← Ch.1174 | Ch.1176 → |
Đối mặt nhìn nhau, trong mắt cả hai không còn ai khác.
Bao giờ sông cạn đá mòn, mùa Đông sấm dậy, Hạ còn tuyết giăng, bao giờ trời đất lìa tan, thì ta mới chịu cùng nàng biệt ly.
Lời thể năm xưa giờ này trỗi dậy trong lòng Dư Tắc Thành.
Cảnh tượng lúc vừa gặp nhau trong huyện thành Sơn Trúc, một chậu nước của nàng định ra tình cảm muôn đời. Lời thể quyết không phụ bạc trên Tây Lĩnh, lời hứa vĩnh viễn chăng xa nhau ở Vô Lượng tông, tình yêu vĩ đại cho dù hình thần câu diệt cũng tuyệt không oán hận. có thể hy sinh hết thảy vì người mình yêu.
Hết thảy cảnh tượng năm xưa chợt nổi lên trong lòng hắn.
Sáu mươi năm thân ái bên nhau...
Lúc này cả hai đã già, lúc ra đường chỉ có thể dìu đỡ lẫn nhau, không thể đi xa...
Ngày hôm đó gió Xuân nổ lên, hai người hứng chí cùng đi ngắm hoa. Nhưng chỉ đủ sức ra ngoài ngõ, ngắm hoa đào mọc bên đường mà thôi...
Tay trong tay, bên nhau cho tới lúc răng long đầu bạc...
Hết thảy những cảnh tượng ấy nổi lên trong lòng Dư Tắc Thành. Chính là nàng, sau trăm năm. hai người lại gặp nhau tại nơi này.
Tìm được nàng rồi, rốt cục tìm được nàng rồi, lại một lần nữa tìm được nàng, lần này đây tuyệt đối không thể để cho nàng biến mất.
Dư Tắc Thành hiện thân, đi tới từng bước một, tới trước mặt bé gái giơ tay ra:
- Có muốn đi cùng ta không?
Bé gái này không còn cảm giác mình là trẻ con nữa, giờ phút này đã biết mình là Lưu Thi Vận năm xưa. nàng nắm tay Dư Tắc Thành, giọng kiên quyết:
- Đi, chúng ta vĩnh viễn bên nhau.
Dư Tắc Thành giơ tay ôm lấy nàng, đặt lên trên vai của mình, lúc này nàng còn nhỏ, nhưng thời gian có thể thay đổi hết thảy, tương lai nàng sẽ trường thành.
Nàng ghé đầu vào vai hắn. không còn dáng vẻ kiên quyết như lúc nãy. Khoảnh khắc vừa rồi dường như thần hồn phụ thể, hiện tại tâm thần tiêu hao quá độ, dường như khoảnh khắc nhận nhau vừa rồi đã làm hao hết thảy lực lượng của nàng.
Nhưng tay nàng nắm lấy áo Dư Tắc Thành thật chật, quyết không chịu buông ra.
Dư Tắc Thành xuất hiện, đám trẻ này nhìn thấy hắn. sợ tới mức có đứa lớn tiếng kêu to, có đứa oa oa khóc lớn. Đứa lớn nhất trong đó còn định vận khởi pháp thuật, thi pháp bảo vệ đệ đệ muội muội của mình.
Ánh mất Dư Tắc Thành thoáng động, lập tức đám trẻ con này dường như trở nên quen thuộc với hắn. coi hắn như là thân nhân, không còn thái độ quá khích nữa, tin tường hắn giống như thân nhân bằng hữu, phụ mẫu của chúng vậy, đây là đạo pháp tự nhiên.
Dư Tắc Thành xoay người, lớn tiếng quát:
- Tư Mã Tương Như, mau cút ra đây cho ta, đây là chuyện gì, nói, rốt cục ngươi muốn làm gì?
Lúc này Dư Tắc Thành đã thật sự nổi giận. Bé gái này nhất định là thân chuyển thế trùng sinh của Lưu Thi Vận. Hiên Viên kiếm phái mình tìm bao nhiêu qua vẫn không tìm được, tại sao lại xuất hiện ở nơi này? Nếu nói trong chuyện này không có vấn đề gì, đánh chết Dư Tắc Thành cũng sẽ không tin.
Lúc này Dư Tắc Thành tức sùi bọt mép, hoàn toàn phẫn nộ, bùng nổ vô tận kiếm khí. toàn bộ thiên cung lập tức rung mạnh, long trời lờ đất.
