← Ch.177 | Ch.179 → |
Giữa trời chiều.
Cửa đông trấn Đông Cảng, Lâm Tịch tiễn biệt Luật chính ti Cấp sự trung Khương Thụy.
Cứ đến mọi năm, tháng này chính là tháng những cây mơ dọc bờ sông Tức Tử chín mọng. Cũng thời gian này năm trước, mưa rơi rất nhiều, mà mưa năm nay lại càng nhiều hơn năm trước, chỉ là xế chiều hôm nay trời bỗng nhiên quang đãng hơn chút ít. Nhìn cơn mưa bụi bay lả tả giữa trời chiều, Lâm Tịch cảm thấy chỉ có thể dùng bốn chữ "mưa dầm tầm tả" để hình dung thời tiết ở trấn Đông Cảng.
Khương Thụy thanh liêm, làm người đơn giản, bên cạnh lúc nào cũng có một thư đồng mặc áo xanh. Khi đi, lão không cho bất kỳ ai, hành trang nhẹ nhàng, đích thân cỡi ngựa. Lão đứng ở đầu trấn, mặc một bộ áo tơi, bởi vì quá đơn giản, bởi vì quá bình thường, nên không có ai chú ý đến.
Tuy nhiên, bên cạnh lão hôm nay lại có thêm một người trẻ tuổi, Uông Bất Bình.
Uông Bất Bình mới chỉ biết Lâm Tịch vài ngày, nhưng bởi vì vài ngày vừa rồi đã xảy ra không ít chuyện, nên Lâm Tịch đã trở thành một trong những người đáng tôn kính nhất trong lòng người trẻ tuổi thôn quê này. Bây giờ sắp chia tay, nghĩ đến những chuyện người mà dân chúng ở đây hay gọi là "tiểu Lâm đại nhân" đã làm, nghĩ đến việc sau khi mình rời khỏi đây còn biết bao nhiêu việc đang chờ vị Đề bộ trẻ tuổi này, lòng Uông Bất Bình nặng trĩu và lo lắng.
- Lâm đại nhân, bảo trọng.
Trong lúc nhất thời, Uông Bất Bình chỉ có thể nhìn Lâm Tịch đang cầm ô dù đứng dưới cơn mưa bụi, nghẹn ngào mà không thể nói.
- Đi thôi.
Khương Thụy thản nhiên nhìn Uông Bất Bình đang nghẹn ngào khó tả, gật đầu với Lâm Tịch rồi giục ngựa rời đi.
Ngoại trừ trường hợp đặc biệt là người tu hành, dân chúng Vân Tần có hai cách để được làm quan: một là tham gia thi cử, hai là làm học sinh các ti, lập công tấn chức. Cách thứ hai rất đơn giản, trước tiên làm những việc lặt vặt ở các ngành các ti. Dù sao có không ít ngành cần nhiều nhân viên làm những việc lặt vặt, sau khi hết thời gian phụ giúp hoặc là có những biểu hiện xuất sắc, lập công tích lũy, lập tức sẽ có công danh. Đến lúc đó, các học sinh sẽ được Lại ti khảo hạch, được thăng tiến làm quan chính thức.
Các quân nhân trong quân đội cũng tấn chức theo con đường này.
Thân làm một trong những quan văn đứng đầu triều đình, Khương Thụy luôn luôn phản đối cách thăng quan tiến chức như vậy.
Theo cách nghĩ của vị Ngôn quan này, cách thứ hai lập công tấn chức tất nhiên rất có lợi trong việc lựa chọn nhân tài, càng công bình hơn, càng phát hiện được những nhân tài không có điều kiện tham gia thi cử. Nhưng Vân Tần trọng võ, cách thức này cũng có nhiều điểm bất lợi, điển hình là việc sẽ làm cho nhiều kẻ khát máu chỉ biết đánh trận làm quan to. Hơn nữa, trong hai chục năm qua, bởi vì Vân Tần quốc thái dân an, rất nhiều quan viên bắt đầu ham ăn biếng làm, dẫn đến việc nhiều kẻ không muốn bỏ công sức nhưng vẫn muốn được làm quan. Trong tình huống như vậy, cách làm thứ hai sẽ làm cho nhiều quan viên muốn mua quan bán chức, bồi dưỡng thân tín riêng cho mình.
