Vay nóng Homecredit

Truyện:Đại Đạo Độc Hành - Chương 0457

Đại Đạo Độc Hành
Trọn bộ 2323 chương
Chương 0457: Thánh địa bất sinh phàm thảo mộc
0.00
(0 votes)


Chương (1-2323)

Siêu sale Lazada


Có người nói: "May quá, đúng là may quá, xem ra đối phương chỉ nhìn trúng Kim Đan chân nhân! Đúng rồi, các ngươi có ai quen Vụ Ẩn chân nhân cùng Lạc Thiên chân nhân không?"

Bị hỏi như thế, mọi người lập tức sửng sờ, nói: "Ta chưa nghe nói qua!"

"Ta cũng chưa nghe nói qua!"

Lúc này một tu sĩ dè dặt nói: "Có biết hay không cũng không còn quan trọng, sợ là sẽ không còn ai nhìn thấy bọn họ nữa rồi!"

Mọi người đều rùng mình, đúng là như thế.

Thế nhưng không ai chú ý tới, tu sĩ vừa lên tiếng, mặt cười thản nhiên. Hắn chính là Lạc Ly, đổi một tấm mặt nạ khác, núp giữa mọi người.

Lạc Ly núp giữa mọi người nhưng không ai phát hiện ra tung tích của hắn.

Mọi người tụ tập ở chỗ này một lát thế nhưng không ai tìm thấy hắn, hết cách, cuối cùng tách nhau ra, Lạc Ly cũng rời khỏi.

Thế nhưng hắn không quay về Quỷ Tổ Thành mà tìm một nơi yên lặng, sử dụng thần thông của Thái Sơ Động Thiên, để lại một ấn ký trên tảng đá, sau đó biến mất không thấy. Hắn quay lại Thái Sơ Động Thiên kiểm kê thu hoạch.

Hai Kim Đan chân nhân nọ bị nhốt trong Bạch Hổ lao, nhìn hai người bọn họ, Lạc Ly có chút do dự.

Ánh mắt của Lạc Ly hiện tại đã không còn như trước kia nữa, không phải Kim Đan chân nhân thượng môn thì Lạc Ly căn bản thấy chướng mắt. Trừ phi giống Mộc mỗ mỗ, có tài năng đặc thù, nếu không thì dùng bọn họ chế tạo Hư Linh Kim Đan chân nhân cũng không có nhiều ý nghĩa.

Hư Linh Kim Đan chân nhân như thế, nói không chừng còn phải lãng phí một thiên địa linh vật. Theo như lời Lưu Nhất Phàm nói, thiên địa linh vật ở Hỗn Nguyên tông còn có diệu dụng khác, chỉ là mình chưa biết mà thôi, Lạc Ly không dám lãng phí.

Thế nhưng nếu thả bọn họ thì Lạc Ly cảm thấy không cam lòng. Một quả Kim Đan của Kim Đan chân nhân trị giá trăm vạn linh thạch, bọn họ đuổi giết mình, nếu mình bị bọn họ bắt lấy, có lẽ chết không có chỗ chôn. Rơi vào tay của mình thì đừng oán trời trách đất.

Cho nên Lạc Ly chỉ có thể quyết định nhốt vào Bạch Hổ lao trước, sau này tính sau.

Mặc kệ bọn họ, hắn bắt đầu kiểm kê vô số bảo vật vừa cướp được, cuối cùng kiểm kê xong, cướp ít nhất bốn trăm tu sĩ, linh thạch lên tới một trăm vạn, các loại tài liệu, phù lục, đan dược, bí tịch cũng có thể bán được ba trăm vạn.

Số tiền bỏ ra cho pháp bảo đính chế cùng bí tịch ở chỗ Lưu Nhất Phàm chớp mắt quay lại tay, quả nhiên không kiếm tiền phi nghĩa thì không giàu! Đến lúc này gia sản của Lạc Ly lại trở lại một ngàn bảy trăm vạn.

