← Ch.469 | Ch.471 → |
Trấn giao dịch động Bắc Thương Vân Tần nằm ở biên cảnh phía đông Vân Tần, cũng là chợ giao dịch của các thương nhân và nhiều người khác ở sơn mạch Long Xà.
Trong sơn cốc này có rất nhiều tửu lâu, khách sạn và những căn nhà đơn giản che mưa che nắng, là nơi tụ tập của các thương đội không tuân theo pháp luật, kẻ lưu vong, thậm chí là những kẻ mong làm giàu nhanh chỉ sau một đêm.
Phía nam động Bắc Thương có một khe núi, ngay giữa khe núi có một chiếc cầu bằng gỗ, vừa rộng để cho một chiếc xe ngựa đi qua.
Đối với Lâm Tịch, trấn giao dịch động Bắc Thương này không phải là nơi xa lạ.
Ngay tại nơi này hắn đã gặp Trần Phi Dung, mà bây giờ sau khi chính thức đả thông con đường thông thương với Huyệt man, trấn giao dịch tại động Bắc Thương lại là một nơi đón hàng quan trọng.
Rất nhiều vật liệu khan hiếm được vận chuyển từ sơn mạch Long Xà và vùng đất hoang vu đến các nơi trong Vân Tần sẽ từ nơi này chảy ra, thông qua những con đường không thể lộ ra ngoài ánh sáng, cuối cùng lại đến một địa điểm khác thuộc về hắn.
Ngược lại, những thứ mà sơn mạch Long Xà và vùng đất hoang vu thiếu hụt như dược liệu, thức ăn cũng sẽ từ một đầu khác, thông qua những con đường không thể lộ ra ngoài ánh sáng được, đi tới những địa phương như trấn giao dịch động Bắc Thương sơn mạch Long Xà này.
So sánh với lần đầu tiên Lâm Tịch tới nơi này, sau khi ba đội quân chủ lực của sơn mạch Long Xà là Hắc xà, Hắc long và Hắc kỳ tới đây điều tra, trấn giao dịch động Bắc Thương này đã trở nên hoang sơ và im lặng hơn trước rất nhiều, việc này có một phần nguyên nhân rất lớn là do hắn. Nhưng Lâm Tịch biết không bao lâu nữa, nơi này sẽ còn phồn hoa và hỗn loạn hơn khi xưa.
Không tới đây đối phó Mộc Trầm Duẫn, sẽ không biết được chợ đen dưới mặt đất, hắn sẽ không nghĩ tới việc làm ăn qua chợ đen, cũng không thể nào vận chuyển được lương thực vào trong vùng đất hoang vu. Không biết Trần Phi Dung ở đây, hôm nay hắn cũng sẽ không ở chỗ này chờ để làm vài việc vì nàng ta.
Cho nên, khi từ trong những tia nắng ban mai ban đầu nhìn về trấn giao dịch động Bắc Thương trong đám sương mù đằng xa, hắn càng cảm thấy thế gian này có rất nhiều nhân quả không thể diễn tả bằng lời được, có gặp gỡ mới có kết thúc, mà có kết thúc mới có gặp gỡ.
Trong khi Lâm Tịch chờ đợi, có một chiếc xe ngựa từ trong con đường núi được sương mù bao phủ đi ra ngoài.
Phu xe là một nam tử trung niên mặt nghiêm, trong xe còn có ba người khác.
Một người trong đó là một văn sĩ trung niên gầy gò mặc áo bông màu xanh nhạt, hai người khác là một nam một nữ, dáng vẻ của hai người sau đều hơi mập, trên người còn có mùi dầu chiên thoang thoảng, gây cảm giác hai người này là lão bản và lão bản nương của một quán rượu nhỏ. Cả hai người này đều đang co rúm lại một góc trong buồng xe, trạng thái như đang nửa ngủ nửa tỉnh.
Cửa xe ngựa không khóa, tuy buồng xe ngựa bên trong đã được che lại bởi một lớp màn xe rất dày, nhưng vì đường núi gập nghềnh, màn xe phập phồng, nên khi chưa chạy qua cầu, văn sĩ trung niên gầy gò mặc áo bông màu xanh nhạt đã thấy Lâm Tịch chờ ở đầu cầu bên kia.
Nhìn Lâm Tịch đang trầm tĩnh chờ đợi, văn sĩ trung niên này bỗng nhiên cảm thấy là lạ. Được hắn dặn dò vài câu, chiếc xe ngựa này lập tức ngừng lại ở đầu cầu bên này.
