Vay nóng Tinvay

Truyện:Tiên Ma Biến - Chương 106

Tiên Ma Biến
Trọn bộ 869 chương
Chương 106: Đế lâm Thanh Loan
0.00
(0 votes)


Chương (1-869)

Siêu sale Shopee


Hoàng đế không muốn lãng phí thời gian, thân làm thần tử nên mấy người tùy tùng càng không an giấc.

Khi tia nắng ban mai đầu tiên từ chân trời phía đông xuất hiện, đoàn tùy tùng và binh lính dài đăng đẳng, nét mệt mỏi hiện rõ trên mặt họ, mừng rỡ thấy đường viền sơn mạch Đăng Thiên khổng lồ ở đằng xa.

Bởi vì không biết tâm ý hoàng đế khi đến đây như thế nào, nên vào lúc nhìn sơn mạch Đăng Thiên, tâm tình của những người hầu này bất giác giống như những người đang hành hương, không biết nên diễn tả ra sao.

...

Hạ phó viện trưởng, giáo sư khoa Chỉ Qua - "Tần điên" với mái tóc dài màu đen phất phới cùng một giảng viên trung niên có nét mặt cổ xưa Lâm Tịch chưa bao giờ nhìn thấy, cả ba đang đứng dưới chân núi sơn mach Đăng Thiên, nghênh đón hoàng đế.

Đoàn xe hoàng đế càng lúc càng hiện rõ trong tầm mắt họ.

Hoàng đế Vân Tần một đường hướng bắc, rốt cuộc đã tới thánh địa đế quốc Vân Tần, tới học viện Thanh Loan.

Tất cả thần tử Vân Tần đều biết tính luôn cả lần này, đương kim hoàng đế Vân Tần thánh minh quả cảm, trẻ trung khỏe mạnh đã từng ba lần rời khỏi hoàng thành Trung Châu. Một lần là khi y còn nằm trong tã lót, theo tiên hoàng đến học viện Thanh Loan diện kiến Trương viện trưởng, định ra rất nhiều phương pháp trị quốc; lần thứ hai là tiên hoàng lâm trọng bệnh, sau khi lên ngôi hoàng đế đã nam tuần, thị sát biên quân Thiên Hà, nhìn quân uy đại quân Thiên Hà, đồng thời sắc phong năm đại tướng.

Trong ba lần này đã có hai lần đến học viện Thanh Loan... mặc dù lần đầu tiên là khi y còn nằm trong tã lót, nhưng tất cả đã nói rõ tiên hoàng và hoàng đế hiện tại coi trọng học viện Thanh Loan như thế nào. Nhưng học viện Thanh Loan chỉ cử ba người nghênh đón thánh giá thiên tử. Tuy nhiên, bởi vì trong ba người đó có Hạ phó viện trưởng, cũng vì thân phận quá tôn quý của con người già lão này, nên tất cả quan viên tùy tùng đi theo hoàng đế Vân Tần đến đây đều không cảm thấy bất kính hay không tôn trọng nào.

Cũng như trong suy nghĩ tất cả con dân Vân Tần, thiên tử là đại biểu cho ý chỉ trời cao, giống như một người chí cao, thần thánh và không thể khinh nhờn. Nhưng học viện Thanh Loan lại là một nơi thần bí và mạnh mẽ, không giống với bất kỳ tổ chức thế tục nào.

Từ trong đội hình to lớn vô cùng uy nghiêm ấy, hoàng đế và trưởng công chúa điện hạ chậm rãi bước ra.

Không có ai chỉ huy, tất cả tùy tùng, quân sỹ và quan viên đều khẽ hít thở vào, đồng loạt quỳ xuống, hô to vạn tuế.

Hoàng đế Vân Tần bình thản phất phất tay, cho mọi người bình thân, sau đó tự nhiên đi tới đám người Hạ phó viện trưởng.