Chỉ cần tâm tính cẩn thận lại được quan viên thượng cấp chú ý nâng đỡ, một khi học sinh các ti có những biểu hiện làm họ hài lòng, tích lũy đủ công trạng để thăng quan tiến chức là việc rất dễ dàng.
Uông Bất Bình chỉ là một thợ thủ công, văn vũ không tinh, muốn tham gia thi cử là việc không thể nào, nên Lâm Tịch mới tiến cử Uông Bất Bình cho Khương Thụy, cũng là con đường thứ hai để làm quan.
Bởi vì không thích cách thăng quan tiến chức này, bởi vì trực giác báo Khương Thụy phải cảnh giác, phải lo sợ với Lâm Tịch, nên lúc rời đi, thái độ của Khương Thụy đối với Lâm Tịch thật sự hơi đạm bạc.
Đợi đến khi trấn Đông Cảng đã biến mất hoàn toàn trong cơn mưa bụi và ánh hoàng hôn, lão Ngôn quan cương trực công chính này mới cảm thấy không nên để tâm tình quá căng thẳng của mình ảnh hưởng đến người trẻ tuổi bên cạnh, nên ông ta hơi nhíu mày, nhìn Uông Bất Bình bên cạnh nói:
- Muốn làm một người chế tán rất dễ, nhưng để chế tán cho cả thiên hạ lại rất khó. Ngươi đã theo ta ra khỏi trấn Đông Cảng này, vậy phải chịu khó học, chịu khó nhìn, sau này phải làm một cây tán lớn để che gió che mưa cho cả Vân Tần, đã nghe rõ chưa?
...
Trong phủ lăng Lộc Đông, năm sáu quan viên ở các ti đang ở trong phòng chờ phủ Tổng trấn.
Lúc này, các cáo trạng của Khương ngôn quan đã trên đường truyền đến các ti hành tỉnh. Bởi vì có nhiều điều kiêng kỵ, các quan viên lăng Lộc Đông này mặc dù không thể ngăn cản các công văn trên, nhưng họ đang vội vàng nghĩ xoay chuyển tình thế, cố gắng để đợt phong ba này biến nhỏ hơn. Còn tên Đề bộ trấn Đông Cảng kia càng không phải nói, chắc chắn sẽ trở thành mục tiêu để mọi người trách cứ.
Mặc dù không có giao tình với Từ Trữ Thân, nhưng vì Khương Thụy từ lúc làm quan đến giờ không có vết nhơ hay sơ hở nào để họ công kích, nên những quan viên này liền dùng thủ đoạn thường dùng nhất trong quan trường: công kích vào vết nhơ Lâm Tịch mà Khương Thụy đang bảo vệ, dùng tên Đề bộ này để nói Khương Thụy xử lý việc này hơi bất công.
Thông thường, cách làm như vậy rất có tác dụng. Ví dụ như hình phạt cuối cùng là một bên lãnh một trăm trượng, nhưng nếu dùng cách này, kết quả cuối cùng sẽ là một bên lãnh năm mươi trượng, bên còn lại lãnh hai mươi trượng.
Hơn nữa, quân đội biết những Ngôn quan này luôn cảm thấy triều đình Vân Tần quan văn và quan võ không cân bằng với nhau, luôn luôn có ý nhắm vào quân đội. Cho nên, những năm nay, quân đội luôn có thái độ cứng rắn đối với các Ngôn quan và Lại quan. Cũng chính vì lý do này, trong năm quan viên đang ở phủ Lăng đốc chờ Lăng đốc cho ý kiến có đến hai người làm trong doanh trại Giám quân và ba quan viên Luật chính ti, tất cả đều mong chờ Lâm Tịch sẽ nhận lấy trừng phạt đích đáng.
Khác với những tin tức đám người Liên Chiến Sơn nhận được, thật ra, trừ việc cáo buộc Lâm Tịch phạm phải ba tội danh kia, trong bản tấu của Nội vụ ti, bọn họ còn nói Lâm Tịch không có năng lực quản lý thuộc hạ, lạm dụng chức quyền, gây trở ngại cho việc vận chuyển hàng hóa.