Văn sĩ trung niên khom lưng, vén màn xe lên, đi xuống xe ngựa, thi lễ với Lâm Tịch ở đối diện, hỏi:
- Tại hạ Trình Tử Tĩnh, không biết các hạ có gì chỉ giáo?
Lâm Tịch không đứng lên, chẳng qua nhìn văn sĩ trung niên trông rất bình tĩnh, nhưng ở ngay khóe mắt lại mang theo sự cảnh giác và sát khí này, lắc đầu một hồi, nói:
- Đây không phải là chuyện Liễu gia các ngươi có thể nhúng tay vào được.
- Ngươi rất trực tiếp.
Trình Tử Tĩnh hơi ngẩn người, bất giác cau mày lại, nhìn Lâm Tịch rồi thở dài:
- Xem ra ngươi là người của Trần Phi Dung... những người được Liễu gia ta phái tới trước là do các ngươi giết?
- Có vài người chết, cũng có người sống.
Lâm Tịch nhìn Trình Tử Tĩnh, bình tĩnh nói:
- Bởi vì các ngươi biết vài chuyện không nên biết, nên ta bình thường sẽ cho những người Liễu gia các ngươi phái tới hai lựa chọn: Một là không rời khỏi biên quan Long Xà, ở lại làm việc cho ta; hai là vẫn làm kẻ thù của ta, phải chết ở đây.
- Chết hoặc đầu hàng, lựa chọn thật đơn giản.
Trình Tử Tĩnh cười cười, nhìn Lâm Tịch, tiếp tục hỏi:
- Chẳng qua ở lại làm gì? Làm giặc cỏ sao?
Lâm Tịch nhìn Trình Tử Tĩnh một cái, chưa trả lời.
- Xem ra những gì Tô Trọng Văn phát hiện được và dự đoán của ta cũng không sai, không chỉ thân thế của Trần Phi Dung có vấn đề, hơn nữa còn có làm ăn với giặc cỏ và chợ đen.
Trình Tử Tĩnh mỉm cười nhìn Lâm Tịch, hỏi:
- Vậy cho dù ta không muốn chết, chẳng lẽ cả đời phải ở đây làm giặc cỏ sao?
- Chưa chắc.
Lâm Tịch lạnh lùng nhìn Trình Tử Tĩnh, nói:
- Đợi đến lúc Liễu gia ngã gục là được. Nếu như Liễu gia còn cố ý chống cự, việc ngã gục chỉ là vấn đề thời gian.
- Đáng tiếc là người càng cuồng vọng, càng sớm phải chết.
Trình Tử Tĩnh nhìn Lâm Tịch một hồi, lắc đầu và trào phúng nói:
- Chẳng lẽ ngươi cho là sau khi mất nhiều người như vậy, Liễu gia chúng ta lại không chuẩn bị gì, chỉ đơn giản là một chiếc xe ngựa rời đi thôi sao?
Nói xong câu này, Trình Tử Tĩnh liền nhìn cự cung thô to Lâm Tịch đang đeo một cái, sau đó bình tĩnh ngẩng đầu, nhìn khu rừng đang được sương mù nhạt bao phủ đằng sau Lâm Tịch,
Trong khu rừng đấy đột nhiên vang lên âm thanh cây cối bị lay động.
"Vèo... vèo... xoẹt..."
Nhưng chỉ sau một khắc, một tràng âm thanh binh khí chém vào người dày đặc đến mức gần như liên tục lại vang lên, hoàn toàn che lấp cả khu vực này.
Trình Tử Tĩnh biến sắc.
Đám sương mù phía sau Lâm Tịch đột nhiên phá vỡ, một người tu hành che mặt mặc trường sam từ đó lao ra ngoài, trong tay có một chiếc máy bắn tên làm bằng đồng xanh, chuẩn bị bắn tên về phía Lâm Tịch. Nhưng ngay thời khắc đó, âm thanh binh khi chém vào người gần như liên tục kia đã đến ngay sau lưng người tu hành này.
Trong khoảnh khắc tưởng chừng như chỉ có một tức, ngay khi các phù văn trên chiếc máy bắn tên này mới chỉ lập lòe lóe sáng, một thanh trường kiếm màu chàm như đang bốc cháy được nối dài với sợi xích đã đâm thẳng vào gáy người tu hành này, nhanh chóng cắt đứt xương sống của gã.
Âm thanh dày đặc đến mức liên tục kia hoàn toàn biến mất.
