← Ch.0645 | Ch.0647 → |
Trong phạm vi trăm dặm này chìm trong trạng thái kỳ dị, đám tu sĩ vất vả chạy trốn bọn ma đầu truy đuổi, dần dần trong lòng phát sinh điên cuồng. Bọn họ bắt đầu quay ngược lại cắn xé bọn ma đầu, sau đó bắt đầu ma hóa giữa không trung, trên đầu mọc sừng, sau lưng mọc cánh, hóa thành nhiều loại ma đầu khác nhau.
Máu tươi của vô số người chết đi bị chữ Ma giữa không trung hấp thu, dung nhập vào trong ma trận.
Ma Chủ Già Lam lặng lẽ nhìn tình huống bên dưới, miệng niệm pháp chú, lập tức dòng sông trong phạm vi trăm dặm dường như ngừng chảy, bắt đầu cuộn lên từng đám bọt nước.
Sau đó trên phù đảo, giữa sông Thiên Lan, trên bờ sông, từng đám bóng râm xuất hiện, những bóng râm này dường như là thông đạo dẫn tới Quỷ giới. Trong những bóng râm này là những ao máu đặc dính, máu bùng lên như triều dâng, sau đó sôi lên sùng sục, dường như có vô số người dưới đó đang giãy dụa.
Một ma đầu thân không mảnh vải xuất hiện, từ trong ao máu bay lên, vết máu còn dính loang lổ toàn thân, làn da trắng đục khô quắt, nhưng lại có lốm đốm thủy quang. Những ngón tay của nó vô cùng sắc bén, cầm một ngọn trường tiên dài chừng bảy thước, trên trường tiên là lửa ngọn màu lục chập chờn. Đầu nó có hai chiếc sừng dê thật lớn, chính là đầu dê, hai chân sau đứng thẳng. Nó có hai mắt, không có lỗ tai, miệng rộng hoác phô bày răng nanh như đao, lưỡi dài một thước chẻ đôi như lưỡi rắn. Đây là Dương Đầu Nhân, nhìn qua vô cùng xấu xí hung ác.
Có tên thứ nhất xuất hiện, lập tức có nhiều tên khác, vô số Dương Đầu Nhân lao ra, sau đó tản ra bốn phương tám hướng. Bọn chúng há to miệng, dường như mấy trăm năm qua chưa từng được ăn gì, xông về phía đám ma đầu cùng những tu sĩ còn sống, đây chính là thức ăn của chúng.
Những bóng râm khác cũng có một đám ma đầu bay ra, bất quá không phải là Dương Đầu Nhân, mà là yêu ma toàn thân màu đỏ máu. Chúng là loại sinh vật tròn như quả bóng, bụng to căng, chèn ép khiến cho người ta không thấy tứ chi chúng đâu cả. Sinh vật này không có đầu, nhưng trước bụng có một cái miệng thật lớn nằm ngang, trong miệng toàn là răng sắc nhọn lớm chớm, lưỡi to dài có thể thò ra ngoài ba trượng.
Tuy rằng bề ngoài bọn chúng phục phịch như vậy, nhưng động tác của chúng lại hết sức nhẹ nhàng linh hoạt, nhảy vọt từng bước khéo léo vô cùng, tiến về phía trước rất nhanh, thậm chí còn có thể nhảy xa trăm trượng. Sở thích lớn nhất của chúng là cắn xé, bất kể thứ gì, thậm chí là gạch đá trên mặt đất chúng cũng gặm, bất quá thứ chúng thích nhất vẫn là huyết nhục.
Trong những bóng râm khác lại có từng đám oán linh bay ra, chúng không có thân thể, lơ lửng giữa không trung giống như những đạo hào quang bảy sắc hình con rắn. Phàm là sinh linh nào bị chúng cắn trúng bắt đầu khô héo thân thể, mà bản thể của chúng bắt đầu lớn lên.
Số ma đầu này xuất hiện liên tục, tổng cộng có chừng vạn con, bọn chúng và đám tu sĩ hóa cương thi, hóa ma bắt đầu đại chiến, tàn sát, ăn thịt lẫn nhau. Tiếng ma quỷ gào thét, cùng tiếng nhai xương thịt rau ráu khiến cho nơi này như trong địa ngục, khiến cho người ta trông thấy phải kinh hồn khiếp vía.