Trong tội danh "gây trở ngại cho việc vận chuyển hàng hóa", bọn họ đề cập đến việc trong lúc các tàu bè tới trấn Đông Cảng dỡ hàng, các bộ khoái và thành viên phòng Đề bộ thường xuyên không ở đây. Hơn nữa, sau khi xảy ra vụ án xác chết trôi, trong lúc không có chứng cứ xác thật, Lâm Tịch đã giam giữ thuyền lớn của Hành Vinh Xương, làm ảnh hưởng đến việc vận chuyển hàng hóa của trấn Đông Cảng, làm triều đình Vân Tần mất một khoản thuế không nhỏ.
Tội danh này của Lâm Tịch đúng là có thật, lại rất khó giải thích.
Cho nên, theo bọn họ phán đoán, quan trên sẽ ra lệnh cách chức Lâm Tịch từ Chính thập phẩm xuống Tòng thập phẩm, phạt bổng một năm.
Năm vị quan viên đang đứng đây không cần phải chờ đợi quá lâu. Sau khi tất cả đưa công văn không bao lâu, bỗng nhiên có những tiếng bước chân vang lên, một quân nhân trung niên mày rậm mặc giáp đen bước nhanh vào phòng chờ, đưa bản công văn phản hồi của Lăng đốc lăng Lộc Đông Lý Tây Bình cho họ.
Một vị quan viên doanh trại Giám quân khẽ gật đầu mỉm cười với các vị đồng liêu bên Chính vũ ti một cái, nhưng vừa mới nhìn sơ qua công văn, khuôn mặt đang tươi cười của ông ta bỗng nhiên tái nhợt, không thể tin được mà hét to lên:
- Sao có thể như vây?
Các quan viên còn lại thấy đồng bạn mình như vậy, vội vàng đi qua nhìn vào bản công văn phản hồi của Lý Tây Bình. Vừa nhìn xong, tất cả bỗng nhiên ngẩn người, vô cùng khiếp sợ và hoang mang.
Lăng đốc lăng Lộc Đông Lý Tây Bình vốn là lão biên quân, nhờ vào việc tích lũy công trận mà tấn chức lên làm Lăng đốc. Cũng giống như phần lớn các tướng lãnh biên quân, mọi người đều biết tính tình vị Lăng đốc này không tốt lắm, nói chuyện với các quan viên cấp dưới mà dùng từ thô tục là chuyện rất bình thường.
Đôi khi có những quan viên làm việc không hợp ý vị Lăng đốc này, lập tức sẽ nhận được một trận mắng đến nỗi muốn tìm một cái lỗ dưới đất để chui xuống. Mà lúc này, khi nhìn xong bản công văn, các quan viên đều biến sắc, gần như tưởng tượng được cảnh tượng Lý Tây Bình tức giận thế nào khi viết công văn này.
Bản công văn này cũng dùng nước mực đen đậm để viết, nhưng dường như nước mực chưa được mài kỹ, rất nhiều nơi trên bản công văn vì dùng sức quá mạnh, nên mực đọng lại tạo thành một vệt đen.
- Các ngươi có mấy cái đầu hả? Không sợ sẽ bị chặt đầu sao?
- Cho dù đầu bọn ngươi có dài có cứng, không sợ chết, nhưng trong đó toàn là phân sao?
- Cho dù đầu bọn ngươi có phân, nhưng mắt bị mù rồi hả? Ra kỳ hạn bảy ngày phá án đã cố ý làm khó, nhưng Đề bộ Lâm Tịch trấn Đông Cảng chỉ cần một ngày phá án, mà còn là một đại án kinh thiên, các ngươi không khen ngợi hắn thì thôi, sao lại muốn buộc tội hắn?
- Lâm Tịch đến trấn Đông Cảng được mấy ngày? Một ngày phá được đại án, chứng tỏ hắn trí dũng hơn người. Nếu nói quản lý thuộc hạ không tốt, có Bộ khoái bại hoại, đó cũng là do tiền Đề bộ và quan viên thượng cấp giám thị không tốt, tại sao phải quy tội cho hắn? Còn việc của Hành Vinh Xương, phát hiện án mạng ở cảng, Đề bộ cách ly thuyền giữ lại để điều tra là việc đương nhiên. Ngoài ra, Lâm Tịch chỉ cần một ngày phá được án, tất cả đã chứng minh hắn làm việc rất hiệu quả. Chỉ mất có một ngày, Nội vụ ti bọn ngươi bị mất bao nhiêu thuế hả? Huống chi Hành Vinh Xương người ta còn chưa kiện, các ngươi kiện làm gì?
