← Ch.411 | Ch.413 → |
Chiếc xe ngựa vẫn chạy, nhưng buồng xe lại rất im lặng.
- Những năm này, làm sao sư thúc chịu đựng được?
Không biết qua bao lâu, Lâm Tịch nhìn Cốc Tâm Âm, lên tiếng hỏi.
Cốc Tâm Âm nhìn Lâm Tịch, tự giễu cười cười:
- Bởi vì cừu hận.
- Mấy thứ như quên lãng, trách nhiệm... trước mặt yêu hận đơn giản nhất thế gian, cũng chỉ là dối trá.
Cốc Tâm Âm nhìn thoáng qua Lâm Tịch, chân thành nói:
- Ta không muốn kẻ thù của ta sống ung dung tự tại ở thế gian, ta muốn giết chết bọn họ, đây chính là nguyên nhân khiến ta có thể chịu đựng được.
Âm thanh Lâm Tịch bắt đầu bình tĩnh lại:
- Tên tiễn sư kia là ai?
Cốc Tâm Âm nhìn hắn, bình tĩnh đáp:
- Ta nghe mấy người Đường Vũ Nhân nói đó là Tư Thu Bạch, năm xưa từng tham gia nhập thí học viện Thanh Loan nhưng không trúng cử, hắn ta vẫn luôn muốn quyết đấu với Đông Vi.
Lâm Tịch khẽ ho khan, nói:
- Hắn và Văn Nhân Thương Nguyệt đi đâu?
Cốc Tâm Âm không trả lời Lâm Tịch, thật tình lắc đầu:
- Đây chính là vấn đề ngươi cần phải suy nghĩ.
- Học viện chưa bao giờ bỏ tất cả trứng gà vào một giỏ, nhưng Hạ phó viện trưởng nhận thấy tiềm chất của ngươi. Mà ngài ấy để ngươi tới đây, cho thấy ngươi đã vượt qua tất cả khảo nghiệm ngài ấy đặt ra. Cho nên, ta sẽ bỏ quả trứng gà của ta vào giỏ của ngươi.
Nhìn Lâm Tịch nhất thời không nói lời nào, Cốc Tâm Âm nói tiếp:
- Chỉ cần ngươi còn sống, Văn Nhân Thương Nguyệt và Tư Thu Bạch nhất định sẽ chết trong tay ngươi.
- Thương thế của đệ tử cần bao lâu mới khôi phục?
Lâm Tịch trầm mặc một hồi, hỏi một câu này.
Lúc bình thường, người tu hành đương nhiên biết được tình huống thân thể của mình hơn bất cứ kẻ nào. Nhưng giờ này, khắp nơi trong cơ thể hắn đều bị ứ đọng, hắn căn bản không thể cảm giác được thương thế mình thế nào. Với vết thương này, Cốc Tâm Âm đã nói cho hắn biết ngay từ đầu, hắn vốn đã là một người chết, chỉ vì nhờ có Minh vương phá ngục và bên cạnh có mấy người Lam Tê Phượng, Đường Vũ Nhân, nên hắn mới sống được.
- Đường Vũ Nhân và Lam Tê Phượng lấy Yêu hoa lộ và Trục long thiền cho ngươi sử dụng, ngươi có thể đi đứng nhanh chóng, nhưng thân thể vẫn giống như một miếng gỗ gồm nhiều mảnh dán với nhau... Nếu như muốn đấu với người khác, sử dụng nhiều hồn lực, ít nhất phải nửa năm nữa.
Cốc Tâm Âm nhìn Lâm Tịch, nói:
- Nhưng tu hành hồn lực lại không liên quan đến thân thể.
Lâm Tịch ngẩng đầu lên, nhìn Cốc Tâm Âm, muốn nói điều gì đấy, nhưng lại bị huyết khí bể tan tành trong cơ thể tấn công, phải ho khan một hồi.