Ba người Hạ phó viện trưởng bình thản khom người, hành lễ.

Sau chiến dịch hồ Trụy Tinh, tiên hoàng đã ban thánh chỉ, bất kỳ người nào đạt được chức vị giảng viên học viện Thanh Loan trở nên, khi nhìn thấy hoàng đế không cần quỳ xuống, vào triều tham kiến hoàng đế có thể đi tới trăm bước. Mà tất cả đệ tử học viện Thanh Loan khi gặp các quan viên chức vị từ Tỉnh đốc trở xuống, bọn họ cũng không cần quỳ xuống.

Trong tất cả học viện ở đế quốc Vân Tần, học viện Thanh Loan là một trường hợp rất đặc biệt.

- Hạ phó viện trưởng.

Sau khi bình thản nhận lễ của Hạ phó viện trưởng, hoàng đế Vân Tần khẽ chắp tay coi như trả lễ, sau đó gật đầu với mấy tùy tùng đang đứng bên cạnh, nói:

- Những người còn lại không cần theo nữa, hãy nghỉ ngơi ở đây.

Vừa nghe hoàng đế nói câu này, đám quan viên đã hầu hạ phục tùng suốt hai ngày không được nghỉ ngơi như trút được gánh nặng trên lưng, tấm lưng đầy mô hôi hột bỗng nhiên thoải mái và mát mẻ hơn rất nhiều, tất cả vội vàng quỳ xuống bái tạ thánh ân. Bởi vì đây là vùng đất của học viện Thanh Loan, hơn nữa ai cũng biết trưởng công chúa và hoàng đế đều là người tu hành mạnh mẽ, nên những quan viên tùy tùng này căn bản không cần lo lắng đến vấn đề an toàn của hoàng đế.

Hoàng đế Vân Tần lại cất bước, cùng với mấy người Hạ phó viện trưởng sánh bước trên con đường núi.

Mấy chục năm trước, khi y còn nằm trong tã lót, tiên hoàng đã từng bước lên sơn mạch Đăng Thiên này như thế, sau đó lập ra một đế quốc cường đại chưa từng có. Y cũng muốn mình như tiên hoàng, tạo nên vinh quang tột đỉnh trong sử sách, làm những chuyện chưa ai từng làm được.

Sau gần nửa ngày trầm mặc bước đi trên con đường núi, hoàng đế Vân Tần đã theo chân Hạ phó viện trưởng đến một ngọn núi tọa lạc ở một vị trí còn cách rất xa dãy núi bao bọc học viện Thanh Loan lại. Ngẩng đầu nhìn thấy tiểu viện gạch xanh ngói đen ở ngọn núi cao chót vót này, Hoàng đế Vân Tần khẽ cau mày lại, tuy bề ngoài vẫn rất bình tĩnh nhưng trong lòng lại đang cười thầm, giống như đang tự giễu mình. Cho dù hiện giờ y được mọi người xem là vị hoàng đế mạnh mẽ và sáng suốt nhất, nhưng y vẫn không thể nào nhớ được những chuyện đã xảy ra khi còn nằm trong tã lót. Y chỉ cảm thấy mình đã từng ở tiểu viện này, nhưng lúc này lại không có ấn tượng nào.

Tòa tiểu viện có thể chứa hơn mười người này đã được chuẩn bị từ trước, bên trong có đủ thức ăn nước uống dành cho cuộc sống hàng ngày. Mấy tùy tùng đi theo hoàng đế bắt đầu quay qua quay lại chuẩn bị vài thứ, riêng hoàng đế lại chắp tay sau lưng, chậm rãi đi tới vách núi ở hướng đông.

Khi thấy chỉ có một mình Hạ phó viện trưởng đi theo, tất cả tùy tùng cùng hoàng đế đến đây bỗng nhiên giật mình, thân thể bất giác run rẩy. Bọn họ biết thánh thượng và người đại biểu cho ý chí học viện muốn thương lượng riêng với nhau, cho nên họ thức thời đứng yên đấy, chứ không dám đuổi theo.