Đại chiến diễn ra rất nhanh, số lượng ma đầu càng ngày càng ít nhưng những ma đầu còn sống sót càng ngày càng mạnh hơn. Hơn nữa bọn chúng bắt đầu biến dị, thân thể bắt đầu biến hóa dần dần tùy theo số lượng địch nhân cắn nuốt nhiều hay ít.
Thấy cảnh tượng này, thình lình Dư Tắc Thành như chợt nhớ ra, bèn hỏi:
- Đây là nuôi trùng, phải chăng nàng đang nuôi cổ trùng?
Ma Chủ Già Lam đáp:
- Không, ta đang luyện kiếm, là Vạn Ma Kiếm.
- Đám bằng hữu của ngươi vô cùng thú vị, có một nhóm đã rời đi, nhưng còn một nhóm vẫn ẩn nấp ngoài xa, không chịu rời đi. Theo ngươi phải làm sao, lát nữa đại chiến bắt đầu, có cần bảo vệ bọn chúng hay không?
Lập tức trong cảm ứng của Dư Tắc Thành xuất hiện mười mấy bóng người, chính là những người vừa mới rời khỏi nơi này. Bất kể là Phá Bại Chân Quân hay đám Vương Thư Nguyên, ai nấy đều sử dụng tuyệt kỹ của mình, kẻ thì ẩn thân dưới biển, người thì nấp trong dãy núi rộng hàng trăm dặm, không chịu rời khỏi, chờ xem náo nhiệt.
Dư Tắc Thành buông tiếng thở dài:
- Trời đổ cơn mưa, nấp hay không là quyền của con người. Kệ bọn họ đi thôi, nghe theo mệnh trời vậy.
Ma Chủ Già Lam cười nói:
- Bọn chúng không thể nhìn thấy được gì, đại trận vạn ma thôn phệ, luyện hóa thần kiếm này ngoại trừ hai ta ra, bọn chúng chỉ thấy một mảng sương mù dày đặc.
Lúc này dưới đất, các loại ma đầu vẫn còn tàn sát lẫn nhau, số lượng càng ngày càng giảm bớt. Đám ma đầu sống sót bắt đầu tiến hóa biến dị, trở nên kỳ hình dị trạng, hình dáng nào cũng có.
Có con như thây khô thật lớn, có cái bụng tròn to chừng một trượng, trông giống như một quả cầu thịt. Bọn chúng điên cuồng ăn các ma đầu khác, thật ra chúng không đi mà là lăn, áp sát vào các ma đầu khác, hút vào trong bụng mình. :
Có loại ma đầu vừa hành động, thân thể nó vừa bốc cháy bên trong, da nứt ra từng mảng để lộ lửa cháy bừng bừng trong nội tạng. Dần dần ngọn lửa bùng lên phủ khắp toàn thân ma đầu, trở thành một cây đuốc sống, sau đó biến thành thể năng lượng, hoặc là một ngọn lửa, hoặc là một làn khói đặc.
Có ma đầu chỉ cháy huyết nhục toàn thân, thịt rơi từng mảng xuống chỉ còn lại bộ xương khô. Xương cốt ma đầu này cứng rắn như sắt, những ma đầu khác rất khó cắn nuốt nó.
Còn có ma đầu giống như trẻ con, cao chừng một thước bay lơ lửng giữa không trung, đôi mắt sáng như hai đốm lửa xanh lè, miệng thật to không có môi, để lộ bộ răng dường như được làm từ sắt thép.
Có ma đầu biến thành bộ xương khô to ba thước, bay nhảy trên không, há miệng táp một cái, nuốt chửng hết thảy. Loại này Dư Tắc Thành nhận biết, chính là Thiên quỷ, mình cũng có mười tám con.
Còn có ma đầu có đuôi ong vò vẽ, cánh ruồi, đầu nhện, tay bọ ngựa, chân rết. Đầu nó to chừng sáu thước, lúc bay phát ra tiếng vo ve như ong.
Những ma đầu này muôn hình vạn trạng, chiến đấu với nhau, ăn thịt lẫn nhau. Ma Chủ Già Lam ở trên cao quan sát, thình lình ngẩng đầu lên nhìn về phương xa:
- Không còn kịp nữa, cần phải gia tăng tốc độ.
Dứt lời, nàng điểm ra một cái, một giọt máu tươi bay ra, rơi vào trong ma trận, lập tức trong trận bắt đầu đổ mưa máu xuống. Dưới mưa máu này, đám ma đầu lại bắt đầu chu kỳ biến dị mới, trận chiến giữa chúng với nhau càng thêm kịch liệt.