- Ta đã cẩn thận hỏi mấy người An Khả Y tiến cảnh tu vi của ngươi. Có thể nói, tiến cảnh tu vi của ngươi cực nhanh.
Cốc Tâm Âm ngược lại mỉm cười, than thở một hồi:
- Có lẽ ngươi đã hiểu được tu hành là thật ra là gì, mà tu hành là việc rất khắc khổ. Nếu không, cho dù ngày ngày ở trên chiến trường, với thể chất vốn có của ngươi, cũng chưa chắc đạt được đến tu vi bây giờ.
- Ngươi đã hiểu được tu hành thật sự là gì, hơn nữa hồn lực trong cơ thể ngươi lại nhiều hơn người bình thường, ta nghĩ có một việc chắc chắn ngươi đã từng nghỉ qua.
Cốc Tâm Âm khẽ ngừng lại, nhìn Lâm Tịch, chậm rãi nói tiếp:
- Nếu như có thể cố gắng bộc phát hồn lực trong cơ thể ra ngoài nhiều hơn, sức mạnh của chiêu thức hiển nhiên sẽ lớn hơn.
Lâm Tịch cố gắng điều chỉnh hô hấp. Lúc trước hắn là một "tu hành si", mà sau khi tỉnh lại từ trong bóng tối vĩnh hằng, tựa như một lần nữa được sống lại, hắn càng có sự tha thiết với sức mạnh hơn, thậm chí còn hơn cả quá khứ.
- Nhưng thân thể người tu hành vốn là một bình chứa, là nơi để hồn lực chảy xuôi. Nếu như bộc phát hồn lực quá mức, việc này cũng tương đương với phá hư thân thể, không khác gì tự giết mình.
Hắn nhìn Cốc Tâm Âm, run giọng nói:
- Chẳng lẽ phương pháp tu hành sư thúc mang từ Đường Tàng về là phương pháp có thể khiến hồn lực bộc phát quá cực hạn?
Khuôn mặt Cốc Tâm Âm bỗng xuất hiện thần sắc đau thương, từ từ gật đầu, nói:
- Đúng vậy.
...
Lâm Tịch không nói thêm gì nữa, cũng vì thân thể không hành động tự nhiên nên hắn không thể hành lễ với Cốc Tâm Âm.
Nhưng vào lúc này, Cốc Tâm Âm hiểu được tâm tình của hắn, mà hắn cũng có thể hiểu tâm tình Cốc Tâm Âm.
Buồng xe ngựa lại bắt đầu yên tĩnh, sau đấy vang lên giọng nói bình tĩnh mà cực kỳ nhỏ bé của Cốc Tâm Âm, nhỏ bé đến mức chỉ hai người mới có thể nghe thấy.
- Không nói đến chiến kỹ, để cân nhắc một người tu hành mạnh hay yếu, có tất cả ba yếu tố: sức mạnh hồn lực, thân thể người tu hành và khả năng vận chuyển hồn lực.
- Ngươi nói không sai, mục đích tu hành hồn lực chính là trong nháy mắt có thể bộc phát nhiều hồn lực ra ngoài cơ thể, làm như vậy sẽ khiến chiêu thức mạnh hơn.
- Vì làm được điều này, người tu hành núi Luyện Ngục luôn cố gắng để tố chất thân thể được đề cao hơn. Ma biến của bọn họ cũng nhằm mục đích giúp huyết nhục và kinh mạch cơ thể mạnh mẽ hơn, có thể thừa nhận được việc hồn lực nhanh chóng bộc phát.