Theo tiếng rống giận của Dư Tắc Thành, cả cung điện màu vàng chấn động.
Một thanh âm chợt vang lên:
- Thì ra Diệt Độ Thần Quân đại giá quang lâm, hoan nghênh hoan nghênh. nhiệt liệt hoan nghênh.
- Ngươi hỏi ta làm gì ư, ta còn định hỏi ngươi. Xin ngươi hãy buông Thập Tam muội của chúng ta ra, nó là con gái của ta.
- Thiên hạ đệ nhất nhân, vô thượng Kiếm Thánh, chẳng lẽ lại giờ trò ti tiện, bất cóc trẻ con nhà người khác hay sao?
Vừa nghe như vậy, Dư Tắc Thành ngây người ra.
Một người xuất hiện, đúng là Tư Mã Tương Như năm nào, nói chính xác hơn là phân thân thứ tư của Tư Mã Tương Như.
Tư Mã Tương Như vẫn dáng vẻ như năm xưa Dư Tắc Thành gặp ở Nam Hồ giới, là trung niên chừng bốn mươi tuổi, khí chất cao ngạo, tao nhã. liếc mất nhìn qua như một thư sinh tài cao bát đầu, khiến cho người ta khâm phục không thôi.
Y mỉm cười nhìn Dư Tắc Thành.
Dư Tắc Thành thở ra một hơi thật dài, lập tức hiểu ra mọi chuyện. Giỏi cho Tư Mã Tương Như, tính toán hết sức sâu xa, năm đó y đắc tội với mình, hiện tại thực lực của mình vô địch, thế lực thông thiên, y biết mình nhất định tìm y trả thù. Chắc chăn y đánh không lại mình, cho nên mới nghĩ ra biện pháp này, cố gắng tìm được thần hồn chuyển thế của Lưu Thi Vận làm con y.
Hiện tại Lưu Thi Vận là con y, tương lai mình sẽ là con rể y, y là nhạc phụ của mình, làm sao mình có thể giết y cho được? Nếu giết hoặc phong ấn y, sau này Lưu Thi Vận trường thành, hỏi phụ thân nàng đâu, mình biết trả lời ra sao?
Như vậy mình không thể trả lời cho Lưu Thi Vận. Mình sẽ không để cho nàng phải đau lòng, tuy rằng có thế thay đổi trí nhớ của nàng, nhưng mình sẽ không làm như vậy.
Thật ra khoan nói chuyện khác, Tư Mã Tương Như giúp minh tìm được Lưu Thi Vận, đây là đại ân đại đức. Hơn nữa y có thể tìm được Lưu Thi Vận, vậy hết tám phần y cũng có thể tìm được sư phụ Nam Thiên Chân Quân của minh.
Có đại ân này, vậy mối hận trước kia không đáng để nhắc tới.
Cơn giận của Dư Tắc Thành tiêu tan, ra vẻ như vừa gặp lại cố hữu, cười nói:
- Tư Mã tiền bối, ta chỉ là ngẫu nhiên đến đây, bái tạ ân đức năm xưa của ngài. Đây là con gái của ngài sao, nàng có duyên với ta, xin hòi tên nàng là à vậy?
Tư Mã Tương Như cười nói:
- Nàng tên là Tư Mã Thập Tam. là Thập Tam muội nhà ta. Ngươi đã nhận ra nàng, vậy tên nàng sẽ đổi lại là Tư Mã Thi Vận.
Lúc nói tới hai chữ Tư Mã. y cố ý nhấn mạnh.
Ý tứ trong đó không cần phải nói, sau đó Tư Mã Tương Như giả vờ giả vịt nói:
- Chuyện năm xưa ở Nam Hồ giới, quả thật là ta không đúng, ta cũng vì hào tâm thôi.
- Nếu muốn hại ngươi, lúc ấy ngươi bất quá mới chỉ là Kim Đan Chân Nhân, ta chỉ cần một ngón tay là đủ, không ngờ ngươi có được thành tựu như hôm nay.
- Đắc tội đã nhiều, xin tha thứ.
Dứt lời vái dài sát đất. xem như nhận lỗi.
Chuyện đã như vậy, nổi giận còn có ích gì, Dư Tắc Thành vội vàng đáp lễ:
- Chuyện năm xưa đã là quá khứ, nếu không có Tư Mã tiền bối trợ giúp, ta cũng không có hôm nay, cho nên tới đây cảm tạ.