Ngoài ra còn có một kinh hỉ ngoài ý muốn. Lần cướp bóc này cướp được một tứ giai pháp bảo Tu La Thiên Cương Ấn, giá trị ít nhất hai trăm vạn, vừa lúc thích hợp với Thạch Ngư Kinh Thiên Sát, có thể dùng làm pháp bảo dung hợp. Chẳng trách tu sĩ kia lại liều chết chống cự.

Kiểm kê, thu thập những thứ này xong xuôi, Lạc Ly rời khỏi Thái Sơ Động Thiên. Suy nghĩ một hồi, hắn đi tiếp về phía trước, bay tới Già La di tích, nơi đó là một trong các cửa vào thánh sơn. Dù trên đường xảy ra rất nhiều chuyện nhưng điểm đến vẫn không thay đổi.

Không lâu sau Lạc Ly đã tới Già La di tích, cổ thành to lớn vẫn nguy nga hùng vĩ như thế. Ở bên cửa vào cổ thành. Nhìn từ xa, nơi đó tụ tập vô số tu sĩ.

Những tu sĩ này đều đang xếp hàng, trước đội ngũ là một truyền tống trận rất lớn, mọi người yên lặng chờ đợi.

Lạc Ly tới đây, lẫn vào trong những tu sĩ này. Chỉ nghe những tu sĩ này đang thảo luận chuyện vừa xảy ra:

"Ngươi biết chưa, cái đám Mãng Sơn ngũ hung cùng Thập Long hội bị người ta thu thập rồi!"

"Chuyện gì thế?"

"Cái đám này muốn đánh cướp tu sĩ kiếm lớn ở Bát Phương Linh Bảo trai. Kết quả bị người ta đen ăn đen, bị người nọ cướp ngược một phen."

"Đáng, không chịu nhìn xem người ta là ai. Vô số tu sĩ, vì sao chỉ có một mình hắn có thể kiếm lớn. Vừa nhìn là biết có quan hệ với Bát Phương Linh Bảo trai, sao có thể đơn giản."

"Phải, phải, người nọ tuyệt đối là thượng môn công tử ca, thụ hạ có ba mươi sáu Kim Đan chân nhân!"

"Không phải chứ, ba mươi sáu Kim Đan chân nhân, sao có thể chứ, ta thấy tám phần là ảo thuật, đám đó bị người ta lừa gạt, sợ tới mức tè ra quần, đâu còn phân nõ người thật người giả chứ!"

"Đúng vậy, ngươi nói cũng có chút đạo lý, ta nói mà, làm sao có thể có ba mươi sáu Kim Đan chân nhân làm thủ hạ được chứ? Thế nhưng Mị Phương chân nhân cùng Điển Li chân nhân hoàn toàn mất tích, không còn tung tích!"

"Hai tán tu mà thôi, ngươi có thấy Kim Đan bàng môn tả đạo nào đi cướp không. Nhìn sơ là biết kẻ đó không phải là kẻ dễ chọc, chính bọn họ ngốc, hết cách cứu!"

"Ha ha ha, đúng là tự làm bậy, không thể sống!"

"Thật ra ngươi nói có ba mươi sáu Kim Đan chân nhân làm thủ hạ thì ta có chút đoán ra tu sĩ kiếm lớn kia là ai rồi!"

"Lưu sư huynh, ngươi nói hắn là ai?"

"Thiên hạ có nhiều môn phái, có pháp thuật thần kỳ như thế, không ngoài Hỗn Nguyên tông!"

"Chúng Sinh Lâm của Hỗn Nguyên tông đúng là như thế, thế nhưng ta có quen Vương Đức Hổ đóng ở phủ đệ Hỗn Nguyên tông ở Quỷ châu, Chúng Sinh Lâm mà hắn tu luyện là Thánh Viên Đạo, không phải là Kim Đan chân nhân gì đó?"

"Nhà ngươi tin tức trì độn rồi, Vương Đức Hổ đã quay về Hỗn Nguyên tông, đệ tử đang đóng ở phủ đệ Hỗn Nguyên tông gọi là Lạc Ly!"

"Thì ra là vậy, Lạc Ly, Lạc Ly, ta thấy tám phần là người này!"

Lạc Ly âm thầm gật đầu, quả nhiên thiên hạ vô số anh hùng, có người đã đoán ra được thân phận của mình.

