← Ch.1124 | Ch.1126 → |
Nhưng ở nơi kiếm quang sụp đổ, không ngờ có ẩn một đạo kiếm khí. là Kiếm Ngưng Lão, thình lình bạo phát, phóng vút về phía cự long.
Cự long này vẫn tỏ ra bình thản, lại giơ tay điểm ra một cái, đạo kiếm khí Kiếm Ngưng Lão đánh trúng long trào nó lập tức tan tác, bị nó phá hủy hoàn toàn.
Cự long khẽ cười, định tiếp tục phát chiêu, nhưng trong kiếm khí Kiếm Ngưng Lão vừa vỡ nát còn ẩn giấu một kiếm, là Kiếm Tâm Tuệ, âm thầm lặng lẽ đánh trúng long trào của nó.
Nó vẫn không biết mình trúng kiếm, mài mê tiếp tục tụ hợp pháp tắc Thiên Đạo Xích Hồng của mình đánh về phía Dư Tắc Thành. Lập tức đốt cho Dư Tắc Thành kêu cha gọi mẹ, vung phi kiếm chiến đấu với nó. Dưới pháp tắc Thiên Đạo Xích Hồng của nó, khí tức đối phương dần dần tiêu tan, bị nó luyện hóa.
Nó không biết rằng đối thủ mà nó vừa luyện hóa lại là cự long sử dụng Liệt Đãng Kiếm Quang. Nó bị Kiếm Tâm Tuệ của Dư Tắc Thành gây thương tích, sinh ra ảo giác, xem người phe mình trở thành kẻ thù. Đánh cho huynh đệ của mình không còn chút lực trả đòn. Hồng Hóa cự long kia tan thành tro bụi.
Chuyện này xảy ra chỉ trong khoảnh khắc, một cự long tự bạo thành biển lửa, một con khác bị lửa thiêu đốt, chui vào lòng biển, hai con nữa đang tàn sát lẫn nhau.
Nhưng hết thảy những chuyện này vẫn không khiến cho cự long đang sử phi kiếm thập giai Thanh Liên Long Tâm Kiếm phân tâm. Nếu đã chiến đấu, vậy phải chịu đựng hết thảy, phi kiếm thập giai hóa thành Ma long khổng lồ xông về phía Dư Tắc Thành.
Phi kiếm thập giai, Thiên Đạo hiện hình, vô cùng mạnh mẽ. Trước kia Dư Tắc Thành múa phi kiếm thập giai chém giết người khác, hiện tại tới lượt người khác chém giết hắn.
Nhưng Dư Tắc Thành không hề e ngại, kiếm cưu của hắn vẫn xông về phía Ma long kia, chui vào trong tận hàm răng đối phương, bay nhảy giữa Thiên Đạo vô tận.
Kiếm quang bay lượn, giữa tiếng long ngâm, tiếng sóng thần gào thét, một rồng một cưu đại chiến khó phân thắng bại. Biển cả dậy sóng ầm ầm, vô số hải thú trong biển vội vàng chạy trốn.
Thiên Đạo hiện, kiếm quang diệu, múa may kiếm mình, bảo vệ đạo mình. Dư Tắc Thành nửa bước không lùi, cũng không dừng bước. Tiên lộ còn dài, gập ghềnh hiểm trở, kiên định tự tin kiên trì tới cùng, một kiếm trong tay vĩnh viễn không bỏ cuộc, truy tìm đạo ta, ta là kiếm tu mạnh nhất.
Phi kiếm thập giai thì đã sao, vỡ cho ta...
Vô tận kiếm quang bốc lên, một rồng một cưu đại chiến hăng say, vô cùng kịch liệt.
Dư Tắc Thành càng đánh càng hăng, càng đánh càng mạnh, ngày càng hung hãn. Hắn đánh cho Ma long kia không ngừng lui về phía sau, từng đóa hoa sen không ngừng tiêu tan.
Chiến đấu bắt đầu. Dư Tắc Thành đã phát hiện phi kiếm thập giai của đối phương không phải là phi kiếm thập giai chân chính, cũng cùng nguyên lý với năm xưa mình, dùng lực Thần Uy Việt Chủ Đại Bảo kích phát phi kiếm cửu giai hóa sinh thập giai.
Chẳng trách lúc kiếm này xuất hiện, thanh liên nở rộ, cánh hoa tán đi, xuất hiện thần kiếm, thì ra là bí pháp của Long tộc.
Dần dần cự long kia không ngăn nổi Cưu Kiếm thuật của Dư Tắc Thành, càng ngày càng khó chống cự, nó chợt rống to:
- Tâm kiếm, ma đa Na ba la, xuyên qua hết thảy ý niệm.
