Vay nóng Tinvay

Truyện:Thông Thiên Chi Lộ - Chương 1210

Thông Thiên Chi Lộ
Trọn bộ 1287 chương
Chương 1210: Tao ngộ chiến
0.00
(0 votes)


Chương (1-1287)

Siêu sale Lazada


Mọi thứ xong xuôi.

Hoang cổ linh dược trong linh viên đều bị hái, linh mạch linh khí cũng bị hút gần hết, trừ Thủy hoàng phệ nhật quyết của Ngụy Tác còn hút thêm được linh khí thì tất cả đều thấy trong này nhạt linh khí.

"Ít quá, linh mạch linh khí còn không đủ." Ngụy Tác đứng giữa linh trì đã khô, tỏ vẻ chưa đã.

"..."

Tuy ai cũng coi Ngụy Tác là đầu lĩnh, là thần tượng, nhưng nghe gã nói vậy thì cũng thấy rằng gã lẽ ra nên bị trời phat.

Lần này họ thu lợi quá lớn từ Hoang tộc linh viên.

Hai kẻ đầu óc đơn giản và bọn Diệp Cố Vi đều đột phá Kim đơn lưỡng trọng sơ kỳ, Cơ Nhã và Thủy Linh Nhi, Thanh Bình đạt Kim đơn tứ trọng hậu kỳ, Nam Cung Vũ Tinh và Hàn Vi Vi đạt Kim đơn tứ trọng sơ kỳ, Kỳ Long Sơn đạt Kim đơn ngũ trọng hậu kỳ, Phong Tri Du, Trương Châu Dự và Sư Phi Thanh đạt Kim đơn tứ trọng trung kỳ.

Không chỉ kim đơn tu vi đột phá.

Vũ Hoàng chân nhân đột phá đến Thần huyền lưỡng trọng, Hiên Viên lão tổ tòng Thần huyền lưỡng trọng hậu kỳ đột phá Thần huyền tam trọng, Cực Âm thần quân đột phá Thần huyền tứ trọng đích tu vi.

Tâm Hữu Lan, Lệ Nhược Hải và Ngọc Thiên tông tông chủ, Nguyên Âm lão tổ đều sắp đạt mức đột phá, dù không có thêm linh dược nhưng chỉ cần tĩnh tu ít ngày là đột phá nhất trọng tu vi.

Không chỉ Dương chi điểu và thanh loan, cả Hỗn nguyên ngân oa cũng đột phá cửu cấp.

Đột phá như thế không dễ hơn thần huyền đột phá.

Hiện tại mấy đại minh hội như thượng cổ tu đạo quốc độ thì thần huyền đại năng chỉ bình quân tám, chín mười mỗi minh hội. Tổng thể mới là mấy chục thần huyền đại năng.

Bình thường thần huyền đột phá nhất trọng tu vi cần bao nhiêu năm khổ tu?

Nhưng ở đây mà đột phá kim đơn, thần huyền đột phá nhất trọng tu vi đều tùy tùy tiện tiện, không phải một hai người mà tất cả đều đột phá, hơn nữa còn cả trăm nhánh Hoang cổ linh dược chưa dùng đến!

Đối với mỗi người, tế ngộ ở đây quá lớn, có thể coi họ là những người may mắn nhất tu đạo giới mấy vạn năm nay.

Nếu có đại năng tu vi và thần thông hơn xa Ngụy Tác mà thấy gã như bây giờ tất sẽ đánh chết gã vì trông quá đáng ghét.

Lợi ích Ngụy Tác thu được từ Hoang cổ linh viên đủ khiến tuyệt đại đa số tu sĩ phát cuồng. Nếu từ Chân tiên nhất trọng đến Chân tiên lưỡng trọng chia thành mười bước thì luyện hóa mấy nhánh Hoang cổ linh dược và hấp nạp linh khí đủ cho gã qua được ba bước, Hàn Vi Vi liên tục đột phá ba lần, uy năng Huyền sát quỷ trảo cũng đạt tiên cấp trung giai.

Đổi lại là người khác, chỉ với Huyền sát quỷ trảo cũng đủ hoành hành nhất phương, khiến thần huyền đại năng e dè.

"Tiếc là không có Chính dương tiên thảo."

Bất quá Ngụy Tác không vênh vang được lâu, thấy mình không hút được nhiều linh khí thì truyền âm cho Âm Lệ Hoa, "Âm đại tông chủ, lần này thiệt cho nàng, nhưng tá lấy mạng bảo đảm, trừ phi ta chết, không thì sẽ giúp nàng tìm được Chính dương tiên thảo."

"Có gì mà tổn thất." Âm Lệ Hoa nghẹn ngào, truyền âm, "Phu quân nói gì ngốc thế, linh dược cho thiếp hay bọn Cơ Nhã cũng vậy, chỉ cần thiếp luôn ở bên phu quân, có Chính dương tiên thảo hay không cũng thế."

"Không phải, không có Chính dương tiên thảo thì khác đấy..." Ngụy Tác cười hắc hắc ngầm truyền âm.

"Gian thương, Thiên Cửu thần quân đang chờ!" Vốn Linh Lung Thiên không vội nhưng nghe gã nói thế thì nó nghiến răng nhắc.

"Đúng, mau tìm lối ra, vạn nhất Thiên Cửu thần quân và Thần Lan vương tìm được mấy Hoang tộc đại năng thì sao?" Lục bào lão đầu đang sáng mắt vì thu hoạch, ghe Linh Lung Thiên nói thì kêu lên.