Hắn lặng lẽ tới gần những người này, lúc này phía trước có người hô lên:

"Thánh địa mở rồi, thánh địa mở rồi!"

Tu sĩ ở đội ngũ đằng trước bắt đầu tiến vào truyền tống trận, đồng thời cũng có người bắt đầu chạy ra ngoài.

Lạc Ly tỉ mỉ quan sát, đi vào ba trăm người, thế nhưng khi đi ra chỉ có hơn một trăm tám mươi người, trong đó có người còn bị thương, đi lại khó khăn!

Có người hỏi: "Trương sư huynh, tại sao ngươi bị thương vậy. Ta thấy vừa rồi năm người các ngươi cùng nhau đi vào trong đó, tại sao lại chỉ có một mình ngươi ra ngoài thế!"

Trương sư huynh nói: "Ài, chỉ còn ta còn sống ra ngoài, bốn người bọn họ đều chết cả rồi!"

Nghe vậy, mọi người lập tức kinh hãi, hỏi: "Tại sao lại như vậy, chẳng phải thượng môn mở thánh sơn ra để cho chúng ta tu luyện hay sao? Tại sao lại còn chết người!"

Ở Quỷ châu, tu sĩ đều gọi Cửu U Quỷ Minh tông là thượng tông.

Trương sư huynh nói: "Lần mở cửa này, thượng tông đúng là có ý tứ, không chỉ mở một nhánh núi của thánh sơn để chúng ta thăm dò tu luyện nữa mà mở hết tất cả phúc địa trong đó!"

Lời này vừa dứt, lập tức có người ngạc nhiên hô lên: "Không phải chứ! Lần này chỗ chúng ta mở ra nhánh núi Độc Hồn, như vậy phúc địa chính là Vạn Độc Quỷ Càn Khôn!"

Trương sư huynh nói: "Phải, Vạn Độc Quỷ Càn Khôn, cơ hội vô số, năm người chúng ta nổi lòng tham, kết quả chỉ còn một mình ta còn sống sót!

Các vị đạo hữu, nhớ kỹ, trước khi tới Vạn Độc Quỷ Càn Khôn, nhất định phải cẩn thận, cẩn thận, cẩn thận! Một bước sai thì sẽ chết ở nơi đó!"

Nói xong, Trương sư huynh chậm rãi rời khỏi.

Mọi người bắt đầu nghị luận, Lạc Ly đứng ở một bên lắng nghe.

"Không phải chứ, ngay cả Vạn Độc Quỷ Càn Khôn cũng mở ra, cơ duyên, đại cơ duyên!"

"Lưu sư huynh, Vạn Độc Quỷ Càn Khôn là gì?"

"Để ta nói với ngươi, thánh sơn là động phủ của bảy mươi hai Quỷ Thánh của Quỷ tộc. Về sau bảy mươi hai Quỷ Thánh bị thượng tông trục xuất khỏi Trung Thiên Chủ Thế Giới. Quỷ Cốc Tử tiền bối dung hợp động phủ của bảy mươi hai Thành làm một thể với thánh địa Cửu U Quỷ Minh Tông!

Cho nên thánh địa có tổng cộng bảy mươi hai nhánh núi, nơi này mở ra nhánh núi Độc Hồn trong số đó, truyền thuyết là động phủ của Quỷ tộc Độc Hồn lão tổ.

Vạn Độc Quỷ Càn Khôn là đàn tràng của Độc Hồn lão tổ, là nơi quỷ con quỷ chắt của hắn tu luyện. Trong đó có vô số bảo vật, cũng có vô số cơ duyên. Thế nhưng thứ nhiều nhất là kịch độc. Cơ hội cùng nguy hiểm cùng tồn tại!"

"Thì ra là vậy, không ngờ lại có kỳ ngộ như thế nào. Lưu sư huynh, chúng ta đi xem thử không?"

"Vì sao không đi chứ! Đây là cơ hội hiếm có!"

Mọi người xếp hàng, nhóm này tới nhóm khác, cuối cùng cũng tới lượt Lạc Ly.