- Hồn kiếm, a nam thác bi khắc, trí tuệ chư pháp bản tâm.
- Thân kiếm, an Na kỳ bì thi. Nguyện dâng thân này cho Thánh long thè.
- Hôm nay Ngao Bính ta nguyện bỏ qua hết thảy, thân, tâm, hồn, hiến cho chủ nhân ta, hóa sinh liên kiếm, thể xác và tinh thần nhất thể, thuần khiết như hoa sen không nhiễm mùi bùn. chém giết cường địch, không chết không thôi.
- Tam mạn a lặc... Nam yêu mê đa... Già bột đà nam... Thiết nính duệ...
Theo tiếng ngâm xướng của nó, toàn thân nó bắt đầu dần dần biến hóa, hóa thành hào quang vô tận, chậm rãi tiêu tan. Phi kiếm thập giai đang múa tít giữa hào quang vô tận này càng ngày càng mạnh, càng ngày càng hung hãn.
Lập tức cự long bắt đầu phản kích từ trong tuyệt địa, rồng cưu đại chiến càng kịch liệt hơn. Kiếm quang nổi lên bốn phía, sóng thần không ngừng, núi lửa phun trào, giống như ngày tận thế.
Dư Tắc Thành sử dụng Cưu Kiếm thuật không hề nhường bước kẻ thù, cất tiếng ngâm dài:
- Tu kiếm trăm năm. Lòng ta như sắt, một kiếm nơi tay, vĩnh viễn không bỏ cuộc, truy tìm đạo ta.
- Kiếm của ta. cũng chính là đạo của ta. Tiên thì đã sao, thần thì đã sao, một kiếm mà thôi. Thiên Tiên cũng giết được, Kim Tiên cũng có thể phá. thiên địa cũng phải vỡ.
- Không khổ tu trải qua muôn ngàn gian khổ, không trải qua tịch mịch giữa bóng đêm, trong thạch thất, cô độc một mình mài tâm luyện chí. không cố gắng trèo lên vất vả gian nan. không có chí dứt khoát trọn đời bất hối, ngươi lại vọng tường xà thân trợ chiến, vọng tường nước tới chân mới nhảy, có ý nghĩa gì?
- Ngươi không xứng là địch nhân của ta, tan nát cho ta.
Kiếm quang bạo phát, giữa hào quang vô tận, phi kiếm thập giai do cự long kia xà thân luyện hóa, dưới kiếm quang của Dư Tắc Thành hoàn toàn sụp đổ, hóa thành tro bụi.
Cự long kêu thảm thiết, thân thể nó trúng một kiếm này của Dư Tắc Thành, chậm rãi tiêu tan. nó cố cất tiếng rống to:
- Long tộc chúng ta có ba ngàn Long Thần, con cháu nhiều không kể xiết, ta bất quá chỉ là một trong Thanh Liên Đệ Thập Bát kiếm. Chúng sẽ báo thù cho ta, ắt sẽ hủy diệt đại lục Thương Khung, chấm dứt sự thống trị của Nhân tộc. Thế giới này là của Long tộc chúng ta, ngươi không thể ngăn được chúng ta...
Dư Tắc Thành mỉm cười, giọng kiên định:
- Ba ngàn Long Thần ư, bất quá ba ngàn kiếm mà thôi.
Cự long kia buông tiếng than dài, hoàn toàn tan thành tro bụi.
Trận chiến tới lúc này, một cự long tự bạo, một chui vào lòng biển, hai con tự tàn sát lẫn nhau, cự long mạnh nhất tan thành tro bụi.
Dư Tắc Thành nhìn về phía hai cự long tự tàn sát lẫn nhau, cự long sử dụng pháp tắc Thiên Đạo Xích Hồng đã luyện hóa đồng bạn mình, lúc này mới phát hiện ra chuyện khác thường. Nó đứng sững sờ giữa không trung, nhìn huynh đệ của mình thành tro, không biết nên làm gì.
Dư Tắc Thành đưa mất nhìn về phía nó, bất chợt nó rống to một tiếng:
- Long tộc chúng ta mới là chủ nhân thế giới này, ngươi hãy chờ đó, bọn họ sẽ báo thù cho chúng ta.
Thình lình nó phun một cái, Xích Hồng Long Tức bao phủ toàn thân, nó đã tự sát, táng mạng đương trường.
Chiến đấu chấm dứt. Dư Tắc Thành giết chết bốn cự long, còn một con đang hôn mê dưới biển.
