Vay nóng Tima

Truyện:Tiên Ngạo - Chương 0820

Tiên Ngạo
Trọn bộ 1193 chương
Chương 0820: Dùng mắt phá địch
0.00
(0 votes)


Chương (1-1193)

Siêu sale Shopee


Vừa dứt lời, lập tức toàn trường sững sờ, tất cả thanh âm thày đều ngưng bật, ai nấy bị những lời sàng khoái hào hùng của Dư Tắc Thành làm cho kinh sợ.

Một lúc lâu sau, những tiếng ồn vang lên một lượt khắp hội trường:

- Kiêu ngạo, ngông cuồng, cuồng vọng, quá mức ngông cuồng...

Tiếng bàn tán vang lên không ngớt, cả hội trường ồn ào như ong vỡ tổ.

Bảy tên Nguyên Anh Chân Quân trừng mất nhìn Dư Tắc Thành, không tin những lời hắn vừa nói. Người chủ trì nghiêng người khẽ hôi:

- Diệt Độ Chân Quân. Diệt Độ Chân Quân, ngài vừa nói gì vậy?

Dư Tắc Thành nói:

- Không nên lãng phí thời gian, bão bọn họ lên một lượt, mình ta chống bảy người, đưa bọn họ lên đường sớm một chút, kết thúc đại hội Phượng cầu Hoàng, lần này nghe rõ rồi chứ? :

Một trong bày Nguyên Anh Chân Quân giận dữ đứng bật dậy, là tên Nguyên Anh Chân Quân có vẻ mật lãnh khốc, y cất tiếng quát lớn:

- Thật là cuồng vọng, để ta xem thử Hiên Viên kiếm pháp các ngươi có chỗ nào cao minh. Để ta xem năm đại kiếm phái các ngươi dựa vào cái gì mà hơn liên minh Lục Kiếm chúng ta một bậc...

Dứt lời, y bèn hóa kiếm quang xông tới, Dư Tắc Thành khoát tay ngăn lại:

- Chậm đã...

Quà nhiên người nọ kiếm thuật rất cao, nháy mất dừng lại giữa không trung, hôi:

- Sợ rồi sao?

Dư Tắc Thành nói:

- Cho mọi người thời gian đật cược, đừng để bọn họ tay trắng ra về.

Người nọ lập tức ngây người, sau đó tức tối quát lớn:

- Dám đùa cợt ta. lý nào như vậy, xem kiếm!

Nháy mất một đạo kiếm quang đâm về phía Dư Tắc Thành, một kiếm này tử khí mênh mông, khí thế vô biên, kiếm khí linh hoạt sắc bén tràn ngập trên đài.

Đây là Nguyên Anh Chân Quân của Thất Hoàng Kiếm Tông trong liên minh Lục Kiếm, bọn họ sử phi kiếm đều toát ra khí thế mênh mông cuồn cuộn như vậy.

Nếu là trước kia Dư Tắc Thành còn có thể buông lời khen ngợi hào kiếm pháp, hiện tại Kiếm Đạo của hắn đã thành, kiếm pháp như vậy hiện ra vô số sơ hở trước mất hắn.

Dư Tắc Thành vẫn chưa xuất kiếm, chỉ khẽ động ánh mất, nhìn về phía sơ hở trong kiếm pháp của đối phương. Ánh mất hắn vô cùng sinh động, lấy mất thay kiếm, vừa khéo nhìn đúng vào chỗ sơ hở, lập tức truyền phương pháp phá giải vào đó.

Dư Tắc Thành chưa hề xuất kiếm, nhưng đối phương đã cảm nhận được kiếm ý của hắn.

Y biết nếu đối phương xuất kiếm vào lúc này, ất mình đại bại chẳng sai, bèn quát to một tiếng, uốn mình lộn ngược ra sau trở về chỗ cũ, đồng thời múa tít kiếm quang, điên cuồng phòng ngự chỗ sơ hở của mình.

Múa tít kiếm quang được vài vòng, y mới phát hiện ra Dư Tắc Thành vẫn chưa xuất kiếm, không khôi sắc mật bừng đõ. Lúc này vẻ ngoài lãnh khốc đã hoàn toàn tiêu tan, lửa giận nối lên bừng bừng, lại tiếp tục xuất kiếm. Lần này y xuất ra kiếm thuật mạnh nhất của mình. Bát Phương Phong Vũ Hội Trung Châu. Vô số kiếm quang phát ra, xuất một kiếm lấy mạng về phía Dư Tắc Thành.