Ở ngọn núi cao chót vót này, trưởng công chúa Trường Tôn Mộ Nguyệt tựa như một cô gái bình thường, có hoàng huynh mình ở đây nên mọi phân tranh không còn liên quan đến nàng nữa. Cuối cùng, nàng chọn lựa một gian phòng yên tĩnh gần vách núi, vào trong bắt đầu minh tưởng tu hành. Nhưng vừa bước vào trong gian phòng này, nàng liền nhìn thấy một bức họa được làm từ loại vải vô cùng quý hiếm, tuy nhiên, hàng chữ viết trên đấy lại không đẹp lắm.

"Lão ngô lão, dĩ cập nhân chi lão; ấu ngô ấu, dĩ cập nhân chi ấu" (*) - Đề bút: Trường Tôn Cung Như.

...

Đằng trước vách đá là một khoảng không bao la với những đám mây màu trắng muôn hình muôn dạng, chúng tựa như những tầng băng nổi trên một dòng sông, chậm rãi chảy xuôi về một hướng. Vì đang đứng ở trên cao, nên mặt trời vốn rất xa xôi lúc này lại vô cùng gần gũi, ánh mặt trời chiếu xuống thân thể hai con người ở dưới, làm cho cả người toát lên một màu vàng óng ánh.

- Hạ phó viện trưởng, so với những người trần thế tục kia, bởi vì chúng ta đứng ở trên ngọn núi này, nên có thể nhìn mọi thứ xa hơn.

Hoàng đế lẳng lặng nhìn những đám mây và các dãy núi ở đằng xa, sau lại quay đầu nhìn Hạ phó viện trưởng, chậm rãi nói:

- Cho nên, trẫm nghĩ có những lời không cần nói ra ngài vẫn hiểu được.... trẫm không muốn đối phó bất cứ ai trong học viện cả.

Không đợi Hạ phó viện trưởng trả lời, hoàng đế tự giễu tự cười nói:

- Trẫm biết từ lúc bắt đầu, Trương viện trưởng vẫn luôn nhất quán thực hiện quan điểm của mình, quân là quân, học viện là học viện, cho dù là tiên hoàng, trong mắt Trương viện trưởng vẫn chỉ là một người điều hành đế quốc này. Trẫm có thể hiểu cách nghĩ này, bởi vì Trương viện trưởng và Hạ phó viện trưởng đều là người đã xuất thế, cũng giống như những khổ hành tăng ở Đường Tàng vậy, luôn có cách nhìn khác với người trong thế tục. Nhưng chắc ngài cũng hiểu rằng bởi vì có học viện, bởi vì cách nghĩ của học viện cũng giống như các ngài.... cho nên vô tình, rất nhiều người trong triều ta bỗng nhiên kính sợ học viện hơn rất nhiều, đó là sự kính sợ vô hình.

Hạ phó viện trưởng bình thản nhìn thoáng qua hoàng đế, nói:

- Nếu như bệ hạ hiểu rõ như vậy, chắc ngài cũng biết rằng kể từ lúc Trương viện trưởng bắt đầu, thứ học viện chúng ta trân trọng nhất chính là cánh chim của mình.

Hoàng đế Vân Tần lạnh lùng nói:

