu tâm thần, đả thương hồn phách. Phát ra chín tầng lửa ma có được ma năng, thiêu đốt hết thảy. Hóa ra mưa đá đen sì, mưa tuyết đỏ sẫm bao trùm thiên địa, ăn mòn hết thảy.
Lập tức đám yêu ma mới sinh ra bị trọng thương, nếu không phải bị nuốt chửng thì cũng bị lửa ma, ma âm luyện hóa, tiếng kêu thảm thiết vang lên liên tục.
Đáng tiếc sau một khắc, sáu mươi mốt mỹ nữ họa bì phải thu hồi toàn bộ. Các nàng không thể ở trong trạng thái này quá lâu, bằng không sẽ mất đi linh trí, biến thành Ma Linh chân chính, vậy sẽ được không bằng mất.
Nhưng mười tám Thiên quỷ kia vẫn còn, vốn trước kia có chín mươi chín Thiên quỷ, nhưng sau biết bao năm tháng, những Thiên quỷ khác đều đã chết đi trong đời sống cô liêu tịch mịch của A Bà Cụ La Ma Thần. Những Thiên quỷ còn sống sót đều là cáo già ngàn năm, tuy rằng bị thế giới Bàn cổ khống chế, nhưng trong linh thức của chúng cũng không phục Dư Tắc Thành.
Lần này vô số yêu ma tấn công bị chúng nuốt chửng, đám Thiên quỷ này bao nhiêu vạn năm qua chưa từng được ăn một bữa no nê, cho nên chúng hết sức vui mừng, tiến hành đại tiệc của mình. Dần dần chúng bắt đầu nghe theo hiệu lệnh của Dư Tắc Thành, chỉ cần có huyết nhục ăn là được.
Dần dần chúng nuốt lấy huyết nhục đã nhiều, bề ngoài của bộ xương khô bắt đầu sinh ra một làn da thần kỳ quỷ dị. Hơn nữa Thiên quỷ ăn nhiều nhất bắt đầu dần dần sinh ra thêm hai bộ xương khô nữa. Ba bộ xương khô đầu lưng vào nhau thành hình tam giác, lại thêm trên đầu chúng bắt đầu xuất hiện sừng nhọn.
Lửa ma, ma âm, ma thủy của Dư Tắc Thành cũng hùng mạnh vô cùng, pháp bảo này tiêu hao chân nguyên rất ít, đối với Dư Tắc Thành chỉ là một sợi lông chân, không đáng kể gì. Nhưng uy lực của nó rất lớn, lực sát thương rất mạnh, vô cùng thích hợp thu thập đám luyện yêu này.
Yêu ma xung quanh không còn tổ chức cùng nhau công kích nữa, nếu còn kéo dài như vậy, không bao lâu sau tất cả yêu ma sẽ bị tiêu diệt sạch sẽ.
Bất chợt một khí tức hùng mạnh xuất hiện, xem ra Đại Yêu Ma kia không nhịn được nữa, muốn ra tay. Dư Tắc Thành kêu một tiếng, thu hồi pháp bảo, ngự kiếm bay lên, lập tức tất cả Thiên quỷ bay theo sau hắn, bồng bềnh trôi nổi.
Trong đó có hai Thiên quỷ không muốn tuân theo hiệu lệnh Dư Tắc Thành, động tác chậm chạp, dường như muốn kháng lệnh không nghe. Dư Tắc Thành phất tay, hai đạo lôi quang bắn ra, kiếm quang Lôi Dực kiếm chém một cái, lập tức hai Thiên quỷ kia tan tác.
Đám Thiên quỷ này vốn bất tử bất diệt, cho nên lập tức khôi phục nguyên hình, bất quá thân hình của chúng đã nhỏ hơn một chút. Lần này chúng vô cùng ngoan ngoãn nghe theo mệnh lệnh, bay theo sau Dư Tắc Thành. Những Thiên quỷ khác phát ra thanh âm như tiếng cười, chế nhạo hai tên đồng bọn của mình có mắt như mù.
