← Ch.1129 | Ch.1131 → |
Bị Như Lai thần mang của Ngụy Tác giáng trúng, đầu Thiên địa chiến hồn sang hơn hẳn thân thể.
Thái dương chân hỏa vốn là khắc tinh của âm nguyên, thần niệm chi thể, đổi lại là Kiếm vương lão tổ, bị Ngụy Tác giáng cho đòn này tất mất hết chiến lực, nhưngThiên địa chiến hồn thì khác, đã bị Hoàng Đình tông tổ sư cắt đứt ý thức, không màng đến tổn thương.
"Ngao!"
Thiên địa chiến hung tính đại phát, cổ qua lại vung lên, thinh không trên đầu Ngụy Tác hóa thành hoàng sắc.
"À?"
Ngụy Tác thấy Thiên địa chiến hồn vô sự thì hiểu ngay.
Không phải Như Lai thần mang không có lực sát thương, mà Thiên địa chiến hồn liều mạng, cứ thế chỉ vài đòn là thần hồn nó sẽ bị Như Lai thần mang đánh tan.
"Cái gì? Hút cả vì sao?!"
Các tu sĩ quan chiến quanh Hoàng Thiên thành rùng mình, trên đầu Ngụy Tác là vì sao màu vàng ép xuống. Vì sao có tinh vân hình dây lưng quấn quanh, hằn sâu vô số vết vẫn thạch va vào, che kín thinh không.
"Pháp vực uy năng mạnh thật, tiếc là không thể phát huy hết uy năng, không thì với thực lực Thần huyền ngũ trọng trung kỳ điên phong diễn hóa pháp vực này, ta vị tất là đối thủ! Không biết Hoàng Đình tông tổ sư moi đâu ra thần hồn cỡ này."
Bất quá Ngụy Tác thập phần bình tĩnh, thực lực Thiên địa chiến hồn không đủ hút sao xuống mà đó là đại đạo pháp vực, tuy môn đại đạo pháp vực này siêu phàm nhưng Thiên địa chiến hồn chỉ kích phát được uy năng tương đương Hắc Bồ Đề thiên mẫu.
"Oành!"
Ngụy Tác diễn hóa Đăng tiên pháp vực, đồng thời liếc Thiên địa chiến hồn, định dùng Đăng tiên pháp vực ngăn trở vì sao màu vàng và dùng Như Lai thần mang tung tiếp đòn nữa.
Tích tắc đó, lòng gã chợt lạnh buốt, mi tâm xuất hiện quỹ tích."Không xong!" Gã biết là uy năng có thể uy hiếp trí mệnh đang bắn tới.
Không kịp phát động Như Lai thần mang, Ngụy Tác bước thêm, toàn thân bọc trong quang hoa, phía ngoài đột nhiên rực hắc quang.
Sát na tiếp theo, quả nhiên hư không rung lên, Thiên địa chiến hồn nảy lên, bạch sắc thần quang đan nha như mấy vạn, mấy chục vạn thần thiết trường kiếm bao trùm trăm dặm.
"Xem ngươi có chết không!" Vương Vô Nhất méo mó mặt mày. Y đã động dụng truyền thừa pháp khí Hóa đạo tam nguyên kiếm, uy năng hơn hẳn bạch sắc tinh thần, hoàn toàn tương đương với pháp vực uy năng của Thần huyền ngũ trọng điên phong đại năng!
"Kia là..." Thiên Cửu thần quân, Tô Thần Huyết, Bích Tỳ tông tông chủ, A Tỳ thần quân... mọi đại năng đều hỉ hả, nhưng rồi tất cả tắt cười.
Thân ảnh Ngụy Tác từ hư không lóe lên, bỏ bạch sắc thần quang lại sau lưng.
"Hừ!"
Vì sao của Thiên địa chiến hồn hóa ra bị Hóa đạo tam nguyên kiếm của Vương Vô Nhất chấn tan uy năng, Ngụy Tác hừ lạnh, Đại đạo pháp âm chấn tan dư uy, đồng thời Như Lai thần mang lại giáng vào Thiên địa chiến hồn.
Chỉ với Động Hư bộ pháp, y không tránh được đòn vừa rồi của Vương Vô Nhất nhưng từ Hắc Bồ Đề thiên mẫu lấy được "Yên không hàng ma xử", lúc trước cố ý ẩn tàng, tuy pháp vực không được như ả nhưng phối hợp với Động Hư bộ pháp thì vượt liền một trăm ba mươi dặm, Vương Vô Nhất đánh hụt.
Ngụy Tác chưa hồi phục khỏi nhục thân suy bại, nếu tu vi toàn thịnh thì bước này đã vượt một trăm rưỡi dặm!
Như Lai thần mang giáng vào Thiên địa chiến hồn thìích đồng thời, sau lưng Ngụy Tác lấp lóe ngân quang, lại thi triển Đại thành khi thiên kinh, hóa ra mấy chục phân thân.
"Oành!"
Hư không lại chấn động, Thiên địa chiến hồn vung cổ qua, thinh không rực vô số hoàng sắc quang tinh.
Ngụy Tác cười lạnh.
Tử vật vẫn là tử vật, đối địch theo đúng bài bản, gã làm thế là biết Thiên địa chiến hồn sẽ tung đòn.
Thiên địa chiến hồn diễn hóa hoàng sắc tinh thần đường kính nghìn dặm, trấn áp toàn trường, đạo thuật pháp đó tuy phá được Đại thành khi thiên kinh nhưng uy năng lại không mảy may uy hiếp.
