← Ch.467 | Ch.469 → |
Nam Cung Vị Ương ngồi xuống vô cùng đơn giản.
Tựa như nàng không có hứng thú ngồi lên chiếc ghế dựa lớn màu vàng này, ngồi lên là một việc rất hiển nhiên.
Nhưng thực tế, việc nàng ngồi xuống đơn giản như vậy lại tạo thành một chuyện vô cùng có ý nghĩa trong lịch sử Vân Tần, đại biểu Lâm Tịch sẽ làm được một chuyện mà từ trước tới nay, qua nhiều năm tháng như vậy, chưa từng có người nào làm được: Mở ra con đường thông thương tới Huyệt man ở vùng đất hoang vu.
Việc này không liên quan đến thực lực, không liên quan đến việc tầm nhìn của Lâm Tịch cao hơn phần lớn mọi người ở thế gian này, tất cả chỉ vì một cô bé vốn đến từ sau vùng đất hoang vu, muốn nhìn vùng đất hoang vu là như thế nào, cuối cùng lại chết trong tay quân đội Vân Tần.
Không có cô bé này, Trì Tiễu Dạ sẽ không đến vùng đất hoang vu, sẽ không trở thành người đại biểu ý chí thần linh để thống nhất toàn bộ các bộ tộc Huyệt man, Lâm Tịch cũng sẽ không thể làm được chuyện này.
Cho nên, khi mỉm cười nhìn Nam Cung Vị Ương ngồi xuống ghế dựa lớn màu vàng, Lâm Tịch cũng không khỏi nghĩ tới cô bé mình chưa từng nhìn thấy, cũng vĩnh viễn không thể gặp mặt được. Đó là một cô bé giống như hắn, đã từng muốn lấy thân phận một người lữ hành để quan sát cả thế gian.
...
Trong khi Nam Cung Vị Ương ngồi xuống ghế, coi như đã chinh phục được bọn giặc cỏ ở biên cảnh phía đông Vân Tần, tại hoàng thành Trung Châu Vân Tần cách nơi đấy rất xa, có ba chiếc xe ngựa màu đen đã hội tụ với nhau trong dòng chảy lịch sử.
Vân Tần dùng võ lập quốc. Vì không muốn binh khí phản quang, thuận lợi hơn cho việc ẩn núp, hoặc có thể dễ dàng ám sát trong đêm tối, phần lớn binh khí của quân đội Vân Tần đều có màu đen, nên ở Vân Tần này, màu đen là màu đại biểu cho võ lực, đại biểu cho vũ dũng. Hơn thế nữa, khi nhìn thấy màu đen, phần lớn người trên thế gian sẽ lập tức nghĩ đến Vân Tần.
Toàn bộ ba chiếc xe ngựa này đều được chế tạo từ tinh kim màu đen, ngay cả thân xe và bánh xe cũng không ngoại lệ, nên chiếc xe ngựa này rất nặng nề, cho dù dùng đến tám con tuấn mã khỏe mạnh kéo đi, tốc độ xe cũng rất chậm chạp.
Đôi khi, chậm chạp lại có nghĩa là đang suy nghĩ, còn có nghĩa là uy nghiêm.
Nhất là khi những chiếc bánh xe làm bằng tinh kim nặng nề chạy qua cổ gạch màu vàng lát đường trong hoàng thành Trung Châu, phát ra những âm thanh trầm thấp cực điểm, tựa như có một người khổng lồ mang giày sắt chậm rãi đi qua.
Nhất là những buồng xe của ba chiếc xe ngựa màu đen này vô cùng huyền ảo và thần bí. Bởi vì trên buồng xe lại được khảm những phù văn được làm từ kim loại chân long đặc biệt chỉ có núi Chân Long hoàng thành Trung Châu mới có. Trên nền buồng xe màu đen, các phù văn màu vàng này tỏa sáng chói mắt, vô cùng bắt mắt người đi qua.
