← Ch.0812 | Ch.0814 → |
Ngẩng đầu nhìn lên chỉ thấy vầng dương chân chính dường như sáng ngời hơn trước, nhưng Dư Tắc Thành không cảm thấy nhiệt độ tăng lên, ngược lại cảm thấy khí lạnh nhè nhẹ chạy từ đinh đầu thẳng xuống tim mình.
Hắn không khôi nuốt ức một ngụm nước bọt. Quà... quà thật là hùng mạnh. Phàn Hư Chân Nhất cũng không hùng mạnh tới mức này...
Thiên kiếp bị đánh tan, nhưng thiên địa nguyên khí xung quanh không bị toát ra bốn phía, mà bị thái dương Nhã Hương hấp thu. Vạn dặm không trung đang tụ tập năng lượng vô cùng kinh khùng.
Nước trên đào đang bốc hơi nghi ngút với tốc độ cực nhanh, bằng mất thường có thể thấy được không khí đang vặn vẹo uốn khúc. Lúc này bóng dáng Nhã Hương xuất hiện bên trong thái dương, nàng nhìn Dư Tắc Thành hôi:
- Thế nào, bây giờ đã biết ngươi là địch nhân của người thế nào chưa?
Dư Tắc Thành nỡ một nụ cười thê thảm, nháy mất một cỗ năng lượng mênh mông cuồn cuộn hội tụ giữa trời cao, tựa như một thanh kiếm sắc treo lơ lửng trên đinh đầu, vận lực sẵn sàng chực chờ chém xuống, mà mục tiêu chính là Dư Tắc Thành.
Dư Tắc Thành động trong nháy mất, ng di ra ngoài trăm dặm. Lập tức một đạo bạch quang chói lòa giáng xuống chỗ hắn vừa đứng khi nãy.
Sau đó từng đạo bạch quang nóng rực từ trên trời giáng xuống, Dư Tắc Thành hóa thành kim quang chạy trốn. Những đạo bạch quang công kích đuổi theo sau lung hắn. làm vang lên những tiếng nố liên hồi. Mỗi một đạo như vậy đều là ánh thái dương vạn trượng, hủy diệt hư không.
Mỗi một đòn đều khiến Dư Tắc Thành cảm nhận được lực lượng vô cùng đáng sợ, công kích mạnh mẽ chẳng khác sóng thần xuyên thấu không gian, gào thét aiáng xuống.
Sát khí như hình thành thực chất, ngăn chặn mũi miệng khiến Dư Tắc Thành cảm thấy ngạt thở, thậm chí phong kín ngàn vạn lỗ chân lông khắp toàn thân. Dư Tắc Thành biết Nhã Hương vẫn chưa hạ sát thủ, nàng đang làm tiêu tan đấu chí của mình, khiến cho mình kinh hồn khiếp vía. không còn chút chiến lực nào.
Tim Dư Tắc Thành đập thình thịch, nguy cơ tử vong dâng lên trong lòng. Đừng nói là Chuyển Sinh Minh Vương Quyết có được chín lần bất tử, cho dù có trăm ngàn lần bất tử, dưới công kích mãnh liệt như vậy cũng bằng vô dụng.
Chẳng lẽ mình phải chết tại nơi này. x Không, không thể nào...
Chết thì đã sao, đời người ta ai mà không chết!
Thình lình Dư Tắc Thành ngự kiếm bay lên, phóng nhanh về phía thái dương Nhã Hương giữa không trung. Một đòn công kích mãnh liệt đánh tới, Dư Tắc Thành không thèm tránh né, vung kiếm chống lại.
Chết thì đã sao, dù chết ta cũng phải làm cho ngươi đẫm máu toàn thân. Cho dù ngươi là thái dương chân chính, ta cũng phải cắn ngươi một miếng. Tới đi, ta sẽ liều mạng với ngươi, dù phải bó mạng này cũng phải kéo Hoàng đế roi xuống ngựa.
Giêt, giêt, giêt...
- Đệ tử Hiên Viên ở đâu?
- Ta lấy máu ta chiếu Hiên Viên, kiếm không còn nhưng lòng này còn.
Dư Tắc Thành hát vang Hiên Viên chiến ca lần cuối cùng. Lúc hát vang lên chiến ca này là một đi không trở lại, chiến đấu tới cùng, còn một hơi thở là còn chiến.
Lời ca vang vang hào hùng sàng khoái, tinh tế giàu nhịp điệu, cổ kính tang thương, mang theo khí tức Hồng Hoang thời viễn cổ, chẳng khác thiên âm.
