← Ch.0618 | Ch.0620 → |
Lúc này tiến tới từng bước như vậy, Kiếm Lão Nhân đã vận dụng lực Thiên Đạo Phân Phân hợp hợp của Hữu Hùng sư tổ cho Dư Tắc Thành. Sở dĩ Dư Tắc Thành có cảm giác chợt mau chợt chậm như vậy thật ra là do đạo Phân Phân hợp Hợp này phát sinh tác dụng. Trong khoảnh khắc này, Dư Tắc Thành có cảm giác thân mình bị chia làm mấy phần, có nhanh có chậm, nhưng cũng dường như không hề chia cắt, vẫn là một thể, tốc độ hoàn toàn chỉ là ảo giác.
Cảm giác này khiến cho Dư Tắc Thành cảm thấy khó chịu khôn tả, huống chỉ hai Hồng Hoang Vệ và hai Ly Long, bọn chúng có cảm giác vô cùng kinh sợ.
Trong lúc tiến tới như vậy, đồng thời lực Sát Ma cũng đã được Kiếm Lão Nhân khởi động, dung hợp cùng Thấu Không Đại Thần Niệm thuật thành một thể, hóa thành dao động kỳ dị toát ra. Trong khoảnh khắc hai Hồng Hoang Vệ, hai Ly Long cảm thấy kinh sợ, lập tức xâm nhập vào cơ thể chúng.
Thì ra lực Thiên Đạo Phân Phân hợp hợp kia chỉ là mồi nhử, khiến đối phương sinh ra cảm giác sợ hãi khó chịu. Cảm giác này vừa sinh ra, lập tức lực Sát Ma theo đó xâm nhập. Đây toàn là lực lượng có sẵn của Dư Tắc Thành, hắn có thể điều khiển sử dụng, nhưng vận dụng phối hợp một cách khéo léo tinh tế như vậy, đó là chuyện mà hắn chưa làm được.
Chuyện này cũng giống như một người có trong tay mười lượng bạc, ai cũng có thể tiêu xài số bạc này, nhưng có người chỉ có thể dùng mười lượng bạc này ra cửa hàng trên phố mua những vật phẩm mà mình cần.
Có người lại có thể đi về nông thôn mua vật phẩm, sau đó mang về bán lại, quay vòng như vậy, biến mười lượng bạc này thành hàng trăm hàng ngàn lượng bạc, sau đó mới mua vật phẩm mà mình cần. Sự chênh lệch về hiệu quả giữa hai người này quả thật là như trời với vực.
Khí Sát Ma thấm vào cơ thể hai Hồng Hoang Vệ, hai Ly Long, chúng chỉ có thể trơ mắt nhìn hai người Dư Tắc Thành chậm rãi tới gần, nhưng không có cách nào di chuyển hay phát ra thanh âm. Bởi vì khí Sát Ma kia chỉ trong thoáng chốc đã trấn áp hoàn toàn thần hồn huyết khí của chúng.
Thật ra với tu vi của Dư Tắc Thành, muốn trấn áp hai Hồng Hoang Vệ hắc giáp cùng hai Ly Long này chỉ là chuyện nằm mơ giữa ban ngày. Nhưng dưới sự điều khiển khéo léo của Kiếm Lão Nhân, thứ trấn áp được bọn chúng không phái là chân nguyên của Dư Tắc Thành, mà là lực lượng của lực Sát Ma, đồng thời dẫn dụ đối phương phát ra lực phản kháng của đối phương, khiến cho hai lực lượng va chạm với nhau, làm tiêu hao lực lượng phản kích của chúng.
Cứ như vậy, Dư Tắc Thành đi từng bước tới trước mặt địch nhân, sau đó giơ tay ra chạm vào đầu một con Ly Long. Lập tức vô số khí Sát Ma toát ra, Ly Long kia chỉ có thể trợn trừng đôi long nhãn, sau đó đầu ngã gục sang bên, chết đi trong âm thầm lặng lẽ.
Tay Dư Tắc Thành lại chạm vào thân Ly Long, lập tức xuyên vào trong lôi ra một trái tim to bằng đầu người, vẫn còn đang đập, sau đó đưa cho Kiếm Lão Nhân đang ngồi trên vai. Kiếm Lão Nhân há miệng ngoạm lấy, giống như người ta ăn táo, sau đó dùng lực hút mạnh, bất ngờ nuốt chửng trái tim to bằng đầu người vào miệng, nhai vài lần, rốt cục nuốt xuống bụng.