Nhất là luôn luôn có vài chục người tu hành mạnh mẽ đi theo quanh chiếc xe ngựa này.
Chiếc xe ngựa này vốn được tiên hoàng Vân Tần ban thưởng, cả thế gian cũng chỉ có chín chiếc.
Khắp thế gian này, chỉ có chín chiếc xe ngựa màu đen đó mới có thể đi thẳng vào cửa cung hoàng thành Vân Tần, tiến thẳng tới điện Kim Loan.
Chín chiếc xe ngựa này đại biểu cho chín gia tộc mạnh nhất đế quốc Vân Tần, cũng chính là chín nguyên lão nắm giữ mạch sống của đế quốc.
Thế gian này không có ai biết giữa chín vị nguyên lão có công rất lớn trong việc lập quốc Vân Tần năm xưa có bao nhiêu ân oán, nhưng tất cả mọi người đều biết những người này có lẽ vì không muốn người khác thấy sự già nua của mình, có lẽ căm hận việc đối phương xuất hiện trước mặt mình, nên cho dù là ở trong triều đình, tất cả đều biến mất sau những bức màn che nặng nề. Những lúc khác, chín người này đều không gặp nhau, hơn nữa, cho dù là tiến vào hoàng thành Trung Châu, chín người đều chưa bao giờ ngừng lại, tựa như hai đường thẳng song song chỉ biết hướng tới trước.
Nhưng ngày hôm nay, ba chiếc xe ngựa chưa từng gặp nhau lại hội tụ trên một con đường ở hoàng thành Trung Châu.
Bởi vì có ba chiếc xe ngựa màu đen, nên con đường này bỗng nhiên trở nên rất chật chội.
Tất cả tùy tùng đi theo ba chiếc xe ngựa lần lượt tản đi, tựa như đang không ngừng tạo thành một bức tường chân không ở bên ngoài.
Cho nên, mặc dù đang ở trên đường cái lớn, mặc dù nơi đây cách hoàng thành không xa, nhưng trên thế gian này, sẽ không có ai biết nội dung cuộc nói chuyện giữa ba chiếc xe ngựa màu đen này.
- Hạ phó viện trưởng lựa chọn ngủ đông.
Trong một chiếc xe ngựa, âm thanh già nua đầu tiên lên tiếng.
Một âm thanh già nua khác nói:
- Bởi vì đối với học viện Thanh Loan, kẻ thù thật sự còn đang ở phía sau.
- Chúng ta cũng như vậy.
Âm thanh già nua cuối cùng cũng đáp lại:
- Cho nên, ta sẽ lựa chọn ngủ đông.
Sau khi âm thanh này vang lên, hai chiếc xe ngựa khác cũng im lặng, không lên tiếng nữa. Không bao lâu sau, những tùy tùng trước đó đã như thủy triều đi ra khắp bốn phương tám hướng cũng nhanh chóng trở về.
Âm thanh bánh xe nặng nề chạy trên con đường được lát bằng cổ gạch màu vàng lại vang lên, ba chiếc xe ngựa màu đen lần đầu chính thức gặp nhau kể từ khi đế quốc Vân Tần được thành lập lại bắt đầu đi trên những con đường riêng.
...
Đại quân Vân Tần và quân đội vương triều Đại Mãng vẫn đang đại chiến với nhau hàng ngày.
Đối với những đại nhân vật có năng lực có thể thay đổi cách cục cả thế gian này, ánh mắt của bọn họ tất nhiên không thể nào vì một trận chiến mà bị thu hút. Phần lớn thời gian trong đời mình, bọn họ luôn tập trung và chú ý đến những đối thủ thật sự của mình. Cho nên, cả hoàng thành Trung Châu rộng lớn và quyền lực đấy, không có người nào phát hiện thế giới tối đen ở biên cảnh phía đông đế quốc Vân Tần đã có rất nhiều biến đổi.