Kiếm Đạo của Dư Tắc Thành thoáng động, ánh mất xoay chuyển, dưới cảm ứng của Thấu Không Đại Thần Niệm thuật, kiếm pháp đối phương lập tức xuất hiện vài chỗ sơ hở. Dư Tắc Thành liếc mất nhìn lại, ánh mất như kiếm, lại chỉ đúng vào chỗ sơ hở của đối phương.

Tên Nguyên Anh Chân Quân kia lập tức cảm nhận được kiếm ý thông qua ánh mất của Dư Tắc Thành, biết rằng nếu đối phương dùng phi kiếm thay cho ánh mất, chỉ cần đánh liên tục trăm kiếm vào chỗ sơ hở của mình, lập tức sẽ xuyên qua kiếm quang, đánh chết mình ngay tức khắc.

Lập tức y liều mạng thu kiếm quang trở về phòng ngự, ngăn càn chỗ hở của mình. Trong lúc không hay không biết lại lui trở về chỗ cũ một lần nữa.

Lần này sắc mật y chuyển từ đõ sang trắng bệch, cất tiếng gầm lên giận dữ, một đạo lực Thiên Đạo từ trên trời giáng xuống. Y điều khiển lực Thiên Đạo này, đi từng bước một về phía Dư Tắc Thành. Mỗi bước y tiến tới, khí thế lại gia tăng thêm một phần, giống như người khổng lồ thuở Hồng Hoang, chấn nhiếp thiên địa.

Lực Thiên Đạo ư? Dư Tắc Thành cười khẩy, lúc còn là Kim Đan Chân Nhân mình đã lãnh ngộ thứ này, muốn đấu với ta ư, vẫn còn kém lắm...

Dư Tắc Thành định thần nhìn kỹ, lập tức phát hiện lực Thiên Đạo mà đối phương đang sử dụng là thứ gì. Đây chính là lực Thiên Đạo Bạo Phát, vô cùng mạnh mẽ. nằm trong mười hai vạn Nhất Nguyên Tiểu Đạo. Kè điều khiển lực Thiên Đạo này có thể khiến cho chân nguyên của mình gia tăng mười lần, mênh mông cuồn cuộn, có được khí thế vô biên.

Lực Thiên Đạo này Dư Tắc Thành đã từng nghiên cứu trong yêu văn Thiên Lý Bi, hiểu rõ nó như lòng bàn tay. Dư Tắc Thành lặng lẽ thi pháp, sử dụng Thấu Không Đại Thần Niệm thuật, trong khoảnh khắc đối phương tiếp cận mình, bèn hóa thượng cổ yêu văn thành thần thức đánh vào lực Thiên Đạo của đối phương.

Thượng cổ yêu văn được đánh ra vô ảnh vô hình, vốn đồng nguồn với lực Thiên Đạo kia, lập tức dung hợp.

Trong khoảnh khắc thượng cổ yêu văn của mình dung hợp cùng lực Thiên Đạo của đối phương, thình lình Dư Tắc Thành thay đổi kết cấu của thượng cổ yêu văn này một chút. Lập tức thượng cổ yêu văn sụp đồ, khiến cho lực Thiên Đạo mà tên Nguyên Anh Chân Quân kia sử dụng cũng sụp đổ theo.

Lực Thiên Đạo của y tiêu tan, lập tức từ người khổng lồ biến thành một tên lùn nho nhô, không khôi thối lui liên tục, nhanh chóng trở về vị trí xuất phát của mình.

Lúc này chỉ nghe bốn phía vang lên tiếng bàn tán xôn xao:

- Hai người bọn họ đang làm gì vậy, là đùa giỡn với nhau sao?

- Không phải, ngưoi xem một người múa kiếm, người kia trừng mất nhìn, hẳn là bọn họ đang biểu diễn một tiết mục nào đó...

- Nhất định là giữa bọn họ có ngầm qua lại với nhau, muốn đùa giỡn mọi người...

Vô số tiếng bàn tán vang lên, tuy rằng các tu sĩ trong trường quan chiến có tới vạn người, nhưng chẳng mấy ai nhìn ra được điểm ào diệu trong trận chiến giữa hai người, cho nên đưa ra vô số phán đoán.

Tên Nguyên Anh Chân Quân kia cả đời cao ngạo, chưa từng chịu nhục như vậy bao giờ. Lúc này biết rõ mình không phải là đối thủ của Dư Tắc Thành, trong lòng vừa buồn bã vừa phẫn hận. lập tức oán khí công tâm, há miệng hộc ra một búng máu tươi tại chỗ.

Vòi máu văng xa mấy thước, nhưng nhờ phun ra được huyết ứ này, tên Nguyên Anh Chân Quân kia mới khôi phục lại bình thường. Y hít sâu một hơi, chậm rãi đứng thẳng người lại, thần sắc tức giận buồn bã vừa rồi lập tức tiêu tan không thấy.

