← Ch.0608 | Ch.0610 → |
Trên trời lúc này đã hình thành hàng vạn đạo điện quang ngoằn ngoèo như hình con rắn. Đừng nói là vượt qua, chỉ cần nhìn thấy bao nhiêu lôi quang vô tận này, đã khiến cho người ta toát mồ hỏi lạnh, run rầy toàn thân.
Từng đạo lôi quang đạo sau hùng mạnh gấp trăm lần đạo trước giáng xuống, thiên địa dường như rách ra một lỗ lớn.
Tiếng ma sát không khí tạo nên tiếng rít chói tai, hòa cùng tiếng sấm ầm dùng tạo nên thanh âm sắc bén như tiếng ma gào quỷ khóc. Mỗi lần nổ tung như vậy đều khiến cho tim, huyết mạch của Dư Tắc Thành phát ra cộng hưởng.
Tiếng nam nữ hợp hoan lại càng vang vọng hơn trước, chúng tụ tập lại với nhau, bùng nổ vô cùng mạnh mẽ, không còn là tiếng rì rào như trước, mà biến thành tiếng gào thét, là khởi nguồn của hết thảy sinh mạng, hết thảy vạn vật.
Thanh âm này vang lên tới cực hạn, rốt cục ngược lại không còn âm thanh nữa, mà dần dần hội tụ lại thành một cỗ nguyên khí khổng lồ, hình thành một thể Hỗn Nguyên đáng sợ, hùng mạnh mà kinh khủng. Thể Hỗn Nguyên này ngửa mặt lên trời gầm rống, dường như đang phát tiết bất mãn. Sau đó trên người dâng lên kiếm quang mênh mông, toát ra vạn đạo hào quang, chém ngang không trung.
Kiếm này giận dữ chém ra như muốn phá tan hết thảy. Trời cao bất công, chém vỡ trời cao, đại địa bất bình, chém tan đại địa. Người trên Tiên Giới ngăn cản đường ta, vậy chém luôn bọn chúng, gặp tiên chém tiên, gặp thần chém thần, không gì có thể chống lại được.
Kiếm quang như nước thủy triều, nặng nề như núi đổ, kiếm quang vô địch. Kiếm quang vừa chém ra, lập tức từng đạo lôi kiếp của Tốn Mộc Huyễn Chấn Hỗn Độn lôi bị chém tan tành. Chỉ cần một kiếm, đám lôi vân trên không lập tức tan tác.
Chỉ trong thoáng chốc, một kiếm trụ khổng lồ xuất hiện sừng sững, giữa đất trời chỉ còn lại duy một kiếm này.
Hiện tại là đạo lôi kiếp thứ tư Huyền Thủy Thanh Dương Hỗn Độn lôi. Trên trời cao, những quả lôi cầu Huyền Thủy có màu đen sẫm rơi xuống không ngừng. có tất cả mười hai vạn chín ngàn sáu trăm quả.
Huyền Thủy giáng xuống, kiếm quang bay lên, từng quả lôi cầu Huyền Thủy bị kiếm quang chém tan tác giữa không trung, lập tức bùng nổ rồi hóa thành những làn khói xanh bay mất.
Sau một quả bùng nổ, vô số quả lôi cầu khác bắt đầu chèn ép nhau, dẫn phát từng đạo Thanh Dương thần lôi giáng xuống nhanh như điện chớp.
Mặt đất hiện tại giống như mặt trời, bạo phát ra vô tận hào quang, phát xuất vạn đạo kiếm quang. Từng đạo kiếm quang nổ tung trên không, tất cả lôi cầu Huyền Thủy trong phạm vi trăm dặm bị thanh toán sạch sẽ. Thần lôi ẩn chứa trong những quả lôi cầu kia còn chưa kịp phát sinh biến hóa, đã bị các loại kiếm quang đánh tan tác.
Thanh Dương thần lôi không ngừng nổ tung giữa không trung, mười hai vạn chín ngàn sáu trăm quả lôi cầu bị chém tan tành. Nhưng tới giờ phút này, những quả lôi cầu thình lình sinh ra biến hóa cuối cùng, tất cả lôi cầu vốn đã tan tành như bụi nháy mắt sinh ra ức vạn đạo lôi quang thật nhỏ. Cuối cùng tất cả gắn kết lại với nhau, từ màu xanh biến thành màu tím, hình thành một đạo Tử Dương thần lôi khổng lồ.
Tử Dương thần lôi giáng xuống ầm ầm, lực lượng kinh khủng tới mức có thể nuốt chửng hết thảy. Dưới đất cũng đồng thời dâng lên một đạo kiếm quang, đón đỡ thần lôi trên không. Chỉ nghe một tiếng nổ rền vang, thần lôi lập tức tiêu tan.