Từ khi nguyên lão họ Hoàng trong cửu lão chết đi, Văn Nhân thủ phụ bởi vì chuyện của Văn Nhân Thương Nguyệt mà nhượng bộ ý chí hoàng thành, Lãnh gia và Văn gia đồng thời nắm giữ trọng quyền, đã có vô số mưa to gió lớn nổi lên trong cuộc chiến ngầm ở hoàng thành Trung Châu.
...
Lúc sáng sớm.
Tại nơi hẻo lánh nhất, sâu nhất ở hoàng thành Trung Châu - thiên lao đằng sau núi Chân Long, có một cánh cửa bằng sắt nặng nề đã được mở ra.
Mặc dù các trục quay của cánh cửa bằng sắt này luôn được bảo dưỡng tốt, lúc vận hành cũng không phát ra bất kỳ âm thanh khó nghe nào, nhưng cái âm thanh tựa như quỷ đói đang khóc nỉ non khi cánh cửa đó được mở ra, cùng với khí tức lạnh lẽo ẩm ướt xung quanh, cũng khiến cho hai mí mắt của Tiếu Thấm đang đợi bên ngoài không khỏi nhảy lên.
Tiếu Thấm đã làm chấp sự quỷ lao sáu năm, nhưng bởi vì hiểu rõ cảnh tượng trong phòng giam sâu nhất thiên lao là như thế nào, nên mặc dù đã nhiều năm như vậy, cứ mỗi lần cánh cửa bằng sắt đó được mở ra, hắn lại cảm thấy trái tim mình như bị khí lạnh xâm nhập, khó chịu vô cùng.
Một gã quan viên trẻ tuổi, bởi vì không thường xuyên ra ngoài ánh sáng mặt trời nên mặt mũi hơi tái nhợt, thân mặc một bộ quan bào màu tím, cùng với bốn gã quan viên Hình ti mặc áo bào màu xám tro, từ trong quỷ lao tối tăm đấy, mang theo khí tức ướt lạnh và mục nát bước ra ngoài.
Ánh nắng sáng sớm khiến cho quan viên trẻ tuổi đi đầu tiên phải nheo mắt lại.
Nhưng ngoại trừ phải nheo mắt ra, sắc mặt của quan viên trẻ tuổi này hết sức bình tĩnh, không tỏ vẻ khó chịu, giống như bản thân đang đi tới một quảng trường để ngắm cảnh vậy. Hắn gật đầu đối với Tiếu Thấm đang khom mình hành lễ, coi như là đáp lễ, sau đấy liền một mình đi trước rời khỏi. Tiếp theo, bốn gã quan viên Hình ti mặc áo bào màu xám tro đến bây giờ mới dám hít sâu một hơi, sắc mặt bỗng nhiên trở nên tái nhợt vô cùng, tựa như mới từ địa ngục trở về nhân gian, nên còn chưa hoàn hồn kịp.
Bước đi của bốn gã quan viên này không hẹn mà đồng loạt chậm lại, bởi vì vô cùng khó chịu nên mồ hôi lạnh liên tục đổ trên trán, từng hạt từng hạt đều to như hạt đậu.
Sau khi ánh mắt của Tiếu Thấm dời khỏi bóng lưng của quan viên trẻ tuổi đã đi xa, một lần nữa sử dụng cơ quan để đóng thật chặt cánh cửa bằng sát trước mặt mình lại, đang vừa muốn mở miệng hỏi, thì bỗng nhiên có một quan viên Hình ti đã bốn mươi mấy tuổi trong bốn quan viên Hình ti đó, tựa như không thể chịu nổi nữa mà sắc mặt biến thành màu đen. Ngoài ra, quan viên Hình ti khác đầu tóc đã hơi bạc trắng, nhưng có khuôn mặt trẻ trung như người ba mươi mấy tuổi, lại đột nhiên khom người xuống, liên tục nôn ói.
- Có chuyện gì vậy?