Trong quá trình lão ăn, tim rồng vẫn còn đang đập, nước máu văng tung tóe, trúng vào mặt hai tên Hồng Hoang Vệ. Hai tên này lập tức trợn trừng đôi mắt, đồng thời cùng sử dụng một loại pháp thuật giống như Thiên Ma Giải Thể, muốn nỗ lực giải thoát thân thể khỏi bị khống chế giam cầm.
Bọn chúng đã bị lừa, giết Ly Long, ăn tim chúng là do Kiếm Lão Nhân cố ý làm như vậy. Lực Sát Ma của Dư Tắc Thành cũng chỉ có thể giết chết Ly Long, còn hai Hồng Hoang Vệ kia, cho dù Dư Tắc Thành vận chuyển lực Sát Ma thế nào cũng không thể chạm vào mà giết chết được bọn chúng, hết thảy là vì Kiếm Lão Nhân muốn chúng cố gắng giãy dụa như hiện tại.
Trong lúc hai tên còn đang cố gắng giãy, đột ngột Kiếm Lão Nhân khống chế chúng, rút lui lực Sát Ma trong người chúng trở về, đồng thời lại vận chuyển một lực lượng khác rót vào cơ thể chúng.
Lực lượng này hoàn toàn vượt ra ngoài tưởng tượng của Dư Tắc Thành. Ban đầu là lực Tinh Thần, nháy mắt hóa thành đạo Thần Dương, sau đó sinh ra một lực lượng vô cùng mới mẻ rót vào.
Đây là quy luật biến hóa của tự nhiên, sao trời hạ xuống, thái dương dâng lên mà sinh ra lực lượng kỳ lạ này. Lực lượng này cũng không phải là lực Thiên Đạo, nhưng lại có được lực lượng của lực Tinh Thần và đạo Thần Dương.
Lực lượng này vừa thấm vào trong cơ thể hai tên Hồng Hoang Vệ, lập tức lực của tâm pháp mà chúng đang sử dụng để nỗ lực thoát khỏi khống chế của Kiếm Lão Nhân lúc này đang bùng nổ chân nguyên vô tận, bị kích thích như rót dầu vào lửa, bắt đầu bạo phát. Lần bạo phát này vô cùng mạnh mẽ, vốn tâm pháp vận chuyển để có thể giải thể của chúng đã đạt tới cực độ mà thân thể chúng có thể chịu được, hiện tại bạo phát, lập tức vượt qua mức mà thân thể bọn chúng chịu được.
Kiếm Lão Nhân thao túng thân thể Dư Tắc Thành xuất ra một đòn vô cùng đơn giản, nhưng đòn này đã đánh trúng tử huyệt chí mạng của hai tên Hồng Hoang Vệ. Cũng giống như chất thêm một cọng rơm lên lưng con lạc đã vốn đã kiệt sức, chân nguyên toàn thân hai tên không chịu khống chế. Một tiếng phụt vang lên, thân thể chúng hóa thành hai ngọn đuốc sống bừng bừng cháy, đứng yên một chỗ cho đến lúc tàn tro.
Kiếm Lão Nhân chộp một trảo vào trong lửa đỏ, lấy ra hai trái tim màu xanh đen vẫn còn đang đập, cười nói:
- Tốt, tốt quá, bao nhiêu năm qua, lũ Hồng Hoang Vệ này vẫn còn tu luyện theo kiểu cũ.
Sau đó lão lại khống chế Dư Tắc Thành chộp ra, đánh chết con Ly Long còn lại. Sau đó lại móc tim ra ăn, còn hai trái tim của hai tên Hồng Hoang Vệ được lão cất đi.
Lúc này Dư Tắc Thành khôi phục thân thể lại như thường, kinh ngạc nhìn xuống hai tay mình, hoàn toàn không tin chuyện vừa rồi là chính mình làm được.
Kiếm Lão Nhân hỏi:
- Có cảm ngộ gì chăng?
Dư Tắc Thành nói:
- Thì ra trước kia phương pháp sử dụng lực Thiên Đạo của đệ tử đã sai lầm, thì ra lực Thiên Đạo cũng có thể phối hợp với nhau, làm sinh ra lực lượng khác hùng mạnh hơn nữa.
- Hai tên Hồng Hoang Vệ hắc giáp này gần như không phải do đệ tử giết, bọn chúng chết trong tay chính bọn chúng. Đầu tiên bị tổ sư gia lừa gạt, dọa cho chúng sợ hãi, phải bạo phát hết lực lượng của chúng. Vào thời điểm mấu chốt ấy, tổ sư gia thi triển lực lượng mấu chốt, rốt cục dùng lực lượng của chúng đánh bại chính chúng.