Trời đất trước mắt Trình Tử Tĩnh hoàn toàn yên tĩnh lại.
Tại thời điểm nhìn thấy thanh trường kiếm nối dài với sợi xích xuất hiện, tựa như một ma binh được vứt từ dưới địa ngục lên, hắn và người đánh xe bên cạnh đã hoàn toàn biến sắc.
Trường kiếm màu chàm được rút về màn sương mù nhạt đã nhuốm hồng vì máu tươi.
Một nam tử cao to mặc áo vải bình thường từ trong đám sương mù nhạt đó bước ra ngoài, tay hắn ta cầm thanh trường kiếm màu chàm, mà toàn bộ sợi xích dài nối liền với trường kiếm đã được hắn thu về ống tay áo.
Trình Tử Tĩnh rất khiếp sợ nhìn nam tử có khuôn mặt ôn hòa này. Hắn biết thân phận của người này, nhưng hắn nghĩ thế nào cũng không hiểu tại sao người này lại xuất hiện ở đây? Tại sao bắt tay với Trần Phi Dung đối địch với Liễu gia?
Trong khung cảnh vô cùng yên ắng này, trong con đường núi sau lưng Lâm Tịch lại truyền tới tiếng vó ngựa rõ ràng.
Nghe tiếng vó ngựa rõ ràng như vậy, đôi mắt vốn ảm đạm như người sắp chết của Trình Tử Tĩnh và người đánh xe lại lóe lên ánh sáng, như đã thấy được hi vọng.
Từng chiếc xe ngựa vận chuyển hàng hóa từ trong đám sương mù nhạt đi ra ngoài.
Trình Tử Tĩnh và tên phu xe bên cạnh hắn lại ngẩn người.
- Các ngươi đang chờ cái gì?
Lâm Tịch nhìn hai người đang ngẩn ngơ, trào phúng hỏi:
- Chờ bảy trăm tư quân của Liễu gia các ngươi sao?
- Bọn họ sẽ không tới.
Dừng lại một hồi, Lâm Tịch lại nhìn Trình Tử Tĩnh, nói:
- Có một nửa đã chết, có một nửa lựa chọn đầu hàng.
Trình Tử Tĩnh và phu xe gần như ngừng thở, cả người đã bị mồ hôi lạnh làm ướt.
Sau khi đoàn xe kia xuất hiện trên con đường núi, mùi thuốc và mùi lương thảo đặc trưng bỗng nhiên truyền vào mũi hai người.
Những chiếc xe ngựa chở hàng hóa càng lúc càng xuất hiện nhiều hơn trong mắt Trình Tử Tĩnh và phu xe.
Có hơn mười người nhanh chóng chạy tới, hoàn toàn không để ý đến Trình Tử Tĩnh, bắt đầu lấy đinh và nhiều tấm gỗ gia cố cây cầu bắc ngang qua khe núi.
Trình Tử Tĩnh run rẩy một hồi, lúc này hắn đã phát hiện ra một sự thật... dược liệu khổng lồ như vậy, cho dù là mấy ngàn giặc cỏ cũng không thể sử dụng hết.
Phát hiện khiến hắn từ kinh hãi phải thành kinh sợ, cảnh tượng Liễu gia sụp đổ bắt đầu xuất hiện trong đầu tên cung phụng Liễu gia này. Hắn bất giác quỳ xuống, thể hiện thần phục hoàn toàn với Lâm Tịch.
...
Trạm Thai Thiển Đường và Lâm Tịch cùng lên một chiếc xe ngựa, bắt đầu vòng qua động Bắc Thương, đi tới vị trí núi Ngao Giác.
Lần gặp mặt này giữa hai người có ý nghĩa rất quan trọng.
Bởi vì đây là lần đầu tiên chuyển hàng hóa qua vùng đất hoang vu sau khi hai bên đã được thông thương.
Sau khi công chiếm được núi Ngao Giác, Lâm Tịch đã vận chuyển một số lượng khoáng thạch và dược liệu ra ngoài. Đồng thời, sau khi số lương thực và dược liệu này được vận chuyển tới núi Ngao Giác, bọn họ sẽ chuyển cho đám người Huyệt man được Hỏa Vương dẫn đầu đang chờ ở một nơi nào đấy, tiếp tục đưa tới các huyệt động sâu dưới lòng đất.
- Đại quân Vân Tần nam phạt đã công phá thành Ma Đàn.