Tiếu Thấm nhìn hai quan viên Hình ti đang run rẩy cả người, không ngừng nôn mửa, cảm giác khó chịu trong lòng hắn ta càng lúc càng rõ. Hắn khẽ ngừng thở, quay đầu nhìn một lão quan viên Hình ti đã quen biết từ lâu, hỏi tiếp:
- Hứa đại nhân lại làm gì?
Lão quan viên gầy gò này đột nhiên trông hơi khó coi, không nói ra lời được, nhưng có lẽ vì cảm thấy nếu không nói ra mình sẽ càng khó chịu hơn, nên lão ta cố gắng nén nhịn cảm giác nôn mửa, trả lời Tiếu Thấm:
- Hứa đại nhân cắt bụng tên nghi phạm kia, lấy vài cơ quan nội tạng ra ngoài, sau đấy khâu vết thương đó lại thật tốt... Tiếp theo, Hứa đại nhân lại cắt các cơ quan nội tạng đó thành từng miếng từng miếng, từ từ nấu chín làm thức ăn ngay trước mặt tên nghi phạm đó. Nhìn thấy như vậy, tên nghi phạm đó rốt cuộc không chịu nổi, phải khai ra.
Sắc mặt Tiếu Thấm bỗng nhiên tái nhợt như tờ giấy trắng, vừa rồi hắn ta bất giác nghĩ tới món mì xào gan và ruột già mình vừa ăn hồi sáng.
Hứa Châm Ngôn tựa hồ nghe được âm thanh nôn mửa của hai quan viên Hình ti kia, nhưng khi đi trên con đường phẳng được lát đá của thiên lao, khuôn mặt hắn ta không những không tỏ vẻ khó chịu, mà còn ẩn chứa sự đắc ý và trào phúng.
Đối với hắn ta, việc cắt lấy cơ quan nội tạng của đối phương để nấu ăn thật sự không có gì cả. Nếu như không phải chính hắn là người Vân Tần, không thể nào không tuân theo luật pháp, nếu không phải muốn người này mở miệng, hắn thậm chí có thể cắt lấy cơ thể của người mà tên nghi phạm đó quan tâm nhất, sau đấy bắt nghi phạm của mình phải ăn vào.
Đối với hắn ta, chỉ cần có thể biến mình thành người cao cao tại thượng, còn những kẻ tù tội đó trở thành súc vật, vậy sẽ không có việc gì hắn không thể làm được cả.
Đối với hắn ta, nếu như muốn bò lên từ chỗ này mà lại nhân từ với những người đó, có nghĩa là hắn đã tàn nhẫn với chính mình.
Bởi vì hoàng thành không cho phép vài bí mật bị truyền lưu ra ngoài, nên mới xây đặt một thiên lao ngay trong hoàng thành như vậy. Nhưng vì hoàng thành xanh vàng rực rỡ không cho phép mùi máu tanh lây dính, nên tất cả quan viên tiến vào quan viên phải theo một con đường tắt khác, chứ không được bước qua cổng chính.
Không bao lâu sau khi Hứa Châm Ngôn ra khỏi thiên lao, có một quan viên mặc quan phục màu xanh đang từ đầu đường tắt đi tới.
- Hứa đại nhân.
Tên quan viên trung niên có nước da trắng trẻo, khuôn mặt không có một sợi râu, thân mặc quan phục quan viên tòng lục phẩm mỉm cười chào Hứa Châm Ngôn.
- Thường đại nhân.
Hứa Châm Ngôn kính cẩn khom người đáp lễ, đôi mắt lóe lên thần sắc ngạc nhiên và cảnh giác cao độ.
Quan viên trung niên được Hứa Châm Ngôn gọi là Thường đại nhân này khẽ mỉm cười, cũng không nói nhiều, trực tiếp lấy ra một cái hộp bằng gỗ đưa tới trước mặt Hứa Châm Ngôn.
