← Ch.272 | Ch.274 → |
Máu tươi nóng hổi từ đằng sau bắp đùi của người tu hành Huyệt man bắn ra.
"Rầm!"
Một tiếng động thật lớn vang lên, tấm khiên kim loại khổng lồ rớt mạnh xuống đất, khiến nền đất xuất hiện một cái hố nhỏ thật sâu, khí lưu bốn phía ào ào tản ra khắp nơi làm cho bùn đất và hoa Nam Tinh trên sườn núi này tạo thành một vòng xoáy vô cùng sinh động.
"Ầm!:
Tất cả quân sĩ tuần mục một lần nữa ngẩng đầu rống to khiến trời đất phải ảm đạm.
Khí huyết trong cơ thể bọn họ gần như sôi trào.
Trong sự rung động, bọn họ thấy Lâm Tịch đang lăn lộn thoát ra ngoài.
Người tu hành Huyệt man điên cuồng hét lớn và xoay người, nhấc tấm khiên lớn lên đánh tới Lâm Tịch vừa nhảy ra, nhưng vết thương ở chân trái gã lại khiến thân hình không thể đứng vững được, động tác bỗng nhiên chậm đi rất nhiều.
Lâm Tịch đã đứng vững, hơi thở hơi dồn dập, sắc mặt cũng đỏ ửng khác thường.
Thường ngày do có hồn lực duy trì, nên dù có chạy như điên quá trăm bước, thể lực hắn cũng không tiêu hao quá nhiều. Nhưng sau những động tác liên tục vừa rồi, cộng thêm việc né tránh chiêu thức tấn công của đối thủ, đồng thời ra tay phản công lại, tất cả gần như là diễn ra trong một lúc, việc bộc phát liên tục như vậy khiến thể lực hắn bị tiêu hao rất nhiều.
Nhưng hắn lại không ngừng lại.
Hai chân của hắn đạp mạnh trên mặt đất với tần số kinh người, cả người giống như một cành liễu đang uốn cong, nghiêng đến bên người tu hành Huyệt man, vung kiếm chém thẳng vào phần giáp vai của gã, tiếng ma sát do kim khí va chạm vào nhau lập tức vang lên, sức mạnh kinh khủng khiến phần giáp này xuất hiện một khe hỡ, Lâm Tịch lập tức vung kiếm chém vào một dây động mạch chủ đang nhô ra trên cổ gã.
Ánh sáng màu hồng trên người tu hành Huyệt man bỗng nhiên sáng rực rỡ, khiến cho nhiệt độ xung quanh nhanh chóng tăng lên vài lần.
Ngay lúc thanh trường kiếm xanh nhạt ấy lợi dụng khe hỡ giữa phần giáp để chém vào da thịt của gã, tên cự hán có khuôn mặt vô cùng lạnh lẽo này đã dùng tay trái vỗ vào vai mình, tiếng ma sát do trường kiếm va vào kim loại càng vang lên chói tai hơn, nhưng mũi kiếm lại giống như đang cắt vào đá cứng, không thể nào tiến tới được nữa.
Tay trái giữ chặt trường kiếm, gã Huyệt man này lạnh lùng nâng tấm khiên khổng lồ lên, chặt thẳng xuống cánh tay đang cầm trường kiếm của Lâm Tịch.
Lâm Tịch trực tiếp quăng kiếm, người tu hành Huyệt man lật ngược tấm khiên, chém ngang.
Bất kỳ Huyệt man nào cũng là võ giả trời sinh, hơn nữa, đối với người tu hành Huyệt man này, tấm khiên được làm từ trọng giáp hồn binh lấy từ các quân sĩ Vân Tần đã chết đã được gã sử dụng thật lâu, giống như dính liền vào cánh tay mình. Cho nên, gã tất nhiên nghĩ rằng việc mình lật ngược tấm khiên và chém như vậy cũng giống như cánh tay mình đang xoay tròn, đối phương không thể nào né tránh được, cho dù tay không bị xé đứt cũng phải bị chém tạo thành một vết thương rất nặng.