- Cũng bởi vì học viện quá trân trọng cánh chim của mình, nên bây giờ trẫm làm việc mới khó khăn như vậy. Đệ tử học viện là con dân Vân Tần, phần lớn tài nguyên học viện có được cũng do Vân Tần cung cấp... Nếu đã như vậy, các đệ tử này nên hiểu rằng tính mạng của họ là dành cho Vân Tần, tại sao ngài phải nhúng tay vào nhiều như vậy? Trẫm hiểu cách nghĩ của ngài và Trương viện trưởng, điều cả hai mong muốn chỉ là làm một cao nhân bất kể mọi việc trên thế gian... nhưng buồn cười chính là bởi vì học viện quá mạnh mẽ, nên các ngài đã bị mọi người trong thiên hạ cảnh giác, mà đồng thời các ngài cũng phải cảnh giác người trong thiên hạ động tới người của các ngài. Giả sử như các ngài vẫn cảnh giác như vậy, không muốn buông tay, vậy ít nhất phải thay đổi vài điều, phải thể hiện những gì cần thể hiện, để cho những người chỉ vì ta nhúng tay vào việc họ nhiều hơn mà ám sát trưởng công chúa hiểu rằng giang sơn Vân Tần hôm nay là thiên hạ của ai! Hạ phó viện trưởng, ngài biết rõ trẫm là người như thế nào. Ngài nói thử xem, nếu như Vân Tần có thể vận chuyển theo như ý muốn trẫm, liệu Đường Tàng và Đại Mãng có dám càn rỡ như bây giờ không?

Hơi dừng lại, sau đó hoàng đế Vân Tần nhìn thẳng Hạ phó viện trưởng, nói:

- Nếu như Hạ phó viện trưởng có thể làm những việc bình thường như những khổ hành tăng ở Bàn Nhược tự Đường Tàng kia, thật sự muốn xuất thế siêu thoát trần tục... chẳng lẽ ngài sợ rằng thế gian này không có chỗ cho các ngài dung thân?

Hạ phó viện trưởng vẫn luôn quan sát mọi biến hóa trên khuôn mặt vị hoàng đế này. Nay thấy long nhan đã nộ thật sự, hắn không nhịn được thở dài, lắc đầu rồi lên tiếng:

- Bệ hạ, bệ hạ không thể quên rằng phần lớn mọi đề nghị, bao gồm cả việc giúp Vân Tần đào tạo đệ tử đều do chính tiên hoàng van xin Trương viện trưởng làm. Mà lúc đó quần hùng ngủ đông, giang sơn yên bình cũng là vì mọi người e ngại học viện, e ngại một chiến thần như Trương viện trưởng... Hiện tại bệ hạ muốn quần hùng e ngại bệ hạ, việc này cũng giống như khiến mọi người e ngại một đế quốc mạnh mẽ thật sự. Từ e ngại một người chuyển sang e ngại thực lực một nước là một quá trình rất dài, bệ hạ không thể nóng lòng thực hiện được. Hơn nữa, điều bệ hạ cần làm nhất là phải tin tưởng chúng ta hoàn toàn, không thể nghi ngờ điều gì.

Hạ phó viện trưởng tiếp tục nói:

- Mấy chục năm nay bệ hạ thành lập học viện Lôi Đình và học viện Tiên Nhất, tạo thành thế chân vạc với học viện Thanh Loan. Ta hiểu cách nghĩ của bệ hạ, nhưng không biết bệ hạ có từng nghĩ rằng nếu như lấy toàn bộ tài nguyên đó bồi dưỡng cho học viện Thanh Loan... nếu làm như vậy, có lẽ tình hình bây giờ sẽ tốt hơn rất nhiều, hoặc sẽ giúp quân đội mạnh hơn, khiến cho địch quốc phải sợ hãi. Cho nên, suy nghĩ và cách làm là một chuyện, nhưng chưa chắc có thể khiến mọi chuyện vận chuyển theo như ý muốn của mình.

Hoàng đế khẽ biến sắc, lạnh lùng nói:

- Hạ phó viện trưởng đang chỉ trích cách làm việc của trẫm quá cá nhân?

- Bệ hạ có cách nghĩ riêng của mình, mà học viện cũng có cách nghĩ riêng, cho nên, kính xin bệ hạ nghĩ lại.

