Vay nóng Homecredit

Truyện:Thông Thiên Chi Lộ - Chương 0655

Thông Thiên Chi Lộ
Trọn bộ 1287 chương
Chương 0655: Người sống sót
0.00
(0 votes)


Chương (1-1287)

Siêu sale Shopee


Thương nghị một lúc, Lưu Thành cõng Ngụy Tác, chúng nhân rời chỗ dung thân tạm thời đó.

Lúc này sao trời lấp lánh, màn đêm đã buông, cây cối ở Quan Sơn thành ánh lên bích lục sắc lân quang càng sáng hơn, trông càng quỷ dị.

Không hề dừng lại, cả toán rời Quan Sơn thành, nhắm hướng Chân Minh thành.

Ban đầu, Ngụy Tác hơi do dự, gã biết đơn dược hồi phục chân nguyên của bọn Khổng chưởng quỹ sắp hết. Tu vi Chu thiên cảnh như họ, chân nguyên không nhiều, thi phóng mấy chục đạo thuật pháp là cạn sạch, dọc đường dù giết đê giai yêu thú thì cũng cần đơn dược hồi phục chân nguyên bổ sung. Đơn dược kiểu này gã cực nhiều, tuyệt đại đa số lại không hợp với gã mà thích hợp cho đê giai tu sĩ như bọn Khổng chưởng quỹ.

Do dự một chốc, Ngụy Tác nén lòng không nói gì.

Nạp bảo thủ trạc có không gian thập phần kinh nhân, tương đương với mười mấy cao giai nạp bảo nang, tức là bằng một, hai trăm phổ thông nạp bảo nang. Trừ nạp bảo thủ trạc lấy được của thanh niên thần bí ra thì gã còn nạp vật cổ giới, tương đương với dung lượng mấy chục nạp bảo nang. Nên sau khi lấy được nạp bảo thủ trạc tại long trủng thì toàn bộ nạp bảo nang của gã đã cho hết bọn Cơ Nhã và Nam Cung Vũ Tinh, đồ của gã đều cất trong nạp bảo thủ trạc.

Bọn Khổng chưởng quỹ và Tiền chưởng quỹ đều không tệ nhưng không hiểu họ, không dám chắc họ thấy nạp bảo thủ trạc và phát hiện bảo vật trong đó mà không động tâm. Nên gã quyết định đợi thương thế khôi phục ở mức nhất định, ít nhất giữ mình được thì lấy những thứ hữu dụng trong nạp bảo thủ trạc ra chia cho họ.

Cả toán cực kỳ cẩn thận đi trong hoang nguyên, liên tục gặp mấy loại cây cối kỳ dị. Kim linh phong của Tiền chưởng quỹ thập phần hữu dụng, có yêu thú ngũ cấp trở lên tiến vào phạm vi nghìn dặm quanh họ là có mấy con Kim linh phong báo tin.

Kim linh phong vẫy cành để truyền tin, thanh âm truyền được mấy chục dặm nhưng chỉ chúng mới nghe được.

Một phương vị cách nghìn dặm có cao giai yêu thú, Kim linh phong của Tiền chưởng quỹ ở gần đó cũng theo hướng đó mà tới.

Nhờ Kim linh phong truyền tin, sáng hai ngày sau, Chân Minh thành xuất hiện trước mặt bọn Ngụy Tác.

"Trời đất, Chân Minh thành cũng bị hủy!"

"Thú triều thật ra đã hủy bao nhiêu tu sĩ thành trì..."

Nhìn rõ hình hài Chân Minh thành, không thấy tu sĩ sống sót, Khổng chưởng quỹ vốn đã gần suy sụp chợt rên rỉ.

Chân Minh thành có quy mô không kém Quan Sơn thành, gấp năm lần Bắc Linh thành.

Chân Minh thành kiến lập trên một dãy núi xám xịt không mọc nổi ngọn cỏ, chung quanh dãy núi là một dải đồi gò rậm rạp.