"Choang!" Ngụy Tác vỗ tan hoàng sắc quang tinh.
"Oành!"
Đồng thời, Ngụy Tác lại phát động Yên không hàng ma xử, biến phía trước thành chân không, Động Hư bộ pháp lao đến chỗ Đại chư thiên tạo hóa bình.
Tế đài đó ở giữa sơn môn Hoàng Thiên đạo, cách cổng chừng bốn nghìn dặm, nhưng lúc này Ngụy Tác không đầy một nghìn sáu trăm dặm!
Vốn các thần huyền đại năng còn gì thì đều tính toán xem sẽ sử dụng trong tình hình nào, nhưng ai ngờ Ngụy Tác lại mạnh đến mức đó, thế như chẻ tre xông vào sơn môn Hoàng Thiên đạo. Ngần ấy đại cấm, truyền thừa pháp khí cũng vô dụng. Pháp trận quanh tế đài mà gã dùng nhục thân xông qua cũng không hề thương tổn.
Tế đài được các đại năng dùng để là Ngụy Tác nhưng hiện tại Đại chư thiên tạo hóa bình không ở trong tay họ, thành ra lại là điểm yếu!
Cũng như đào vô số bẫy đợi yêu thú chui vào nhưng yêu thú đến, vì to quá nên bẫy không bàng đùi nó, bẫy thành vô dụng!
Chỉ cần Đại chư thiên tạo hóa bình lọt vào tay thì trận này thắng chắc!
"Trạm Đài Linh Lan!" Bọn Thiên Cửu thần quân, Vương Vô Nhất sợ hãi kêu lên với Trạm Đài Linh Lan!
Trạm Đài Linh Lan run lên, suýt nữa chạy vào hư không, thấy bọn Thiên Cửu thần quân nhìn như muốn ăn tươi thì y đành điểm ra quang hoa.
Quang hoa trông như hồ lô.
Quang hoa tan đi vô thanh, cùng lúc Trạm Đài Linh Lan trở nên uể oải, như thể đại đa số chân nguyên bị rút hết, vô số tinh quang văn từ chỗ bọn Thiên Cửu thần quân và Vương Vô Nhất diễn hóa thành hư không thông đạo tới tế đài.
"Hiện tại mới phát hiện, định cướp Đại chư thiên tạo hóa bình? Muộn quá rồi?"
Trong lúc sinh tử đại chiến, chân nguyên và khí huyết Ngụy Tác đạt cực trí, tâm thần tập trung chưa từng có, cảm tri và phản ứng hơn hẳn bình thường, đoán được, đối phương dùng hư không pháp khí để thu Đại chư thiên tạo hóa bình.
Có Đại chư thiên tạo hóa bình, đối phương dù không địch nổi cũng có thể hòa đàm.
Nhưng trước kia thì gã bó tay, còn giờ không vội.
Cười lạnh đoạn gã phát hai làn Duy ngã tâm kiếm, như thần long lao ra.
Choang! Hư không thông đạo vừa hình thành, Ngụy Tác đã phát một đạo Duy ngã tâm kiếm chém vào Đại chư thiên tạo hóa bình.
Duy ngã tâm kiếm vòng ra sao, chém vào Đại chư thiên tạo hóa bình.
Duy ngã tâm kiếm dù gì cũng là thiên cấp đỉnh giai thuật pháp, Ngụy Tác với tu vi Thần huyền tứ trọng tung đòn thì dù không so được với đại đạo pháp vực nhưng Đại chư thiên tạo hóa bình cũng như lưu tinh lao về phía gã!
"A!"
Tích tắc đó, thời gian như triệt để ngưng cố, khắp sơn môn Hoàng Thiên đạo, ai nhìn thấy cũng như bị Phệ Tâm trùng chíc phải mà hô ên.
Đòn này của Ngụy Tác vượt một nghìn năm trăm dặm!
Thiên Cửu thần quân và Vương Vô Nhất từ trong thần quang xuất hiện trên tế đài.
Nhưng lúc đó Đại chư thiên tạo hóa bình đã văng đi không biết bao nhiêu dặm.
Đại chư thiên tạo hóa bình không ai điều khiển, bị Duy ngã tâm kiếm đánh trúng thì lao đi.
"Choang!"
Các đại năng chưa kịp thi pháp thì lại một đạo Duy ngã tâm kiếm chém lên Đại chư thiên tạo hóa bình.
Đại chư thiên tạo hóa bình vạch lên lam bạch lưỡng sắc quỹ tích.
"A!"
Vương Vô Nhất, Thiên Cửu thần quân, Bích Tỳ tông tông chủ, A Tỳ thần quân, Vạn Hoàng công tử, Trung thiên tử lôi tông tông chủ phản ứng nhanh nhất, nhưng đều như nhảy lên, đạo đạo quang hoa từ không trung trút xuống, dốc sức thi pháp hút Đại chư thiên tạo hóa bình. Nhưng Ngụy Tác những tưởng không thể thi pháp lại đột nhiên phun trào lam hắc sắc quang hoa, còn nhanh hơn tất cả, Đại chư thiên tạo hóa bình trượt khỏi phạm vi thi pháp của tất cả, về phía gã.
"Ầm!" Vì sao màu vàng giáng vào Ngụy Tác.
"A a a..." Tiếng hô chấn động vang lên, che kín cả tiếng sao rơi.
Bên dưới vì sao, Ngụy Tác đứng ngạo nghễ, che hết hào quang, cầm Đại chư thiên tạo hóa bình!
← Ch. 1129 | Ch. 1131 → |