Dư Tắc Thành nhìn mà nín thở, thật sự vô cùng kinh khủng, thấy thần lôi tiêu tan, hắn cảm thấy mừng thay cho Hữu Hùng sư tổ. Thình lình lúc này có một đôi tay trắng như tuyết, mềm mại như hai con rắn quấn quanh cổ hắn, có người thổi một hơi vào cổ hắn, hương thơm tỏa ra khiến cho người ta lòng mê ý loạn.
Sau đó một giọng nói ngọt ngào vang lên bên tai Dư Tắc Thành:
- Tìm được ngươi rồi Dư Tắc Thành, rốt cục tìm được rồi, chính là ngươi.
Dư Tắc Thành quay đầu nhìn lại, một nữ nhân xinh đẹp tuyệt luân đang ở sau lưng nhìn mình mỉm cười. Nữ nhân này nhan sắc kiều diễm, da trắng như ngọc, ngũ quan cân đối, nhất là đôi mắt sáng ngời đen trắng phân minh lúc nàng mỉm cười ra vẻ vô cùng ung dung nhàn nhã, toát ra vẻ uy nghiêm, đoan trang khôn tả.
Dù nàng ta đang ôm cổ nhoẻn cười với Dư Tắc Thành, nhưng hắn hoàn toàn không có chút cảm giác diễm phúc nào cà, mà trong lòng run rẩy chấn động. Vì nữ nhân này chính là Thiên Ma Ma Chủ, sư phụ của muội muội mình.
Dư Tắc Thành không tự chủ được bất giác lùi về phía sau một bước, tránh khỏi vòng ôm của nàng. Bởi vì hắn phát hiện tuy rằng Thiên Ma Ma Chủ mỉm cười nhưng ánh mắt nàng lại lạnh như băng, nhìn mình chằm chằm như vừa phát hiện ra bảo vật.
Lúc này Dư Tĩnh Hân bên cạnh kinh ngạc nhìn sư phụ mình hỏi:
- Sư phụ, có chuyện gì vậy?
Thiên Ma Ma Chủ quay lại liếc nhìn đồ đệ của mình:
- Sau này đừng kêu ta là sư phụ nữa, ta đã chấm trúng ca ca ngươi, hãy gọi ta là đại tẩu!
Vừa nghe những lời này, tất cả Chân Nhất Thần Quân quanh đó sững sờ. Thiên Ma Ma Chủ lại nói với Phượng Mâu Thần Quân đang nhìn nàng:
- Sau này ta sẽ là lão Đại của Dư gia, ngươi phải gọi ta là Đại tỷ. Ngươi không phục ư, ngươi đã từng qua tay người khác, còn muốn lên mặt hay sao, cứ nằm mơ đi, đồ không biết xấu hổ!
Những lời này đã đánh trúng vào điểm yếu của Phượng Mâu Thần Quân, khiến nàng không tự chủ được phải thối lui một bước, sắc mặt tái nhợt, không có lời nào đáp lại.
Thiên Ma Ma Chủ lại xoay qua nói với Lạc Tĩnh Sơ:
- Nha đầu kia, ta có thể sinh cho Dư Tắc Thành mười đứa con trai, ngươi làm được sao? Hoa Thần nhất mạch các ngươi chỉ biết sinh nữ nhân, vô hậu vi đại, cũng xứng tranh đoạt địa vị lão Đại Dư gia cùng ta sao? Quả thật là nha đầu không biết xấu hổ, đã không thể sinh trai, vậy về sau phải gọi ta là Đại tỷ!
Lời này cũng đã đánh trúng vào tử huyệt của Hoa Thần nhất mạch, bị Thiên Ma Ma Chủ mắng xối xả chẳng khác tú bà như vậy, Lạc Tĩnh Sơ cũng nghẹn lời, phải lùi về phía sau.
Thiên Ma Ma Chủ mỉm cười đắc ý nhìn Dư Tắc Thành. Nàng không cần động thủ, chỉ nói hời hợt vài câu đã đè ép khí thế Phượng Mâu Thần Quân và Lạc Tĩnh Sơ. Thật ra về tâm lý lẫn khí thế, hai nàng hoàn toàn không phải đối thủ của Thiên Ma Ma Chủ, cho nên Ma Chủ mới cố ý lộ ra thực lực của mình, cho Dư Tắc Thành thấy rằng hai nàng kia không chịu nổi một đòn của mình.
Dư Tắc Thành nhìn nàng chằm chằm, không hề nhân nhượng, nhưng ánh mắt hắn hết sức lạnh lùng:
- Nàng muốn làm gì?
Thiên Ma Ma Chủ nói:
- Dư Tắc Thành, ngươi giết hậu duệ Lý gia ta, cướp đi pháp quyết bí tịch của ta mới có được ngày hôm nay. Giết người thì thường mạng, thiếu nợ phải trả tiền, ta đòi nợ ngươi phải chăng là hoàn toàn chính đáng?