Như thể ứng nghiệm, lục bào lão đầu vừa lên tiếng, Ngụy Tác chưa kịp nói gì thì tiếng như lụa xé vang lên.

"Cách!""Cách!""Cách!" Tiếng động như băng vỡ vang lên.

Cơ hồ đồng thời, ai nấy nhận ra linh viên chấn động.

"Đến cạnh mỗ!"Ngụy Tác vốn cười cợt nhưng biến sác quát vang, như lâm đại địch.

Gã quay mặt về phía bạch sắc linh vụ gợn lên như sóng ngoài xa.

"Có phải lục bào lão đầu độc miệng nên có Hoang tộc đại năng xuất hiện?" Bọn Hàn Vi Vi nhợt nhạt, đều nghe thấy tiếng băng vỡ từ bạch sắc linh vụ vọng ra, khí tức kinh nhân dấy lên, tựa hồ có thứ gì đó oanh kích linh viên cấm chế.

"A! Đừng! Ta không nói gở!" Lục bào lão đầu tưc thì xanh lét mặt mày run lên.

"Cách!"

Lục bào lão đầu không kêu còn đỡ, kêu xong là bạch sắc linh vụ nổ vang, sát cơ kinh nhân đột nhiên dấy lên.

Cả tu vi như Trưởng Tôn Cảnh và Trưởng Tôn Tiểu Như cũng lạnh buốt trong lòng.

"Ai?"

Ngụy Tác nhận ra đối phương không có ý tốt, liền nheo mắt quát vang, chân tiên khí tức hiện rõ, hắc sắc liên hoa biện cao cỡ năm, sáu thân người chập lại, thi triển Hắc đàm ma liên.

"Vù!"

Không ai đáp, nhưng hoàng sắc thần quang từ bạch sắc linh vụ bắn ra, linh vụ tan nhanh.

"Ra rồi... Cấm chế cũng bị phá." Thủy Linh Nhi hơi nhợt nhạt, khí tức khiến nàng cũng rùng mình, lùi ra sau lưng Ngụy Tác, thủy linh khí tức của gã khiến nàng định thần hơn.

Một thân ảnh toát lên khí tức cổ xưa đi ra, sát khí như đao!

"Cái gì!" Trưởng Tôn Tiểu Như và Tâm Hữu Lan ngẩn người. Từ bạch sắc linh vụ đi ra không phải tu sĩ hoặc Hoang tộc đại năng, mà là cổ chiến thần mặc chiến y rách nát!

Cổ chiến thần lấp lóe hoàng sắc thần quang, thân thể và cả giáp y cùng cổ mâu đều do uy năng hình thành, nhưng y không có hơi hướm tình cảm, chỉ còn sát ý ngút trời, thậm chí không có cả thần huyền khí tức và chân tiên khí tức, không như pháp thân hoặc thần niệm phân thân của tu sĩ.

"Chát!"Cổ chiến thần đi ra, uy áp vô hình khiến khí huyết cùng chân nguyên bọn Hàn Vi Vi không chảy nổi, tâm thần tựa hồ ran rã.

Ngụy Tác bước lên, hư không sau lưng lấp lóe vô số hà quang, định một mình đấu với cổ chiến thần.

"Đại Ưởng Thiên!"

Tích tắc đó, nhìn rõ cổ chiến thần thì Linh Lung Thiên nhợt nhạt rống lên.

Cổ mâu của cổ chiến thần chỉ vào hư không định nhắm vào Ngụy Tác cũng đột nhiên sững lại.

"Cương nha muội, cái gì đây, ngươi biết hả? Là Linh tộc hay Hoang tộc?" Ngụy Tác dừng tay hỏi.

"Y là người Linh tộc!" Linh Lung Thiên run lên.

"Chát!"

Cổ chiến thần hơi dừng cổ mâu nhưng không ngừng mà một đạo hôi bạch sắc thần quang chém tới, hắc sắc liên hoa biện trước mặt Ngụy Tác tan đi.

"Sao lại thế được? Y như không biết ngươi!" Ngụy Tác rực tử quang, dẫn dư uy của hôi bạch sắc thần quang lên thinh không.

Gã hơi yên tâm vì uy năng thuật pháp của cổ chiến thần tuy hơn gã nhưng không nhiều, gã đủ ứng phó.

"Oành!"

Quanh cổ chiến thần rực hoàng sắc thần quang, hình thành mọt chiếc vòng ép vào gã.

"Mau lên! Đừng để y đến gần!"

Thấy thế, Linh Lung Thiên biến sắc kêu lên.

"Sao lại thế được!"

Ngụy Tác và Linh Lung Thiên đã liên thủ đối địch không biết bao nhiêu lần, hình thành tâm thần cảm ứng đặc biệt, Linh Lung Thiên vừa nói là gã biết không tầm thường, phát động thuật pháp mạnh nhất Hư không thiên tiệm.

"Xoạt!" Khe nứt hư không như xẻ đôi xuất hiện trước mặt Ngụy Tác. Hoàng sắc quang hoa lóe lên, thân ảnh cổ chiến thần dừng lại trước khe nứt, vì đà lao quá kinh nhân, sững lại thì sức mạnh như xé nát y.

"Giết... !" Cổ chiến thần vung trường mâu, trực tiếp chém tới, khe nứt hư không tan vỡ như thủy tinh.

"Oành!"

Ngụy Tác không đổi sắc, hôi hắc sắc loan nguyệt ép tới cổ chiến thần.

"Cổ chiến thần cũng luyên Đại hoang vấn đạo kinh?" Nam Cung Vũ Tinh kinh hô.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1287)