- Chuyện này vốn do doanh trại Giám quân làm việc thất trách, nhưng bọn ngươi lại muốn trừng phạt người có đại công, có phải muốn người trong thiên hạ thất vọng đau khổ mới chịu hay không? Ngân câu phường đã có bao lâu rồi? Có phải chưa bao giờ có lời ra tiếng vào không? Đề bộ trấn Thanh Hà liên quan đến vụ án này chắc chắn sẽ bị trị tội, nhưng Ngân câu phường nằm trong địa phận trấn Đông Cảng, chẳng lẽ Tổng trấn trấn Đông Cảng và Trấn cảnh không hay biết? Được, cứ cho là không hay không biết, nhưng hai tên đó là người ngu sao? Không biết đi điều tra sao?
- Nhiều năm nay đương kim thánh thượng nghiêm tra các quan lại, nếu như ngài biết có một quan viên như Lâm đề bộ, nhất định sẽ tận lực bồi dưỡng!
Nhìn những dòng chữ tổng kết trong bản công văn, lại nhìn những vết mực tượng trưng cho cơn giận dữ, cuối cùng nhìn lại bốn chữ "tận lực bồi dưỡng", quan viên ở doanh trại Giám quân cảm thấy rất mơ hồ, thân thể bủn rủn vô lực, suýt nữa đã ngồi hẳn trên ghế.
Hắn không thể nào hiểu nổi tại sao Lăng đốc đại nhân lại viết những lời này.
Cho dù có tức giận hơn nữa, nhưng việc này vẫn có thể giải quyết theo cách tốt đẹp hơn... Trừ những quan viên trực tiếp liên quan đến đại án không thể cứu được nữa, nhưng đối với các quan viên chỉ liên lụy bên ngoài, chỉ cần Lăng đốc muốn cứu ai, người đó sẽ được an toàn ngay. Vậy mà, trong công văn trả lời bọn họ, Lăng đốc lại nói chỉ nhiêu người đó bị trách phạt là chưa đủ, cần phải nhiều hơn, hơn nữa, nếu Lăng đốc đại nhân muốn bảo vệ Lâm Tịch thì thôi, tại sao phải cố ý "tận lực bồi dưỡng"?
- Sao có thể như vậy.
Ngay lúc các quan viên này nghĩ mãi vẫn không hiểu tại sao mọi việc lại như vậy thì trong phủ Lăng đốc, Lý Tây Bình dáng người thấp bé lại rất căng thẳng, sát khí đã mất từ lâu lại tản phát ra ngoài, có lẽ bởi vì quá kích động nên đôi tay ông ta hơi run rẩy.
- Bọn ngu ngốc các ngươi! Các ngươi không biết hắn là ai, nhưng ta biết!
Có lẽ nghĩ đến phản ứng của các quan viên kia sau khi nhận được công văn phản hồi mình viết, Lý Tây Bình bất giác ngẩng đầu lên trời, quát lên một tiếng hét chói tai trong nội phủ trống rỗng.
Nếu như là Lăng đốc khác, thậm chí là Tỉnh đốc, chưa chắc bọn họ sẽ biết Lâm Tịch là ai. Nhưng Lý Tây Bình lại biết, bởi vì Lâm Tịch chính là người hắn đã lấy cơ hội tiến cử của mình để tiến cử tham gia nhập thí học viện Thanh Loan. Hơn nữa, còn do đích thân đương kim trưởng công chúa ra lệnh.
Cả Vân Tần này, liệu có người nào dám nói ý kiến của mình quan trọng hơn hoàng đế và trưởng công chúa Vân Tần?
Ngoài ra, khi rời khỏi lăng Lộc Đông, Lâm Tịch chỉ là một thiếu niên thôn quê bình thường, nhưng lúc quay về đã là một người tu hành lợi hại, nửa năm nay đã xảy ra chuyện gì?
Hơn nữa, trưởng công chúa hận nhất là quan lại hủ hóa, lại từng đi qua lăng Lộc Đông, từng âm thầm cảnh cáo ông ta. Cứ cho là có người muốn tạo áp lực với ông ta, cố ý chèn ép Lâm Tịch, nhưng ông ta thà quăng bỏ mũ quan của mình, chứ tuyệt đối không dám thiên vị trong vụ án này.
← Ch. 177 | Ch. 179 → |