Trước khi đi vào truyền tống trận, một gã đệ tử Cửu U Quỷ Minh tông nói: "Tới lượt các ngươi! Lại đây giao nộp ba trăm linh thạch thì có thể tiến vào thánh sơn!

Trong thánh sơn. Thánh khí vô tận, rất có ích cho việc tu luyện của các ngươi. Đồng thời trên thánh sơn ẩn chứa vô số cơ duyên, các ngươi có thể tùy ý tìm kiếm, thử xem vận khí của mình.

Thế nhưng nhớ kỹ, không được phá hư bất kì cành cây ngọn cỏ nào trên thánh sơn. Không được đánh nhau ở thánh sơn, không được ồn ào ở thành sơn. Mỗi người có ba canh giờ, tới giờ, thánh sơn sẽ tự động truyền tống bọn ngươi ra ngoài!"

Nói xong, từng người một nộp linh thạch, sau đó tiến vào bên trong đại hình truyền tống trận!

Lạc Ly tiến vào, liền thấy thân thể nhẹ bâng, nháy mắt đã bị truyền tống vào một tiểu thiên thế giới.

Quan sát nơi này, chỉ thấy sơn mạch vô tận, hết sơn mạch này thì lại tới sơn mạch khác. Nhìn ra đằng ra, nơi đó sương trắng lượn lờ, biểu thị nhánh núi thánh sơn khác không mở ra!

Trong cả sơn mạch tràn ngập một loại linh khí kỳ dị, Lạc Ly hơi hấp thụ linh khí này, nhất thời cau mày, bởi vì trong đó ẩn chứa vô tận tử khí, đồng thời cũng ẩn chứa vô tận sinh cơ, trước nay chưa từng gặp phải loại linh khí như thế này.

Những tu sĩ Quỷ châu cảm nhận được linh khí này, ai nấy đều vui mừng hớn hở, có người trực tiếp ngồi xuống, bắt đầu tu luyện. Có tu sĩ sau khi tới đây thì lập tức bay vào trong rừng cây ở đằng xa, tìm kiếm một nơi, lập tức ngồi xuống tu luyện khắc khổ!

Cũng có người tìm kiếm khắp nơi trong núi này, tìm kiếm cái gọi là cơ duyên. Không phải có người cuồng tiếu thì có người khóc lớn!

Cái thứ gọi là thánh khí rất có ích cho quỷ tu, thế nhưng linh khí này lại vô dụng với Lạc Ly, bởi vì Lạc Ly không phải quỷ tu. Lạc Ly lắc đầu, không thể tu luyện ở đây được.

Còn phần đi khắp núi tìm kiếm cơ duyên, Lạc Ly không thấy hứng thú. Hắn chỉ muốn đi quanh một vòng trong Vạn Độc Quỷ Càn Khôn. Độc Vô Sinh Sát của mình đã đại thành, kịch độc không còn tác dụng với mình nữa. Mặt khác lần cướp bóc này thu được mấy ngàn viên đan dược giải độc đủ loại, cho nên Lạc Ly muốn đi thám hiểm một chút.

Dưới chân Lạc Ly là một quảng trường bằng đá, không ít tu sĩ tụ tập sang một bên, nơi đó cũng có một cái truyền tống trận, hẳn là cửa truyền tống vào Vạn Độc Quỷ Càn Khôn.

Lạc Ly chậm rãi đi qua đó, hai đệ tử Cửu U Quỷ Minh tông ở đó nhìn thấy Lạc Ly tới đây, nói:

"Vị đạo hữu này, có phải muốn đi thám hiểm Vạn Độc Quỷ Càn Khôn?"

Lạc Ly gật đầu, nói: "Phải, mong sư huynh chỉ điểm!"

Nói xong duỗi tay ra, lén lút đưa qua một viên trung phẩm linh thạch. Gã đệ tử Cửu U Quỷ Minh tông lập tức nhận lấy, sau đó nói:

"Sau khi tiến vào Vạn Độc Quỷ Càn Khôn thì không giới hạn thời gian, ngươi muốn ở đó bao lâu thì ở đó bấy lâu. Thế nhưng trong đó có vô số kịch độc, ngươi phải cẩn thận.