Hứa Châm Ngôn cau mày, khuôn mặt toát lên vẻ âm lệ và lạnh lẽo, hỏi:
- Thường đại nhân, ngài có ý gì?
- Đây là lễ vật Văn thủ phụ muốn ta đưa cho Hứa đại nhân... Văn thủ phụ muốn ta nhắn với Hứa đại nhân rằng sau khi Hứa đại nhân từ lăng Bích Lạc trở về, ngài đã chú ý đến Hứa đại nhân. Ngài ấy rất thích và tán thưởng năng lực của Hứa đại nhân. Nơi này có một viên Quân lâm đan, có thể tiết kiệm không ít thời gian tu hành của Hứa đại nhân.
Quan viên trung niên mỉm cười, nhìn Hứa Châm Ngôn giải thích.
Hứa Châm Ngôn nhíu mày thật chặt. Hắn biết loại đan dược này chính là một trong những đan dược quý giá nhất đối với người tu hành, nếu có một viên đan dược như vậy, có lẽ trước khi sang mùa xuân năm sau, hắn ta sẽ đột phá được cảnh giới Quốc sĩ. Vừa nghe được tên đan dược, trái tim hắn đã không khỏi nhảy rộn lên, nhưng hắn vẫn không đưa tay cầm lấy chiếc hộp gỗ.
Hắn ngẩng đầu lên, chậm rãi hít thở, nhìn quan viên trung niên đang mỉm cười, nói:
- Văn thủ phụ muốn ta làm cái gì?
- Rất đơn giản.
Quan viên trung niên mỉm cười, nói;
- Hứa đại nhân chỉ cần đem những chuyện phải bẩm báo với Giang gia, báo trước cho Văn thủ phụ là được.
Hứa Châm Ngôn vẫn bình tĩnh, hỏi:
- Chuyện này phụ thân ta có biết không?
- Hắn ta đã từng cự tuyệt Văn thủ phụ.
Quan viên trung niên vẫn mỉm cười, nhưng nụ cười của hắn ta lại lạnh lẽo tựa như hầm ngục sâu thăm thẳm, khiến người nhìn cảm thấy thật rét lạnh.
Hứa Châm Ngôn lạnh nhạt nói:
- Văn thủ phụ không chỉ muốn ta phản bội Giang gia, mà còn phản bội cả phụ thân ta?
Quan viên trung niên mỉm cười, nói:
- Văn thủ phụ cảm thấy sẽ không nhìn lầm Hứa đại nhân... Ngài tin tưởng Hứa đại nhân sẽ biết lựa chọn. Hứa đại nhân cũng có thể hiểu được lợi dụng Giang gia, cùng với nhận được sự trợ giúp của Văn thủ phụ, ngươi sẽ có được những thứ ngươi vĩnh viễn không thể có được.
- Phụ thân của Hứa đại nhân, cho dù cố gắng thế nào, cũng không thể thay thế được vị trí kia của Giang gia, nhưng chắc Hứa đại nhân có thể biết được quyền thế hiện giờ của Văn thủ phụ.
Quan viên trung niên bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn Hứa Châm Ngôn đang âm trầm lạnh lẽo, tiếp tục mỉm cười nói:
- Hứa đại nhân có cơ hội, Văn thủ phụ cần một người như vậy, Hứa đại nhân sẽ giúp Văn thủ phụ có nhiều quyền thế hơn. Giống như vậy, đó cũng là lời hứa của Văn thủ phụ đối với Hứa đại nhân.
Hứa Châm Ngôn trầm mặc đứng một hồi.
Hắn nghĩ tới cuộc nói chuyện của mình và phụ thân mình năm ngoái, nghĩ tới những chuyện đã xảy ra ở lăng Bích Lạc. Không do dự quá lâu, hắn lạnh lùng cười cười, chậm rãi đi tới trước quan viên trung niên đang mỉm cười, nhận lấy cái hộp gỗ.
← Ch. 467 | Ch. 469 → |