Trận chiến này đẫm máu vô cùng, hơn nữa diện tích mà bọn chúng có thể chiến đấu càng ngày càng thu nhỏ lại, ép bọn chúng phải tới gần nhau, chỉ có thế chiến đấu tàn sát lẫn nhau.
Dần dần bọn ma đầu ngày càng ít đi, giữa sân chỉ còn lại trăm con mà thôi. Lúc này đám ma đầu còn lại đã không còn hình dạng kinh khủng như trước, mà đã hoàn toàn hóa thành hình dáng con người.
Trong đó thậm chí có con trở nên giống như thần quan, bộ dáng kỳ dị, thân khoác trường bào giống như áo tế, đầu đội mũ thật cao như pháp quan. Trước sau trường bào được thêu rất nhiều hoa văn sáng chói kỳ dị. Cả bộ trang phục toát ra ánh sáng mờ nhạt thần bí vô cùng, không còn bộ dáng kinh khủng như trước nữa.
Tất cả ma đầu có hình dáng như vậy đều bị Ma Chủ Già Lam giơ tay ra khoát một cái, lập tức biến mất, đã bị nàng thu lấy cất đi.
Dần dần trận chiến thu nhỏ tới mức cuối cùng giữa sân chỉ còn lại chiến trường mười dặm, còn có mười hai ma đầu sống sót.
Ma Chủ Già Lam gật gật đầu, đã đến lúc, nàng bắt đầu niệm chú, sau đó tế bái Đông Tây Nam Bắc, trên trời dưới đất, sau đó quỳ bái liên tục, miệng vẫn niệm chú.
Tế bái xong nàng bèn giơ tay điểm ra, lập tức đầu ngón tay có máu tươi chảy ra, nhỏ một giọt vào mỗi ma đầu, sau đó tiếp tục niệm pháp chú.
Chân Nhất Thần Quân niệm chú ngữ há phải chuyện bình thường, đám ma đầu này bắt đầu uốn éo thân thể, sau đó bùng cháy, bắt đầu chu kỳ tiến hóa mới. Lần này tiến hóa là mang tính cưỡng chế, ma đầu cũng đã tiến hóa cố định.
Cuối cùng mười hai ma đầu uốn éo thân hình toát ra hào quang đủ các màu sắc bay vọt lên không tới trước mặt Ma Chủ Già Lam. Hào quang trên thân chúng phát ra chỉ cần chiếu vào người nào, sẽ khiến cho người đó sợ hãi, tuyệt vọng, mê muội.
Mười hai Thiên Ma này là do bốn ngàn tu sĩ Nhân tộc cùng gần vạn yêu ma Vực Ngoại tụ tập lại mà thành, là sản phẩm của vô số niềm oán hận và đau khổ. Sau khi trải qua Ma Chủ Già Lam xử lý, chúng có được một năng lực, đó là thần hồn tâm linh tập trung diệt sát. Bất kể là Phản Hư Chân Nhất hay Tiên Nhân vượt giới, nếu bị đám ma đầu này nhìn trúng, ắt không thể nào tránh thoát, phải hứng chịu một đòn, sau đó chỉ có thế chịu thần hồn tâm linh của chúng xâm nhập. Kẻ bị xâm nhập chỉ có thể dựa vào chính mình luyện hóa chúng, nếu luyện hóa không được chắc chắn phải chết không sai, thậm chí có thể hóa thành ma đầu biến dị.
Tuy rằng đã tế luyện được mười hai Thiên Ma này, nhưng Ma Chủ Già Lam vẫn chưa hài lòng, dần dần thi pháp dung hợp mười hai Thiên Ma này lại, biến thành một thanh bảo kiếm. Kiếm này dài một thước bảy tấc, rộng nửa ngón tay, thân kiếm màu đỏ tía, bên trong mơ hồ có vô số tinh quang màu đó tía chớp động. Lúc thân kiếm nhẹ run, toát ra vô số hào quang lóng lánh, sau đó dần dần tiêu tan giữa không trung, đây quả thật là bảo kiếm.
Dư Tắc Thành nhìn thanh kiếm này, đột nhiên rùng mình một cái, bèn hỏi:
- Kiếm này quả thật vô cùng đáng sợ, nguyên lý luyện thành là gì vậy?
← Ch. 0645 | Ch. 0647 → |