- Đối với người tu hành bình thường, chùa Bàn Nhược Đường Tàng không quá nổi tiếng, nhưng đấy bởi vì có rất ít người tu hành của họ xuất thế. Theo ta biết, bọn họ có thối thể thuật "Bàn Nhược kim cương" còn lợi hại hơn Thiên ma quật và núi Luyện Ngục. Còn có phương pháp tu hành mà tiểu hòa thượng Vân Hải tu luyện, có thể ép nhỏ hồn lực của mình thành một vách tường, bảo vệ huyết mạch trong cơ thể, thậm chí còn có "Tiểu tu di bích" có thể để cho hồn lực đối phương xuyên vào, sau đấy phản kích. Còn có "Vô úy vô phố" tự thôi miên chính mình, không biết sợ hãi và thống khổ. Phương pháp tu hành ta xem qua chính là "Quan tự tại hàng ma".
- Trăm ngàn năm qua, vô số người tu hành nghiên cứu cách tu hành hồn lực, thậm chí đã từng khai quật nhiều di tích, truy xét sách cổ, nhưng tất cả đều cho rằng phương pháp duy nhất để tu hồn lực chính là minh tưởng tu hành. Minh tưởng tu hành tựa như là một trạng thái "tịch diệt" khi tu hành, không quan tâm đến tinh thần của mình, súc tích sức mạnh tinh thần của mình lại.
- Tất cả hồn lực được súc tích tất nhiên sẽ tích tụ ở đan điền, điều này có thể có liên quan đến cấu tạo thân thể. Ở điểm này, người tu hành các phái khác nhau đều giống nhau, nói cách khác, hồn lực của tất cả người tu hành đều được để dành trong đan điền. Nhưng "Quan tự tại hàng ma" của chùa Bàn Nhược lại không tích tụ hồn lực ở đan điền, mà coi thân thể con người là một cái chén... vào lúc bình thường, hồn lực đều tràn ngập khắp người, hồn lực không chỉ đi qua kinh mạch, mà còn chảy xuôi khắp cơ thể, từ da thịt, bộ lông, cho đến mặt ngoài thân thể, tất cả đều chảy thành một dòng.... Những người tu hành khác, đan điền của họ là một cái chén, nhưng có thể nói đấy là một cái giếng, nếu như muốn sử dụng hồn lực, tất nhiên phải múc nước từ trong giếng ra. Mà thân thể của những người tu hành "Quan tự tại hàng ma" mới thật sự là một cái chén, nếu như muốn sử dụng hồn lực, cứ tự nhiên đổ nước ra.
- Cứ như vậy, chúng ta không chỉ đổ nước ra ngoài nhanh hơn người khác. Mà bởi vì chén lớn, nên nước đổ ra cũng nhiều hơn.
- Hơn nữa, phương pháp tu hành này của chùa Bàn Nhược còn có một chỗ lợi hại, chính là cho dù tu vi thấp hơn, nhưng cảm giác của ngươi vẫn có thể mạnh hơn họ.
- Mà điều quan trọng nhất là khắp thế gian này, chỉ có ngươi và ta tu luyện phương pháp này. Nói cách khác, tất cả người tu hành còn lại trên thế gian này, cho dù là Trương viện trưởng hay Hạ phó viện trưởng, hồn lực của họ đều tụ tập ở đan điền, mà chúng ta lại lan tỏa toàn thân.
Cốc Tâm Âm nhìn Lâm Tịch, giải thích rất cặn kẽ và kiên nhẫn:
- Cho dù là chùa Bàn Nhược, hiện giờ cũng không có ai tu luyện được phương pháp này, bởi vì mặc dù trong Phật quật của chùa Bàn Nhược có kinh văn của phương pháp tu hành này, nhưng không có ai hiểu. Mà ta lại lấy được bút ký của một khổ hạnh tăng - người duy nhất ngộ ra được phương pháp tu hành này.
...
Trong ánh nắng tươi sáng sau giờ ngọ, tại một buồng xe ngựa ánh sáng lờ mờ, một gã niên trưởng khoa Nội Tương bắt đầu truyền thụ tuyệt học "Quan tự tại hàng ma" vô cùng huyền bí của chùa Bàn Nhược, một tuyệt học mà không có ai khác biết, cho một niên đệ khoa Chỉ Qua.
← Ch. 411 | Ch. 413 → |