Không nói chuyện riêng quá nhiều, Trạm Thai Thiển Đường lập tức nói với Lâm Tịch chuyện quan trọng nhất thiên hạ hiện giờ, hắn nhìn Lâm Tịch vừa vui mừng vì lần đầu tiên thông thương được với vùng đất hoang vu, bỗng chốc bị sự lo âu che lấp hoàn toàn.
- Dựa theo những tin tức đại chưởng quỹ Trần Phi Dung truyền tới, Vân Tần vừa đưa sang thêm mười vạn đại quân, như vậy đã có hơn bốn mươi vạn quân Vân Tần tiến vào lãnh thổ Đại Mãng. Thành Ma Đàn bị công chiếm, bảy lộ quân của Đại Mãng nhất định phải phân tán ra. Theo dự tính của ta, sẽ có ít nhất hai mươi vạn đại quân Vân Tần tiến tới thành Đoạt Nguyệt đang được Văn Nhân Thương Nguyệt trấn thủ. Mà quân lực tối đa của thành Đoạt Nguyệt chỉ là bảy hoặc tám vạn.
Lâm Tịch không tháo mặt nạ xuống, trầm ngâm nói:
- Theo tình hình như vậy, chẳng lẽ quân đội Vân Tần sẽ đại thắng?
- Đúng vậy.
Trạm Thai Thiển Đường gật đầu, nói:
- Sau thành Đoạt Nguyệt chính là mấy hành tỉnh nhân khẩu đông đúc của Đại Mãng, chỉ cần quân đội Vân Tần công phá được thành Đoạt Nguyệt, đột nhập vào những hành tỉnh kia, không chỉ khiến sĩ khí của quân đội Đại Mãng biến mất, thậm chí còn có thể cướp lấy lương thực của quân đội Đại Mãng để bổ sung cho chính mình, tất nhiên là không thể thiếu tù binh và nhiều quân giới quan trọng.
- Ý của ngươi là đối với Đại Mãng, thành Đoạt Nguyệt không thể mất.
Lâm Tịch xoay đầu, nhìn Trạm Thai Thiển Đường, lạnh lùng nói:
- Nhưng Văn Nhân Thương Nguyệt không thể bị đánh bại dễ dàng như vậy được.
- So sánh với bất kỳ ai ở Vân Tần, thậm chí là phần lớn mọi người ở Đại Mãng, ta biết rõ quân lực Đại Mãng như thế nào.
Trạm Thai Thiển Đường gượng cười, nói:
- Theo như ta biết, trong thời gian ngắn như vậy, Đại Mãng cũng có thể điều động ít nhất mười vạn quân đội, nhưng dựa vào tình hình bây giờ, Đại Mãng lại không bổ sung thêm. Cho nên, cuối cùng vẫn là bốn mươi vạn quân đội Vân Tần đối đầu với hai mươi vạn đại quân Đại Mãng.
Lâm Tịch hít sâu một hơi, nói:
- Cho nên, Văn Nhân Thương Nguyệt nhất định sẽ có một lần đại phản kích.
- Chẳng qua không biết hắn sẽ bắt đầu phản kích ở đâu. Nếu như không trấn thủ thành Đoạt Nguyệt, mấy hành tỉnh phía sau bị thất thủ, nhất định sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến sĩ khí quân đội, khi đấy trận đại chiến này sẽ lập tức nghiêng về một bên.
Trạm Thai Thiển Đường lắc đầu, nói:
- Nhưng nếu trấn thủ thành Đoạt Nguyệt, nhất định sẽ bị quân đội Vân Tần với số lượng ít nhất gấp ba lần quân lực mình vây khốn... làm sao có thể thủ được?
Dựa vào những tin tức đơn giản như vậy, Lâm Tịch không thể nào đoán được Văn Nhân Thương Nguyệt sẽ làm thế nào, nên hắn chỉ mơ hồ cảm thấy nam phạt lần này tuyệt đối không thể kết thúc như vậy. Nên hắn cũng không nghĩ ngợi nhiều hơn, chỉ hỏi:
- Trần Phi Dung có tin tức gì khác không?
- Lăng Bích Lạc đã chính thức phân cách, thiết lập hai hành tỉnh.
Trạm Thai Thiển Đường nhìn Lâm Tịch, nói:
- Đại chưởng quỹ Trần Phi Dung có nói rằng Hứa Sanh ngươi phái tới vô cùng xuất sắc, đã giúp Đại Đức Tường mua được một mảnh đồng ruộng tốt ở lăng Bích Lạc.
~~o0 0o~~
← Ch. 469 | Ch. 471 → |