Thật ra hắn cảm thấy không cam lòng, nhưng đành phải như vậy. Cho dù Dư Tắc Thành có khả năng thông thiên triệt địa, nhưng vào lúc này, vì không muốn ý trung nhân mình đau lòng, vì muốn tìm lại sư phụ, hắn đành phải bỏ qua tất cả. Nếu chút oán hận nho nhỏ ấy cũng không giải được, không phải đã phụ lòng sư phụ dạy dỗ bao nhiêu năm qua sao?
Việc thế gian có đôi khi chính là như vậy, có những khi đấng anh hùng dù hùng mạnh tới mức nào, cũng phải chịu uất ức nhẫn nhịn.
Tư Mã Tương Như cười khổ nói:
- Kỳ thật ta cũng không dễ dàng gì, thế giới Thương Khung của chúng ta không giống như những thế giới khác, hạn chế vô cùng nghiêm ngặt về chuyện chuyển thế trùng sinh. Cho dù là Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên, cũng không thể tìm được thần hồn đã rơi vào trong lục đạo luân hồi.
- Ta chỉ có thể sử dụng bí pháp, thông qua huyết mạch của bản thân mới có thể tìm được bọn họ. Đã ba ngàn năm qua ta không thể không cố gắng sinh con. không phải là ta đam mê nữ sắc, chỉ vì muốn tìm được nàng để tránh khỏi họa bị ngươi bè xương rút gân.
- Nàng là Tư Mã Thập Tam. ngươi hãy xem đám ca ca tỷ tỷ của nàng, mười hai đứa trước đều không phải, hiện tại đã tới Tư Mã Thập Bát, mới mơ hồ tìm được bóng dáng sư phụ ngươi.
Tư Mã Tương Như hiện tại hạ thấp bản thân, gần như cầu xin tha thứ. Vừa nghe như vậy, chút oán khí còn sót lại trong lòng Dư Tắc Thành cũng tiêu tan, nói cho cùng hắn không phải người nhỏ mọn.
Ngoài ra cường giả như Tư Mã Tương Như, vì không muốn bị mình trả thù. cho nên mới hạ mình như vậy, cũng đã là hết sức nể mặt mình. Cường giả năm xưa trên cao chót vót, người người ngưỡng mộ, hiện tại cúc cung với mình như vậy, còn gì mà oán hận nữa?
Quan trọng nhất là trước kia mình cũng không tổn thất cái gì, thật ra nhờ vậy lấy được thượng cổ yêu văn. có thể tiếp xúc với ba ngàn Đại Đạo, nói cho cùng còn phải cảm tạ người ta.
Dư Tắc Thành oán khí tiêu tan. lại cung kính thi lễ, nói:
- Vậy phiền tiền bối lo liệu giùm chuyện của gia sư. Hiện tại ta chính thức cầu hôn với tiền bối, mười một năm sau, lúc nàng mười tám tuổi, ta chính thức cưới Tư Mã Thi Vận, xin ngài đồng ý.
Tư Mã Tương Như gật gật đầu nói:
- Được, không thành vấn đề, ta chờ một câu này của ngươi đã rất nhiều năm.
- Tuy nhiên lễ hỏi cũng không thể thiếu, ngươi hãy giúp ta làm một việc trước đã.
Vừa nghe như vậy, Dư Tắc Thành biết đây mới là mục đích chân chính mà Tư Mã Tương Như ra sức tìm kiếm Lưu Thi Vận. Nam Thiên Chân Quân. Y là lão hồ ly, không thế không nói về phần tính toán mưu kế, Dư Tắc Thành còn phải thua kém y một hai phần.
Thật ra Dư Tắc Thành cũng không cần tính toán à nhiều. Cho dù có bất cứ chuyện gì, chỉ cần vung kiếm lên là xong hết thảy. Chính vì hắn có thực lực này, cho nên Tư Mã Tương Như mới phải tính toán như thế.
Dư Tắc Thành nói:
- Có chuyện gì, xin tiền bối cứ nói.
Tư Mã Tương Như nói:
- Ngươi cũng biết, ta chính là phân thân thứ tư của Tư Mã Tương Như. Lúc trước Tư Mã Tương Như vì muốn tránh đi Tiên Giới đuổi giết, vì tu luyện vô thượng đại pháp, phân giải mình thành chín phân thân. Khi chín người hợp nhất, sẽ trở thành Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên.
← Ch. 1174 | Ch. 1176 → |