Nhưng dai đồi gò này như vừa bị thiêu đốt rồi lật tung lên, dãy núi xám xịt đã thành phế khư, từ xa nhìn lại như không còn công trình nào hoàn chỉnh, nhiều chỗ trong thành còn cháy rực, khói bốc nghi ngút.

Quanh Minh thành lặng ngắt, không có dấu hiệu tu sĩ hoạt động, thỉnh thoảng có yêu thú lướt ngang.

"Hi vọng Chân Minh thành không có cao giai yêu thú, chúng ta tìm được thứ gì đó hữu dụng." Điều khiển một phi độn pháp bảo bạch ngọc hồ lô chở chúng nhân, Tiền chưởng quỹ thẳng tiến Chân Minh thành, tựa hồ nếp nhăn trên mặt nhiều hơn.

Trên đường đến đây, không thấy tung tích tu sĩ, lão đã biết Chân Minh thành xong rồi.

"Tiền chưởng quỹ, các vị thu lại mấy thứ này đi." Ngụy Tác vốn xếp bằng cạnh Lưu Thành chợt đứng dậy, đưa mấy thứ cho Tiền chưởng quỹ.

"Quý đạo hữu..."

Tiền chưởng quỹ và Khổng chưởng quỹ đều chú ý hết đến Chân Minh thành, Ngụy Tác chợt đứng dậy thì họ ngẩn ra, thấy mấy thứ trong tay gã, tất cả đều nín thở.

Ngụy Tác cầm bốn pháp bảo và một túi tơ đựng hơn trăm viên đơn dược.

Bốn pháp bảo đều linh quang lóe sáng, phẩm giai ít nhất cũng linh giai trung phẩm.

"Quý đạo hữu, thương thế đỡ rồi?" Một lúc sau, Tiền chưởng quỹ mới dứt ánh mắt khỏi mấy thứ Ngụy Tác đưa cho, không đón ngay mà hỏi.

"Tạm thời thân thể hoạt động được, đi lại không thành ấn đề. Chỉ là không thể kịch liệt động dụng chân nguyên, vài ngày nữa mới có thể." Ngụy Tác mỉm cười. Tuy Chân Minh thành cũng như Quan Sơn thành, tạo cho người ta cảm giác cả Thiên Huyền đại lục bắc bộ dã triệt để hủy diệt tại thú triều nhưng Ngụy Tác lại nhẹ lòng hẳn. Hai ngày nay, thể nội tổn thương khôi phục khả quan, chỉ cần không kịch liệt điều động chân nguyên thì thi triển thuật pháp không tiêu hao bao nhiêu chân nguyên như Vọng khí thuật, Tiềm ẩn quyết không thành vấn đề.

Gã cảm nhận được một số khiếu vị bị phong bế sắp mở ra, trong một ngày nữa, Tiềm long thổ châu quyết sẽ mở hết khiếu vị phong bế.

Trong một ngày tới, Ngụy Tác rất có thể hội khôi phục tu vi Kim đơn tứ trọng!

Tuy gã tính rằng ít nhất hai ngày nữa thì thương thế mới khôi phục đủ để động dụng chân nguyên, nhưng gã cảm nhận được Phệ tâm trùng đang ở hoang nguyên sau Chân Minh thành!

Đối với việc Phệ tâm trùng chỉ mấy ngày mà đi được mấy vạn dặm thì gã tắt tiếng. Bất quá gã cảm giác được ở đây, gã có thể dùng tâm thần điều khiển, nên nó đang đến.

Gã đến Chân Minh thành không lâu, Phệ tâm trùng sẽ tới.

Phệ tâm trùng tuy chưa thể chính diện đấu với yêu thú bát cấp trở lên nhưng để âm hiểm ám toán thì Hoang cổ cự ngao cũng chết trong tay nó, có nó bên mình, chỉ cần không xuất hiện yêu thú đặc biệt lợi hại tất giữ mình không thành vấn đề. Gã thậm chí quyết định, dù Chân Minh thành cũng như Quan Sơn thành thì đến nơi sẽ ẩn thân vài ngày, đợi khi thần thông khôi phục, sẽ bớt đi nhiều e ngại.