Dư Tắc Thành nhìn ra xa, chờ Đại Yêu Ma xuất hiện. Lúc này trên không vọng tới từng tràng phạm âm, giống như có một đám tăng nhân đang niệm chú:
- Diệp đa la diệp, a lạp tiên, phác khách nan đặc, đa ma la, vô nam đặc. nhất lạc mạc... -
Thanh âm này ban đầu rất nhỏ, sau đó càng ngày càng lớn, vang cả một góc trời.
Theo tiếng phạm âm này, trên không mây cuộn từng hồi, giống như cơn lốc xoáy. Ánh đỏ chiếu sáng cả nửa bầu trời, dường như dần dần hình thành một gương mặt khổng lồ vô cùng kinh khủng.
Cuồng phong nổi lên bốn phía, cuối chân trời có một đội ngũ xuất hiện, trong đó hai thượng yêu đi đầu hình dạng như mỹ nữ, xinh đẹp vô cùng, mở đường phía trước. Chúng vừa bay vừa rải hoa liên tục, hẳn là chúng tinh thông yêu thuật, ảo thuật nào đó, hoa vừa rơi xuống lập tức hóa thành hàng ngàn hàng vạn đóa hoa trải đầy mặt đất.
Sau chúng là bốn thượng yêu mạnh mẽ vô cùng, chúng khiêng một cỗ kiệu thật lớn. Đó là cỗ kiệu tám người khiêng, hết sức xa hoa, bay phía sau hai thượng yêu kia.
Sau kiệu còn có bốn thượng yêu, sau bọn chúng nữa là một đám chân yêu có gần trăm con xếp thành hai hàng.
Dư Tắc Thành liếc mắt nhìn qua liền phát hiện một vấn đề, đám thượng yêu này tên nào đi trước đều rất giống người, phải nói là vô cùng xinh đẹp. Nhưng những thượng yêu càng đi sau lại càng khác con người, đều có bộ dáng yêu ma hung hãn. Nhãn quang về quan niệm thẩm mỹ của Đại Yêu Ma không ngờ cũng không khác gì con người, cũng thích chưng diện cái đẹp, giấu đi cái xấu.
Đội ngũ này bay trên không mà tới, Dư Tắc Thành càng nhìn càng cảm thấy quen mắt, đột nhiên nhớ ra cảnh tượng này giống như cảnh tượng Đại Lão Gia du ngoạn ở thế giới Thương Khung.
Trong lúc Dư Tắc Thành còn đang mải mê nhìn. Thanh Ấn bên cạnh hắn thình lình ngã lăn ra đất. Y bị uy áp của Đại Yêu Ma ép tới, không chịu nổi nên ngã xuống, không thể đứng dậy. Uy áp này không có ý nghĩa gì với Dư Tắc Thành, nhưng Thanh Ấn quả thật khó có thể nào chịu được.
Dư Tắc Thành hất Thanh Ấn lên, ném y bay tới chỗ một tên Thiên quỷ. Thiên quỷ kia thấy Thanh Ấn liền nhỏ dãi ròng ròng, tỏ vẻ thèm khát, chợt nghe Dư Tắc Thành nói:
- Y rụng một sợi lông, ta sẽ luyện hóa ngươi thành tro bụi.
Lập tức tên Thiên quỷ kia tỏ ra vô cùng ngoan ngoãn, bảo vệ Thanh Ấn hết sức cẩn thận.
Lúc này trong cỗ kiệu của Đại Yêu Ma, một giọng nói sắc bén chói tai như mũi dùi đâm thẳng vào màng nhĩ vang lên, đâm vào thần thức của Dư Tắc Thành:
- Tiểu bối vô tri, dám giết con dân ta, mau mau bó tay chịu trói, bản vương sẽ ban cho ngươi sinh mạng vĩnh hằng, ra sức phục vụ cho Yêu tộc ta...
Giọng nói này như ẩn chứa bí pháp bên trong, the thé sắc nhọn, khiến cho người nghe khó lòng chịu được, đâm thẳng vào lòng người, cẩn thận để ý sẽ phát hiện một ý vị mê hoặc lòng người, có thể nhiếp hồn đoạt phách.
← Ch. 0559 | Ch. 0561 → |