Tiếng ca phát ra từ tận đáy lòng Dư Tắc Thành, theo tiếng ca vang lên, chân nguyên kiếm khí của hắn cũng bùng lên vô hạn. chiến ý sôi trào. Cho dù mình tử trận phen này cũng phải chém giết đối phương, cũng phải bất đối phương trà một cái giá vĩnh viễn không thể nào quên được.
Thấy Dư Tắc Thành điên cuồng bay lên, tất cả võ sĩ hắc giáp dưới đất nhìn hắn bằng ánh mất thương hại, lần này hắn chết chắc rồi.
Trong khoảnh khắc này. cuối chân trời thình lình vang lên tiếng ca:
- Đệ tử Hiên Viên ở đâu?
- Ta lấy máu ta chiếu Hiên Viên, kiếm không còn nhưng lòng này còn.
Tiếng ca này rõ ràng do ngàn người cùng xướng, sau đó một kiếm cưu khổng lồ xuất hiện Truyện Tiên Hiệp - giữa không trung, ngàn người hợp thể, phóng về phía thái dương Nhã Hương.
Kiếm cưu vừa xuất hiện, đứng ngạo nghễ giữa không trung, ngàn người một thể, uy vũ dị thường.
Cầm đầu chính là sư phụ Nam Thiên Chân Quân, ông là đầu cưu, hóa thành một đạo hào quang phóng về phía thái dương Nhã Hương giữa không trung.
Trên lung kiếm cưu. lão điên đứng sừng sững, hai tay ung dung chắp sau lung, mái tóc bạc phơ của lão ngạo nghễ tung bay theo gió.
Hiên Viên kiếm cưu xuất hiện, thái dương Nhã Hương giữa không trung quay lại tấn công kiếm cưu. Chỉ trong thoáng chốc, chín ngàn chín trăm chín mươi chín đạo Thái Dương Kiếm công kích Dư Tắc Thành từ nãy giờ phóng vút ra một lượt, hình thành một trận mưa kiếm rợp trời, tấn công kiếm cưu.
Kiếm cưu vẫn xông về phía trước, tiếng chiến ca lại vang lên:
- Đệ tử Hiên Viên ở đâu?
- Ta lấy máu ta chiếu Hiên Viên, kiếm không còn nhưng lòng này còn.
Phá. phá. phá.
Kiếm cưu bay tới đâu, chín ngàn chín trăm chín mươi chín Thái Dương Kiếm kia bị phá tan tới đó. Trong khoảnh khắc này, kiếm cưu đã bay xuyên qua trung tâm thái dương, làm cho nó thúng một lỗ thật to.
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên giữa đất trời, thái dương biến hóa, Thái Dương Chân Hỏa phóng ra hoành hành bốn phía, bạo phát lửa cháy rợp trời. Nháy mất nhiệt độ không khí gia tăng nhanh như chớp. Dưới sức nóng đột ngột như vậy, hài đào ngàn dặm như roi vào hỏa ngục, ngọn lửa màu trắng sáng quét qua, hết thày cây cối chim chóc không kịp cháy đã hóa tro tàn. Trong trời đất chỉ còn nghe thấy thanh âm bùng nổ trầm thấp, hào quang kia lan ra tới đâu, nơi đó lập tức hóa thành vùng đất khô cằn trơ trọi.
Chỉ trong nháy mắt, thái dương kia hóa thành một biển ánh sáng vô tận, nhìn qua rực rỡ như ngọc lưu ly không vương một hạt bụi nào. Thật ra trong đó ân chứa viêm năng vô tận, tầng tầng lửa ngọn rực cháy, màu sắc ngọn lửa đậm tới cực điểm hóa thành không màu. Bên ngoài biến ánh sáng này phát ra hào quang màu trắng sáng, cả không trung bị sóng nhiệt làm cho uốn khúc.
Nháy mất kiếm cưu đã bay trở lại, thình lình lão điên quát lớn:
- Tam nguyên nhất thể, nhất khí tam thanh, vạn niệm do kiếm, thiên địa duy ngã!
Dư âm lãng đãng tan vào hư không, chập chờn như có như không, lan ra khắp bốn phương tám hướng.
Giữa thanh âm này, ba hóa thân xuất hiện sau lung lão điên, nháy mất cả bốn hóa thân thành kiếm. Thân Kiếm hợp Nhất. Sau đó kiếm cưu cũng biến hóa, cũng hóa thân thành kiếm, kiếm này chính là một thanh Hiên Viên Kiếm. Đúng vậy, giống hệt như Hiên Viên Kiếm của Dư Tắc Thành.
Lão điên cầm lấy Hiên Viên Kiếm do ngàn người hóa thành này, phát động đòn mạnh nhất của mình. Đòn này vừa phát ra, lập tức giáng vào biển ánh sáng kia.