"Vèo!"
Giống như những gì gã đang tưởng tượng, tấm khiên nặng nề như lưỡi đao này đã chém trúng phần tay áo của Lâm Tịch, nhưng âm thanh kế tiếp không phải là tiếng động rợn người khi binh khí chém vào da thịt, mà là tiếng rít do kim loại lướt nhanh trong gió.
Một chùm ánh lửa xuất hiện ở ngay cánh tay phải của Lâm Tịch.
Cả người hắn nhanh chóng cúi xuống, giống như một con báo đang lượn vòng quanh bên người tu hành Huyệt man rồi sau đó nhảy ra ngoài.
Trong tay hắn xuất hiện một thanh đoản kiếm màu xanh biếc.
Đoản kiếm màu xanh biếc mạnh mẽ đâm thẳng vào bắp đùi đã bị mũi tên xuyên thủng của người tu hành Huyệt man, gần như là chém đứt cả một miếng thịt lớn, tạo thành một vết thương rất nặng, thậm chí cả miếng giáp kim loại ở phần đùi đó cũng bị đánh bay ra ngoài.
Người tu hành Huyệt man đau đớn rống lên thảm thiết.
Cho dù gã là một chiến sĩ Huyệt man có ý chí rất kiên cường, nhưng tuyệt đối không thể chịu đựng được việc bắp đùi của mình bị chém đứt một mảng lớn như thế.
"Rầm!"
Tấm khiên lớn trong tay hắn rơi xuống đất.
Phần bắp đùi đã bị mất một miếng thịt lớn này không thể thừa nhận sức nặng của gã nữa, thân hình khổng lồ tựa như không bao giờ ngã xuống của gã đã ngã xuống, quỳ một chân trên đất.
- Bắn tên.
Trên sườn núi, một quân sĩ tam ti quân tuần mục đang cầm cung điên cuồng quát to lên.
Hắn căn bản không có quyền hạn ra quân lệnh, lúc này phát lệnh là trái với quân quy, nhưng khi nhìn thấy những tiễn thủ khác bên cạnh mình đang rung động bởi vì điều đang xảy ra trước mặt, hắn thật sự không dám chần chờ, vội vàng dùng hết sức để rống to.
Bởi vì lúc này Lâm Tịch đã phóng qua người tu hành Huyệt man đang quỳ một chân dưới đất, tiếp tục lao xuống. Mà những chiến sĩ Huyệt man đang điên cuồng vọt lên kia lại cách bọn họ không tới hai mươi bước.
Hắn hiểu được dụng ý của Lâm Tịch.
Nếu như để cho các chiến sĩ Huyệt man có số lượng gần gấp đôi các quân sĩ tuần mục này xông lên đỉnh núi... đối với các quân sĩ tuần mục này, đây tuyệt đối là cuộc tru diệt nghiêng hẳn về một bên.
Cho nên, Lâm Tịch một người đi xuống là muốn lấy sức một người ngăn chặn cả đại đội Huyệt man này!
Với tính cách hoang dã của các Huyệt man, bọn họ tuyệt đối sẽ không phân quân ra, chắn chắn sẽ nhắm thẳng hướng lên trên, giết chết tiễn thủ cường đại nhất trong quân đội Vân Tần.
Lâm Tịch là người tu hành, mặc dù đối mặt với tên Huyệt man khổng lồ như thần linh kia, trong khoảnh khắc như tia lửa chớp lên rồi tắt vừa rồi, hắn đã khiến gã bị thương phải quỳ xuống đất, nhưng tất cả quân sĩ tuần mục đều hiểu rằng trừ khi người tu hành có thể biến thành một tuyệt thế cường giả bất bại, nếu không, một khi đối mặt với các chiến sĩ Huyệt man có tốc độ và thể lực rất kinh người kia vây khốn, Lâm Tịch tất nhiên sẽ bị đè chết.