Kiếm Lão Nhân gật gật đầu:
- Đây là một trong những pháp môn kiếm thuật của ta, là Ngộ Kiếm thuật, dùng lực lượng của địch nhân đánh bại địch nhân.
- Thật ra ngươi cũng không có dùng sai lực Thiên Đạo, nhưng phương pháp mà ngươi sử dụng chúng chỉ là sơ khai mà thôi. Mà phương pháp ta sử dụng lực Thiên Đạo đã đạt tới cảnh giới đăng đường nhập thất, lô hỏa thuần thanh. Tuy rằng hiện tại ngươi chưa làm được, nhưng trong lòng ngươi đã có phương hướng đúng đắn, sau này từ từ lãnh ngộ là được.
Ngộ Kiếm thuật... đây không phải là một trong ba môn kiếm thuật của Tâm Kiếm Thiền tông hay sao, mục đích mà Kiếm Lão Nhân truyền môn kiếm thuật này cho mình là gì, chẳng lẽ đơn giản chỉ là truyền kiếm thôi sao?
Nghĩ tới đây, Dư Tắc Thành rúng động trong lòng, chỉ thấy Kiếm Lão Nhân khẽ gật đầu:
- Ngươi hãy thu lấy thi thể hai Ly Long kia đi. Có biết vì sao tim Thanh Long này ăn ngon nhất không?
Dư Tắc Thành lập tức chạy tới thu hai Ly Long vào trong thế giới Bàn cổ. Dưới mắt Kiếm Lão Nhân, chúng chỉ là thứ vứt đi, nhưng đối với Dư Tắc Thành, đây là chí bảo. Vảy nó có thể làm giáp, da có thể may pháp y, thịt có thể ăn, huyết có thể dùng luyện đan, gân có thể luyện khí, xương có thể luyện dược... Thi thể Ly Long này quả thật là một đống bảo vật to tướng.
Kiếm Lão Nhân nói tiếp:
- Tâm pháp tu luyện của Thanh Long nhất tộc chính là học được một phần từ tâm pháp luyện thể Kim Tâm, Ngân Khí, Đồng Bì, Thiết cốt của Kim Tâm Tiên nhất mạch thuộc Tiên tộc, bỏ đi thân thể hóa thành thân người. Tuy chúng không có cảnh giới Kim Đan Nguyên Anh nhưng lại có cảnh giới Long Hạch, Hóa Tâm, Thành Long.
- Tâm hạch do Thanh Long nhất tộc hình thành cũng tương đương cảnh giới Kim Đan trong hệ thống tu luyện của chúng ta, cũng chính là Hồng Hoang Vệ lam giáp. Tâm hạch hóa thành hình trái tim, đây là Hóa Tâm, tương đương với cảnh giới Nguyên Anh của chúng ta, cũng chính là Hồng Hoang Vệ hắc giáp.
- Sau đó tim hóa thành ấu long, tương đương với Phản Hư Chân Nhất trong hệ thống tu luyện của chúng ta, coi như trở thành Chân Long, Cung chủ Long cung. Đến khi ấu long biến hóa phá thể mà ra, đó chính là Long Thần, coi như đã rửa sạch được sỉ nhục phản đồ của chín Chân Long tộc năm xưa, có thể truy theo tung tích của chín Chân Long tộc vào thời viễn cổ mà đi. Cảnh giới này cũng tương đương với tu sĩ Nhân tộc chúng ta phi thăng.
- Cách tu luyện của chúng là tập trung tất cả tinh túy Long thân vào Long tâm. Chỉ cần Long tâm không vỡ, coi như bọn chúng trọn đời bất diệt, hơn nữa còn có thể hóa thân, nhất thể hóa vạn thể. Vì nguyên nhân này, tim Thanh Long là Long tâm ăn ngon nhất trong Long tộc.
Dư Tắc Thành lắng nghe xong, gật đầu nói:
- Thì ra là như vậy.
Kiếm Lão Nhân nói:
- Năm xưa lũ diệt thế xảy ra, Long tộc hưng thịnh. Thanh Long nhất tộc ăn thịt phàm nhân, làm hại nhân gian. Sau đánh một trận cùng Đại Võ Thần Đế, bị đánh trở về trong Thương Khung hải. Sau đó lại bị Đại Thần Uy Sĩ Hứa Tốn Hứa Tinh Dương đuổi giết, điên cuồng đại khai sát giới. Vì vậy truyền thừa của Thanh Long nhất tộc bị đứt đoạn, mất đi bí pháp Hóa Long cuối cùng, cho nên ấu long không thể hóa hình phá thể mà ra, trở thành Long Thần được.
← Ch. 0618 | Ch. 0620 → |