Dư Tắc Thành không sử dụng Vô Thượng Kiếm Ý, không sử dụng lực Thần Uy, không sử dụng phi kiếm cửu giai, chỉ dùng Cưu Kiếm thuật, lấy pháp tắc Thiên Đạo hóa kiếm, đã tiêu diệt đối phương.
Tuy rằng Cưu Vô Tung không nói gì, nhưng trong ánh mắt y có cảm giác vô cùng khó tà, dường như là vui mừng, dường như là cao hứng. Y nhìn Dư Tắc Thành với ánh mắt như thừa nhận, xem hắn như người một nhà. Trận chiến này quả thật không phí công vô ích, có đôi khi được người thừa nhận như vậy còn quý giá hơn bất cứ bảo bối gì.
Dư Tắc Thành lập tức chui xuống biển, không lâu sau đã kéo cự long kia lên. Cự long này bị lửa của chính nó đốt cho trọng thương, thần trí mơ hồ, đang hấp hối. Truyện Tiên Hiệp -
Dư Tắc Thành giơ tay chạm vào đầu nó, rất nhanh khởi động pháp thuật của Mộng Thần. Lập tức toàn bộ ký ức của cự long này đều bị Dư Tắc Thành đọc hết, quả nhiên thiên địa có đại kiếp nạn.
Vào ba ngàn năm trước, lúc nguyên khí thế giới Thương Khung giảm xuống, đám Long tộc này định phản công lên đại lục, hủy diệt Nhân tộc.
Năm đó xảy ra lũ lụt Diệt Thế, vốn Hải tộc hẳn phải chấn hưng, nhưng Đại Vũ Thần Đế sinh ra trên thế gian này, dẹp hết lũ lụt. đánh chết Long Hoàng, trấn áp Hải tộc, khiến cho khí số thiên địa tập trung hết vào Nhân tộc.
Trước khi Đại Vũ Thần Đế tiêu thất, ngài đã để lại trong Thương Khung hài một trong mười ba chí bảo của mình, là Định Hài Châm, cũng là một trong Thập Đại Thần Khí. trấn áp ở rốn biển. Khiến cho mười Đại Long Thần của Hải tộc vĩnh viễn chìm trong rốn biển, tiêu trừ họa lũ lụt Diệt Thế. Có thần châm này, thế giới Thương Khung không còn họa lũ lụt Diệt Thế.
Lời đồn châm này có thể lớn cũng có thể nhỏ, nặng chừng mười vạn tám ngàn cân, vô cùng sắc bén.
Ba ngàn năm trước nguyên khí giảm xuống, người tu tiên yếu thế, Long tộc này sinh dã tâm bừng bừng, chuẩn bị cướp lấy thiên địa, chấn hưng Hải tộc, nhưng vẫn không có cơ hội. Bạch Kim Long tộc, Thanh Long nhất tộc dẫn đầu Long tộc trong ba ngàn năm qua đều bị Nhân tộc và Tiên Nhân chèn ép, kế hoạch quật khởi thất bại nhiều lần.
Mãi đến ba trăm năm gần đây, Long tộc được ngoại viện ủng hộ, lúc này mới dần dần hành động. Đáng tiếc Thanh Long nhất tộc chủ trì đại sự hơn một trăm sáu mươi năm bị trọng thương, gian tế nằm vùng các môn phái Nhân tộc trong ngàn năm chỉ trong một đêm bị diệt trừ sạch sẽ.
Một năm gần đây, đột nhiên cơ hội tới, không biết vì sao hệ thống Thiên Đạo trên thế giới Thương Khung đại phát thần uy, tất cả kẻ xâm lấn từ bên ngoài như Tiên Giới đều bị đánh chết hoặc diệt trừ, nói cách khác tu sĩ Nhân tộc không còn được Tiên Giới trợ giúp, đúng là cơ hội tốt cho Long tộc, Hải tộc phục hưng.
Long tộc hoặc là không làm, nếu làm thì phải làm tới cùng, chúng quyết định phá hỏng Định Hải Châm. Chỉ cần Định Hải Châm mất đi tác dụng, rốn biến mở ra, vậy lũ lụt Diệt Thế sẽ xảy ra lần nữa trên thế giới Thương Khung, thiên địa đào ngược. Hải tộc ắt hung, Nhân tộc ắt diệt, đây chính là kế sách tuyệt hậu.
Cho nên tất cả Long Thần Long tộc, Hải tộc đều tụ tập tới chỗ Định Hải Châm, nghiên cứu phương pháp di chuyển Định Hải Châm, khiến cho lũ lụt Diệt Thế xảy ra.
← Ch. 1124 | Ch. 1126 → |