Vì thế, chỉ khi Lâm Tịch lao xuống, hắn mới dám ra lệnh cho các tiễn thủ trong quân tuần mục bắn tên.
Bởi vì chỉ có những mũi tên của bọn hắn tạo thành hạn chế với các Huyệt man bên dưới, Lâm Tịch mới có thể thừa cơ chém giết trong tình huống rất hỗn loạn, không bị những Huyệt man kia thừa cơ vây lại rồi giết chết.
Không có ai chất vấn quân lệnh vừa phát ra của quân sĩ tam ti.
Một tiếng gào thét vừa rồi của hắn đã giúp cho các quân sĩ tuần mục còn lại hiểu được dụng ý Lâm Tịch.
Trong ngực họ đang có nhiệt huyết chảy xuôi, trong mắt họ có lệ nóng tuôn rơi.
Mỗi một tiễn thủ lập tức giương cung lên, nhanh chóng kéo dây, tốc độ vượt quá cực hạn bình thường của họ, không ngừng bắn tên.
...
Lâm Tịch tựa như một mũi tên màu đen xông thẳng vào đại đội Huyệt man.
Trong nháy mắt, hắn đã "đụng" vào ba chiến sĩ Huyệt man.
Trường kiếm Thần lê không còn trong tay hắn, nhưng đoản kiếm "thâm xuân" đã lấy từ Tiết Vạn Đào đang được hắn nắm chặt. Cho nên, ngay lúc người hắn gần như đụng vào ngực của một Huyệt man trước mặt, mũi kiếm đã tạo thành một vết thương trên bụng Huyệt man này, ngay sau đó Lâm Tịch nhanh chóng bướt qua ngay dưới nách gã, tránh né một thiết chùy do một Huyệt man khác đánh tới sau lưng hắn. Trong lúc đối mặt với nắm đấm đánh tới mặt của một Huyệt man ngay trước, hắn lanh trí khom người, ngồi chồm hổm dưới đất, sau đó lại xẹt qua người của Huyệt man này, đồng thời vung kiếm chém vào xương sườn của gã.
Có thể nói chưa bao giờ Lâm Tịch lại tập trung tinh thần như lúc này.
Chỉ trong một khoảnh khắc, hắn đã tránh né được ba Huyệt man, đồng thời làm bị thương hai gã. Nhưng thân thể các chiến sĩ Huyệt man này lại tráng kiện hơn các quân sĩ bình thường không biết bao nhiêu lần, mặc dù máu tươi trên người hai Huyệt man kia tuôn ra như suối, nhưng họ lại không ngã xuống, chiến lực còn rất dồi dào. Hơn nữa, hắn còn phải để ý né tránh mũi tên do các quân sĩ tuần mục bắn ra.
Giống như khi đối mặt với trận pháp "mâu đánh thẳng", hắn tuyệt đối không thể dừng lại, nhất định phải giữ cho thân hình mình liên tục di động. Chỉ cần hắn dừng lại một chút, bị bất kỳ gã Huyệt man nào ôm hoặc kéo lấy, nhất định sẽ có hai ba binh khí hình dáng khác nhau đâm thẳng vào.
Các cây tên do quân đội bên mình bắn xuống, các loại binh khí khác nhau, thân thể to khỏe của các Huyệt man... So với lúc còn thí luyện ở học viện Thanh Loan, rõ ràng tình huống hắn đang đối mặt nguy hiểm và khó khăn hơn rất nhiều.
Trong lúc liều chết tránh thoát sự truy kích của quân đội địa phương Vân Tần ở ngọn núi Tam Mao, Lâm Tịch luôn cố ý nương tay, không muốn giết chết những quân nhân Vân Tần vô tội. Nhưng vào lúc này, mỗi một kiếm xuất ra của Lâm Tịch đều mong muốn ngăn trở được các chiêu thức trí mạng tấn công vào mình, hoặc tạo thành những vết thương trên người các Huyệt man, chứ hắn tuyệt đối không hi vọng một kiếm của mình có thể làm cho bất kỳ Huyệt man nào mất hết sức chiến đấu.