Y vái dài Dư Tắc Thành một cái:

- Đa tạ chỉ điểm kiếm pháp, ngày sau ất sẽ báo đáp đại ân đại đức của các hạ.

Dứt lời bèn phất áo ngự kiếm rời đi, nháy mất hóa thành một đạo tử quang thật lớn phá vách mà ra. Y vừa rời khôi, lúc này trên các bậc đá. hàng chục tu sĩ vừa rồi cất lời châm chọc y thình lình nổ tung đầu, bất kể Kim Đan Chân Nhân hay tu sĩ Trúc Cơ đều mất mạng.

Nguyên Anh Chân Quân vẫn là Nguyên Anh Chân Quân, khôi phục bình tĩnh cực nhanh.

nhìn ra chênh lệch giữa mình và Dư Tắc Thành, học tập kiếm thuật từ Dư Tắc Thành, sau đó nhanh chóng rời khôi. Câu báo đáp đại ân đại đức chỉ là nói mát, tương lai ất báo đại cừu mới đúng.

Lúc y rời đi, lửa giận không nơi phát tiết, bèn xuất ra một kiếm phá tan cấm chế nơi này, giết chết hàng chục người, xuất kiếm dương oai, chấn nhiếp đám tiểu bối dám châm chọc mình, cho bọn họ thấy uy lực một kiếm của mình. Nếu là trước kia. Dư Tắc Thành tuyệt đối không cho kè này rời đi như vậy. Kết thù với một kè lòng dạ hẹp hòi, chẳng bằng giết chết y ngay tức khắc, tránh để lại hậu hoạn ngày sau, nhưng hiện tại Dư Tắc Thành chỉ có thể lấy mất nhìn y rời khôi.

Thấy người nọ xuất ra một kiếm bộc phát thần uy ròi khôi, lập tức những lời bàn tán xôn xao ngưng bật, sau đó những tiếng khóc thương thân nhân đã mất vang lên. Lúc này tất cả mọi người mới biết kiếm pháp người này thế nào, ánh mất nhìn Dư Tắc Thành đã hoàn toàn thay đối, không còn ai dám chê cười chuyện Dư Tắc Thành lấy một chống bảy.

Dư Tắc Thành nhìn theo bóng y rời khỏi, sau đó quay sang nhìn sáu người còn lại:

- Được rồi, chắc không ai cho rằng lời ta nói là cuồng vọng nữa. Sáu vị đạo hữu, mời lên một lượt đi thôi!

Sáu người còn lại ngơ ngác nhìn nhau, hai người vừa rồi bàn luận với nhau cùng đứng lên nói:

- Diệt Độ Chân Quân quà là cường già, hai người chúng ta sẽ tiếp chiến ngươi.

Dư Tắc Thành nói:

- Không cần, thời gian của ta vô cùng cấp bách, các ngươi lên một lượt đi.

Dứt lời, Dư Tắc Thành thình lình xuất kiếm, kiếm quang chợt lóe, Kiếm Đạo Thần cấp quét về phía sáu người đối phương. Kiếm quang xuyên qua không gian, đánh thẳng sáu người đối phương, trước sau phát ra mười hai đạo, mỗi đạo có góc độ. lực đạo, tốc độ hoàn toàn khác nhau. Chỉ trong thoáng chốc, mười hai đạo kiếm quang theo một tiết tấu kỳ dị đã tới trước mật sáu người, sau đó tiêu tan chỉ trong nháy mất.

Kiếm quang tiêu tan chính là cho đối phương một cơ hội, cho đối phương biết mình đã xuất kiếm. Sáu người đối phương có người giận dữ, có người sắc mật âm trầm, ai nấy chuẩn bị thi pháp ứng chiến.

Mười hai kiếm vừa rồi của Dư Tắc Thành chỉ là thăm dò, hắn ngừng lại trong thời gian năm lần hô hấp, sau đó thình lình xuất kiếm, lần này hạ thủ không chút lưu tình. Kiếm trong tay xuất thủ loang loáng, kiếm quang lóe sáng không ngừng giữa không trung, từng đạo điện quang chói mất lúc sinh lúc diệt trong phạm vi ngàn trượng, sắc bén vô cùng, cất nát trời đêm thành nhiều mành nhô.

Lần này Dư Tắc Thành bạo phát xuất kiếm, sáu người đều nằm trong kiếm quang công kích của hắn. Lập tức cả sáu người bất đầu phàn kích, ai nấy giở ra bàn lãnh của mình.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1193)