Chỉ thấy trong biển ánh sáng mênh mông kia nháy mất bùng lên một đóa hoa khổng lồ, ngày càng nỡ rộ.
Đóa hoa này nỡ ra một tầng còn chưa dứt, tầng thứ hai đã nỡ ra, cứ như vậy chín tầng liên tiếp. Cánh hoa rực rỡ ánh lửa chói chang, xinh đẹp động lòng người.
Đóa hoa này chính là lực Diệt Tuyệt bùng nổ giữa biển ánh sáng ngọc lưu ly kia hình thành. Hoa này càng ngày càng lớn, sau đó thình lình tan vỡ, hóa thành kiếm quang vô tận, hủy diệt biến ánh sáng kia.
Chỉ nghe một tiếng nổ vang lên, Hiên Viên kiếm cưu đã diệt biển ánh sáng vô tận. Biển ánh sáng này vốn có biết bao thủ đoạn hùng mạnh, nhưng còn chưa kịp giở ra đã bị một kiếm phá tan.
Biển ánh sáng tan tác, nhưng ánh sáng còn sót lại lập tức bạo phát, tụ tập trở lại thành một thái dương khổng lồ. Thái dương này toát ra hào quang đõ rục, lại biến hóa giữa không trung, trở thành một con Tam Túc Kim ô, nhanh chóng bay về phía kiếm cưu lúc này đã hiện lại nguyên hình.
Cả hai chim này đều là do nguyên lực biến thành, bất đầu quần thào cùng nhau giữa không trung, tấn công lẫn nhau. Chúng đi đến chỗ nào, vạn vật nơi đó lập tức hủy diệt.
Sau mười mấy lần hô hấp, dưới một đòn công kích Kiếm Ngưng Lão của mó cưu. Tam Túc Kim ô khổng lồ kia không còn duy trì hình dáng được nữa, nổ ầm một tiếng, tan tác giữa không trung.
Lần này sau khi tan nát, hào quang vô tận bùng nổ mãnh liệt, bạo phát ra lực lượng làm cho người ta cảm thấy khó tin. Nhưng Dư Tắc Thành có cảm giác đây chỉ là hồi quang phàn chiếu.
Giữa hào quang có một tia dương quang tách ra trong nháy mất, hóa thành bóng râm xông về phía Dư Tắc Thành.
Sau khi tia dương quang kia tách ra, hào quang còn lại càng ngày càng sáng, tụ tập lại với nhau hóa thành thái dương như trước.
Nháy mất kiếm cưu giáng ra một đòn, thái dương này không hề chống cự, lập tức bị đánh tan tác, hóa thành quang nguyên vô tận, bị Hiên Viên kiếm cưu hấp thu hết thày.
Lúc này những tiếng kêu bằng Thiên giác không ngừng vang lên:
- Không xong, đây là kim thiền thoát xác.
- Tắc Thành, cẩn thận, đây là gian kế của địch nhân...
Nháy mất năng lượng tàn dư của tia dương quang kia đánh về phía Dư Tắc Thành. Lúc này Dư Tắc Thành đang quan sát Hiên Viên kiếm cưu đánh ra ba đòn liên tục khiến cho thái dương tan tác, hoàn toàn không ngờ tới đối phương sẽ chuyến mục tiêu sang mình. Ngoài ra đối phương quá nhanh, lại hóa thành bóng râm, dưới ánh mật trời thật sự rất khó lòng phát hiện. Hắn chỉ cảm thấy thân thể mình nhẹ bỗng, đã bị một luồng năng lượng hùng mạnh bao vây.
Nhã Hương hiện hình trước mật Dư Tắc Thành, lúc này nàng không còn phong thái ung dung như trước. Y phục rách nát, búi tóc trên đầu xố tung, xòa xuống phất phơ, khóe miệng có vết máu. sắc mật tái nhợt.
Hiên Viên tam kích vừa rồi đã liên tục đánh tan ba trạng thái của Thống lĩnh Đại nhân Thích Đề Hoàn Nhân hóa thái dương này, khiến nàng không thể không bỏ qua chiến thể, giữ lại một tia uy năng chạy trốn.
Hiện tại nàng đã ôm lấy Dư Tắc Thành phi hành bỏ chạy, Dư Tắc Thành bị ôm chặt cứng không thể động đậy. Nháy mất hắn đã bị hào quang xâm nhập, chân nguyên toàn thân bị hào quang này thấm vào, nháy mất toàn thân không còn chút sức lực nào.
← Ch. 0812 | Ch. 0814 → |