Hắn không thể gấp gáp, chỉ có thể từ từ, dù sao thân thể có mạnh mẽ hơn đi nữa, vết thương nhiều như vậy sẽ khiến mất rất nhiều máu, khí lực dần cạn kiệt, cũng phải tới lúc ngã xuống.
Bởi vì tinh thần chuyên chú đến mức trước nay chưa từng có, Lâm Tịch thậm chí cảm thấy động tác của mình và không khí lưu động xung quanh dường như cũng chậm hơn lúc bình thường rất nhiều. Nhưng thật tế mỗi một động tác của hắn đã vượt qua cực hạn bình thường, da thịt và xương cốt cả người hắn cũng vì thế mà phát ra những tiếng nổ vang rất nhỏ.
Ở đồi Đâm Tảo đối diện, Trần Ngâm Tụ chỉ lạnh lùng nhìn mọi việc đang diễn ra, căn bản không phát ra mệnh lệnh nào, tựa hồ trận chiến này không liên quan đến hắn. Nhưng con ngươi của hắn đang không ngừng co cút lại, mà những quân sĩ "răng nanh nhọn" tuyệt đối trung thành, luôn tuân theo mệnh lệnh đang ở phía sau cũng cũng thở gấp không thôi, thân thể liên tục run lên.
Lâm Tịch đã bị Huyệt man bao vậy, cơ hồ trở thành trung tâm của đại đội Huyệt man này. Tất cả các Huyệt man chỉ đang làm một chuyện duy nhất, đó là cầm binh khí trong tay mình ném tới người hắn.
Lâm Tịch không ngừng dùng những tư thế khác nhau để tránh né các Huyệt man, cơ hồ là chui đi chui lại giữa một đống người. Rất nhiều tư thế của Lâm Tịch tưởng chừng như rất mất cân bằng, gần như sẽ ngã xuống, nhưng hắn lại rất ổn định đứng vững trên mặt đất, thân thể không ngừng chuyển động. Ngược lại, những Huyệt man xung quanh hắn liên tục xuất hiện những vết thương trên người, máu tươi không ngừng phun ra.
Đằng sau hắn, những làn mưa tên vẫn được bắn ra, không ngừng rơi xung quanh hắn.
Chỉ trong giây lát, đã có hơn mười Huyệt man hoặc bị Lâm Tịch trực tiếp giết chết, hoặc bị mũi tên rơi xuống bắn chết, thi thể nằm ngổn ngang trên mặt đất.
...
Lâm Tịch thậm chí không biết mình đã giết bao nhiêu chiến sĩ Huyệt man trong trận chiến này.
Hắn chẳng qua cảm thấy bởi vì nãy giờ mình hoạt động quá nhiều, nên hô hấp bắt đầu khó lưu thông. Cũng vì lượng khí thở ra thở vào không đủ, nên lồng ngực hắn ngày càng nóng rực, chân tay bắt đầu bủn rủn.
Nhưng ngay lúc này, hắn bỗng nhiên cảm nhận được có một tiếng gió rợn người từ sau lưng mình đánh tới.
Hơi xoay đầu lại, hắn cảm thấy da đầu mình thật tê dại. Người tu hành Huyệt man đã quỳ rạp xuống đất kia không ngờ lại đứng dậy, lạnh lùng ném tấm khiên khổng lồ kia tới mình.
Với lực ném vô cùng kinh khủng, tấm khiên khổng lồ này như hóa thành một cơn lốc xoáy, trong nháy mắt đã tới trước người Lâm Tịch, tiếng gió mãnh liệt khiến Lâm Tịch thậm chí không thể mở mắt ra.
Trong lúc đối diện với sinh tử như vậy, hồn lực trong đan điền Lâm Tịch lập tức mãnh liệt trào ra, nhiệt lực cuồn cuộn nanh chóng tràn ngập toàn thân hắn, khiến cho tóc hắn tự động huyền phù trong không trung.
← Ch. 272 | Ch. 274 → |