Hạ phó viện trưởng hoàn toàn không để ý đến việc hoàng đế Vân Tần đã rất tức giận, lời nói sau đó đầy ẩn ý sâu xa:

- Chắc bệ hạ cũng biết rằng sức khỏe ta hiện nay không tốt nữa, chưa chắc sống quá năm sáu năm tới.

Khi nói những lời này Hạ phó viện trưởng vẫn rất bình tĩnh khách khí, nhưng thân phận và tu vi của ông ta lại khiến hoàng đế Vân Tần thấy thật lạnh lẽo, nỗi tức giận trong lòng bất giác bị luồng khí lạnh này làm biến mất hơn một nửa.

- Cho nên, chúng ta phải xem ý trời thế nào.

Hoàng đế Vân Tần im lặng một hồi lâu, sau đó nói:

- Nếu như ngài đã tự tin như vậy... không biết khi nào có thể bắt đầu trận tỷ thí giữa học viện Thanh Loan và học viện Lôi Đình?

Hạ phó viện trưởng khẽ mỉm cười, nói:

- Chỉ cần bệ hạ quyết định quy tắc tỷ thí xong, trận chiến sẽ bắt đầu ngay.

- Nếu như không thể nào thuyết phục được Hạ phó viện trưởng ngài, cuộc tỷ thí này lại liên quan đến cách giảng dạy khác nhau giữa hai học viện, vậy hãy dùng phương pháp phổ biến nhất giữa các tinh anh trong biên quân đi: "đoạt cờ và giữ cờ".

Hoàng đế bình tâm trở lại, nhìn thoáng qua Hạ phó viện trưởng nói:

- Nhưng chỉ vì công bình và chân thật, ngoại trừ chiến đấu sinh tử ra, "cờ" được dùng lần này chính là năm tên tử tù. Hạ phó viện trưởng ngài và học viện Thanh Loan không muốn lấy tù tội và tù binh ra để làm công cụ dạy học các đệ tử mình, vậy năm người bên các ngài sẽ là bên giữ cờ. Sơn mạch Đăng Thiên luôn là sân nhà các ngài, cứ coi việc quen thuộc địa hình là lợi thế. Đến lúc đó Hạ phó viện trưởng có thể xác định khu vực trước, ta sẽ để năm tên tử từ này phân tán bên trong sơn mạch Đăng Thiên... hãy nhìn xem đệ tử học viện Lôi Đình giết được nhiều hơn hay cuối cùng đệ tử học viện Thanh Loan các ngài cứu được nhiều người hơn.

Thấy Hạ phó viện trưởng hơi cau mày, hoàng đế khẽ nhếch miếng, thần sắc châm chọc khẽ hiện rõ:

- Theo như luật định, năm tên tử tù này là kẻ phải chết, nhưng nếu như các đệ tử học viện Thanh Loan ngài có thể cứu được, trẫm sẽ coi như họ đã lập công lớn vì học viện Vân Tần, đại xã miễn tử. Thậm chí trẫm có thể nhượng bộ ngài hơn nữa. Nếu như đệ tử học viện Thanh Loan thắng được cuộc tỷ thí này, ta sẽ có cách khiến học viện Lôi Đình sẽ tạm thời hủy bỏ chương trình học hiện nay.

Hạ phó viện trưởng càng cau mày hơn. Cách nhìn của hoàng đế với nhân tâm và tính mạng con người hoàn toàn khác với bọn họ, mà ông cũng hiểu rằng mình không thể nào dựa vào nói miệng thay đổi được quan điểm này, nên ông chỉ gật đầu, nói rất đơn giản:

- Được.

~~o0 0o~~

(*): Câu nói của Mạnh Từ - mình hiếu thuận với cha mẹ mình như thế nào thì hiếu thuận với cha mẹ người khác cũng như vậy. Mình yêu con cái mình như thế nào thì cũng yêu con cái người khác như vậy. Tình yêu từ một nhà đã biến thành tình yêu toàn thể nhân dân, từ tư ái thành công ái.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-869)