Mặt khác, nơi này có rất nhiều hung thú, cũng không ngăn cản chuyện tu sĩ cướp bóc lẫn nhau, cho nên bản thân ngươi phải biết cẩn thận.

Cuối cùng là chuẩn bị nhiều thuốc giải độc. Kịch độc trong Vạn Độc Quỷ Càn Khôn rất đáng sợ, tự bản thân phải cẩn thận.

Được rồi, ngươi muốn vào không? Muốn vào thì nộp một ngàn linh thạch là được!"

Một trăm linh thạch mà chỉ có thể hiểu được bấy nhiêu tình hình thì có hơi lỗ lả.

Thế nhưng Lạc Ly không hề bận tâm, giao ra một ngàn linh thạch, đi vào trong truyền tống trận, nháy mắt biến mất.

Hai đệ tử Cửu U Quỷ Minh tông nhìn nhau cười, một người nói:

"Lại có một người tới chịu chết!"

"Tự hắn muốn chết, vô phương!"

Nháy mắt chợt lóe, Lạc Ly phát hiện mình bị truyền tống tới một nơi hoang dã, dưới chân là một bãi đá chừng nghìn trượng. Trên bãi đá điêu khắc vô số phù văn, đây là một bãi đá truyền tống.

Lạc Ly chậm rãi đi trên bãi đá, đi tới mép bãi đá, chỉ thấy ngoài bãi đá có một lớp quang thuẫn màu vàng bảo vệ bãi đá này. Lúc này ở phương xa có mấy tu sĩ điên cuồng chạy về, nhanh chóng vọt lên trên bãi đá. Cả đám ai nấy mặt mày xanh xao, đều trúng kịch độc. Bọn họ đặt linh thạch lên trên bãi đá, lập tức truyền tống biến mất.

Xem ra muốn rời khỏi nơi này thì nhất định phải trở lại nơi này truyền tống rời đi!

Lạc Ly hít một hơi sâu, vận chuyển Độc Vô Sinh Sát, trên người hình thành khí thuẫn kịch độc hải vực, sau đó đi xuyên qua quang thuẫn của bãi đá, tiến vào Vạn Độc Quỷ Càn Khôn.

Ngự không bay lên, Lạc Ly lập tức cảm nhận được nơi này không thể phi hành. Trong không trung chứa đầy sức hút kỳ dị, ngăn cản phi hành. Hắn chậm rãi đáp xuống, hành tẩu trên đất liền.

Trong hoang dã, âm phong thi thoảng thổi qua, trong gió mang theo mùi hôi thúi vô tận, ẩn chứa kỳ độc, thế nhưng lại không gây trở ngại cho Lạc Ly.

Đi tới phía trước chừng mười dặm, nhìn ra xa, một màn hào quang màu vàng xuất hiện, hóa ra nơi đó mới thực sự là cửa vào Vạn Độc Quỷ Càn Khôn, vừa rồi chỉ là vùng giáp ranh.

Lạc Ly đi tới trước màn hào quang, nơi này có thể tùy ý ra vào, thế nhưng cảnh sắc bên trong màn hào quang hoàn toàn khác với bên ngoài.

Bên ngoài là một vùng hoang dã, bên trong thì lại có cảnh sắc phồn vinh, cỏ xanh, đất xanh, cây xanh, dây leo, sinh cơ dạt dào. Thế nhưng loại sinh cơ này lại có vẻ rất quỷ dị! Trong đó có sương mù vô tận, sương mù đó đều là kịch độc.

Lạc Ly không bước vào trong màn hào quang mà nắm hai bàn tay thành đấm. Một cỗ linh khí hóa thành một ám ảnh xuất hiện trong tay hắn.

Ám Lưu Vô Hình Sát!

Lạc Ly đẩy tay, ám ảnh rời khỏi tay Lạc Ly bay vào trong Vạn Độc Quỷ Càn Khôn.

Lạc Ly nhìn chằm chằm vào ám ảnh, ngay khi nó bay vào trong Vạn Độc Quỷ Càn Khôn thì ám ảnh run lên, một tầng màu bạc nhợt nhạt vây dính ám ảnh, chốc lát sau, ám ảnh lập tức biến mất


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-2323)