"Không có gì trở ngại thì tốt." Bọn Tiền chưởng quỹ đều cho rằng Ngụy Tác chỉ là Chu thiên cảnh tu sĩ, gã bảo thế thì Tiền chưởng quỹ hỏi: "Nếu tại hạ không lầm, Quý đạo hữu hình như lấy ra toàn pháp bảo linh giai trung phẩm trở lên, quá quý trọng như thế, bọn tại sao dám nhận."

"Hiện tại chúng ta không biết gì về bên ngoài, nếu chúng ta chết thì pháp bảo giữ lại cũng có tác dụng gì? Chư vị đạo hữu có ơn cứu mệnh, chư vị thu lấy đã." Ngụy Tác nhét túi đơn dược và pháp khí vào tay Tiền chưởng quỹ.

"Được rồi, vậy thì tại hạ không chối." Tiền chưởng quỹ phân chia mỗi người một món pháp bảo, đoạn mơt túi đơn dược ra, tỏ vẻ kinh ngạc, "Quý đạo hữu, đơn dược gì nhỉ?"

"Đây là Hồi chân đơn, công hiệu như Hồi khí đơn." Ngụy Tác không thừa lời, "Đơn dược hồi phục chân nguyên này, tại hạ còn, các vị cứ nhận."

"Đa tạ đạo hữu!" Tiền chưởng quỹ và Khổng chưởng quỹ đều kinh hỉ, đơn dược này họ không còn lại bao nhiêu, quả thật gã đã giúp họ giải được mối nguy trước mắt.

Không lâu sau, Tiền chưởng quỹ cùng bạch ngọc hồ lô đưa bọn Ngụy Tác đến sát Chân Minh thành.

Chân Minh thành vẫn khổng lồ như trước, so ra bọn Ngụy Tác nhỏ như sâu kiến.

Đối diện thành trì phế khư to lớn thế này, lại tử khí trầm trầm, bọn Ngụy Tác đều có cảm giác lạ lùng.

Thành trì cỡ này thương có mười mấy vạn tu sĩ ra vào mà giờ không mảy may thấy mộ nhân ảnh, như thể thiên địa chỉ còn mấy người họ.

"Chân Minh thành chắc không còn cao giai yêu thú."

Kim linh phong của Tiền chưởng quỹ không thấy có cao giai yêu thú tại Chân Minh thành, cả toán thu phi độn pháp bảo rồi cẩn thận men theo phế khư, đi vào ngôi thành đã biến thành bãi tha ma khổng lồ.

Quanh Chân Minh thành, không có ba loại cây đó nhưng ở tường thành lại không ít, mỗi mấy trăm trượng lại có một vài gốc.

"Sao lại không có thi thể yêu thú?"

Nhiều tiệm tọa lạc ở thành bắc Chân Minh thành nên Ngụy Tác và bọn Tiền chưởng quỹ đến đó, nhưng đi được mấy trăm trượng thì thần sắc kinh nghi của bọn gã càng lúc càng rõ.

Trong tầm mắt tuy đầy rẫy mảnh pháp y, xương cốt tu sĩ, thậm chí mảnh pháp khí, cảnh tượng thập phần thảm liệt, nhưng vài mảnh vỡ giáp xác của yêu thú thì không thấy một thi thể yêu thú hoàn chỉnh nào, như thể đã bị thanh lý sạch sẽ.

"Tình hình không ổn, đợi một chốc đã." Ngụy Tác nhãn quang lóe lên, dừng lại. Gã cảm giác được Phệ tâm trùng đang từ phía sau vào Chân Minh thành, tối đa nửa tuần hương nữa sẽ tới, trong tình hình quỷ dị này gã quyết định đợi đã.

"Đợi một chút?" Bọn Tiền chưởng quỹ ngẩn người.

"À!" Đồng thời, Ngụy Tác giật giật chân mày, tỏ vẻ lạ lùng.

"Quý đạo hữu, sao hả?" Khổng chưởng quỹ nhận ra, khẩn trương hỏi gã.

"Có tu sĩ... không chỉ một người." Ngụy Tác nhãn quang lóe lên.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1287)