Những lời này lập tức đánh trúng yếu điểm của Dư Tắc Thành. Lập tức cảnh tượng năm xưa đêm mưa giết người cướp sách lại hiện ra lần nữa trong đầu Dư Tắc Thành. Hắn lắc lắc đầu, quả nhiên Thiên Ma Ma Chủ dùng tâm ma tấn công vô cùng lợi hại. Hắn lập tức khôi phục bình tĩnh, giết cũng đã giết, cướp cũng đã cướp rồi, ta không hối hận.
Nhưng lúc này ý niệm trong đầu hắn lại biến hóa, thần uy của Thiên Ma Ma Chủ năm xưa tái hiện. Một đòn đánh tan Cực Nguyên Vân Hà tông, đó là lần đầu tiên Dư Tắc Thành cảm ngộ được uy của Chân Nhất Thần Quân. Tâm ma của Thiên Ma Ma Chủ lại cố ý hóa ra cảnh tượng này đe dọa hắn. Dư Tắc Thành lập tức lắc lắc đầu xua tan cảnh tượng này. Thần uy vô địch thì đã sao, ta không sợ!
Dư Tắc Thành tiếp tục tỏ ra bình tĩnh lạnh lùng:
- Rốt cục nàng muốn làm gì?
Thiên Ma Ma Chủ nói:
- Giỏi, tâm cảnh cực cao! Thật ra chỉ cần ngươi dẫn ta đi tới một nơi mà thôi. Yên tâm đi, không có nguy hiểm gì, chỉ là giúp ta một việc nho nhỏ, ta sẽ bảo đảm an toàn cho ngươi, hơn nữa còn có lợi ích nhiều không kể xiết, tóm lại là ta không để ngươi chịu thiệt thòi. Thế nào, đám hảo hữu của ngươi bên kia đã bắt đầu chú ý, ngươi có bằng lòng chăng?
Giọng nàng nói tới câu cuối cùng trở nên lạnh như băng giá. Thì ra nàng cố tình diễn màn tranh giành tình nhân như vậy là để tránh cho các vị Chân Nhất Thần Quân ủng hộ Dư Tắc Thành chú ý.
Dư Tắc Thành gật đầu đáp ứng:
- Được, ta bằng lòng.
Thiên Ma Ma Chủ mỉm cười mê hồn, đột ngột hôn lên môi Dư Tắc Thành một cái, một cỗ nguyên lực kỳ dị truyền qua môi Dư Tắc Thành, sau đó xâm nhập vào cơ thể hắn, cuối cùng hoàn toàn biến mất. Thiên Ma Ma Chủ lại cười, quay sang nói với Phượng Mâu Thần Quân, Lạc Tĩnh Sơ:
- Nếu đã yêu, vậy phải yêu tới cùng, không sợ gì cả, yêu chính là yêu. Chúng ta chính là chủ nhân của thiên địa này, hết thảy những gì mình muốn làm đều có thể làm được.
Dứt lời nàng bèn xoay người bước đi, tới trước mặt Dư Tĩnh Hân lại nói:
- Đi thôi, đồ đệ ngoan, ta chỉ đùa ca ca con một chút thôi, thật không vui gì cả...
Dứt lời, nàng vỗ nhẹ lên đầu Dư Tĩnh Hân hai cái, nhìn như vô ý, thật ra là muốn cảnh cáo Dư Tắc Thành. Muội muội ngươi đang ở trong tay ta, tốt hơn là nên ngoan ngoãn một chút.
Dư Tắc Thành khẽ mân mê môi mình, cảm nhận dư hương còn vương trên đó. Đột nhiên hắn phát hiện ra Thiên Ma Ma Chủ này vóc dáng rất cao, cao hơn mình chừng ba tấc. Đôi chân của nàng rất dài, thon nhỏ, hơn nữa lại mạnh mẽ hữu lực, nếu cùng nàng lên giường quả thật khoái ý triền miên...
Vừa nghĩ tới đây, tâm ma kinh khủng xâm nhập vào cơ thể Dư Tắc Thành lập tức tiêu tan. Dù Thiên Ma Ma Chủ đáng sợ tới mức nào, hiện tại trong mắt Dư Tắc Thành cũng chỉ là một nữ nhân xinh đẹp. Vừa rồi nàng thi thố đủ các thủ đoạn, thật ra là vì có chuyện cầu mình, mình đang giữ thế chủ động, cho nên không cần phải sợ nàng, đây cũng coi như là phương pháp giành thắng lợi của lão tiền bối AQ trong truyền thuyết.
← Ch. 0608 | Ch. 0610 → |